KIỀM CHẾ LÀ KHÔNG THỂ

"Tinh...... Tinh Không." Thân thể Trần Uyển Uyển trên ghế hơi giật giật, cô còn chưa phục hồi lại từ khϊếp sợ, đối diện Hứa Tinh Không đang nhìn, cô có cảm giác như đang nằm mơ.

Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh làm sao quen biết nhau? Bọn họ làm sao đi đến tình trạng hiện tại như thế này? Nếu cô chú ý Hứa Tinh Không nhiều hơn một chút, có lẽ Hứa Tinh Không sẽ không lâm vào hoàn cảnh như loại này hiện tại.

Nhưng mà, Hứa Tinh Không là cố ý gạt, cô có thể phát hiện được sao?

Ngay cả phát hiện, cô có thể ngăn lại sao?

Trần Uyển Uyển quen Hứa Tinh Không nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cô ấy là người cực đoan như vậy, hoặc là quá bảo thủ phong kiến, hoặc là phản đạo kinh thế, quá độ trung gian gì đều không có, gϊếŧ cô một cái thật trở tay không kịp.

Trần Uyển Uyển nhìn Hứa Tinh Không, trong cổ họng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng đều rơi xuống trầm mặc.

Hứa Tinh Không cũng chỉ có hai đoạn cảm tình, một đoạn Vương Thuấn Sinh nɠɵạı ŧìиɧ làm cô ấy trở nên yếu ớt mẫn cảm, thật vất vả một lần nữa yêu một người, mà tình yêu lại chỉ cho cô ấy thương tổn càng sâu.

Trần Uyển Uyển không kịp thời giữ chặt Hứa Tinh Không tránh cho bắt đầu, vậy chỉ có thể kịp thời cắt đứt không thể làm cho cô ấy càng lâm sâu vào thống khổ bên trong. Việc này đối với Trần Uyển Uyển là dày vò, đặc biệt nhìn đến trong mắt Hứa Tinh Không chờ đợi cô duy trì tia sáng le lói kia. Hứa Tinh Không hy vọng chính mình cổ vũ duy trì cô ấy, làm tia sáng nhỏ kia bùng lên thành ngọn lửa càng to, nhưng mà, cô chỉ có thể dùng một chậu nước mà dập tắt ngọn lửa kia.

"Không thể, không thể, Tinh Không." Trần Uyển Uyển yết hầu phát sáp, cô lặp lại một lần, lại một lần, "Anh ta yêu cậu sao? Anh ta yêu cậu, có nói anh ta sẽ cưới cậu sao?"

Trần Uyển Uyển ngữ khí như lửa đốt, hai vấn đề hỏi ra, làm ánh mắt Hứa Tinh Không nhảy dựng. Đầu óc cô một lần nữa hỗn độn lên, ánh mặt trời dần dần trườn lên bàn tay cô đặt trên bàn. Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn ngón tay nhiễm tầng sáng, thanh âm dần dần nhỏ lại.

"Tớ cảm thấy... anh ấy thích tớ."

Bằng không, anh ấy sẽ không mua kẹo cho cô, sẽ không mang cô đi gặp thần tượng của mình, thậm chí sẽ không làm nước gừng đỏ cho cô. Bọn họ là bạn giường, không phải bạn bè, càng không phải người yêu.

Nghĩ đến tâm ý của mình, nhớ lại sinh hoạt cùng với Hoài Kinh, nguyên lai là tốt đẹp như vậy.

"Thích sẽ không duy trì cả đời." Trần Uyển Uyển nói giống một cái đấm thật mạnh gõ nát ký ức của Hứa Tinh Không, cô ngước mắt nhìn Trần Uyển Uyển.

Mắt to đau lòng mà bất đắc dĩ cùng quyết tuyệt, Trần Uyển Uyển thần sắc thận trọng mà nói: "Nếu cậu thích Bạch Trúc học trưởng, tớ sẽ cổ vũ cậu theo đuổi, thậm chí giúp đỡ cậu theo đuổi. Nhưng mà Hoài tổng... Tinh Không, chúng ta đều chỉ là người bình thường, cùng với bọn họ là không giống nhau, tớ không muốn cậu chịu thương tổn. Tựa như lần này..."

"Đừng nói nữa." Hứa Tinh Không ngăn Trần Uyển Uyển lại.

Trần Uyển Uyển là người ngoài cuộc, vĩnh viễn so với cô lý trí nhiều hơn. Mà lý trí thường thường đều là đả thương người, Hứa Tinh Không nghe xong những lời này, cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cũng không cần tiếp tục nghe tiếp.

"Bạch Trúc học trưởng cũng biết, anh ấy để tớ đi tìm bạn tốt giúp đỡ. Cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ biết cậu khuyên đều là vì tốt cho tớ."

Hứa Tinh Không cười cười, nhìn Trần Uyển Uyển nói.

Lời Hứa Tinh Không làm Trần Uyển Uyển căng thẳng.

Thu hồi bàn tay để trên bàn, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dương quang chói mắt qua cửa kính dường như càng chói, trong lòng Hứa Tinh Không đột nhiên trống không, không còn cảm giác gì.

"Tớ biết nên làm như thế nào."

Thời tiết dần dần ấm lại, trời tối cũng chậm hơn. Nhớ rõ trước kia tan tầm tầm về nhà, Hoài Kinh ở cửa chung cư Hoài Phong chờ cô thì trời đã tối sầm. Mà hôm nay tuy rằng mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn còn sáng.

Hứa Tinh Không đứng ở trước cửa cao ốc IO, mới vừa cự tuyệt chiếc taxi thứ sáu đến hỏi cô muốn đi đâu. Xe Trần Uyển Uyển ngừng ở bãi đậu xe cách đó không xa, cô ngồi bên trong nhìn Hứa Tinh Không.

Di động Hứa Tinh Không còn 50% pin, số điện thoại nhớ kỹ trong lòng kia đã hiện lên màn hình điện thoại, Hứa Tinh Không trong cổ họng căng thẳng, nhìn sắc trời dần dần ám xuống, đầu ngón tay run rẩy, ấn nút gọi.

Điện thoại vang lên hai tiếng, thời điểm tim Hứa Tinh Không dần dần treo lên, đầu kia đã có người nhấc máy. Thanh âm người đàn ông trầm thấp từ tính, giống như gió xuân thổi qua cánh đồng, anh dường như có chút kinh hỉ, lời nói mang theo ý cười.

"Như thế nào lại chủ động gọi điện thoại cho anh?"

Hồi tưởng thời gian hai người ở bên nhau, cô xác thật rất ít khi chủ động gọi cho anh, tuy rằng hai người quan hệ là bạn giường, nhưng càng giống như anh bao dưỡng cô.

Một cú điện thoại, anh muốn gặp là cô đến ngay.

Mà mỗi lần, cô đều là nguyện ý.

"A." Nhịp tim nhảy thình thình như đấm vào màng tai, tim lại có chút quặn đau, cô nói với người bên kia điện thoại: "Anh có thời gian không? Em muốn gặp anh."

Điện thoại đầu kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, trực tiếp cự tuyệt.

"Không thể."

Càng tới thời điểm mấu chốt, càng phải cẩn thận. Hoài Dương Hàn ở chỗ anh thất bại không hợp tác được, khẳng định sẽ còn tìm cơ hội phản kích. Nếu muốn phản kích, nói không chừng sẽ xuống tay trên người cô.

Từ lần trước nói muốn giới thiệu Đường Thanh Hầu cho anh, Hoài Dương Hàn liền phái người theo dõi, anh không thể gặp mặt Hứa Tinh Không.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, anh nhất định phải ổn định. Đã đợi lâu như vậy, không thể ở thời điểm cuối cùng bị Hoài Dương Hàn phá hỏng.

"Vậy à." Thanh âm Hứa Tinh Không có chút khẩn, sau đó cô cười cười, "Em chủ yếu muốn nói cho anh biết em trai của em sắp kết hôn."

Đây là chuyện làm người rất cao hứng, cô xác thật cũng vui vẻ, lời nói đều mang theo vui sướиɠ. Hoài Kinh cũng như được cảm nhiễm, cười nói: "Thật ư? Anh..."

"Anh lần trước còn nói, em trai của em còn trẻ vậy cũng đã đính hôn, em không biết xấu hổ hay sao." Hứa Tinh Không ngắt lời, nhìn màn hình LED đối diện cao ốc, cười nói: "Xác thật là rất xấu hổ, em tuổi cũng không nhỏ, em cũng muốn kết hôn. Cho nên..."

Giọng cô chựng lại, sau lại là cười, tiếng cười như một cây dao c ắm vào ngực Hoài Kinh.

"Chúng ta chấm dứt đi. Em có người em thích, em muốn yêu đương, em muốn kết hôn."

Văn phòng không có bật đèn, ánh sáng không trung xuyên cửa sổ sát đất, chân trời dần dần có tinh tú lập lòe. Mà Hoài Kinh như bị bỏ vào địa ngục tối đen, con mắt chỉ còn một mảnh đen nhánh, không có một tia ánh sáng nào.

Không chờ anh đáp lại, Hứa Tinh Không bổ sung: "Thật ngại, vốn dĩ muốn gặp mặt rồi nói, nhưng quá sốt ruột. Quan hệ của chúng ta, đối với người em thích... đối với người em thích thật không công bằng, cho nên liền hấp tấp như vậy..."

"Là cái người họa sĩ tên Bạch Trúc kia?" Nghe người phụ nữ không chút nào cảm kích mà một phen lại một phen ném đao lại đây, Hoài Kinh ngắt lời.

Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, sau một lúc trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, thực xin lỗi."

Điện thoại đầu kia rơi vào im lặng, Hứa Tinh Không dẫm dẫm một hòn đá nhỏ trên mặt đất, nhẹ giọng kêu một câu, "A lô."

"A lô." Hoài Kinh lên tiếng, trầm giọng nói: "Chúc em hạnh phúc."

Thống khoái chúc phúc như vậy làm cho tim Hứa Tinh Không nhói lên một chút. Cô nghĩ ngay từ đầu còn đang suy nghĩ anh ấy có thích mình hay không, nghĩ thử tranh thủ một chút, mà hiện tại cảm thấy không tranh thủ vậy mới là chính xác.

Cô há miệng th ở dốc, yết hầu chua xót, sau một lúc lâu, cô trở về một câu.

"Cũng chúc anh hạnh phúc."

Khi Hứa Tinh Không tắt điện thoại, trời đã hoàn toàn đen, xe trên đường đều đã mở đèn, ven đường đèn đường cũng đã toàn bộ bật lên, đem toàn bộ thành thị chiếu sáng.

Hứa Tinh Không đứng trong quầng sáng này, khóe mắt khô khốc, cô giương mắt nhìn thoáng qua tầng cao nhất cao ốc IO, cửa kính phản quang ánh sáng, căn bản không thấy được gì bên trong.

Như vậy, hoàn toàn kết thúc đi.

Có lẽ là sự tình phát sinh quá đột nhiên, Hứa Tinh Không hiện tại trừ bỏ chết lặng, không có bất luận cảm giác gì. Cô đi đến bên cạnh xe Trần Uyển Uyển, mở cửa lên xe.

Trên ghế điều khiển, Trần Uyển Uyển quay đầu nhìn cô.

Hứa Tinh Không đối diện với tầm mắt cô ấy, trên môi cố nở nụ cười, trong mắt mang theo cầu xin.

"Đưa tớ đến nhà ga đi, tớ muốn về nhà."

...

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Leo mang theo văn kiện đi vào văn phòng Hoài Kinh, phát hiện trong văn phòng không bật đèn.

Văn phòng không bật đèn nhìn so với bên ngoài còn muốn tối hơn rất nhiều. Qua cửa sổ sát đất, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một ít, có thể thấy được rõ ràng một hình dáng đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ.

Người đàn ông ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Leo cầm văn kiện đi đến trước bàn làm việc, để đồ vật trên tay lên trên bàn. Hồ sơ chạm nhẹ lên mặt bàn, một tiếng khẽ vang lên trong văn phòng tối đen có chút đột ngột.

"Hoài tổng, chứng cứ đã đầy đủ, luật sư Chu bên kia đã nói qua, có thể bắt đầu rồi."

Leo nói xong, người ngồi trên ghế vẫn không hề có động tĩnh. Leo nhấc mắt lên, thấy được có chút không đúng, nhẹ giọng hô một tiếng.

"Hoài tổng......"

"Tốt." Hoài Kinh tựa hồ rốt cuộc đã nghe được, lên tiếng, trầm giọng an bài: "Trước tiên đem chứng cứ cầm đi đại trạch cho bà nội tôi nhìn xem."

"Được." Nghe theo an bài, Leo tiếp tục hỏi, "Tiệc từ thiện tối cuối tuần, về Hứa tiểu thư..."

Nửa năm nay, anh chẳng những chuẩn bị đầy đủ việc đưa Hoài Xương Triều vào nhà lao, còn chuẩn bị xong xuôi việc tiếp nhận Hoài thị, mà Hứa Tinh Không... gần đây nhất mới thêm vào, cho nên việc chuẩn bị có chút hấp tấp.

"Không cần." Hoài Kinh nói.

Leo thần sắc chấn động.

Việc riêng của ông chủ, Leo không dám hỏi quá nhiều, mày nhăn lại, cầm tư liệu chuẩn bị đi đại trạch. Lúc anh vừa mới chuẩn bị đi, người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên.

Thân ảnh đ ĩnh bạt thon dài, tựa hồ đem chặn toàn bộ ánh sáng từ ngoài cửa sổ, chỉ còn lại chút lạnh lẽo phát ra từ quanh thân người.

Ngũ quan ngược sáng nhìn có chút mơ hồ.

Leo căng thẳng, cầm tư liệu hỏi: "Anh muốn cùng về đại trạch hay sao?"

Hoài Kinh đã đi đến trước cửa, Leo không nhìn thấy rõ thần sắc của anh nữa. Hoài Kinh đặt tay lên then cửa, trầm giọng.

"Tôi đi thăm mẹ."

Nói xong, anh kéo cửa văn phòng đi ra ngoài.

Anh đã từng nói với Hoài Hoàn, chỉ có trẻ con mới nhớ tới mẹ, chúng ta người trưởng thành nhớ tới người khác.

Hiện tại anh đã không còn người khác.

Ở thời điểm yếu ớt nhất, người đàn ông cũng bất quá chỉ là một đứa trẻ con.

Ban đêm ở chùa Khanh Bình, bóng tối bao phủ càng làm quang cảnh thêm nghiêm túc. Hôm nay thời gian cho khách hành hương tham quan đã kết thúc, tăng lữ trong chùa đang tụng kinh ở đại đường.

Hương khói quấn quanh, ánh đèn sáng tỏ, Phật Tổ ở đại đường từ bi an tường, tăng lữ ở đại đường thần sắc thành kính trang trọng.

Đại đường không đóng cửa, ánh đèn từ cửa chiếu thẳng tới lư hương ở trung tâm đại đường. Kim sắc tỏa sáng, giống như Phật Tổ thánh quang, làm tâm người xao động như an bình trở lại.

Hoài Kinh đứng dưới thánh quang, kim sắc mạ trên mặt anh một lớp ánh sáng vàng nhạt, làm hình dáng ngũ quan cũng trở nên phá lệ nhu hòa. Anh một thân đồ tây màu đen, đứng dưới luồng sáng, bóng đen dài phía sau lưng kéo dài mãi ra tới chỗ ánh đèn không chiếu tới được.

Hoài Kinh nhìn đến tăng lữ trong đại đường, ở gần cửa thấy được mẫu thân, ngồi xếp bằng trên đệm đang vê Phật châu tụng kinh.

Con giống mẹ.

Diện mạo tinh xảo của Hoài Kinh là từ mẹ mà có.

Hà Thanh Như đã quy y, không còn tóc trên đầu làm ngũ quan xinh đẹp càng thêm rõ ràng. Bà khép hờ mắt, đôi mắt đào hoa dài, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận. Bà có khuôn mặt trái xoan điển hình, hình dáng thâm thúy.

Mỹ nhân ở cốt không ở da.

Cốt cách như của bà ở Hạ Thành không nhiều người có.

Cứ việc hiện tại bà đã hơn năm mươi, trên mặt cũng có vài nếp nhăn, nhưng nét đẹp trong xương cốt, cùng với sự đoan trang của tiểu thư khuê các, tăng bào mộc mạc không thể nào che đi được.

Mẫu tử liên tâm. |Mẹ con tâm tư kết nối với nhau |

Hà Thanh Như đang tụng kinh trong nội đường chợt mở hai mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Người phụ nữ đôi mắt đào hoa thật đẹp, không cần trang điểm, đuôi mắt dài hơi hơi nhọn, tròng mắt to màu nâu đối diện với tầm mắt Hoài Kinh đứng ở ngoài đại đường.

Hà Thanh Như hướng tới Phật tổ thành kính lạy một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

"Con ở bên ngoài chờ là được." Hoài Kinh nhìn mẫu thân mặc áo tăng bào đi ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích, anh như đối với việc làm ảnh hưởng công chuyện của mẹ mà giải thích một câu. Bởi vì Hoài Kinh xác thật cũng không có chuyện gì, chỉ là đến đây thăm mẹ mà thôi, anh không nghĩ tới ảnh hưởng mẹ đang tụng kinh.

Gió đêm tháng ba hơi lạnh, Hà Thanh Như ngước mắt nhìn con trai một bộ tây trang, cười nói: "Đi đến phòng mẹ đi."

Nhìn bóng dáng Hà Thanh Như đi phía trước, Hoài Kinh lại nhìn Phật tượng trong đại đường, hơi hơi mím môi, đứng dậy đi theo.

Phòng Hà Thanh Như ở mặt sau chùa trên sường núi, trong đêm tối yên tĩnh, gió đêm thổi qua, nhánh cây nhân duyên đong đưa, nhân duyên bài lắc lư va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đứng dưới tàng cây nhân duyên, Hoài Kinh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thẻ nhân duyên, tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối, nhưng mãi không tìm ra được cái tên anh muốn tìm.

Đến phòng Hà Thanh Như, bà đã đốt lên đèn cầy. Trong phòng tuy rằng có đèn điện, nhưng tựa hồ ánh nến càng có thể làm cho tinh thần an bình hơn.

Ánh nến nho nhỏ chiếu sáng căn phòng nho nhỏ. Trên mặt đất lót một bản bằng cây, phía trên có cái chiếu bằng mây tre lá, Hoài Kinh cởi giày ra, đi vào.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, ở giữa là một bàn vuông nhỏ, trên bàn có đèn dầu và kinh thư. Hai bên bàn có một tủ sách và một tủ quần áo. Phòng không lớn, hai tủ đều để sát tường, trên mặt tường chỗ hai tủ có một cửa sổ nho nhỏ.

Hiện tại cửa sổ đang mở, có thể nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

Phòng ở bài trí đơn giản, mộc mạc, không lớn, một người ở cũng được thanh tĩnh tự tại.

Hoài Kinh vào cửa, ngồi ở bên cạnh bàn, giương muốn nhìn ngoài cửa sổ, nghe mẹ rót trà cho mình, trước chốc lát, hương trà tỏa ra toàn bộ phòng.

Phòng mở cửa lấy nhiệt từ bên ngoài, mấy ngày nay thời tiết thay đổi nóng lên, độ ấm thấm dần vào mặt đất, ngồi trên sàn nhà cách chiếu mây tre lá, thể xác và tâm hồn như được hòa tan vào khoảng ấm áp này. Dường như khổ sở đều không còn là khổ, chẳng qua chỉ như một giấc mộng bay qua.

"Sao hôm nay lại đột nhiên tới đây?" Hà Thanh Như lấy kinh Phật để trên bàn, tìm đến trang kinh hôm nay tụng, Phật châu trên tay lại bắt đầu chuyển động.

Phật châu nhẹ nhàng chạm vào nhau, thanh âm dày nặng mà chất phác, giống như một sợi u hương trấn an nhân tâm.

"Mọi chuyện đã kết thúc, con nghĩ tới đem Hoàn Hoàn về nước tiếp tục học, về sau còn có thể thường xuyên đến đây gặp mẹ." Hoài Kinh cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đánh giá vị trà. Người Hà gia đều thích phẩm trà.

"Thật sự?" Hà Thanh Như ngước mắt nhìn con trai.

"Thật." Hoài Kinh xác nhận.

"Con bé quá ồn ào." Hà Thanh Như nói, "Sẽ ảnh hưởng mẹ thanh tu."

Lời nói từ mẹ làm Hoài Kinh cười cười, anh nhìn bộ dáng mẹ đang tụng kinh, nói ra dự định của mình, "Mẹ cũng trở về đi, con ở bờ biển mua một căn hộ, để mẹ ở cùng với Hoàn Hoàn, chúng ta không ở đại trạch."

Như vậy, một gia đình rơi rớt tan tác coi như đoàn viên.

"Mẹ không quay về." Hà Thanh Như trầm giọng nói, bà giương mắt nhìn phòng mình, nói: "Ở chỗ này thanh tu khá tốt."

Hà Thanh Như ngay từ đầu tới chùa Khanh Bình là vì tị hiềm, bà dù sao cũng là đại tiểu thư Hà gia, lưu lại đại trạch sẽ làm Mai lão thái kiêng kị, không đem giao IO cho Hoài Kinh. Thứ hai vì Hoài Kinh muốn bảo hộ bà.

Anh mỗi tháng đều sẽ định kỳ đưa đến đây hàng xa xỉ mới mẻ, cho rằng trong lòng bà còn niệm thế tục, không nghĩ tới hiện tại bà đã cảm thấy siêu thoát.

Hoài Kinh nhìn Hà Thanh Như, lông mi thật dài dưới ánh đèn phủ một tầng đen trên con ngươi màu nâu nhạt.

"Thanh tu tốt như vậy sao?"

Lật một trang kinh, tầm mắt Hà Thanh Như vẫn đặt trên kinh, làm người nhìn không thấy rõ thần sắc trong mắt bà.

"Phải, trong lòng được yên lặng. Sau khi đi vào nơi này đã ít khi nghĩ đến cha con."

Đề tài này làm căn phòng nguyên bản yên tĩnh càng trở nên yên lặng. Thanh âm Phật châu va vào nhau tựa hồ như được khuếch đại lên.

Hoài Kinh nhìn kinh thư viết bằng bút lông, trong mắt dần dần hiện lên một tầng bi thương. Nhưng thật mau, tầng bi thương này đã bị ý cười che dấu xuống.

"Tốt như vậy sao? Vậy con cũng quy y Phật môn đi."

Hà Thanh Như ngẩng đầu lên.

Hoài Kinh vẫn cứ nhìn bà, khóe môi gợi lên một nụ cười, trong ánh mắt cũng đều là cười, nhưng nụ cười cuối cùng lại không chạm được tới đáy mắt.

Bà nhìn đôi mắt con trai, nhớ tới bộ dáng những tháng trước đây. Bà đã lâu không thấy Hoài Kinh như vậy, Hoài Xương Trác qua đời làm con trai giấu đi toàn bộ góc cạnh, cũng làm con mình giấu đi mọi sự vui sướиɠ. Hoài Kinh như cái xác không hồn, mọi thứ đều chìm đi như ngủ đông.

Mà giấc ngủ đông này, một cái là mười năm.

Mười năm qua, thời gian đã làm Hoài Kinh trở nên dần dần thành thục, càng ngày càng sẽ che giấu thần sắc của mình. Có đôi khi, thậm chị làm mẹ như bà cũng không biết con mình có tâm tư gì.

Nhưng không biết từ khi nào, con trai đã trở nên tươi trẻ như trước kia, như được Phật tổ một lần nữa tưới lên lạc thú cuộc sống, ánh mắt cũng trở nên sáng sủa minh diễm.

Mà hiện tại sáng sủa minh diễm này đã hoàn toàn không còn.

Sự việc Hoài Xương Triều đã xong, Hoài Kinh đã báo thù cho cha, hẳn là nên vui sướиɠ. Nhưng vui sướиɠ của con bà, giống như nền tảng bên dưới hoàn toàn trống rỗng, hiện tại không có người làm cho con trai bà có thể cười lên lần nữa.

Hà Thanh Như đối diện với tầm mắt Hoài Kinh, bà nhìn con, thanh âm mang theo vẻ từ ái như khi xưa kể chuyện ru ngủ cho con mình.

"Phật không cần con quy y." Hà Thanh Như nói, "Phật muốn con được vui vẻ."

Phật châu trong tay mẹ lại chuyển động, tựa hồ như mới vừa niệm tụng một đoạn kinh Phật. Ánh sáng trong mắt bà mang theo vẻ từ ái, loại cảm giác này giống như một mình cô độc lại lần nữa được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ.

Con ngươi màu nâu nhạt chợt đầy nước, ngọn đèn dầu trong phòng hơi chớp chớp, như đem ướŧ áŧ trong mắt anh lung lay theo.

Hoài Kinh nhìn mẹ, đột nhiên cười. Anh xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, đầu ngẩng lên nhìn lên bầu trời đêm, trăng dần dần khuyết, cùng bầu trời đầy sao.

Sao trời (Tinh Không) lập lòe ánh lên nước trong mắt anh, cổ họng Hoài Kinh vừa động, khẽ cười nói.

"Tinh Không của con đã tối sầm, còn vui mừng như thế nào được nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi