KỊCH BẢN TRỌNG SINH CỦA ẢNH ĐẾ


Trình Gia Mục vừa đưa Khổng Nhạc Tiềm đi dùng bữa, khiến cho ông vô cùng vui vẻ, cười đến đỏ bừng cả mặt, sau đó Hoắc Dật liền tự mình lái xe đưa ông Khổng về nhà.

Nói đùa chứ, ông ấy là người thầy mà vợ yêu rất tôn kính, đương nhiên hắn cũng phải tôn trọng, nếu không làm sao có thể dỗ vợ yêu nhà mình vui vẻ được.
Hoắc Dật cực kỳ tinh ý, trên đường lái xe đưa Trình Gia Mục về còn tính toán xem nên đến quán nghe chút nhạc nhẹ và uống rượu, hay là trực tiếp về nhà rồi làm chút chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ.

Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy uống rượu lúc nào mà chả được, vẫn nên về nhà làm mấy chuyện thân mật thì hơn.
Nào ngờ mới đi được một nửa, điện thoại của vợ nhỏ nhà hắn lại không biết điều mà kêu loạn lên.

Ban đầu Hoắc Dật còn không buồn để ý, nhưng nó cứ kêu vang mãi nên có hơi ảnh hưởng tới tâm trạng, thế nên hắn định nhấn tắt máy luôn.
Nhưng cầm lên rồi mới phát hiện là Khổng Nhạc Tiềm gọi đến, nghĩ tới địa vị của đối phương trong lòng vợ nhỏ, Hoắc Dật đành ngoan ngoãn đưa di động cho Trình Gia Mục.
Cậu vừa nhận điện, đã nghe thấy ông Khổng mà ban nãy vừa tươi cười đến đỏ cả mặt đang thở hổn hển, hô lớn: “Trình Gia Mục! Bây giờ em đang ở cùng ai?”
Nghe thấy kiểu xưng hô này, cậu liền có chút khó hiểu.
Ông Khổng vẫn luôn cười híp cả mắt, gọi cậu là ‘tiểu Mục’, trước giờ chưa từng sử dụng âm thanh nghiêm khắc thế này.

Trình Gia Mục nhìn thoáng qua Hoắc Dật, hơi lắp bắp nói: “Em ở cùng Hoắc Dật ạ, anh ấy đang lái xe đưa em…”
Khổng Nhạc Tiềm quát: “Không cho phép đi cùng với hắn!”
Trình Gia Mục: “Cái gì?”
Khổng Nhạc Tiềm: “Vừa rồi thầy còn tưởng hắn là một đứa trẻ ngoan! Mà em cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn! Tiểu Mục, em làm cho thầy quá thất vọng!”
Đời trước, Khổng Nhạc Tiềm cũng thích tự xưng là ‘thầy’ với cậu.

Nhưng lần này lúc ông gọi, lại cảm thấy sự thất vọng và tức giận đã dâng đến đỉnh điểm, khiến lòng Trình Gia Mục không khỏi có chút oan ức.

Cậu hỏi: “Thầy à, thầy nói gì vậy? Em chẳng hiểu gì hết.”
Khổng Nhạc Tiềm nói: “Trên mạng đang đồn đầy rồi kia kìa! Nếu không về nhà thì thầy còn không biết được chuyện đã xảy ra sáng nay.

Có lẽ lúc sáng, khi em đi theo giúp thầy đánh cờ thì tin đồn đã được tung lên mạng rồi.

Bọn họ đều nói là em bị Hoắc Dật bao nuôi!”
Ông thở hắt ra, lại nói tiếp: “Thầy thấy thằng bé Hoắc Dật này cũng rất tốt, thế nhưng lại không ngờ quan hệ giữa hai đứa lại là thế này! Tiểu Mục, em còn trẻ, nếu thực sự cần tài nguyên thì thầy cũng có thể giới thiệu cho em.


Em là người rất có năng lực, thật ra lúc nhìn thấy em thầy đã nghĩ tới một học sinh cũ của mình, nhưng mà người ta không đi đường vòng thế này! Mỗi một bước chân đều là tự mình làm ra! Còn em thì sao? Em cũng có thiên phú, cũng có năng lực, vì sao không…”
Bị Khổng Nhạc Tiềm quở trách thế này, Trình Gia Mục bỗng có chút khó chịu.

Không phải là vì bản thân bị oan, mà là cậu đoán đã có người cố tình ngáng chân mình, mà chuyện này đã khiến cho ông Khổng đau lòng.

Đời trước cha mẹ cậu đã mất từ sớm, mặc dù vẫn có Viên Đào Đào cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau, nhưng nói thế nào thì con bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Khi đó cậu cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, vừa phải làm đủ loại việc vừa phải chăm sóc Viên Đào Đào.

Về sau còn phải ra ngoài quay phim nuôi gia đình, cậu vẫn luôn khát vọng, mong có một người có thể chỉ điểm cho mình, để con đường mà cậu đi bớt quanh co.
Khổng Nhạc Tiềm chính là người như vậy.

Ông ấy là con người tài hoa, nhân ái lại có phong độ và khí chất của một người trưởng bối.

Năm đó, ông ấy đã thực sự coi Viên Mục là học trò của mình, xem cậu như một hậu bối.

Đương nhiên Trình Gia Mục cũng sẽ tôn kính ông ấy giống như trưởng bối trong nhà vậy.
Chuyện lần này bất luận là do ai làm, nhưng đã khiến người lớn phải tức giận tới như vậy, nếu như khiến thân thể ông bị tổn hại thì nhất định cậu sẽ không tha cho hắn.
Trình Gia Mục vội vàng nói: “Thầy à, thầy đừng giận.

Chuyện trên mạng sao có thể coi là thật.

Nếu như đúng là em bị Hoắc Dật bao nuôi, thì sao anh ấy lại phải đối tốt với em như vậy chứ? Sao còn phải tự mình lái xe đưa đón em.

Lúc hai người chúng em ở bên nhau thế nào thầy cũng biết mà.”
Nghe cậu nói xong, tâm trạng của Khổng Nhạc Tiềm mới bình tĩnh lại.

Đúng rồi, vừa rồi ông gặp hai người họ, bất luận là biểu cảm hay hành động, thằng nhóc Hoắc Dật vẫn luôn lép vế trước tiểu Mục mà!
Ban nãy lúc họ đi vào, Hoắc Dật là người cầm theo bọc lớn bọc nhỏ toàn quà tặng, còn Trình Gia Mục thì hai tay trống trơn chả phải làm gì, chỉ biết cười ngây ngô.


Lúc đó ông còn trách cậu sao không chịu giúp Hoắc Dật, khi đánh cờ Hoắc Dật cũng bị gạt sang một bên.

Một giám đốc lớn như hắn hẳn phải rất bận rộn mới đúng, nhưng hắn lại không hề oán trách lời nào, chỉ ngồi bên cạnh xem điện thoại, còn có cái vẻ rất hài lòng khi phải ngồi đợi!
Sao đó lúc cùng đi ăn, hắn lại ân cần gắp đồ ăn cho tiểu Mục.

Có vẻ Trình Gia Mục đã quen được chăm sóc, nên cũng rất vô tư tiếp nhận.

Lúc ấy ông còn tự mình lẩm bẩm, nhưng không nghĩ ra được rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.
Giờ nghe cậu giải thích, ông mới có thể đoán được một chút.
Nghĩ đến việc bản thân vừa xem tin tức trên mạng đã nổi giận, còn không biết phân biệt tốt xấu mà chỉ trích tiểu Mục.

Khổng Nhạc Tiềm có chút xấu hổ, nói: “Vừa rồi là do thầy quá sốt ruột, thầy cũng biết em không phải đứa nhỏ như thế.

Nhưng, nhưng mà những chuyện trên mạng nói…”
Trình Gia Mục hỏi: “Bọn họ nói gì ạ?”
Khổng Nhạc Tiềm nói: “Đúng là chuyện trên mạng không phải lúc nào cũng là thật, thầy đã ở trong giới nghệ sĩ này cả đời người mà lại quên mất đạo lý này.

Tin tức của đám truyền thông bây giờ cũng không giống với hồi đó, toàn là tin đồn thất thiệt! Chỉ là có một chuyện… bọn họ nói nhân vật trong ‘Lấn Ma Ký’ của em, là Hoắc Dật đưa tới.

Em nói thật với thầy đi, quan hệ giữa hai người các em rốt cuộc là như thế nào?”
Trình Gia Mục liếc mắt nhìn Hoắc Dật, lại nghĩ: Lúc cậu nhận nhân vật này, đúng là bởi vì đã ký kết ‘hợp đồng’ với Hoắc Dật, nhưng mà loại chuyện này vốn không thể nói rõ.

Ông Khổng vừa mới kích động như vậy, không nên chọc cho ông tức giận thêm nữa.

Chuyện này đánh chết cũng không thể nói!
Nhưng Khổng Nhạc Tiềm đã hỏi như vậy, nhất thời Trình Gia Mục cũng không nghĩ ra biện pháp nào để ứng đối, bèn nhắm mắt nói: “Thầy Khổng, thật ra…” Cậu lại liếc nhìn Hoắc Dật một chút, có chút lo lắng nói: “Thực ra em và Hoắc Dật, chúng em là người yêu của nhau.”

Hoắc Dật nghe xong lập tức mở to hai mắt, giống như không thể tin vào tai của mình.
Thấy phản ứng của Hoắc Dật, lòng Trình Gia Mục liền lạnh đi phân nửa.

Quả nhiên, bất luận là ai, dù cho hắn có thực lòng thích mình thậm chí là thầm mến mình bao lâu đi nữa, thì tới khi muốn công khai hắn cũng sẽ không đồng ý.

Cậu cũng không trách hắn.
Lúc trước Tiết Vũ cũng thế, tình cảm của bọn họ cũng không tệ, mặc dù có lúc sẽ cãi nhau nhưng vẫn luôn hòa hảo.

Cậu đã từng cho rằng, họ sẽ như vậy mà ở bên nhau cả đời.

Nào ngờ vào cái lúc mà cậu tức giận, còn không lựa lời mà ép đối phương phải cùng công khai với mình, cậu liền bị người ta hãm hại gây ra vụ tai nạn xe cộ kia.

Không thể không nói, đây chính một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến kết cục này.
Khổng Nhạc Tiềm lại trầm mặc, Trình Gia Mục cũng có chút thấp thỏm.

Dù ông Khổng là người trong giới, loại chuyện này chắc chắn cũng đã thấy nhiều rồi.

Nhưng ông ấy cũng là người đã có tuổi, người ở độ tuổi này sẽ có giá trị quan rất nghiêm khắc, nhất định sẽ rất ghét chuyện bao nuôi nhân tình, cũng không chắc là có thể bao dung đối với chuyện đồng tính luyến ái.
Trình Gia Mục có chút hối hận vì lúc nãy đã nói mà không lựa lời, giờ muốn sửa thì cũng đã muộn rồi, đành phải kiên trì nói: “Chúng em thực lòng yêu nhau, không có giao dịch quyền tiền nào ở đây hết, cũng không phải là vì muốn nhận được vai diễn.”
Lời này nghe có hơi buồn nôn, sức ảnh hưởng cũng không lớn.

Dù gì, trước đó cậu và Hoắc Dật vẫn luôn làm bộ rằng giữa hai người là mối quan hệ bao nuôi.
Khổng Nhạc Tiềm lại nói: “Thực sự cũng không có gì, từ lúc ăn cơm, à không từ trước đó thầy cũng đã thấy là lạ.”
Trình Gia Mục vội nói: “Thầy à, thầy sẽ không xem thường em chứ?”
Khổng Nhạc Tiềm thở phào một hơi: “Sao có thể, dù thầy có lớn tuổi thì cũng hiểu, chuyện đồng tính luyến ái không hề phạm pháp, cũng không gây nguy hại cho bất cứ ai.

Thầy từng thấy nhiều người trong giới rồi, cũng không đáng để kinh ngạc.

Chỉ là…” Ông thở dài: “Tiểu Mục à, con đường này không dễ đi, nhất là với nghệ sĩ.

Cuộc sống riêng tư của hai đứa sẽ luôn bị phía truyền thông phóng đại, nếu cứ phải che giấu cả một đời, thầy cũng cảm thấy đau lòng thay cho em.”
Nghe ông nói xong mũi Trình Gia Mục liền có chút chua xót.

Cả hai đời đều yêu thích đồng tính, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người thật lòng quan tâm tới mình.


Ngay cả Đào Đào, ban đầu nó cũng ghét bỏ chuyện cậu là người đồng tính, cho dù giờ nó lớn lên có hiểu chuyện đi chăng nữa.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Khổng Nhạc Tiềm không phải là sự chán ghét, mà là thực tâm lo lắng cho cậu.

Thậm chí còn vì cậu mà suy nghĩ, đau lòng cho cậu vì thứ tình yêu không thể công khai này sẽ buồn khổ tới thế nào.

Quả thực, tấm lòng ấy đã chạm tới trái tim cậu, khiến cậu rất xúc động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trình Gia Mục có chút nghẹn ngào nói: “Cảm ơn thầy.”
Khổng Nhạc Tiềm lại an ủi vài câu, đồng thời nhắc nhở cậu phải lập tức liên hệ với công ty xem nên ứng đối như thế nào, chuyện này cần phải sớm vượt qua, có gì cần ông hỗ trợ thì cứ nói.
Trước khi cúp điện thoại, Trình Gia Mục còn cố ý dặn dò ông Khổng: “Chuyện của hai đứa em, thầy đừng nói cho ai khác biết nhé.”
Khổng Nhạc Tiềm nói: “Dĩ nhiên rồi, em cứ yên tâm đi.”
Tắt máy rồi, cậu mới thấp thỏm nói với Hoắc Dật: “Vừa rồi cũng là bất đắc dĩ thôi, nhưng anh yên tâm, thầy Khổng không phải người nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không…” Lời còn chưa dứt, đôi môi cậu đã bị Hoắc Dật chặn lại.
Trình Gia Mục: “?”
Cậu nghĩ, không phải là hắn muốn tiếp tục chuyện ban nãy đấy chứ? Có cần phải đói khát như thế không?
Vất vả lắm Hoắc Dật mới chịu buông môi đối phương ra, thở hổn hển nói: “A Mục, vừa rồi anh đã thừa nhận với thầy Khổng rằng chúng ta là người yêu rồi?”
Trình Gia Mục nhìn hắn đầy khó hiểu, chẳng lẽ nhân cách của Hoắc Dật lại nứt ra một cái nữa.

Ừm, là nhân cách thiểu năng?
Vì sao nhìn hắn còn có vẻ rất vui thế nhỉ?
Nụ cười trên mặt Hoắc Dật tiếp tục nở rộ: “A Mục, anh đã thừa nhận với thầy Khổng rồi! Anh đã nói với em, nói thầy Khổng giống như người nhà của anh vậy, đúng không?”
Trình Gia Mục: “Ừm… Đúng.”
Hoắc Dật: “Vậy không phải chúng ta đã nhận được sự tán thành của người lớn rồi sao?”
Trình Gia Mục: “…”
Hoắc Dật ôm lấy cậu: “A Mục, anh không biết em đã chờ khoảnh khắc này bao lâu rồi đâu.

Em luôn hi vọng có thể được ở bên anh, càng hi vọng anh có thể thừa nhận tình cảm của chúng ta, quang minh chính đại ở bên nhau.”
Không hiểu sao mũi của cậu lại càng thêm chua xót, đây chính là chuyện mà ngày trước cậu vẫn luôn mong ngóng.

Cậu muốn được yêu đương một cách quang minh chính đại, vậy mà nhoáng một cái, hôm nay điều đó đã được thực hiện rồi.

Cậu đã tìm được người nguyện ý ở bên cậu, cùng cậu đối mặt với thế gian.
Nhưng cậu lại không quen với bầu không khí đầy tình ái này cho lắm, cậu đẩy Hoắc Dật ra, có chút mất tự nhiên nói: “Trước tiên thử nhìn xem trên mạng đang nói gì đi đã.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi