KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Theo Đông Hoàng Thái Nhất, giờ đã rất hiếm người phúc hậu như Sở Hưu. Mặc dù đối phương là người của nhánh Ẩn Ma, mình không thể đào đối phương đi được. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất là người quang minh lỗi lạc, tán thưởng không chỉ là tán thưởng xuông, hẳn cũng không ngại ra mặt nói giúp Sở Hưu.

'Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng, những người khác nhìn về phía Sở Hưu đã mang ánh mắt bất đồng.

Được Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo mở miệng tán dương che chở, đối phương còn là người của Minh Ma, nhân cách mị lực của Sở Hưu lớn đến vậy sao?

Viên Thiên Phóng tức tới mức sắc mặt lúc đen lúc đỏ, cứ như trúng độc.

Ngụy Thư Nhai che chở cho Sở Hưu thì cũng thôi, không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại tham gia náo nhiệt.

Thật ra Viên Thiên Phóng có không ít đồ đệ.

Lúc hắn ẩn cư tại Ma Nhai Động tại Đông Cực Sơn, do quá nhàm chán đã thu không ít đệ tử. 

Nhưng trong số những đệ tử này, Hình Tư Đồ là người giống hẳn nhất, cũng được Viên Thiên Phóng ưa thích nhất, tương tự cũng là người cố gắng nhất.

Thế nhưng giờ trước mặt bao người, đệ tử của hắn lại bị Sở Hưu giế t chết, bảo Viên Thiên Phóng nuốt giận sao nổi?

Có điều cơn giận ngày hôm nay hẳn có không muốn nuốt cũng phải nuốt.

Ngụy Thư Nhai bảo vệ Sở Hưu thì thôi, không ngờ. 'Đông Hoàng Thái Nhất cũng xen vào, hắn muốn giết Sở Hưu đã là chuyện không thể.

“Được! Được! Được!”

Viên Thiên Phóng gằn ba chữ từ kẽ răng ra, sau đó quay người bỏ đi

Ngụy Thư Nhai quay sang nói với Sở Hưu bên cạnh: "Cẩn thận một chút, lão già này lòng dạ cũng chẳng lớn đâu.”

Viên Thiên Phóng nói liền ba chữ được liên tục, nhưng tâm trạng hẳn giờ chẳng được chút nào.

Sở Hưu nhíu mày: “Không sao, ta cũng chẳng phải người bao dung gì.”

Sóng gió tạm thời được bình ổn, hai bên trực tiếp cáo từ đi khỏi.

Sở Hưu lại cảm thấy đáng tiếc, vì hẳn không thấy Dạ Thiều Nam, không được chiêm ngưỡng đệ nhất nhân trong giới Ma đạo.

Có điều sau trận Đại chiến chính ma này, có thể nói giang hồ rốt cuộc cũng tiến vào một thời gian bình ổn hiếm thấy.

Đương nhiên hai bên đều đã tổn thất nặng nề, muốn không bình ổn cũng không được.

Sau trận Đại chiến chính ma này, cả Dạ Thiều Nam cùng bọn Hư Từ đều lưỡng bại câu thương.

Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng tử thương không ít.

Tông môn Chính đạo cũng chết mất hơn mười tông sư võ đạo, cấp bậc thấp hơn căn bản không thể tính toán, thậm chí cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng có người trọng thương.

Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng dễ chịu gì, cũng chết mất số tông sư võ đạo tương đương. Hơn nữa bốn người trong Cửu Đại Thần Vu Tế hy sinh, thời gian ngắn không tìm được ai thay thế, có thể nói là cực kỳ thê thảm. 

Phe duy nhất tổn thất tương đối nhỏ là nhánh Ấn Ma, lý do là nhánh Ẩn Ma không liều mạng, phần lớn mọi người đều giả bộ.

Còn sau trận chiến này biến đổi lớn nhất trên giang hồ lại là Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng.

Trong ba danh sách này chỉ có Long Hổ Bảng thường xuyên thay đối, mười hạng đầu của Phong Vân Bảng rất ít khi biến hóa, còn về Chí Tôn Bảng thay đổi không phải tính theo năm, thậm chí có khi mười năm không hề thay đổi gì.

Nhưng lần Đại chiến chính ma này lại khiến một loạt cường giả xuất hiện, khiến Phong Mãn Lâu sửa chữa Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng quy mô lớn.

Trong Long Hổ Bảng, Tông Huyền thăng cấp lên tông sư võ đạo, trực tiếp xếp hạng ba mươi bốn trên Phong Vân Bảng, là vị trí cũ của Sở Hưu, xếp sau Trương Thừa Trinh.

Những tuấn kiệt khác trên Long Hổ Bảng đều theo đó thăng bậc, Phương Thất Thiếu rốt cuộc cũng thành hạng nhất Long Hổ Bảng, có điều Kiếm Vương Thành đương nhiên không cao hứng.

Trước đó Sở Hưu từng nghe Phương Thất Thiếu nói, có vẻ Kiếm Vương Thành hy vọng Phương Thất Thiếu có thể trở thành người thứ ba bước vào cảnh giới tông sư võ đạo trong số võ giả thế hệ trẻ tuổi, đáng tiếc giờ lại bị Tông Huyền vượt lên trước.

Người ta thăng cấp ngươi mới lên hạng, vị trí hạng nhất Long Hổ Bảng này có nhìn thế nào cũng chẳng vẻ vang gì.

Hơn nữa lần này ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành đều trọng thương, thậm chí nghe nói chí bảo Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành cũng xảy ra chút vấn đề khi giao thủ với Dạ Thiều Nam. Không biết giới cao tăng của Kiếm. 'Vương Thành có bực bội trút giận lên đầu Phương Thất Thiếu hay không.

Trừ Long Hổ Bảng ra, biến hóa lớn nhất là Phong Vân Bảng.

Vị trí hạng nhất Phong Vân Bảng không hề thay đổi, chính là Doanh Tam Thư của Thương Thủy Doanh thị, vị này thành danh trên giang hồ từ mười mấy năm trước, chiến tích võ cùng kinh khủng. Từ trước đến nay hắn chỉ thua ba lần, của ho nên bị người ta gọi là Doanh Tam Thua.

Cho dù Đại chiến chính ma khiến nhiều cường giả xuất hiện, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn không thay thế vị trí của Doanh Tam Thư.

Hạng hai là Hư Vân của Đại Quang Minh Tự, trước đó Hư Vân đứng hạng bảy, lần này rốt cuộc Hư Vân cũng thể hiện toàn bộ thực lực, chọi cứng với Đông Hoàng Thái Nhất, uy thế vô cùng cường đại, cho nên hẳn xếp hạng hai cũng là danh xứng với thực.

Chỉ có điều Đông Hoàng Thái Nhất giao chiến ngang tay với Hư Vân lại không xuất hiện trên Phong Vân Bảng.

Không phải Phong Mãn Lâu cố ý chèn ép Bái Nguyệt Giáo mà là Phong Mãn Lâu không dám làm vậy.

Lần Đại chiến chính ma này tuy nhìn ngoài vào là giao chiến ngang tay lưỡng bại câu thương nhưng thực tế bên chiếm thượng phong vẫn là Bái Nguyệt Giáo.

Dạ Thiều Nam đã gây náo loạn như vậy, chẳng lẽ còn để cả Đông Hoàng Thái Nhất lên bảng?

Do Đông Hoàng Thái Nhất giao chiến ngang tay với Hư Vân, cho nên nếu để Hư Vân đứng hạng hai, Đông Hoàng Thái Nhất đứng hạng ba, như vậy còn đắc tội với Bái Nguyệt Giáo hơn cả chuyện không cho hắn lên bảng.

Nhưng nếu để Đông Hoàng Thái Nhất đứng hạng hai, vậy rõ ràng đầu Phương Phi Phàm bị cửa kẹp rồi, hẳn có ngu ngốc đến đâu cũng không thể làm chuyện như vậy được.

Cho nên hạng hai cũng hạng ba đều khó xử lý, chẳng bằng dứt khoát không cho Đồng Hoàng Thái Nhất lên bảng. Dù sao chuyện này đã thành thông lệ, một số võ giả Ma đạo thanh danh quá lớn ngược lại sẽ không xuất hiện trên bảng. Chuyện này đã diễn ra không phải lần một lần hai.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi