KỊCH BẢN TRỌNG SINH CỦA ẢNH ĐẾ


Cái Trình Gia Mục nhìn thấy chỉ là một đoạn tin tức ngắn đã được biên tập, hiện trường thực tế còn kích thích hơn nhiều.

Tin tức nói là được người dân báo cáo, sau khi cảnh sát tiếp nhận liền đến bắt người, quả nhiên liền tóm được cảnh nhóm người này đang hút thuốc phiện.
Nhưng sự thật cũng không đơn giản như vậy.

‘Người dân’ ở đây đáng lẽ chính là những người đã từng hút thuốc hoặc bán thuốc, nay tình nguyện đứng ra lấy công chuộc tội.
Thế nhưng Tiết Vũ là người rất cẩn thận, bình thường hai người họ đều dùng thuốc ở nhà.

Cho nên lần này bị người khác báo cáo thực chất cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý.
Bởi ‘người dân’ lần này chả phải ai khác, chính là thám tử mà Hoắc Dật đã phái đi theo dõi Khương Tư Thuân và Tiết Vũ.

Bọn họ đã chờ đợi thật lâu, mãi tới lần này khi xác định rằng nhất định cảnh sát sẽ tóm được chúng thì mới báo án.
Sau khi họ báo án, cảnh sát đã tìm tới rất nhanh, đồng thời còn có cả phóng viên.

Dĩ nhiên người thông báo cho phóng viên cũng là nhóm thám tử này luôn, đây là chuyện Hoắc Dật đã dặn dò từ trước.

Có nhiều chuyện khi có truyền thông tham gia thì sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều, sẽ trở thành chuyện không thể thay đổi.

(EbookTruyen.Net)
Rõ ràng cảnh sát còn chưa đưa ra kết quả phá án, các phóng viên đã vội vàng lên bài.

Dưới áp lực lớn của dư luận, bọn họ sẽ chẳng còn cách nào để xoay chuyển tình hình nữa.

Mặc dù đã bị tóm gọn tại chỗ, nhưng chuyện hút thuốc phiện cũng không bị phán là trọng tội.

Chỉ khi nắm giữ số lượng ma túy phi pháp vượt quá định lượng, thì mới có thể cân nhắc tăng mức hình phạt thêm mấy năm.
Thứ nhà báo nhắc tới là băng phiến, rất dễ để phán trọng tội, bởi vì trong số các loại ma túy, băng phiến là thứ dễ gây nghiện nhất, cũng là thứ sẽ để lại thương tổn vĩnh viễn đối với não bộ.
Yêu cầu về hình phạt cho số lượng băng phiến tích trữ rất nghiêm ngặt, mà lượng ma túy còn tồn đọng trong nhà Tiết Vũ lại vừa vặn vượt qua ranh giới.


Đây là bất hạnh và cũng là điều may mắn nhất với tất cả bọn họ.
Lúc nghe được kết quả này, Hoắc Dật còn nhíu mày thật sâu.

Như vậy vẫn chưa đủ, trừng phạt cỡ này vẫn chưa đủ so với những gì họ đã làm với Trình Gia Mục, hắn chưa thể dừng tay.
Trình Gia Mục lại nói: ‘Được rồi.’
Cậu đã thấy cảnh lúc Tiết Vũ và Khương Tư Thuân bị bắt, dáng vẻ vừa hít thuốc xong của họ nhìn thảm bại vô cùng, giống như một cái xác không hồn.

Đột nhiên cậu cảm thấy như vậy đã đủ rồi.
Cuộc đời của bọn họ đã đi tong rồi, để họ tiếp tục sống một cách ngơ ngơ ngác ngác thế này chính là sự trừng phạt tốt nhất.
Hoắc Dật kiên trì nói: “Không thể, bọn họ hại anh thảm như vậy, sao em có thể dễ dàng buông tha?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Dật, tâm trạng của cậu lại trở nên rất tốt: “Hoắc Dật, cảm ơn em.”
Hoắc Dật lạnh mặt, không quá vui vẻ: “Tại sao phải cảm ơn em? Tất cả những gì em làm đều là vì anh, chẳng lẽ còn không phải sao? Vì sao anh lại luôn đối xử khách sáo với em như vậy?”
Trình Gia Mục lắc đầu: “Không phải cảm ơn em vì điều này.”
Cậu nhẹ nhàng tựa đầu trên vai đối phương, đây là lần đầu tiên cậu để lộ ra dáng vẻ yếu ớt thế này.

Hoắc Dật và cậu đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng cho tới giờ cậu vẫn luôn quật cường, dùng thái độ tự chủ mà đối mặt với mọi chuyện, bất kể là hoàn cảnh gian nan hay là bị người ta lời ra tiếng vào.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tỏ vẻ yếu thế, thậm chí còn có chút cảm giác nũng nịu.

Hoắc Dật cảm thấy trái tim mình dường như cũng đang run rẩy, đây là cảnh tượng mà hắn vẫn luôn cầu nhưng chẳng được.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Gia Mục, có chút thỏa mãn lại có chút thấp thỏm mà hỏi: “Sao thế?”
Trình Gia Mục nói: “Hiện giờ anh cảm thấy, chỉ cần có em ở bên là đủ rồi.

Lúc vừa mới sống lại, anh cảm thấy ý nghĩa sống của mình chính là để báo thù.

Có lẽ còn có thể tạo dựng cho mình một tương lai có tiền đồ hơn, nhưng nếu như kẻ thù không phải trả cái giá tương ứng, e là anh có chết cũng không nhắm mắt.”
“Nhưng bây giờ thì đã khác, đột nhiên anh lại cảm thấy đời vẫn còn nhiều thứ tươi đẹp, không phải chỉ có mỗi thù hận.

Vậy nên cứ để mặc bọn họ đi.”
Sống khổ sở như vậy mà còn bị cơn nghiện thuốc khống chế, còn nằm trong sổ đen của cảnh sát.


Chắc thỉnh thoảng còn bị người ta kiểm tra, phải sống trong nỗi lo lắng hãi hùng, chẳng lẽ như thế còn không phải là sự trừng phạt tốt nhất hay sao?
Trình Gia Mục yên lặng tựa đầu vào bả vai Hoắc Dật, cậu chợt nhận ra bờ vai này đã trở thành chỗ dựa cho mình.

Hoắc Dật không còn là cậu bé tiểu minh tinh mới ra mắt năm đó nữa.

Cậu nhóc đã từng đấu khí, đoạt mất nhân vật của mình, cố ý gây trò thể hiện sự tồn tại trước mặt mình nay đã trở thành một ngời đàn ông chân chính, sống có trách nhiệm, thành thục và ổn trọng.
Hoắc Dật có chút cảm động, hắn nói: “A Mục, anh biết không? Thật ra em…”
Trình Gia Mục cảm thấy, có thể Hoắc Dật muốn thổ lộ tình cảm gì đó với mình.

Tuy vừa nãy cậu nói rất nhiều nhưng chẳng qua là bộc lộ cảm xúc mà thôi, dừng ở đây là được rồi.

Cậu không muốn thề non hẹn biển với Hoắc Dật vào ngay lúc này.
Cậu vẫn hy vọng hai người có thể bình đạm sống một cách vui vẻ, trêu đùa nhau.

Vào lúc này, ở bên nhau thế này cậu đã thấy đủ lắm rồi.

Vậy nên Trình Gia Mục liền ngắt lời hắn: “Anh muốn ăn cơm mà em tự tay làm.”
Hoắc Dật nói: “Được.

Anh muốn ăn cái gì? Giờ em sẽ đi làm cho anh.”
Trình Gia Mục hỏi: “Trong nhà có còn nguyên liệu nấu ăn không?”
Hoắc Dật nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hình như không có.”
Trình Gia Mục: “Vậy đi mua một chút đi.”
Hoắc Dật nói: “Được, em sẽ gọi điện cho trợ lý.”
Trình Gia Mục lắc đầu: “Đừng để trợ lý tới, chúng ta tự đi mua đi.”
Đùa sao? Vất vả lắm mới có thế giới của hai người, cậu không muốn để chiếc bóng đèn Triệu Khang Nhạc xen vào giữa bọn họ.


Mà cũng đã lâu rồi cậu chưa được đi dạo siêu thị.
Đột nhiên nghĩ tới cảnh sinh hoạt vợ chồng bình đạm, cậu cảm thấy ngay cả việc đi mua đồ ăn cũng là một loại hạnh phúc.

Dù đi siêu thị hai người họ cũng phải ngụy trang đầy đủ, Trình Gia Mục cũng không dám dẫn Hoắc Dật đến chỗ đông người như bình thường, mà chọn một siêu thị cao cấp ngay dưới tầng một.

Đồ ăn trong đó, ngay tới rau quả đủ màu cũng được cho vào từng chiếc hộp nhỏ.
Hoắc Dật thì không để ý cho lắm, bốn quả cà chua đã mất mười hai đồng nhưng hắn cứ vậy thả vào giỏ hàng.

Trình Gia Mục nhìn thôi đã thấy xót ruột, mặc dù đời trước cậu chính là Ảnh đế, tài sản tích lũy được cũng rất nhiều.

Chỉ riêng bất động sản ở thủ đô cũng đã có đến mấy cái, bảo mẫu cũng không thiếu.
Nhưng từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khó, mới mười mấy tuổi đã phải sống lang thang đầu đường xó chợ, thế nên cậu cũng quen với việc tính toán cẩn thận khi đi mua đồ ăn.

Thấy mấy cây rau này bán còn đắt hơn cả thịt mua ngoài chợ, cậu cảm thấy quá lỗ cho nên muốn dẫn Hoắc Dật ra ngoài.
Hoắc Dật kỳ quái hỏi: “Làm sao thế?”
Trình Gia Mục bày ra dáng vẻ của một bà chủ biết vun xén gia đình, nói: “Mua đồ ở đây không lời chút nào.”
Hoắc Dật lại hỏi: “Đắt quá sao?”
Trình Gia Mục không khỏi cạn lời, nhìn là biết cho dù có ra ngoài mua đồ ăn thì hắn cũng không bao giờ nhìn giá tiền!
Hoắc Dật có chút buồn cười nói: “Không thì thế nào? Anh muốn dẫn em đi dạo chợ bán thức ăn sao?”
Nghe vậy cậu cũng sửng sốt, với thân phận của bọn họ, giờ muốn di dạo trong chợ khác nào tìm chết?
Thực ra cũng phải mười năm rồi cậu không còn tự mình đi mua đồ nữa, nhất thời cũng quên mất.

Về sau hầu như đều do trợ lý hoặc bảo mẫu đi mua giùm, thứ nhất là vì cậu quá bận, thứ hai là bởi cậu cũng không dám xuất hiện nơi công cộng.
Cậu đành vờ giả ngốc, đang muốn chọn một hộp rau muống thì lại bị Hoắc Dật nhét lại vào chỗ cũ, kéo cậu đi ra ngoài.

Trình Gia Mục không kịp phản ứng, để hắn dắt tay mình đi: “Em muốn đưa anh đi đâu? Còn chưa mua được gì đâu đó.”
Hoắc Dật lời ít mà ý nhiều nói: “Đi dạo trong chợ.”
Trình Gia Mục: “…”
Thế là hai người họ liền lái một chiếc xe nhìn không quá xa hoa, dừng tạm trên một khu đất trống gần chợ.

Lúc bảo vệ chỉ dẫn cho họ vào bãi đỗ, còn nói: “Lùi chiếc Passat của cậu về sau một chút.

Đúng đúng, cẩn thận đừng cọ trúng xe Mercedes của người ta, cậu không đền nổi đâu.”

Trình Gia Mục: “…”
Cậu còn không dám nhìn sắc mặt của Hoắc Dật nữa, cái gì gọi là cẩn thận một chút cậu không đền nổi đâu? Chiếc xe có vẻ ngoài giống với xe Passat này, có thể mua được mấy chiếc Mercedes bên cạnh đó anh biết không?
Cậu đành phải tỏ ra không có gì mà đi thẳng vào chợ.
Hai người họ đều ngụy trang rất đầy đủ, chỉ lộ mỗi hai đôi mắt, nhìn cứ như đạo tặc vậy.

Lúc đầu Hoắc Dật còn định đeo kính đen nhưng bị Trình Gia Mục cản lại.

Giờ cũng không có nắng mấy, nếu đeo cả kính râm thì khác nào nói rằng: “Mọi người mau tới nhìn đi, chúng tôi chính là minh tinh đó!”
Tuy nhiên lúc đi chọn đồ, họ cũng nhanh chóng bị người ta để ý.

Còn chưa mua được nửa số đồ cần thiết, Trình Gia Mục đã bị nhận ra.
Đột nhiên một bác gái bán hàng lại chỉ vào cậu, hỏi: “Cậu, cậu không phải nhân vật gì đó trong bộ phim Tư Mã Chiêu chứ?”
Hoắc Dật: “…”
Trình Gia Mục: “…”
Lời vừa nói ra hai người họ đã vội bỏ đồ ăn xuống, cười nói: “Dì à, dì nhận lầm người rồi.” Sau đó liền đi nhanh như chạy mà rời khỏi chợ, mấy bác gái đằng sau còn luôn miệng hô: “Đúng là các cậu rồi! Mau trở lại đi, không cần trả tiền đâu!”
Trước khi hai người lên xe, Trình Gia Mục còn thân thiện phất phất tay với bọn họ, sau đó mới giục Hoắc Dật mau chóng rời đi.
Lên xe rồi, hai người còn không nhịn nổi mà phá lên cười.

Hóa ra cảm giác bị người ta dõi theo này cũng rất thú vị.
Hoắc Dật trêu chọc nói: “Hiện giờ ngay cả bác gái ngoài chợ cũng biết anh rồi, Ảnh đế Mục, anh nổi tiếng quá rồi nha.”
Trình Gia Mục: “Quá khen quá khen, đúng rồi, hình như họ không nhận ra em phải không?”
Hoắc Dật: “…”
Hai người cứ vậy cười nói, trêu chọc lẫn nhau.

Trình Gia Mục cảm thấy giờ mình cũng chẳng cần gì hơn nữa.

Nhưng rồi lại có một tin tức mới, khiến cho cuộc sống của họ có chút thay đổi.
Hóa ra lúc điều tra về số thuốc trong nhà hai người kia, còn thu hoạch được một chuyện ngoài ý muốn.

Vốn dĩ họ chỉ làm theo thông lệ, tìm xem trong nhà có còn giấu ma túy hay không.

Nhưng thám tử mà Hoắc Dật thuê đã lưu ý, nhắc nhở cảnh sát rằng có khả năng bọn họ còn dính líu đến một vụ mưu sát, lại cố ý để lọt thông tin cho giới truyền thông.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi