KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Lấy cảnh giới Tiên Thiên giết Nội Cương cảnh, chuyện này cũng từng có, trên giang hồ cũng không hiếm thấy, thậm chí chính Sở Hưu từng chứng kiến ba tên Long Kỵ Cấm Quân mặc dù là Nội Cương cảnh nhưng lại chết dưới tay Sở Tông Quang cùng Thẩm Mặc.

Nhưng những trường hợp đó đều phải dùng thủ đoạn ngoại vật mới đánh giết được, còn như Sở Hưu, mặt đối mặt, cứng đối cứng giết chết cao thủ Nội Cương cảnh, tình hình đó khiến mọi người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.

Kẻ kinh hãi nhất chính là ba người Tào Đại Hải.

Bọn họ có thế nào cũng không ngờ mình đã tìm một cảnh giới Nội Cương cảnh rồi mà còn bị Sở Hưu giết chết.

Trong lòng bọn họ kinh hãi, nhưng đối thủ của họ là Lã Phụng Tiên lại cực kỳ tỉnh táo.

Ngay lúc Tào Đại Hải phân tâm, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn như một con mãnh long mang theo kinh thế một đi không trở lại trực tiếp đâm tới, ầm một tiếng, ghim thẳng Tào Đại Hải lên vách tường!

Trong miệng Tào Đại Hải không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt không cam lòng, hắn thật sự không ngờ bản thân lại chết trong tay Lã Phụng Tiên như vậy!

Phải biết lúc trước hắn vẫn luôn kiêng kỵ Sở Hưu, kể cả mời Hứa Trọng Dương đến thật ra cũng là vì dè chừng Sở Hưu. Nhưng hắn lại không ngờ Lã Phụng Tiên vốn tưởng chỉ có tướng mạo xuất chúng cuối cùng thực lực cũng kinh khủng như vậy.

Hai võ giả Hắc Hổ Bang khác sửng sốt, bang chủ đã chết, bọn họ còn đánh nữa không đây?

Một muốn tái chiến, bởi bên kia Sở Hưu toàn thân bê bết máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm, có thể đã mất đi sức chiến đấu. Còn Lã Phụng Tiên một chọi ba cũng chẳng hề dễ dàng, sau khi ghim Tào Đại Hải lên tường chắc nội lực cũng sắp hao hết, thậm chí hơi thở hiện giờ đã rất nặng, chỉ cần giải quyết Lã Phụng Tiên, bọn họ sẽ thắng.

Nhưng kẻ còn lại lại bị tràng diện này dọa cho phát sợ, chỉ muốn mau mau bỏ trốn, huống hồ giờ Tào Đại Hải đã chết, Hắc Hổ Bang cũng nên đổi bang chủ.

Kết quả là hai người cùng hành động nhưng lại cực kỳ quỷ dị xông về hai hướng hoàn toàn khác nhau, một trốn khỏi Trần gia, một lại xông về phía Lã Phụng Tiên.

Thấy cảnh này võ giả định ra tay với Lã Phụng Tiên chỉ muốn chửi đổng, có điều Lã Phụng Tiên căn bản không cho hắn cơ hội mắng thành tiếng, một thanh Phương Thiên Họa Kích thế mạnh lực trầm đã xuất hiện trước mặt hắn!

Mặc dù bản thân Lã Phụng Tiên tiêu hao không ít nhưng một võ giả Tiên Thiên bình thường vẫn không làm khó được hắn, chỉ vài chiêu qua đi đã bị Lã Phụng Tiên giết chết.

Sở Hưu cũng không đuổi theo võ giả Hắc Hổ Bang bỏ trốn. Người kia đã bị dọa cho vỡ mật, giết hay không giết cũng như nhau, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trong đại sảnh khắp nơi đều là thi thể, máu me đầm đìa. Lúc này Trần Nguyên Trực mới đi tới mỉm cười nói: “Lần này phải cảm ơn hai vị đã giúp Trần gia ta bảo vệ Tử Diệp Thù Du. Con trai ta có thể có hảo hữu như hai vị quả thật là phúc đức ba đời.”

Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Trần gia chủ nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”

Nụ cười của Trần Nguyên Trực cứng lại trên mặt, nghi hoặc hỏi lại: “Sao Sở thiếu hiệp lại nói như vậy? Ta đâu có nghĩ vậy.”



Sở Hưu cười lạnh nói: “Nếu ta đã không phải kẻ ngốc, vậy ngươi nghĩ ta quyết đấu sinh tử ở đây là vì giúp Trần gia các ngươi giữ lại chí bảo, cuối cùng đổi lại được mỗi câu cảm ơn của Trần gia chủ nhà ngươi hay sao? Thế chẳng phải ngu ngốc thì là gì?”

Sắc mặt Trần Nguyên Trực lập tức lạnh tanh, giọng nói hắn cũng lạnh hẳn đi: “Sở Hưu! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cũng muốn cướp Tử Diệp Thù Du hay sao? Lúc trước ngươi chủ động nói muốn giúp Trần gia ta, ta còn vô cùng cảm kích, không ngờ ngươi lại là hạng lòng lang dạ thú như vậy!”

Nói xong gương mặt Trần Nguyên Trực lộ vẻ bi phẫn nói: “Hai người các ngươi thực lực cường đại, ta cũng không phải đối thủ. Các ngươi muốn Tử Diệp Thù Du kia thì cứ lấy đi, coi như lần này Trần gia ta nhìn lầm người!”

Gương mặt Sở Hưu như cười như không, có điều lúc này mặt mũi y đầy những máu tươi, cực kỳ dữ tợn, bên phía Lã Phụng Tiên sắc mặt cũng âm trầm như nước.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta nói này, Trần gia chủ, đừng coi ta là ngu ngốc nữa. Nên nói là từ đầu các ngươi căn bản chưa từng tin tưởng hai người chúng ta!”

Sở Hưu lấy hộp báu Tử Diệp Thù Du trong ngực ra, trực tiếp mở hộp báu, tiện tay ném xuống đất, bên trong chẳng qua chỉ là một đống cỏ dại bình thường!

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, ta đã nói mà. Mắt nhìn người của ngươi vốn chẳng tốt đâu, giờ ngươi tin chưa?”

Lã Phụng Tiên sắc mặt âm trầm, không nói một lời. Mặc dù hắn vẫn không muốn tin Trần Đồng lại lừa mình, nhưng thật ra hắn cũng đã sớm nhận ra có điểm không đúng.

Vừa rồi khi Hứa Trọng Dương xuất hiện mặc dù bọn họ bị ép vào thế hạ phong nhưng không hẳn không có sức đánh một trận. Kết quả tên Trần Nguyên Trực kia lại không xuất thủ, rõ ràng có âm mưu khác.

Mắt thấy âm mưu của mình bị phá hỏng, Trần Nguyên Trực thu lại nụ cười giả tạo trên gương mặt, lạnh giọng nói: “Sở Hưu, đừng tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì!

Ngươi nói ta không tin ngươi, nhưng từ đầu Sở Hưu ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Ngươi cũng như đám Hắc Hổ Bang kia, đều có ý đồ với Tử Diệp Thù Du của Trần gia ta mà thôi!”

Sở Hưu nhíu mày: “Điểm này ngươi lại đoán sai rồi. Ta có ý tốt hay không không quan trọng, quan trọng là Lã huynh thật sự muốn giúp ngươi. Nhưng kết quà à, ngươi khiến hắn thất vọng rồi!”

Trần Nguyên Trực nhìn Lã Phụng Tiên một chút, đột nhiên thở dài một cái, định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên lộ vẻ sắc bén, trong tay bốn chuôi Kim Tiền Tiêu hiện ra, mang theo kìm phong ầm ầm bắn về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!

“Chạy!”

Trần Nguyên Trực quát lên với đám người Trần Đồng, trước mắt Sở Hưu đã trọng thương tàn phế, Lã Phụng Tiên cũng tiêu hao quá lớn, nếu hắn một lòng muốn chạy chưa chắc hai người kia đã đuổi được.

Lã Phụng Tiên hừ lạnh một tiếng, trường kích trong tay quét ngang, bốn viên Kim Tiền Tiêu đều bị hắn gạt bay đi, sau đó hắn trực tiếp ném thanh trường kích trong tay ra, Trần Đồng không tránh kịp bị trường kích quét trúng, thổ huyết bắn văng ra.

Trần Nguyên Trực vẫn còn nhớ tới đứa con trai, vừa định quay lại, Sở Hưu đã đi tới phía sau hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ được thi triển, tà khí bộc phát, chỉ chớp mắt đã bẻ gãy hai tay Trần Nguyên Trực, phế đi hắn.

Sở Hưu ném thẳng Trần Nguyên Trực cùng Trần Đồng tới trước mặt Lã Phụng Tiên, tùy ý nói: “Lã huynh, lần đánh cược này ngươi thua. Tử Diệp Thù Du kia ta không khách khí đâu. Hai người này ngươi định xử trí ra sao?”



Lã Phụng Tiên không nói thẳng mà nhìn chằm chằm vào Trần Đồng nói: “Khi đó ngươi tới tìm ta là định lợi dụng ta liên hệ với Tụ Nghĩa Trang?

Lã Phụng Tiên ta là người ra sao chắc ngươi cũng biết. Sao chuyện này ngươi không nói thẳng, nhất định phải lừa ta?”

Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, vị huynh đệ này gặp nạn không ít chỉ vì nhìn sai người, cũng không phải một lần hai lần.

Trần gia này rõ ràng là lòng tham không đáy, muốn mượn Tử Diệp Thù Du chơi một vố lớn, kết quả chơi chết chính bản thân mình.

Nếu lúc trước bọn họ lựa chọn giao Tử Diệp Thù Du cho ba phái, để bọn họ tự tranh đoạt, vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Theo Sở Hưu, ý muốn dùng Tử Diệp Thù Du kết giao với Tụ Nghĩa Trang của họ cũng rất ngu xuẩn. Vị Trần gia chủ này nghĩ quá tốt về Tụ Nghĩa Trang rồi.

Tụ Nghĩa Trang cũng là tông môn giang hồ, chỉ cần là tông môn giang hồ, vậy thứ họ thật sự chú ý là hai chữ lợi ích.

Cho dù ngươi dâng Tử Diệp Thù Du lên, móc nối được với Tụ Nghĩa Trang, nhưng kết quả lại là thực lực ngươi không đủ, quá mức rác rưởi, không đem tới cho Tụ Nghĩa Trang chút lợi ích nào. Cũng tức là vô dụng.

Trên giang hồ chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ có thực lực mới thật sự là căn cơ.

Gia chủ Trần gia này thực lực lơ lỏng còn chẳng bằng Trương Tùng Linh, có thể nói là Tiên Thiên yếu nhất mà Sở Hưu từng thấy. Với chút thực lực đó mà đòi kết giao với Tụ Nghĩa Trang, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Mà lúc này đối mặt với câu hỏi của Lã Phụng Tiên, gương mặt Trần Đồng không khỏi lộ vẻ hối hận. Có điều không phải hắn hối hận vì lừa gạt Lã Phụng Tiên mà hối hận vì khi phát hiện ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, hắn không nên dẫn hai người về Trần gia.

Đáng tiếc tất cả đều đã chậm, cho nên Trần Đồng trực tiếp cắn răng nói: “Lã huynh, chuyện này là Trần gia chúng ta sai. Ngươi cứ giết ta đi nhưng xin hãy tha cho cha ta!”

Hắn biết tính cách của Lã Phụng Tiên, đối với kẻ địch cực kỳ quả quyết nhưng đối mặt với bằng hữu, Lã Phụng Tiên lại chẳng hạ thủ được.

Bên kia Trần Nguyên Trực cũng khàn giọng nói: “Hai vị thiếu hiệp, chuyện này là tội của ta mà thôi, ta cũng là người bày mưu, xin hãy tha cho con trai ta!”

Lã Phụng Tiên thở dài một hơi, hắn quay sang Sở Hưu nói: “Giao cho ngươi xử lý.”

Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp cầm thanh Phương Thiên Họa Kích của mình, đi ra ngoài cổng.

Suy nghĩ của Trần Đồng không sai, Lã Phụng Tiên không cách nào hạ thủ với bằng hữu ngày trước, nhưng như vậy không nghĩa là hắn dễ mềm lòng, cho dù Trần Đồng đã lừa mình cũng vẫn tha thứ.

Sở Hưu biết tính cách Lã Phụng Tiên, nếu hắn đã nói giao cho mình xử lý, vậy Sở Hưu làm gì hai người hắn cũng không quản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi