KÌ TÀI GIÁO CHỦ

Lựa chọn của Hạng Võ quan trọng đối với Sở Hưu nhưng cũng không quan trọng

Giờ Hạng Long còn chưa chết, Sở Hưu còn thời gian bố trí rất nhiều thứ.

Cho dù cuối cùng Hạng Võ lựa chọn không liên thủ với y, chắc chân Hạng Võ cũng sẽ không làm “trung thần cho Hạng Long nữa.

Phải nói từ đầu Hạng Võ đã chẳng phải người ngu trung, bằng không lúc trước hẳn đã chẳng bảo Sở Hưu mình muốn con đường buôn bán của Cự Linh Bang.

Sau khi qua chỗ Hạng Võ, Sở Hưu còn định thăm dò thái độ vài vị hoàng tử Bắc Yên

Nhưng Sở Hưu không quen biết với bọn họ, tùy tiện gặp mặt có phần mẫn cảm.

Ai cũng biết quan hệ giữa Sở Hưu và Hạng Võ không tệ, hai bên vẫn có liên hệ. Lúc này Sở Hưu có tới gặp Hạng Võ, cho dù Hạng Long biết cũng không sao.

Nhưng nếu Sở Hưu tùy tiện tới gặp các hoàng tử khác sẽ cực kỳ nhạy cảm

Cho nên Sở Hưu còn phải nhờ tới Lã Phụng Tiên. 

Mang Lã Phụng Tiên cùng đi, lấy cớ là kiếm một thân phận trong triều đình Bắc Yên cho Lã Phụng Tiên, cái cớ này không tệ.

Dù sao ai cũng biết Lã Phụng Tiên là hảo hữu của Sở Hưu, Sở Hưu không muốn Lã Phụng Tiên dùng thân phận thủ hạ gia nhập Trấn Võ Đường, muốn tìm một chức quan cho hắn, như vậy rất bình thường.

Lã Phụng Tiên nghe được tính toán của Sở Hưu xong không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng. Chỉ có điều trên đường Lã Phụng Tiên lại nói với Sở Hưu; “Sở huynh, giờ ta đã hiểu, ngươi có thể gây dựng được cơ nghiệp mạnh mẽ như vậy, đạt được địa vị hiện tại cũng không dễ dàng gì, phải tính toán khắp nơi.

Chỉ có điều Sở huynh không cảm thấy như vậy mệt mỏi lầm à? Người sống trên đời việc gì phải ép mình như vậy?”

Lã Phụng Tiên cùng Sở Hưu quen biết nhau từ khi còn nhỏ, lúc đó hai người đều chỉ là hạng vô danh mà thôi.

Còn giờ, một là Tiểu Ôn Hầu đã được người trong giang hồ biết là một vị ôm mối tình sỉ không hối hận, là một trong những tuấn kiệt trẻ tuổi rực rỡ nhất.

Một người khác lại là Sở Hưu có thể so với võ giả đời trước, hung uy hiển hách, đã dần có uy thế của kiêu hùng ma đạo.

Lã Phụng Tiên có thể nói là tận mắt chứng kiến Sở Hưu bước từng bước một tới cảnh giới ngày hôm nay, trong đó còn có bao lần tìm đường sống trong cõi chết, bao lần Sở Hưu phải mấp mé giữa bờ vực sinh tử. Cho nên hắn rất không hiểu vì sao Sở Hưu lại còn muốn tính toán như vậy, thậm chí tính toán tới mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta đang ép mình, mà là thời thế đang ép ta phải tiến lên.

Giang hồ loạn lạc, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.

Ngươi chậm một bước, người ta sẽ vượt qua ngươi hai bước.

Ai cũng muốn tiêu dao tự tại, nhưng trừ phi ngươi trốn tới nơi hoang vu ít người bế quan, nếu không nơi nào có người nơi đó có người. Ngươi lấy gì ra tiêu dao tự tại?

Hơn nữa tới nơi đó bế quan trong mất ta cũng chẳng phải là tiêu dao, chẳng qua là trốn tránh mà thôi, đặt bản thân trong một lồ ng giam, chẳng có ý nghĩa gì cả. 

Lã huynh, bao năm như vậy ngươi còn chưa thấy rõ ư? Trong giang hồ này không có người tốt, cho dù là một số người nổi danh hào hiệp khắp giang hồ, nhưng một số hành động vô tình của bọn họ vẫn có thể gây ra tai họa lớn.

Một mai anh hùng rút kiếm tiến lên, lại là kiếp nạn mười năm cho thiên hạ.

Thân đứng trong giang hồ, không thể nào không đếm xia tới mọi việc được.

Cũng như chuyện lần này của Lã huynh ngươi, vì sao Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung dám tính toán ngươi mà không dám tính kế ta, tính kế Doanh Bạch Lộc? Bởi vì bọn chúng không dám!

Bọn chúng dám tính toán Doanh Bạch Lộc, ngay hôm sau Thương Thủy Doanh thị sẽ khiến giang hồ không còn cái tên Việt Nữ Cung nữa.

Nếu Việt Nữ Cung dám tính toán ta, ta sẽ khiến Việt Nữ Cung biết có chuyện còn đáng sợ hơn cả tử vong.

Còn bọn chúng đi tính toán Lã huynh ngươi, cái giá phải trả sẽ nhỏ hơn nhiều.

Cho nên đôi khi không phải ta muốn tranh đoạt mà là thời thế khiến ngươi hay ta không thể không tranh đoạt!"

Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu, lập tức nghẹn lời.

Vốn dĩ hắn muốn khuyên Sở Hưu, kết quả lại Hưu khuyên ngược lại.

Có điều cũng chẳng cách nào, nếu luận mồm mép, hắn ăn nói không được như Sở Hưu.

Huống hồ chuyện Việt Nữ Cung cũng đúng là do hắn ngu ngốc, đây có lẽ sẽ là vết đen cả đời của hắn, gặp ai cũng sẽ bị người ta lôi ra nói vài câu.

Biết mình không thể thuyết phục Sở Hưu, Lã Phụng Tiên không tiếp tục khuyên.

Là bằng hữu, nhiều lúc không phải ngươi nói thế nào mà ở chỗ ngươi làm thế nào.

Lần này Sở Hưu chủ động tới Nghênh Kiếm Đại Hội cứu hắn, vậy tương lai cho dù Sở Hưu thật sự tạo phản, hắn cũng dám đứng ra đối chọi với triều đình Bắc Yên.

Sở Hưu mang theo Lã Phụng Tiên, đầu tiên tìm tới thập tam hoàng tử Bắc Yên, Hạng Xung. Vị này có quan hệ không tệ với Sở Hưu, hai bên cũng có nhiều hợp tác.

Huống hồ đầu tư vào Hạng Xung là một lựa chọn rất tốt. Trong cốt truyện gốc, người chiến thẳng cuối cùng trong vụ tranh đoạt hoàng vị Bắc Yên chính là Hạng Xung.

Mặc dù Sở Hưu không biết Hạng Xung làm thế nào, có điều giờ nếu có Sở Hưu hỗ trợ, y tin Hạng Xung vẫn có thể làm được, thậm chí làm được càng tốt.

Có điều khi Sở Hưu gặp Hạng Xung, y lại phát hiện có vẻ mình nghĩ sai một việc.

Hạng Xung vẫn rất khách khí với Sở Hưu, hẳn đón tiếp Sở Hưu vào trong nhà rồi cười ha hả nói: “Sở đại nhân vừa được phụ hoàng phó thác trách nhiệm sao vẫn còn thời gian tới chỗ ta?”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Điện hạ biết nhiệm vụ mới nhất của Trấn Võ Đường?”

Hạng Xung gật đầu nói: “Đương nhiên biết, hai ngày trước ta vừa từ chỗ phụ hoàng trở về, phụ hoàng đã nói cho ta chuyện này.

Sở đại nhân, Trấn Võ Đường càng ngày càng cường thịnh, cũng đến lúc khuếch trương thêm một chút rồi. Nếu có thế giải quyết Đại Quang Minh Tự, vậy Trấn Võ Đường sẽ ngang hàng với Trấn Quốc Ngũ Quân, đến lúc đó ta phải chúc mừng Sở đại nhân rồi”



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi