KỊCH BẢN TRỞ THÀNH NGƯỜI NỔI TIẾNG


Một nam diễn viên phụ ngồi gần đó thấy vậy, không rõ ràng tình huống thế nào nên hỏi thử
"Anh Tần có cần giúp gì không ạ?"
Tần Viễn nhẹ lắc đầu
"Không có gì, bạn tôi say"
"À, Vâng"
Dạ Phàm ở tư thế gần như tựa vào ng.ự.c Tần Viễn, Vùng vẫy vài cái rồi bất động.

Tần Viễn muốn đẩy người ra, vừa đẩy nhẹ 1 cái Dạ Phàm cũng không có chút khó khăn nào ngả ra sau.

Tần Viễn rốt cuộc nhận ra cậu say rượu bất tỉnh rồi đành lật tay kéo cậu về phía mình.
Nam diễn viên không nghĩ tiếp theo là Tần Viễn chủ động nói chuyện với mình
"Nếu đạo diễn có hỏi thì bảo tôi say nên về trước, được chứ!"
Người nọ lập tức gật đầu như búa bổ.
Tần Viễn nửa kéo nửa ôm Dạ Phàm ra khỏi quán.

Hắn biết địa chỉ nhà cậu nhưng từ đây về đó hơi xa, trời cũng đã tối muộn rồi nên hắn không suy nghĩ nhiều đem cậu lên xe mình rồi chở cậu về nhà hắn.
Dạ Phàm say rồi rất yên tĩnh, không quấy phá cũng không ói, giống như chỉ luôn ngủ gục.

Tần Viễn phát hiện cậu có mở mắt 2 lần nhưng cũng chỉ ngồi phát ngốc tại chỗ không có phản ứng gì khác, có vẻ cũng chưa thực sự tỉnh.
Đến nơi Tần Viễn định ngựa quen đường cũ nửa kéo nửa ôm Dạ Phàm vào nhà nhưng lại phát hiện Dạ Phàm có vẻ khó chịu, giữa hai lông mày nhăn lại còn liên tục cựa quậy.


Giống như tư thế này khiến cậu rất không thoải mái.
Tần Viễn thở hắt ra 1 hơi, rốt cuộc quyết định ôm Dạ Phàm lên, lấy tư thế ôm công chúa bồng cậu vào nhà.

Dạ Phàm không nhăn mày nữa, hài lòng chép miệng 2 cái rồi thực sự dựa vào lồng ngực Tần Viễn ngủ ngon lành.
Hắn không nghĩ lúc say Dạ Phàm còn có thể bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy, nhất thời bị chọc cười.
Tần Viễn vốn định đưa Dạ Phàm đến khu nhà chính nhưng nhớ lại hôm nay Tần Nghị có mời vài đối tác đến nên liền đổi hướng sang khu nhà phụ của mình.
Nhưng vì garage xe sát nhà chính nên Tần Viễn vẫn phải đi ngang qua vô tình bắt gặp Tần Nghị đang tiễn khách ra về.
Vị khách kia quay lưng lại với Tần Viễn nên hắn không rõ là ai nhưng nhìn bóng lưng thấy có vẻ khá trẻ.
Tần Nghị vừa bắt tay với người nọ xong thì nhìn thấy Tần Viễn, vốn chỉ định gật đầu chào hỏi Bình thường nhưng lại thoáng thấy trên tay Tần Viễn có ai đó.

Tần Nghị hơi bất ngờ, không kiềm được hỏi
"Hôm nay không phải nói có tiệc đóng máy sao? Về sớm như vậy?"
Người đối diện Tần Nghị nghe vậy cũng quay lưng lại, người này thế mà lại là Lâm Hạc Hiên.

Nếu Dạ Phàm đang tỉnh chắc cậu sẽ ngạc nhiên lắm, tiếc là cậu còn bận chìm vào giấc ngủ không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Được anh trai mở lời trước Tần Viễn không thể không ngừng bước chân.
"Ừm, ngày mai còn có việc không thể uống quá nhiều"
Khi Lâm Hạc Hiên thấy Tần Viễn cư nhiên lấy tư thế ôm công chúa ẵm 1 người khác y rất ngạc nhiên.

Tuy Không phải quá thân thiết nhưng hai nhà Lâm và Tần cũng có qua lại với nhau.


Y đương nhiên có quen biết với cậu 2 nhà này Tần Viễn.

Người này trước giờ thuộc dạng cấm dục, y chưa từng nghe nói Tần Viễn tiếp xúc thân mật với ai nói gì đến chuyện có người yêu.

Thế nhưng hôm nay đúng là ngoại lệ.
Thấy người kia quét ánh mắt đến Tần Viễn vô thức ôm Dạ Phàm ngày càng chặt, chỉnh cho tư thế của cậu úp hẳn mặt vào lồng ngực hắn.
Lân Hạc Hiên không thấy được khuôn mặt người kia cũng từ bỏ ý định.
Tần Viễn chào 2 người rồi đi mất.

Có người ngoài ở đây Tần Nghị cũng không tiện giữ hắn lại.

Có điều, người được bế kia dù không thấy rõ mặt nhưng nhìn có vẻ quen.
Sau khi đặt Dạ Phàm xuống giường Tần Viễn trước đi tắm.
Vốn định trở lại phòng của mình ngủ luôn nhưng không biết suy nghĩ thế nào chân hắn lại tự động di chuyển đến 1 phòng khác.
Dạ Phàm vẫn đang ngủ, nhưng so với vị trí mà hắn đặt cậu nằm xuống ban đầu thì đã cách 1 quãng xa.

Dù giường rất lớn nhưng Hơn nữa cẳng chân của cậu lại lòi hẳn khỏi mép giường.
Còn có....!có vẻ do quá nóng nên áo của Dạ Phàm không biết từ khi nào đã cuộn lên hơn phân nửa, để lộ 1 mảng da thịt ra ngoài không khí.

Chỉ cần cậu di chuyển thêm 1 chút thì 2 điểm nho nhỏ phía trên có khả năng cao sẽ bị lộ ra.


Dù hắn cũng không phải lần đầu thấy người khác bán khoả thân, giới nghệ sĩ không hiếm lạ nhất là những người có thân hình đẹp.

Thế nhưng Tần Viễn không biết thế nào lại đứng sững mất 3 giây.
Tiếp theo cũng không có tiến lại gần giường mà chỉ giúp điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi quay lưng.
Lạch cạch...!cánh cửa vừa đóng lại mở ra, Tần Viễn dừng ở cạnh giường kéo tấm chăn bị Dạ Phàm đạp phăng ở 1 góc "trùm" lên người cậu.

Động tác có vẻ không dịu dàng tí nào nhưng bàn chân và bụng nhỏ bị lộ ra ngoài của Dạ Phàm đều được che kín.
Xong xuôi Tần Viễn lập tức rời đi, không nán lại lâu thêm.
Bạch Phong Tịch vì chuyện nợ nần của ba mình mà chạy ngược chạy xuôi, tới gần 10 giờ đếm mới về đến nhà.

Vừa định lên giường ngủ lại thấy 1 số lạ gọi đến, nghĩ rằng chỉ có thể là Đám côn đồ đòi nợ.
"Không phải còn 2 ngày nữa mới đến hạn sao, gọi cho tôi sớm như vậy?"
Bên kia trầm mặc 1 lúc.
"Ồ, Bạch Phong Tịch...!cậu có ngầm lẫn gì rồi đúng không?" Giọng nói khá trầm lại ổn trọng nhưng có thể nghe ra còn khá trẻ
"Anh là ai? Tồi có quen biết anh sao?" Hơi bất ngờ nhưng cũng thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm khi không phải đám người kia.
"Tôi là Lâm Hạc Hiên, mấy hôm trước chúng ta có gặp nhau ở Đại học Q, cậu còn nhớ chứ?" Lâm Hạc Hiên vân vê tờ giấy trên tay, bất ngờ là trên đó có hình ảnh của Bạch Phong Tịch, tất cả đều là thông tin có liên quan đến cậu.

Không trả lời câu hỏi của y, Bạch Phong Tịch hỏi ngược lại, lòng đầy phòng bị.
"Anh tại sao biết số điện thoại của tôi? Anh dám điều tra tôi à?"
"Chuyện này không quan trọng, tôi biết tình huống hiện tại của cậu, nếu cậu đáp ứng tôi có thể giúp cậu giải quyết nó..."
"Đề nghị này đủ hấp dẫn chứ!"
Tuy có hơi lung lay nhưng đương nhiên không có khả năng cậu lập tức đáp ứng
" Làm sao tôi có thể tin tưởng lời nói của người lạ chỉ mới thoáng gặp qua 1 lần được chứ? Hả, Lâm tổng?"
~~~

Dạ Phàm cảm giác chiếc giường hôm nay êm ái hơn Bình thường rất nhiều, ngủ cũng rất sung sướng làm cậu không muốn rời giường chút nào.

Dạ Phàm trở người Hít hít...!mùi hương lại thơm như vậy...!khoan đã, Dạ Phàm vô thức hít thêm 2 cái...!Mùi hương không giống, chăm nệm của cậu chỉ có mùi bột giặt Bình thường thôi, từ khi nào lại có mùi nước xả vải hương hoa như này chứ?
Dạ Phàm mở bừng mắt ra, phát hiện đúng thật là cậu không ở nhà mình.

Căn phòng này cũng không quá xa lạ, cậu nhìn qua 2 lần liền biết bản thân đang ở đâu, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Khoan đã, từ khi nào mà cậu đối với Tần Viễn không hề có chút cảnh giác nào vậy.

Cậu với hắn ta không có thân thiết đến như vậy được không.
Cậu cố gắng nhớ lại tối qua nhưng phát hiện sau ly uống ly thứ 2 xong cậu cái gì cũng không nhớ ra cả, suy nghĩ cứ mơ mơ hồ hồ.
Rốt cuộc Dạ Phàm từ bỏ việc này, bước ra khỏi phòng thì đã thấy Tần Viễn đang thong dong ngồi uống cà phê.
"tối qua tôi không có làm gì thất thố chứ?"
Tần Viễn khẽ liếc mắt, lắc đầu rất tự nhiên nói "không có"
Rồi lại chuyển chủ đề ngay lập tức như không muốn Dạ Phàm hỏi gì thêm
"Ông nội muốn gặp cậu đấy!"
Tần Viễn không hề ngẩng đầu, chỉ như cũ nhâm nhi lý cà phê còn hơi bốc khói.
"Ông nội biết tôi ở đây sao?" Dạ Phàm nghĩ khả năng tối qua 2 người cũng về khá trễ đấy chứ.
"Tôi qua đi ngang nhà chính quản gia có thấy cậu" Tần Viễn tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc hắn ẵm cậu 1 đường đi vào.
Dạ Phàm ngờ nghệch đáp ứng.

2 người 1 trước 1 sau đến nhà chính, lúc này cậu mới phát hiện ra ở đây còn có đường tắt, chỉ cần đi thẳng 1 đường chỉ mất hơn 1 phút đã đến nơi, nó thông với 1 cánh cửa nhỏ bên hông toà nhà.
Ở nhà ăn không chỉ có Ông nội Tần mà còn có Tần Nghị, giờ này chắc cậu nhóc Nhất Thiên đã đi học rồi.
Dạ Phàm ngồi xuống mà không biết Tần Nghị đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi