KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Hai người kia ăn mặc giống hệt nhau, khác biệt là một người trên mặt vẽ hình Thiên Khốc Tinh, mặt nạ cũng có vẻ đau thương khóc lóc. Một người lại vẽ hình Thiên Phú Tỉnh, mặt nạ là một gương mặt tươi cười.

Sở Hưu hít một hơi thật sâu, cách ăn mặc này y hết sức quen thuộc. Dẫu sao y cũng sống trong Thanh Long Hội một thời gian dài như vậy. Hai người này không ngờ lại là hai vị đà chủ phân đà của Thanh Long Hội!

Đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc sợ hãi tới choáng váng, không dám thở mạnh một tiếng!

Đối với những người tầng chót giang hồ như bọn họ, Thanh Long Hội cách họ quá mức xa xôi. Đặc biệt là tới cấp bậc như đà chủ, vậy căn bản chỉ là truyền thuyết.

Hai người này bước vào đạo quan, Thiên Phú đà chủ cười ha hả nói: "Lâm Diệp Lâm công tử. Lá gan ngươi đúng là rất lớn, giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn dám nghênh ngang xuất hiện ở đây. Ngài đây thật sự định giết thắng ra khỏi Bắc Yên à? Bái phục bái phục! Quả không hổ danh tân tú tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, có quyết đoán, cũng có dũng khí! 

Làm quen chút nào, tại hạ là đà chủ tân nhiệm của phân đà Thiên Phú của Thanh Long Hội tại Bắc Yên. Tống Tiếu. Không ngờ vừa tới Bắc Yên đã nhận một vụ làm ăn lớn, không tệ không tệ”

So với bộ dáng lắm lời lải nhải không thôi của của Tống Tiếu, đà chú phân đà Thiên Khốc lại ít lời hơn nhiều. Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đà chủ phân đà Thiên Khốc, Hàn Khốc!"

Tống Tiếu tên là Tống Tiếu, hắn vẫn luôn cười, Hàn Khốc lại không khóc, nhưng đám tiêu sư cùng nhóm đội buôn của công tử trẻ tuổi kia lại bị dọa tới sắp phát khóc.

Trước đó bọn họ đang làm gì? Chính là bàn luận linh tinh về Lâm Diệp này ngay trước mặt Lâm Diệp. Đặc biệt là công tử trẻ tuổi này, hắn còn nói yêu nhân Ma đạo gì gì đó. Giờ khắc này hắn bỗng cảm thấy. mình còn sống được, còn thở được cũng là một loại may mắn.

Tống Tiếu nhìn những người khác cười cười nói “Các ngươi còn không mau đi đi, chờ xem trò hay chắc? Con người ta luôn rất nguyên tắc, tuyệt đổi không lạm sát kẻ vô tội. Nhưng nếu lát nữa các ngươi bị ngộ thương, vậy không liên quan gì tới ta.” 

Nghe được Tống Tiếu nói vậy, đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc kia sợ tới tè ra quăn vắt chân lên cổ chạy khỏi đạo quan, thậm chí cả hàng hóa họ bảo tiêu cùng đi buôn cũng ném bỏ.

Sở Hưu không nói gì thêm, y chỉ nhìn hai người, híp mắt nói: "Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội sao lại giáng cấp thành đà chủ thế này?”

Hai tên kỳ quái trước mặt không đơn giản, mặc dù giờ họ chỉ là Thiên Nhân

Hợp Nhất nhưng lại là hai trong bốn vị có thực lực mạnh nhất dưới tông sư tại tổng bộ Thanh Long Hội. Bọn họ được gọi là Tứ Đại Huyết Sát

Hai vị còn lại là Đắc Chi Ngã Hạnh - Tống Ngã Hạnh, Bất Đắc Ngã Mệnh - Tống Ngã Mệnh. Bốn người này thường xuất thủ theo cặp hai hai, còn bọn họ có thể xưng là Tứ Đại Huyết Sát là do hai người bọn họ liên thủ từng có chiến tích giết chết được tông sư võ đạo!

Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo, cho dù là hai người cho dù là hai người cùng ra tay nhưng chiến tích cũng đủ kinh người. Cho nên chỉ cần Hàn Khốc Tống Tiếu cùng xuất thủ hay Tống Ngã Hạnh cùng Tống Ngã Mệnh đồng loạt ra tay, uy lực ngang cấp với tông sư võ đạo.

Lần này Nhiếp Nhân Long thật sự dốc hết vốn liếng của Tụ Nghĩa Trang ra. Bọn họ không mời được tông sư võ đạo, cho dù có mời được thì chỉ có mấy vị long thủ của Thanh Long Hội mới là tông sư võ đạo. Khi người tới nơi khéo Sở Hưu đã sớm rời khỏi Bắc Yên.

Chon nên Nhiếp Nhân Long lùi lại cầu thấp hơn một mức, mời Hàn Khốc và Tống Tiếu. Cũng may không biết vì sao hai vị này từ Tứ Đại Huyết Sát trong tổng bộ Thanh Long Hội giáng cấp xuống thành đà chủ, bằng không Nhiếp Nhân Long đã chẳng mời được cả hai tới.

Hàn Khốc cùng Tống Tiếu ngăn trước cửa đạo quán, trên người bọn họ không có chút sát ý nào, nhưng chính vì như thế mới càng thêm quỷ dị

Hai người bọn họ đứng trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội, có trời mới biết đã bao nhiêu người chết trong tay bọn họ, thế nhưng họ vẫn có thể khống chế sát ý trong cơ thể, không hề tiết ra ngoài chút nào. Như vậy mới là kinh khủng nhất.

Tống Tiếu bước tới một bước, cười nói: “Đã nhận nhờ vả của người ta thì phải làm hết sức thôi. Mặc dù chúng ta gặp chút chuyện bất hạnh, bị đá từ bên tổng bộ sang Bắc Yên này, có điều nghề cũ cũng không thể để mất được! Lâm công tử, xin mời lên đường.”

Cho dù đang nói tới chuyện giết người, ngữ khí Tống Tiếu vẫn mang theo cảm xúc vui sướng, cứ như đang vui vẻ vì chuyện này.

Tống Tiếu dùng đao, Hàn Khốc dùng kiếm.

Tống Tiếu dùng một thanh loan đao dài nhưng đường cong cực lớn, như văng trăng non, bên trên lấp loáng khí tức ngọn lửa của mặt trời.

Kiếm của Hàn Khốc lại là một thanh kiếm sắt loang lổ vết rỉ sét, theo chân khí của Hàn Khốc truyền vào, trường kiếm lập tức bộc phát ra một lưỡng hàn ý khiến người ta kinh sợ.

Mãi tới lúc này, Sở Hưu mới nhìn ra, trên trường kiếm kia đâu phải vết rỉ, rõ ràng là vết máu đã khô cứng!

Sở Hưu nheo mắt, hai vị này e là không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, nhưng cũng là cường giả mạnh nhất trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Hai người này liên thủ muốn giết chết tông sư võ đạo như Kiều Liên Đông cũng có xác suất thành công rất lớn. Đây tuyệt đối là kinh địch. 

Cho nên lúc này Sở Hưu đã chuẩn bị bộc lộ cả thân phận, sử dụng tất cả mọi thủ đoạn. Có điều lúc này một giọng nữ lại đột nhiên vang tới: “Khoan hãng động thủ!"

Theo tiếng nói vừa dứt, một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu đen, dáng người lung linh uyển chuyển cầm một thanh loan đao cong như hàng mi, chạy vào trong đạo quan.

Trên mặt nàng cũng đeo mặt nạ, có điều không phải loại mặt nạ sắt đen riêng biệt của Thanh Long Hội mà là một tấm mặt nạ thần nữ màu tim, thần sắc mặt dù khoa trương nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau buồn.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi