KỊCH MỘT VAI

"Giang Lâm, rời giường."


"Ừm..."


"Nhanh lên một chút! Sắp bị trễ giờ rồi rồi!"


"Hô..."


"... Nếu không tỉnh dậy tôi liền hôn cậu a..."


"Ừm... Hả? !" Giang Lâm đột nhiên mở mắt ra, nhìn nam nhân cách mình không tới một mét, đứng hình rất lâu, mới phản ứng được, a, là Tống Trường Nhạc, bọn họ hiện tại ở cùng nhau.


Cậu chua xót dụi dụi đôi mắt run rẩy ngồi dậy, thật muốn chết mà, chính mình vừa nãy dĩ nhiên thật sự mơ tới hai người thân cận một chỗ rồi! Hiện tại cũng không phải mùa xuân,chắc cũng được phép cảm thấy cô đơn đi...


Cùng Tống Trường Nhạc sống cùng mái nhà một thời gian đi , một ít thói quen trong sinh hoạt hai người cũng hiểu ngầm đến khó mà tin, rất nhiều chuyện cũng không cần mở miệng tận lực nhắc nhở, nấu cơm quét tước từng người phân công xong, hai đại nam nhân ở cùng nhau đừng nói là bừa bài, thậm chí so với Giang Lâm lúc trước mình ở thời điểm đều phải sạch sẽ.


Tống Trường Nhạc đúng là người hoàn mỹ, nấu ăn giặt quần áo, dĩ nhiên không giống như là làm cho có lệ, mấu chốt là nấu ăn rất ngon, mỗi sáng sớm đều dậy sớm hớn Giang Lâm một bước, rời giường, đến phòng làm vệ sinh, chờ khi Giang Lâm tỉnh giấc hắn đều chuẩn bị xong điểm tâm, ăn xong hai người sẽ cùng đi ra ngoài... Quả thật chính là một trong những nam nhân tốt của mọi gia đình, Giang Lâm nghĩ thầm, nếu như đối phương là nữ cậu nhất định sẽ theo đuổi đến chết, a không đúng, nếu như mình là con gái, không phải là hắn thì sẽ không lấy chồng. .. Vân vân, thật giống càng ngày càng không đúng, này là cái gì a? !


"Ăn điểm tâm mà cũng có thể ngẩn người a?" Tống Trường Nhạc nhìn bánh màn thầu ngậm trong miệng cậu, nam nhân một hồi cau mày một hồi thở dài, hắn hướng cậu cười một cái.


"Không, không có gì!" Giang Lâm vội vội vàng vàng cúi đầu húp cháo, không ý thức được tai của mình đều biến đỏ.


Tống Trường Nhạc giật mình, mím mím môi, lại đưa tay lên tóc cậu sờ sờ hai cái, sau đó thu tay về làm bộ vô tình hỏi: "Giáng sinh có dự định gì không?"


"A? Thế mà lại sắp đến Giáng sinh, có thể làm chút hoạt động, ở nhà chứ, thế nào, cậu không có người hẹn hò?"


"Ân, nếu như ngày đó không có bận, có muốn ra ngoài dùng cơm hay không?" Tống Trường Nhạc dừng một chút, lại có chút giấu đầu hở đuôi mà thêm vào một câu: "Ngược lại cũng không có chuyện gì mà, ở nhà còn không bằng đi ra ngoài hưởng không khí, hoặc là rủ bạn cậu cũng có thể."


Giang Lâm cũng không nghĩ tới muốn gọi người khác, cậu nhìn Tống Trường Nhạc, đắn đo mà nói: "Híc, tôi cũng không có ai để gọi, tôi nếu có người để gọi thì cũng sẽ không phải một mình ở nhà, bọn họ mỗi một người đều có đã có người bồi bên cạnh, nhưng mà... Cậu không phải có... người thích? Thế nào không đi hẹn đi?"


Tống Trường Nhạc không nghĩ tới Giang Lâm còn nhớ này tra, ngẩn người cười nói: "Tôi có nói."


"Sau đó thì sao?"


"Cậu ta còn đang suy nghĩ."


"Ồ... Như vậy a... Vậy nếu là cô ấy không đáp ứng, chỉ có hai ta đi cũng tốt! Yên tâm, không phải có tôi cùng cậu sao!"


Tống Trường Nhạc cười đến càng vui vẻ hơn, sáp gần lại đến độ làm cho Giang Lâm phải sững sờ."Nhớ kỹ là cậu đã nói a, đến lúc đó không được vứt bỏ tôi."


Vứt bỏ? Thế nào khả năng đây! Nhất định sẽ không, bây giờ cậu sẽ không lại dễ dàng vứt bỏ chút tình cảm này . Giang Lâm trong lòng nghĩ như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi