KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Cũng như Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông đã bao năm không xuất thủ, nhưng hẳn vẫn trấn thủ được Thương Lan Kiếm Tông. Chỉ cần một ngày hẳn không chết, vậy ngày đó Thương Lan Kiếm Tông sẽ không bị xóa tên.

Hai huynh đệ Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong đang lúc tráng niên, trạng thái còn tốt hơn Liễu Công Nguyên nhiều, muốn giữ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bình an trong thời gian ngắn không phải vấn đề gì lớn.

Nhưng giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại dùng cách như vậy lừa gạt tất cả mọi người, chắc chẩn sẽ đắc tội với rất nhiều người. Lại thêm kẻ thù trước đó biết chuyện, thời gian tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có chống chọi được không cũng là ẩn số.

Thời gian vừa qua trên giang hồ sóng gió nổi lên, cho dù là thế lực đỉnh phong trong ca dao giang hồ, nếu đáng chết vẫn chết như thường.

Tỷ như Thần Vũ Môn, lại như Cự Linh Bang, hay là Cao Lăng Đổng gia, Thương Lan Kiếm Tông. Khoan, sao mấy tông môn bị diệt này đều có liên quan tới mình? 

Sở Hưu lắc đầu, đột nhiên nói: “Đúng rồi, các ngươi nói xem,nếu ta tới Không Sơn Cốc bỏ ra chút thành ý cùng của cải tới giao dịch Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thú, liệu Phương Kim Ngô có đáp ứng không?”

Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Ngươi vừa mắng chửi đệ tử nhà người ta như vậy lại lập tức tới cửa biểu đạt thành ý, đây gọi là cây gậy với cũ cà rốt à? Ngươi tưởng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần dễ nói chuyện lắm sao? Hay cho rằng Phương Kim Ngô tốt tính như vậy?”

Sở Hưu chuyển ánh mắt sang phía Bàng Hổ, Bàng Hổ chỉ gãi gãi căm nói: "Ta không biết Phương Kim Ngô nghĩ thế nào. Dù sao đổi lại là ta, trước hết cứ móc đao ra đâm cho một đao rồi hãng nói.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Được rồi, về rồi bàn bạc kỹ hơn."

Sau khi trở lại Yên Kinh Thành, Hạng Long phái người tới tìm Sở Hưu, hỏi hắn tình hình ra sao.

Sở Hưu cũng không nhiều lời, chỉ thuật lại mọi chuyện xảy ra cho Hạng Long, để hắn trực tiếp phái quân tới trấn thủ Bắc Địa là được. Đương nhiên y không nói chuyện Bạch Vô Kỹ. 

Sau khi nhận được tin của Sở Hưu, Hạng Long cũng giật mình, không biết có tính là lần này Sở Hưu hoàn thành ý chỉ của mình hay không.

Nếu ngươi nói tính, vậy hắn chỉ bảo Sở Hưu tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thương lượng một chút, tốt nhất là không cần động thủ cũng khiến Cực Bắc.

Phiêu Tuyết Thành đồng ý cho triều đình Bắc Yên đóng quân tại khu vực Bắc Địa.

Nhưng giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không đáp ứng nhưng bản thân Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, có đáp

ứng hay không cũng chẳng còn quan trọng. Cho nên triều đình có thể trực tiếp phái binh tới trấn thủ ở vùng Cực Bắc, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không quản, bọn họ cũng không còn tâm trí đâu để quản, cho nên chuyện này cũng coi như đã hoàn thành.

Hạng Long vẫn tương đối dứt khoát, hắn làm việc thích nhất là trực tiếp chứng kiến kết quả chứ không soi xét quá trình. Nghĩ lại thì Sở Hưu đã hoàn thành công việc hẳn giao một cách hoàn mỹ, vậy Hạng Long cũng cho người đem chút phần thưởng tới ban cho Sở Hưu.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu suy nghĩ một hồi, định tới tìm Nhậm Thiên Lý thăm dò một chút.

Tiên lễ hậu binh, thật ra Sở Hưu làm việc rất đúng quy củ.

Huống chỉ Nhậm Thiên Lý là đại tướng quân của một trong Trấn Quốc Ngũ Quân, phong cách hành xử vẫn khá lý trí, hắn không bị cảm xúc khác gây ảnh hưởng, không đến nỗi vừa gặp đã trực tiếp trở mặt.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp tới tìm Hạng Võ, nhờ hắn làm người trung gian, mời Nhậm Thiên Lý ăn một bữa cơm.

Hạng Võ là người trẻ nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân, nhưng thực lực lại không phải yếu nhất.

Quan trọng nhất là trên người hắn còn có nhãn hiệu hoàng tộc Bắc Yên, cho nên hẳn vừa mở miệng, Nhậm Thiên Lý rất sảng khoái đáp ứng.

Yên Kinh Thành thân là đô thành của Bắc Yên, số quán rượu nổi tiếng chắc chắn không ít.

Sở Hưu không biết mấy thứ này, nhưng Hạng Võ lại biết rất tường tận. Dù sao đối với hẳn, ăn là một trong những sở thích hiếm hoi.

Lúc này trong căn phòng cao nhất của Phi Phượng Lâu, Hạng Võ ngồi giữa, Sở Hưu và Nhậm Thiên Lý phân ra ngõi hai bên, bầu không khí bỗng chốc lại hơi căng thẳng.

Nhậm Thiên Lý trừng mắt lạnh lùng nhìn sang, Sở Hưu đương nhiên không khép nép xin lỗi, cho nên lần này hai bên gặp mặt có vẻ giống kẻ thù gặp nhau hơn.

Hạng Võ cười ha hả nói: “Ta nói này hai vị, nên ăn thì ăn đi. Món đặc sắc nhất của quán rượu này là chuối chiên, đầu bếp bọn họ còn được ta hướng dẫn mới nghiên cứu ra đấy, nổi tiếng khắp Yến Kinh Thành lận đấy!"

Sở Hưu liếc qua thứ đen thui trong khay, đúng là ảnh hưởng tới ham muốn ăn uống.

Đầu bếp Phi Phượng Lâu mà nghiên cứu ra thứ. này chắc đã bị chưởng quỹ đuổi về nhà từ lâu rồi. Nói ngươi bức ép đầu bếp làm ra cái của nợ này còn tạm tin được.

Sở Hưu dùng ngón tay gõ gõ lên bàn nói: "Nhậm tướng quân, trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đúng là hai ta có chút ân oán.

Nhưng ân oán đến đâu cũng không ảnh hưởng tới lợi ích. Lần này ta tới đây là muốn bàn một giao dịch với Nhậm tướng quân, dù sao không ai không thích lợi ích.” 

Nhậm Thiên Lý nghe vậy mới quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Giao dịch? Giao dịch gì?”

Hắn đoán được với tính cách Sở Hưu, y sẽ không dễ dàng nhận thua, nhưng hắn lại không ngờ Sở Hưu lại muốn bàn chuyện giao dịch với mình.

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Nghe nói nhánh của ngươi tình cờ nhận được một bộ trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Ngươi biết đấy, trên người ta có khá nhiều công pháp Thiên Địa Giao Chỉnh Âm Dương Đại Bi Phú, cho nên ta muốn sưu tập hoàn chỉnh. Vì thế, ta nguyện lấy ra công pháp ngang cấp giao dịch, đồng thời đưa thêm một số linh dược do Trấn Võ Đường sản xuất.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi