KỊCH BẢN TRỌNG SINH CỦA ẢNH ĐẾ


Bên này, tiến trình quay ‘Lệ Minh Châu’ đã trôi qua phân nửa.

Ở nơi khác, Tiết Vũ và Khương Tư Thuân đã lâu không lộ diện cũng lặng lẽ về nước.

Hóa ra là từ khi lên cơn nghiện hai người họ bắt đầu tiêu tiền quá trớn, mà bọn họ đều rất chú trọng bề ngoài cho nên kiên quyết không mua thuốc thấp kém, pha trộn nhiều tạp chất.
Nhưng cứ ở nước ngoài mà mua thuốc cấm mãi thì cũng không phải là cách.

Huống hồ hai người họ còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, mua đồ đều phải cẩn thận, giá cả lại cao hơn trong nước rất nhiều.
Cho nên một mặt bọn họ muốn về nước để mua thêm ‘hàng’, phục vụ nhu cầu cấp bách phòng khi cơn nghiện phát tác.

Mặt khác cũng là bởi họ cảm thấy chuyện kia đã qua, muốn về nước làm lại sự nghiệp.

Rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, ngoại trừ mua ‘thuốc’, bọn họ còn phải tiêu xài cho những món đồ đắt tiền, xe xịn nhà sang, không phải nói từ bỏ liền có thể từ bỏ.

Bọn họ cũng không thể chỉ tiêu mà không kiếm.
Sau khi về nước, họ liền bắt đầu tiếp nhận công việc mới.

Lúc trước khi Hoắc Dật phong sát họ, đã khiến hai người mất đi gần như 90% khối lượng công việc.

Mặc dù nhà họ Hoắc có thế lực cường đại, có địa vị vô cùng quan trọng trong ngành giải trí, thế nhưng vẫn có nơi mà họ không chạm tới.

Chỉ cần hai người họ hạ thấp cái tôi, không so đo quá nhiều thì nhất định sẽ có việc.
Công việc của các minh tinh không nhất thiết phải là đóng phim truyền hình, quảng cáo hay làm đại diện.

Chỉ cần hạ thấp tiêu chuẩn để làm việc với nhãn hiệu hạng hai, hạng ba hay nhãn hiệu nội địa là được.

Làm quảng cáo hoặc chạy sô, thậm chí là đăng quảng cáo trên weibo, quảng bá mấy món đồ nho nhỏ là cũng sẽ kiếm được không ít.

(EbookTruyen.Net)
Thế nhưng những thứ này đều cần có tiếng tăm, có hình tượng chính diện.


Dù chuyện xấu của bọn họ đã là quá khứ, nhưng thanh danh vẫn không tốt.

Cho nên chỉ có thể chạy sô, nhận chút quảng cáo có giá cả tương đối thấp.
Thực ra Tiết Vũ cũng không bị tác động quá nhiều, đối tượng chủ yếu là Khương Tư Thuân, mà ngay cả với hắn thì cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Theo thời gian, rồi mọi người sẽ dần dần quên mất chuyện này, bởi dù sao thì cũng không có chứng cứ xác thực.
Chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, rồi mua người bên truyền thông và thủy quân để tẩy trắng thanh danh, khiến chuyện này không còn liên quan gì tới bọn họ nữa, như vậy thì các fans đều sẽ quay về.

Vấn đề chủ yếu chính là Hoắc Dật đã cho người quấy nhiễu, khiến cho bọn họ không có cơ hội diễn xuất.
Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đã nhanh chóng nhận được công việc, cũng dần dần ổn định lại, nhưng tin tức bọn họ về nước cũng đã được truyền đến tai Hoắc Dật.

Biết chuyện Hoắc Dật cũng chỉ lẳng lặng sai người giải quyết, chứ không nói cho Trình Gia Mục.
Hắn cảm thấy nên đợi mình làm tốt mọi chuyện rồi mới nói cho A Mục, tránh làm hỏng tâm trạng của cậu, lại khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên.

Nghĩ lại thôi mà Hoắc Dật đã thấy đau lòng vô cùng.
Nếu như hai người bọn họ đã về nước, như vậy rất có thể là đang dùng thuốc phiện, là thời cơ tốt để bắt người.

Hoắc Dật bèn tiếp tục chú tâm quay bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ cùng Trình Gia Mục, tiến triển cực kỳ thuận lợi.

Quay tới lúc này, diễn viên đều đã nắm vững tính cách của nhân vật, đồng thời khả năng phối hợp cũng rất ăn ý.
Thực ra bây giờ, dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của đạo diễn Tống, đại khái là quay tầm một, hai lần là qua, thậm chí có nhiều cảnh chỉ quay một lần là qua.

Nhất là với Trình Gia Mục, kỹ xảo diễn xuất của cậu đang dần được bộc lộ.
Có lẽ diễn viên giỏi chính là như vậy, gặp được kịch bản tốt thì sẽ phát huy được tối đa năng lực.

Giống như người đang hướng đến danh hiệu vua màn ảnh như Trình Gia Mục.

Lúc cậu nhận kịch bản ‘Lấn Ma Ký’, dù cuối cùng nhân vật ấy rất thành công, fan nguyên tác đều hô hào yêu thích, mà Trình Gia Mục cũng đã diễn ra được dáng vẻ của Lang Quang.


Nhưng vì kịch bản bị hạn chế, cho nên dù có diễn tốt thì đó vẫn chỉ là một bộ phim ngôn tình Mary Sue, không có quá nhiều nội hàm.
Bộ phim lần này thì tinh xảo hơn nhiều.

Nghe nói Tống Thần đã quyết định chọn nó từ lâu, nhưng vì nhiều nguyên nhân cho nên vẫn luôn trì hoãn, tới tận bây giờ rốt cuộc cũng gom đủ thiên thời địa lợi nhân hoà để khởi quay.
Biểu hiện và sự phát huy của Trình Gia Mục trong bộ phim này vô cùng tinh tế.

Lúc này chính là cảnh quay khi Tri Chu nhìn thấy A Minh đã kết hôn với người con gái khác.

Dựa theo kịch bản, thì đây là quãng thời gian sau khi Tri Chu và A Minh chia tay.
Thời điểm này, hẳn là Tri Chu và A Minh đều đã ba bảy, ba tám tuổi.
Thợ trang điểm đang phủ thêm hiệu ứng hóa trang lên gương mặt Trình Gia Mục, khiến gương mặt trở nên già dặn và thành thục hơn.

Nhìn vẻ mặt trong gương, đột nhiên cậu lại nhớ đến bản thân ở đời trước.
Lúc cậu qua đời cũng đã qua tuổi ba mươi, sau mấy năm nữa có lẽ gương mặt cũng sẽ trở nên thế này.

Nhưng đời trước cậu bảo dưỡng vẻ ngoài rất tốt, nên thực ra dù đã qua ba mươi nhưng nhìn vẫn trẻ như mấy cậu nhóc hai mấy tuổi vậy.
Thư ký trường quay gõ bảng một cái, bắt đầu khai máy.
Ống kính quay tới cảnh một người đang bước đi một cách vô định trên đường cái.

Tri Chu mặc một bộ đồ thiết kế vừa người, nhìn giống như cán bộ cấp cao vậy.

Đã nhiều năm trôi qua, tuổi tác của hắn đã nhiều hơn, cũng tìm được công việc ổn định, nhưng sự cô đơn trên mặt vẫn không thể che dấu.
Biểu cảm của Trình Gia Mục rất phù hợp, vì mặc đồ trưởng thành nên nhìn qua thì đời sống vật chất hẳn là đã tốt hơn nhiều so với khi còn trẻ.

Nhưng ánh mắt của hắn lại vô hồn như một cái xác rỗng.
Lúc này Tri Chu vẫn một thân một mình, vẫn chưa tìm được người thật lòng yêu thương.

Sau khi trải qua mối tình với A Minh, nhận về thất bại sau khi yêu đương thật lòng đã khiến hắn không còn muốn hết mình vì tình cảm nữa, chỉ như đang dạo chơi mà thôi.
Vẻ ngoài thì mạnh mẽ, thế nhưng sự trống rỗng sâu trong nội tâm lại không có cách nào bù đắp.


Hắn cứ như vậy mà đi, nhìn lướt qua cuộc sống thường ngày bên đường, rồi đột nhiên lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc phía đối diện, Tri Chu liền lập tức sửng sốt.
Đầu tiên hắn rất vui vẻ, rất muốn chạy tới nhưng mà vừa đi được hai bước đã đột ngột dừng lại.

Bởi vì hắn thấy A Minh không đi một mình, y đang cẩn thận đỡ một cô gái.

Nhìn cô ấy rõ ràng là đang mang thai, cũng cỡ bảy đến tám tháng rồi, trên mặt đều là niềm hạnh phúc khi sắp làm mẹ.
Tri Chu lạnh lùng đứng đó, giữa làn xe cộ qua lại như nước.

Dường như chẳng còn gì tồn tại xung quanh nữa, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy một mình A Minh.

Nhìn y vẫn hệt như thuở thiếu thời, chỉ có điều khóe mắt có nhiều thêm một chút nếp nhăn.
Tri Chu cũng không biết vì sao, khoảng cách cũng không gần mà mình lại thấy rõ ràng như vậy.

Hắn sững sờ đứng giữa đường, vừa vui vừa kinh ngạc, lại cũng giống như đang tổn thương, ngũ vị tạp trần.

Loại cảm giác phức tạp này được cậu biểu hiện rất tốt.
Trình Gia Mục chỉ giật mình rồi đứng đó, cứ như bàn chân bị mọc rễ vậy, trong ánh mắt của cậu có một chút khát vọng, lại mười phần mâu thuẫn, như thể đang hi vọng A Minh có thể phát hiện ra mình.

Nhưng rồi lại hi vọng y sẽ không nhìn thấy mình, tình cảnh lúc này tựa như đang lắng đọng.
Dường như A Minh cũng có chút cảm giác nào đó, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Gia Mục.

Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt khựng lại.
Hoắc Dật trong vai A Minh cũng biểu hiện rất tốt, vốn dĩ còn đang hạnh phúc mà đỡ vợ, nhưng hiện giờ lại chợt có chút hoang mang, lo sợ.

Như thể hận không thể hất người phụ nữ bên cạnh mình ra, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn xuống.
Hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nhau xuyên qua một con đường.

Nữ diễn viên đóng vai người vợ liền đẩy đẩy Hoắc Dật, nói lời thoại: “Chồng à, anh đang nhìn gì thế?”
Lúc này, đột nhiên Tri Chu lại nở một nụ cười với A Minh, nụ cười này tựa như đang gửi lời chúc phúc, muốn thể hiện rằng thực ra bản thân đang sống rất tốt, nhưng lại không thể che giấu được nội tâm bi thương.

Đôi môi cậu hơi giương lên, có vẻ đang cố kéo thành một nụ cười dù cho khóe mắt đã ướt nước.
Tầm mắt của Trình Gia Mục trở nên mơ hồ, cậu biết mình đã khóc rồi.
Tống Thần hết sức hài lòng hô ‘Cắt’, sau đó thông báo cho tổ đạo cụ bố trí cảnh hiện trường tai nạn xe cộ.
Cảnh tiếp theo đã nhanh chóng khởi quay, vẫn bắt đầu từ chỗ cũ.


Tri Chu sững sờ đứng đó, vì trong đầu đang có quá nhiều chuyện nên nhất thời đã quên mất bản thân đang ở đâu.

Lúc cậu đi về phía trước, đột nhiên lại có một chiếc xe lao tới, Hoắc Dật liền lập tức chạy qua.

Diễn viên đóng vai người vợ muốn kéo tay y lại nhưng không kịp.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, y nhanh chóng đẩy Trình Gia Mục ra, bản thân thì bị chiếc xe kia đụng trúng.
Cảnh kế tiếp chính là lúc tổ đạo cụ sắp xếp cảnh Hoắc Dật ngã trong vũng máu.

Trình Gia Mục không kịp phản ứng mà quỳ sụp xuống đất gào khóc.

Cô vợ kia cũng ôm lấy bụng lớn, lảo đảo quỳ xuống bên người chồng mình, cũng cũng bắt đầu khóc lớn.
Nhưng lúc cô nàng nhìn rõ gương mặt của Tri Chu, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích mà mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Gương mặt Tri Chu vẫn ướt đẫm nước mắt, hắn muốn nhào qua chạm vào A Minh một chút, thế nhưng cô vợ kia sống chết không chịu để hắn tới gần.

Thấy vợ A Minh đang bầu to, hắn dành phải đè ép tình cảm và nội tâm của chính mình, sợ không cẩn thận sẽ khiến con của A Minh cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên đành phải vừa chảy nước mắt vừa lui về sau, một mực nhìn theo người ta đưa A Minh rời đi.

Quay xong cảnh này cảm xúc của Trình Gia Mục vẫn chưa hồi phục, vẫn tùy ý để nước mắt tuôn rơi.
Trợ lý Triệu Khang Nhạc vội vàng tới đưa khăn tay cho cậu, Trình Gia Mục liền nói: “Cảm ơn anh Nhạc.”
Hoắc Dật cũng đứng dậy, trên người hắn còn dính vết máu giả, trên mặt cũng có hiệu ứng trang điểm làm máu chảy xuống, nhìn qua có chút dữ tợn.

Hoắc Dật đi đến trước mặt Trình Gia Mục, vò vò mái tóc của cậu, giọng nói tràn ngập cưng chiều: “Đồ ngốc, em nhập vai quá rồi sao?”
Trình Gia Mục dụi dụi mắt, nhìn Hoắc Dật đang được hóa trang như zombie trước mặt, bèn nhịn không được mà cong cong môi: “Nhìn anh bây giờ, cứ như cái xác không hồn của đoàn làm phim bên cạnh đi nhầm qua đây ý.”
Hoắc Dật cũng phá lên cười ha ha.

Tâm tình của hắn không tệ, thấy nàng dâu nhà mình thoát khỏi cảm xúc trong phim liền có thể cười đùa với mình, đột nhiên hắn cảm thấy việc cùng quay phim với vợ nhỏ cũng rất có ý nghĩa.
Tống Thần lại đi tới nói: “Hôm nay tâm trạng của hai cậu đều rất tốt, chi bằng chúng ta quay nốt cảnh cuối cùng luôn đi.”
Trình Gia Mục hỏi: “Cảnh cuối cùng, đó không phải là cảnh khi Tri Chu đã về già sao?”
Nếu như vậy, cần phải thêm hiệu ứng trang điểm một lần nữa.

Cậu vừa mới hóa trang vai trung niên, còn chưa quay xong đã trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi