KỊCH BẢN TRỌNG SINH CỦA ẢNH ĐẾ


Thấy Trình Gia Mục bước vào, Hoắc Dật liền vội vàng đi ra nghênh đón: “Sao giờ anh mới về?”
Mới nói một câu đã hỏi khó cậu, mà vì sao nghe giọng còn có chút oán trách vậy? Cứ như vợ nhỏ ở nhà làm sẵn đồ ăn chờ đợi chồng về vậy.

Mà nhìn qua thì, dưới sàn phòng khách đúng là có mấy túi đồ mua từ siêu thị, rau quả tươi bên trong đều được đựng trong hộp có dán nhãn hiệu thực phẩm xanh, tạm thời cũng chưa cần cất vào tủ lạnh.
Chỉ là tình cảnh đầy dáng vẻ cuộc sống đời thường này, nhìn thế nào cũng không giống cái cảnh mà Trình Gia Mục đã tưởng tượng, khi hai người gặp lại nhau một lần nữa.
Hoắc Dật giải thích: “Em đã tới đoàn làm phim tìm anh từ trước, kết quả họ lại nói là anh đã về nhà nên em bèn qua siêu thị mua chút đồ ăn.

Em nghĩ anh quay phim đã rất vất vả nên tối nay muốn vào bếp nấu cho anh, thế nhưng lại không ngờ em mua đồ về rồi mà anh vẫn chưa về.

Nếu anh còn chưa về, có lẽ em sẽ phải gọi bảo tiêu đi tìm anh mất.”
Trình Gia Mục vẫn không thể bắt được nhịp, lời chất vấn dành cho Hoắc Dật ban nãy cậu nghĩ, giờ ra đến miệng lại biến thành: “Cậu cũng mệt rồi, gọi người mua về không phải là xong rồi sao?”
Hoắc Dật nói: “Sao mà giống nhau được.”
Sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.
Trình Gia Mục muốn hỏi hắn rằng rốt cuộc chuyện về Lý Tử Bồng là thế nào, mấy ngày nay hắn đã đi đâu, vì sao lại đột nhiên trở về.

Thế nhưng lời đã sắp nói ra, cậu lại nhớ đến lúc mình cãi nhau với Tiết Vũ.

Hắn cũng đã mất kiên nhẫn mà chất vấn cậu rằng, vì sao lại để người ta chụp lại cảnh nắm tay người khác trên đường.
Hiện giờ cậu hơi sợ mình sẽ lại dẫm lên vết xe đổ, ngay cả cãi nhau cũng không muốn.

Cậu rất mệt mỏi, nếu như không thể bên nhau nữa thì cứ thoải mái chia tay chứ đừng có tra tấn lẫn nhau.

Thế nên, Trình Gia Mục bèn nỗ lực giữ bình tĩnh mà hỏi: “Cậu có gì muốn nói với tôi?” Cậu biết câu hỏi này chẳng có chút khéo léo, nhưng hẳn là sẽ không khiến hắn bất mãn.
Nhưng Hoắc Dật lại vẫn nhăn mày.
Trình Gia Mục nghĩ, nhìn thế này chắc hẳn là có gì đó rồi, hi vọng lúc chia tay cũng sẽ không quá khó coi.
Hoắc Dật nói: “Anh cảm thấy em nên nói cái gì?”
Trình Gia Mục quyết định tốc chiến tốc thắng: “Là chuyện liên quan đến việc cậu và Lý Tử Bồng công khai yêu đương.”

Nghe được câu này, Hoắc Dật mới hơi thỏa mãn mà khẽ nhếch khóe môi: “Rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng, em còn tưởng rằng anh không hề quan tâm chút nào.”
Chờ một chút, lời này có chút không đúng? Sao lại không giống như mình tưởng tượng vậy?
Hoắc Dật: “Làm sao mà bày ra vẻ mặt khó tin như vậy? Chẳng lẽ anh còn mong đợi em và cô ta có cái gì?”
Trình Gia Mục nghĩ nghĩ, nói: “Với năng lực của cậu, hẳn là rất dễ để làm mấy phóng viên kia ngậm miệng.

Nhưng cậu lại tùy ý, để bọn họ lẫn lộn mọi chuyện đến càng lúc càng nghiêm trọng, cho đến tận khi Lý Tử Bồng tuyên bố.

Tôi còn cho rằng đây là vì cậu đang ngầm thừa nhận.”
Hoắc Dật gật gật đầu: “Là em ngầm thừa nhận.”
Đột nhiên Trình Gia Mục cảm thấy mình không thể giả vờ được nữa, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Quả nhiên là như vậy sao?
Cậu nói: “Cho nên, cậu đang muốn thẳng thắn với tôi ư? Vậy bữa cơm hôm nay là gì, bữa cơm chia tay à?”
Hoắc Dật thấy cậu liên tục chất vấn mình, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng thực tốt.
“Em còn cho rằng, căn bản anh không hề quan tâm xem em có làm chuyện gì có lỗi với anh hay không.” Hoắc Dật đối mặt với cậu thanh niên đang kiềm chế lửa giận trước mặt mình, không những không tức giận mà ngược lại giọng nói còn cực kỳ nhẹ nhàng.
Hắn đi qua, hôn nhẹ một cái lên khóe môi của Trình Gia Mục, nói: “Em cam đoan với anh, ngày hôm đó em không hề lừa anh.

Đúng là Lý Tử Bồng có ở đó, nhưng em có việc nhờ người ta nên không tiện thể hiện sự bất mãn.

Chuyện em làm đều là vì anh, nhưng cái này để lát nữa rồi nói.”
“Đám chó săn chụp lén kia đều dùng máy cơ, không thể không nói rằng hình chụp nhìn rất thật, mà thời điểm bọn họ xuất hiện cũng rất trùng hợp.

Em tin đây đều là sắp xếp của cô ta.

Nhưng sở dĩ em không muốn can thiệp, là bởi vì em còn tưởng rằng anh không hề thích em, dù anh ở bên em nhưng cũng chẳng hề nghiêm túc.

Cho nên em mới cố ý muốn thăm dò anh, để mặc những tin tức kia.”

Nghe Hoắc Dật giải thích một loạt, Trình Gia Mục liền trợn mắt há mồm.

Cậu vốn đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, thế nhưng Hoắc Dật vẫn một mực không chịu lên tiếng, còn tỏ thái độ ngầm đồng ý khiến cho cậu không thể nào tin tưởng.

Vậy mà nguyên nhân lại là… điều này?
Trình Gia Mục có chút dở khóc dở cười, mất một lúc cậu mới cười nhạo nói hắn một tiếng: “Ngây thơ.”
Cậu lại hỏi: “Nghe đồn cậu đã thầm mến cô ta từ rất nhiều năm trước, cũng là giả à? Thế nhưng tôi đã thấy tin đồn này trên mục tin tức mấy năm trước, đúng là có chuyện này mặc dù tin đồn đã bị bác bỏ rất nhanh.”
Hoắc Dật lập tức bắt lấy trọng điểm: “Anh cũng xem tin tức lúc trước về em? Còn vì chuyện này mà đi thăm dò ư?” Hoắc tổng ngây thơ vô cùng, liền cảm thấy vui vẻ ra mặt: “Còn nói là anh không quan tâm tới em.”
Mặt Trình Gia Mục có hơi đỏ, lập tức phủ nhận: “Ai bảo là tôi cố ý tra, đó là đường link đính kèm trên bài báo kia.”
Hoắc Dật: “Cho tới giờ em chưa từng nghe nói có chuyện, tin tức mới lại kết nối với bài của mấy năm trước lận.”
Thấy mình bị vạch trần, Trình Gia Mục bèn ngậm miệng, lại thẹn quá thành giận mà nói sang chuyện khác: “Không phải cậu nói muốn nấu cơm cho tôi sao? Nhanh lên đi, tiền bối của cậu sắp chết đói rồi.”
Hoắc Dật bật cười: “Anh còn cho rằng mình có thể cậy già mà lên mặt tiền bối sao? Đúng là trẻ con.” Nói xong còn vò vò mái đầu của cậu.
Trình Gia Mục phát hiện, không biết từ khi nào Hoắc Dật lại vô cùng thích xoa đầu mình, quả thực có xu thế bị nghiện! Căn cứ vào nguyên tắc căn bản: đầu có thể đứt nhưng kiểu tóc không thể loạn, cậu vội vàng né tránh với ý đồ cứu vớt mái tóc đã bị vò đến rối tung của mình.

Hoắc Dật cứ như vậy mà nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy đối phương thật đáng yêu, thế là không nhịn nổi mà vò tóc cậu lần nữa.
Trình Gia Mục liều mạng bảo vệ mái tóc: “Không cho phép làm loạn kiểu tóc của tôi!”
Hoắc Dật thật lòng đề nghị: “Hay là anh cạo tóc luôn đi, sẽ không sợ bị em vò nữa.”
Trình Gia Mục: “… Cậu cũng nói hiện giờ tôi còn nhỏ mà, giữ lại mái tóc thì còn có thể đi theo con đường thần tượng thêm mấy năm.

Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi nấu cơm cho tiền bối đi.”
Hoắc Dật: “Anh thực sự không muốn biết chi tiết sao?”
Trình Gia Mục: “Chi tiết cái gì?”
Hoắc Dật: “Ví dụ như, chuyện vì sao Lý Tử Bồng và thợ săn ảnh lại đồng thời xuất hiện bên cạnh em.

Hay là chuyện vì sao mấy năm trước, lại xuất hiện tin đồn em đưa hoa cho cô ta?”
Trình Gia Mục: “Vì sao?”

Hoắc Dật: “Nếu em nói, bó hoa kia vốn dĩ là muốn đưa cho anh thì sao? Lúc đó, là lần đầu tiên em dùng hết dũng khí để thổ lộ với anh.” Sau đó, Hoắc Dật kể lại chi tiết từng chuyện mà ngày đó mình đã chứng kiến và nghe được, đồng thời ôm lấy Trình Gia Mục.

Dáng người cậu cũng khá cao và gầy, tuy chỉ 1m76 nhưng hồ sơ trên mạng thì ghi là 1m8.

Nhưng Hoắc Dật thì thực sự cao 1m85, so với cậu thì cao hơn nửa cái đầu.
Hắn vô cùng thỏa mãn mà kéo đối phương vào lòng: “Hiện tại người ôm anh là em, mãi mãi cũng sẽ là em.”
Lúc Trình Gia Mục nghe được chuyện này, biểu cảm kinh ngạc không thua gì lúc cậu biết Hoắc Dật đã thích mình những mười năm… Cậu rất vui thế nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, buồn bực giấu mặt vào vai Hoắc Dật, nói: “Tôi biết rồi, đi nấu cơm thôi.”
Nhìn gương mặt cậu đỏ bừng lên Hoắc Dật lại càng thêm thỏa mãn, như đắm chìm trong khúc nhạc mà trôi dạt đến phòng bếp, đeo… cái tạp dề màu hồng kia lên.
Hai người thân mật ăn xong bữa tối, lúc sau vẫn là Hoắc Dật đi rửa chén còn Trình Gia Mục thì ngồi trên ghế sofa như một đại gia, không thèm nhúc nhích.

Trải qua một ngày lên men, từ khóa ‘Hoắc Dật – Lý Tử Bồng’ vẫn vững vàng đứng trên top 1 hot search.
Hóa ra, từ khi Lý Tử Bồng nhận được bó hoa vốn dành cho Trình Gia Mục vào nhiều năm trước, cô nàng liền bắt đầu có mộng tưởng được gả vào hào môn.

Đáng tiếc, sau đó thiếu gia nhà họ Hoắc cũng chưa từng tìm gặp cô lần nào.

Cho đến khi Hoắc Dật gia nhập giới giải trí thì đôi bên cũng chỉ là sơ giao.

Thậm chí Lý Tử Bồng còn có loại ảo giác rằng, Hoắc Dật vốn không hề nhớ dáng vẻ của cô dài ngắn thế nào.
Không phải là cô không đi tìm Hoắc Dật, nhưng mà ngay tới cửa lớn của Hoắc gia cô còn chẳng thể vào được, cũng đành phải thôi.

Nào ngờ lại có thể thấy Hoắc Dật trong đoàn làm phim, trực giác của Lý Tử Bồng cho rằng là Hoắc Dật chưa dứt dư tình với mình.
Nhưng quan sát một hồi lại thấy không giống, người khác có thể sẽ không phát hiện nhưng những người hữu tâm thì lại khác.

Dần dần Lý Tử Bồng phát hiện, người mà Hoắc Dật thường xuyên tới thăm hỏi trong đoàn phim chỉ có Trình Gia Mục.

Không phải là tới học tập đạo diễn Thạch Trường An, cũng không phải thăm hỏi Đồng Hoài Cẩn của công ty bọn họ, càng không phải là mình.
Nhưng hi vọng mà Lý Tử Bồng chôn xuống trong lòng nhiều năm về trước, lại không có cách nào ức chế không cho nó nảy mầm, mọc rễ.

Đây chính là Hoắc Dật, là tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Sang, nhị thiếu gia của tập đoàn Gia Sang.

Mặc dù, có khả năng là hắn đã bị tên hồ ly tinh Trình Gia Mục kia mê hoặc, nhưng gia thế của hắn như vậy dù gì cũng phải cưới một cô gái chứ?
Cho dù không yêu thì đã sao? Đó chính là vị trí thiếu phu nhân của Gia Sang, với địa vị như thế làm sao còn phải lăn lộn trong giới giải trí? Lùi thêm một bước nữa, cứ xem như Hoắc Dật không cần đàn bà, không cần cô thì chỉ cần dựng chút chuyện bên cạnh Hoắc Dật.


Quấn lấy một Hoắc Dật đã vào giới những năm năm nhưng chưa hề có một scandal nào, như vậy địa vị của cô nhất định cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà lên cao.
Chính vào lúc hợp đồng giữa cô và công ty quản lý sắp kết thúc, nháo ra chuyện thế này, nói không chừng giá trị của bản thân cũng sẽ tăng cao, điều kiện cho hợp đồng mới cũng sẽ tăng.

Như vậy độ khó của công việc mới cũng sẽ thấp đi, đến lúc đó muốn phát triển theo phương hướng thế nào, còn không phải sẽ do chính mình định đoạt?
Chẳng qua làm như vậy sẽ có nguy hiểm, Lý Tử Bồng cũng tự hiểu rõ.

Từ sau khi Hoắc Dật vào giới chưa từng có scandal, vậy nguyên nhân chỉ có thể là vì hắn không nguyện ý! Cô không tin một kẻ là con nhà giàu, lại xen lẫn trong cái giới giải trí xa hoa trụy lạc này mà còn có thể sạch sẽ.

Thế nhưng, cô lại cảm thấy mình không giống.
Dù sao tin tức từng lên báo của Hoắc Dật, cũng chỉ có một chuyện ‘đã từng tặng hoa cho nữ minh tinh’, nhân vật nữ lại chính là cô! Chi bằng thử đánh cược một lần! Thế là, khi thăm dò được chuyện Hoắc Dật muốn mời nhà đầu cho bộ phim mới của Tiết Vũ dùng bữa, cô đã rất ngạc nhiên khi phát hiện mình có thể nói mấy lời với vị sếp lớn kia.
Cô liền khẩn cầu ông ta cho mình cùng đi.

Trong bữa tiệc ấy, cô đã bày ra hết vốn liếng của mình trước Hoắc Dật, nhưng đáng tiếc hắn vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, không hiểu phong tình.

Nhưng cô không nhụt chí, lúc đi ra còn cố ý suýt ngã trước mặt Hoắc Dật.

Quả nhiên với khí chất phong độ khắc sâu trong người, hắn lập tức đỡ cô lên.
Chỉ vậy là đủ rồi, thợ săn ảnh cũng đã sắp xếp xong, ảnh chụp còn cực kỳ rõ ràng.

Đêm khuya, dưới ánh đèn mập mờ lại có mỹ nữ làm bạn, vậy là đủ để mấy trang báo nhỏ sôi sục một phen.
Như vậy chuyện đã thành, nếu như Hoắc Dật tìm tới hỏi tội, cô liền có thể đẩy mọi chuyện lên đầu cánh nhà báo, giả vờ rằng mình là người bị hại, nói không chừng còn có thể được Hoắc Dật thương hại.
Huống hồ mấy người kia đã nhận cả đống tiền từ cô, có thể nói là không có chút kẽ hở.
Nhưng có một chuyện đã thay đổi, đó là ý nghĩ của cô đã sai lầm, đi nhầm hướng rồi.
Trình Gia Mục không muốn xem tin tức nữa, bèn dứt khoát ôm ipad để xem phim thám tử.

Hoắc Dật làm việc nhà xong bèn lấy điện thoại di động ra, ngón tay tung bay gõ chữ.

Sau một hồi, hắn liền ném điện thoại đi rồi nhả nhớt dán mình lên người Trình Gia Mục.
Mạng internet lại một lần nữa sôi trào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi