KIỀM CHẾ LÀ KHÔNG THỂ

Lâm Mỹ Tuệ đi xuống lầu, liếc mắt nhìn Hứa Tinh Viễn đi phía sau giống như lúc còn nhỏ. "Con có xem tin tức không? Con gái Vương Thuấn Sinh không phải là con cậu ta." Ác nhân có ác báo, mà một nhà bọn họ hiện tại sinh hoạt tốt tốt đẹp đẹp, Lâm Mỹ Tuệ liền cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ.

Hứa Tinh Viễn là nghe được tin tức từ chỗ đồng nghiệp, tin tức như thế này ở Hoài Thành truyền đi rất nhanh. Lúc ấy ăn Tết Vương Thuấn Sinh trên đài truyền hình còn nói chính mình ly hôn là bởi vì Hứa Tinh Không vô sinh làm cho bọn họ cảm tình tan vỡ, hiện tại lại khen ngược, vợ mới anh ta có thể sinh, nhưng đứa trẻ lại không phải của anh ta.

Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Viễn trong lòng cũng là một trận sảng, cười cười đuổi kịp Lâm Mỹ Tuệ nói: "Nghe thấy được."

Nhìn con trai cao hơn mình một khoảng, dưới ánh mặt trời, Lâm Mỹ Tuệ cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nghĩ đến con gái ở nhà, còn có đột nhiên xuất hiện Hoài tiên sinh, bà cảm thấy cuộc sống thật là quá đẹp.

"Con bây giờ không chán ghét Hoài tiên sinh?" Vốn định ra ngoài mua ít nước tương, không nghĩ tới Hứa Tinh Viễn lại cùng muốn đi ra, để cho Hứa Tinh Không và Hoài Kinh ở chung một chỗ.

Mấy hôm trước con trai còn một bụng bất mãn đối với Hoài Kinh, hận không thể mỗi ngày giám thị Hoài Kinh, sợ Hứa Tinh Không bị Hoài Kinh chiếm tiện nghi, đến hôm nay đột nhiên thái độ lại đảo ngược.

Hai mẹ con đi trên lối đi bộ, hai hàng cây bên đường rợp lá, bóng cây phủ lên trên mặt Hứa Tinh Viễn. Một bên mắt là đen nhánh, bên kia lại là thập phần sáng ngời.

Tàn tật tuy rằng làm tính cách cậu trở bên có chút quái lạ, nhưng sinh trưởng trong gia đình như vậy, bản tính Hứa Tinh Viễn vẫn là thiện lương mềm mại.

Có đôi khi tư duy cậu là cố chấp không thể tiếp thu, nhưng khi chân chính ở chung, hiểu rõ nhau rồi, cậu sẽ căn cứ vào phán đoán của chính mình mà thay đổi cái nhìn đối với một người.

Hứa Tinh Viễn nhấc chân đá đi một hòn đá nhỏ trên mặt đất, nói: "Anh ta không giống với Vương Thuấn Sinh."

Cũng không phải cứ kẻ có tiền là người xấu, hoặc là có tiền thì sẽ đồϊ ҍạϊ. Cậu đã biết yêu là gì, tựa như cậu yêu Chu Đồng Đồng, cho nên cậu sẽ toàn tâm toàn ý đối với người nhà của Chu Đồng Đồng, đây là bởi vì yêu.

Cũng như vậy, Hoài Kinh cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu và mẹ, là bởi vì anh ta yêu Hứa Tinh Không.

Anh ta so với Vương Thuấn Sinh không chỉ là có tiền hơn, anh ta càng là người có tiền có tu dưỡng. Vương Thuấn Sinh trước mặt cậu nhiều lắm chỉ là kẻ có tiền không có phẩm hạnh, là nhà giàu mới nổi.

Lâm Mỹ Tuệ cúi đầu đi tới, lời Hứa Tinh Viễn vừa nói làm bà cười cười, nhìn dưới mặt đất, nhỏ nhẹ: "Là không giống nhau, nếu không chị con cũng sẽ không thích cậu ta nhiều như vậy."

Lúc hai mẹ con trở về, hai người trong nhà đã làm xong đồ ăn. Nhìn đồ ăn đã xong để trên bàn, Lâm Mỹ Tuệ nhìn thoáng qua phòng bếp. Hoài Kinh bưng món đồ ăn cuối cùng ra, Hứa Tinh Không đi phía sau anh, nhìn thấy mẹ và em trai, cười cười nói: "Con tìm được một chai nước tương trong ngăn tủ phòng bếp."

Nhắc tới cái này, Lâm Mỹ Tuệ đột nhiên như nhớ ra cái gì, gật đầu nói: "Đúng vậy, sao mẹ lại quên mất."

Gia vị trong phòng bếp đều được đặt trong ngăn tủ để tránh tới lúc làm đồ ăn phát hiện thiếu gia vị gì sẽ làm cơm chậm trễ.

"Tinh Không đã nấu xong đồ ăn." Hoài Kinh nhìn hai người còn đang đứng ở cửa, nói.

"À," Lâm Mỹ Tuệ lên tiếng, "Đi ăn cơm đi. Ăn cơm."

Lâm Mỹ Tuệ đi đến ngồi xuống trên sô pha, Hứa Tinh Viễn cầm nước tương vừa mua đi để ở phòng bếp, Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn Hứa Tinh Không, cô nhấp môi cười cười.

Cầm cái ghế plastic, Hoài Kinh thuần thục ngồi xuống. Lâm Mỹ Tuệ nhìn thấy anh chân dài ngồi nghẹn khuất như vậy, muốn đổi vị trí với anh.

Nhà bọn họ không có người cao to, trước kia cũng chỉ có Tinh Viễn ngồi trên ghế ăn cơm, cả người ngồi ở ghế thật vừa vặn, cho nên gia cụ trong nhà cũng chưa từng đổi qua.

Hiện tại Hoài Kinh bị thiệt như vậy, Lâm Mỹ Tuệ trong lòng có chút băn khoăn.

"Không cần, cảm ơn bác." Hoài Kinh nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ cười một tiếng: "Lúc ăn cơm có đồ ăn ngon cũng sẽ không cảm thấy ngồi không thoải mái."

Nhìn Hoài Kinh một thân quý khí lại không hề để ý, trong lòng Lâm Mỹ Tuệ đối với anh thật là càng ngày càng vừa lòng.

Ăn xong cơm trưa, Hoài Kinh vẫn còn việc vội vàng đi, đến cơm chiều mới quay trở về nhà Hứa Tinh Không.

Ăn cơm chiều xong, Hứa Tinh Không đi theo Hứa Tinh Viễn cùng Hoài Kinh đến nhà Hứa Tinh Viễn. Chỉ còn hai ngày là đến hôn lễ, hôn phòng cũng cần phải được trang trí.

Kết hôn là đại sự cả đời của người phụ nữ, mỗi người đều hy vọng hôn lễ của mình được xinh xinh đẹp đẹp. Khi trang trí phòng tân hôn, Hứa Tinh Không đều hỏi qua ý kiến của Chu Đồng Đồng, tận lực làm đến thật đẹp. Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng lúc trang trí xong, Hứa Tinh Viễn chụp ảnh gởi cho Chu Đồng Đồng thấy cô rất cao hứng, mọi người đều cảm thấy tất cả đều thật đáng giá.

Sau khi trang trí đã là 8 giờ tối. Hứa Tinh Viễn gởi cho Chu Đồng Đồng những hình ảnh cuối cùng, nhìn Hứa Tinh Viễn như một cậu bé nhảy nhót lung tung, trong lòng Hứa Tinh Không cũng rất vui vẻ.

"Anh đưa em về." Hoài Kinh gỡ băng dán còn dính trên ngón tay ra, ngước mắt nói với Hứa Tinh Không.

Lâm Mỹ Tuệ còn chờ ở nhà, cô cũng không thể ở chỗ này đợi quá muộn.

Nhìn Hoài Kinh, trong lòng Hứa Tinh Không càng trở nên mềm mại, cô cầm túi gật đầu: "Được."

Hai người vừa ra đến cửa thang máy, thang máy lại vừa vặn dừng ở tầng của bọn họ. Sau khi dừng, cửa thang máy mở ra, bên trong đi ra một người đàn ông ôm một cô bé mắt thật to.

Nhìn thấy Hứa Tinh Không, người đàn ông cười: "Chào buổi tối, Hứa tiểu thư."

Hiện tại đã 8 giờ, hai cha con hai mới từ bên ngoài trở về, Nhϊếp Cảnh Thanh một tay ôm Hồ Hồ, một tay còn cầm một cái bao. Xem cái túi phình phình, phỏng chừng đều là đồ vật cho Hồ Hồ.

"Chào buổi tối." Hứa Tinh Không cười trả lời một câu, sau đó nhìn về phía Hồ Hồ, tươi cười càng gia tăng, "Chào buổi tối Hồ Hồ."

"Chào dì." Với thời tiết hiện tại, Hồ Hồ chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xanh đen nhung, một quần jean màu xanh nhạt, chân mang đôi giày da nho nhỏ màu tím, đôi vớ ren trắng. Vốn dĩ cô bé thật bụ bẫm, quần jean lại bó sát người lộ ra cẳng chân tròn trĩnh, giống như búp bê thật đáng yêu.

Lúc nói chuyện, Nhϊếp Cảnh Thanh nhìn thoáng qua Hoài Kinh bên cạnh Hứa Tinh Không. Hoài Kinh là lần đầu tiên anh gặp, không quen biết mà chào hỏi cũng không tốt lắm.

Ý thức được tầm mắt Nhϊếp Cảnh Thanh trên người Hoài Kinh, mặt Hứa Tinh Không hơi đỏ lên, cô cười giới thiệu một chút: "Đây là bạn trai của tôi, Hoài Kinh."

Hứa Tinh Không giới thiệu hào phóng tự nhiên như vậy, hai người đàn ông thần sắc đều biến đổi.

Khi Hứa Tinh Không giới thiệu là tự nhiên hào phóng, thậm chí sau khi giới thiệu cũng cười thật ôn hòa. Mà cô chung quy là người dễ dàng thẹn thùng, Hoài Kinh cúi mắt nhìn dưới ánh đèn lộ ra cái cổ trắng nõn dần dần biến đỏ, trong mắt anh hiện lên một tia ý cười.

Trong ấn tượng Nhϊếp Cảnh Thanh, Hứa Tinh Không là người phụ nữ ôn hòa, không nghĩ tới khi giới thiệu bạn trai lại sảng khoái như vậy. Anh lắp bắp kinh hãi, sau đó cười cười, duỗi tay ra bắt tay Hoài Kinh, nói: "Xin chào, tôi tên Nhϊếp Cảnh Thanh, là hàng xóm của Hứa Tinh Viễn."

"Chào." Hoài Kinh duỗi tay nắm nắm tay Nhϊếp Cảnh Thanh một chút. Ở chỗ này đã một ngày, đây là lần đầu tiên thấy hàng xóm Hứa Tinh Viễn.

"Dì ơi, bắt tay." Lúc ba cùng chú bắt tay, Hồ Hồ cũng không chịu cô đơn, đem tay nhỏ thịt thịt duỗi tới trước mặt Hứa Tinh Không.

Thấy Hồ Hồ chủ động muốn bắt tay với mình, Hứa Tinh Không kinh ngạc cười cười. Tay cô quá lớn, tay Hồ Hồ quá nhỏ, cuối cùng cô vươn một ngón tay ra được Hồ Hồ cầm lấy.

Tay cô bé mềm mại như không có xương, bởi vì mặc đồ ấm, lòng bàn tay có một chút mồ hôi. Ngón tay Hứa Tinh Không được Hồ Hồ nắm, tim cô trở nên mềm mại rất nhiều.

"Chào cháu." Hứa Tinh Không quơ quơ ngón tay, giật giật ngón tay thịt nho nhỏ. Mu bàn tay cô chạm vào bàn tay nhỏ của Hồ Hồ.

"Hôm nay giáo viên ở trường dạy cho." Nhϊếp Cảnh Thanh nhìn người phụ nữ nắm tay cô bé nhỏ, cười giải thích, "Thấy dì xinh đẹp thì phải nắm bắt tay."

Hồ Hồ cười hắc hắc, nhìn ba mình, rụt rụt cổ một chút, đôi mắt to tràn đầy ngây thơ cùng đáng yêu.

Nhìn hai cha con hỗ trợ lẫn nhau, ánh mắt Hứa Tinh Không hâm mộ không che dấu được. Hoài Kinh đứng ở một bên, nghiêng mắt nhìn bộ dáng tươi cười của Hứa Tinh Không, khóe môi ép ép xuống.

"Mẹ của Hồ Hồ đã qua đời, hiện giờ cô bé sống với ba. Nhϊếp tiên sinh là người thật ôn nhu, giáo dục cô bé thật ngoan." Sau khi tạm biệt cha con Nhϊếp Cảnh Thanh, hai người đi thang máy đến gara, Hứa Tinh Không còn đang nói về cha con bọn họ.

Nghe cô nói xong, đứng trước cửa xe Hoài Kinh thần sắc chựng lại, ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không, hỏi: "Chính anh ta nuôi con?"

"Phải." Tuy rằng Nhϊếp Cảnh Thanh chính mình nuôi dưỡng Hồ Hồ cũng thật tốt, nhưng cô bé nếu có mẹ sẽ tiện hơn rất nhiều, nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không vừa cột dây an toàn vừa nói: "Em nghe Hứa Tinh Viễn ý nói, Nhϊếp tiên sinh hẳn là sẽ tái hôn."

Lúc trước Hứa Tinh Viễn nói mẹ hợp tác mình với Nhϊếp Cảnh Thanh, nghĩ đến có lẽ Nhϊếp Cảnh Thanh có ý muốn tái hôn, lúc ấy em trai mới đề ra như vậy.

"Anh là ai?" Hoài Kinh dựa vào ghế điều khiển, nghiêng mắt nhìn Hứa Tinh Không, trầm giọng hỏi một câu.

"Hả?" Đề tài đột nhiên chuyển đi, Hứa Tinh Không có chút không theo kịp ý nghĩ của Hoài Kinh. Cô ngước mắt nhìn Hoài Kinh, dưới ánh đèn trong ga ra chiếu qua kính chắn gió, bộ mặt anh được chiếu rõ thật tinh xảo. Mắt anh nheo lại, tròng mắt nâu mang theo ý cười bỡn cợt.

Hứa Tinh Không đột nhiên nhớ lại lúc đó mình giới thiệu Hoài Kinh với Nhϊếp Cảnh Thanh.

Mặt hơi nóng lên, Hứa Tinh Không nghiêng người dựa vào một bên cửa xe. Lúc đó giới thiệu, thẹn thùng bị cô đ è xuống lúc này bị Hoài Kinh chọc ghẹo, tất cả đều trở lại.

Tầm muốn cô trốn tránh nhìn ra ngoài cửa xe, nói năng có chút lộn xộn: "Anh... Anh không biết chính mình là ai sao?"

Đầu Hứa Tinh Không nghiêng sang một bên chỉ lộ ra một bên mặt cùng vành tai, ánh đèn ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, vành tai trắng nõn đã biến đến đỏ hồng.

Tim Hoài Kinh trở nên thật ngọt.

Anh vươn tay nắm lấy cằm Hứa Tinh Không, quay đầu cô qua đối diện với tầm mắt của mình.

Trong mắt người phụ nữ vẫn còn thẹn thùng, nhưng cũng có vui vẻ cùng hạnh phúc, anh thật thích ánh mắt của cô nhìn anh lúc này.

"Anh không chỉ là bạn trai của em." Mặt Hoài Kinh ôn nhu như nước, thanh âm trầm thấp từ tính, giống như thánh chỉ ban xuống, anh nói: "Anh còn là người đàn ông có thể cho em thứ kia em muốn."

Lông mi run lên, đôi môi cũng run rẩy, trong mắt Hứa Tinh Không hiện lên vô số cảm xúc, cuối cùng trở về bình thản cùng yên ổn.

"Vâng." Hứa Tinh Không cười lên tiếng.

Hoài Kinh đưa Hứa Tinh Không về, quay trở lại nhà Hứa Tinh Viễn thấy cậu đang ăn táo xem TV. Thấy anh quay trở về, Hứa Tinh Viễn đứng dậy hỏi: "Anh có muốn ăn táo không? Tôi rửa cho anh một trái."

"Chị cậu có vẻ rất thích cô bé hàng xóm kia?" Cởϊ áσ khoác ra, Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Viễn, trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy. Chị tôi vốn dĩ rất thích trẻ em." Hứa Tinh Viễn cầm quả táo vào bếp, vừa cắn táo vừa nói: "Hai người gặp Nhϊếp tiên sinh? Anh ấy rất tốt, người chụp ảnh cho hôn lễ của tôi là anh ấy."

"Anh ta là nhϊếp ảnh gia?" Hoài Kinh hỏi.

"Đúng vậy." Hứa Tinh Viễn lại một trận hưng phấn. "Kỹ thuật anh ta rất lợi hại, có rất nhiều giải thưởng lớn, lúc chị tôi nói anh ta sẽ làm nhϊếp ảnh gia cho hôn lễ của tôi, làm tôi và Đồng Đồng thật cao hứng."

Nói đến cái này, Hứa Tinh Viễn đặt quả táo sang một bên, nhìn Hoài Kinh đang mở nút tay áo, nói: "Đúng rồi, khi đó tôi không biết quan hệ của chị tôi và anh, tôi còn muốn mẹ tôi hợp tác chị tôi với anh ấy."

Động tác đang cởi nút cổ tay áo dừng lại, Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn về phía Hứa Tinh Viễn.

Hứa Tinh Viễn không nhận thấy được, cầm điều khiển từ xa đổi đài, lại nói: "Nhϊếp tiên sinh tính cách rộng rãi nhiệt tình, còn có một đứa con gái, nghề nghiệp cũng tốt, rất xứng đôi với chị của tôi, cho nên..."

Hứa Tinh Viễn đang nói đột nhiên im bặt.

Nguyên bản phòng khách ấm áp đột nhiên trở nên lạnh buốt. Hứa Tinh Viễn nổi lên một tầng lông tơ, cầm quả táo đang gặm một nửa, quay đầu lại.

Người đàn ông áo sơ mi quần tây giơ tay cởi ra cổ tay áo, trên mặt tuấn dật, thần sắc bình tĩnh lại mang theo một cảm giác như muốn gϊếŧ người. Lông mi dài rũ trên đôi mắt màu nâu, thâm như đầm nước lạnh.

Có chút chột dạ, Hứa Tinh Viễn nhìn Hoài Kinh, thanh âm dần dần nhỏ xuống.

"Anh làm sao vậy?"

Cởi bỏ viên nút cuối cùng, tầm mắt Hoài Kinh bất biến mà đặt trên người Hứa Tinh Viễn, cằm anh khẽ nhếch lên, tay thong thả ung dung cuốn tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng nõn.

Cuối cùng anh hơi liếʍ môi dưới, ánh mắt thâm trầm mà nói.

"Tôi muốn đánh cậu."

...

Bởi vì người bán hàng rong buổi chiều mới đem phế phẩm thu một ngày đến bán, buổi sáng trạm phế phẩm thật thanh nhàn.

Xưởng phế phẩm Thế Phàm sáng sớm không có người nào. Hôm nay thời tiết thật tốt, trong trạm phế phẩm đầy ánh mặt trời, một cơn gió thổi qua, cửa plastic lá mỏng rào rạt rung động.

Nói là sân, bất quá là dùng một đống phế phẩm cắt ra rồi quây lại. Tận cùng bên trong sân là ba gian nhà trệt. Nhà trệt nhìn ra được là vừa được dựng lên, bên ngoài tường vẫn còn màu trắng.

Chính giữa nhà trệt, Hầu Kinh Phương đang nấu cháo.

Nhà Hứa Thế Phàm ở tuy là nhà trệt, nhưng trong nhà đồ điện gia cụ đều là hàng tốt, đây đều là do Hứa Thế Phàm mua. Ông ta tuy rằng thu đồ phế phẩm nhưng trong nhà ăn mặc, chi phí chưa bao giờ dùng đồ phế phẩm. Bởi vì trong mắt Hứa Thế Phàm, mình chính là kẻ có tiền.

"Nếu không phải con gái không là của Vương Thuấn Sinh, mẹ đã sớm bắt con đi phá thai." Hầu Kinh Phương dùng muỗng quấy cháo, giương mắt trừng Hứa Minh Di đang ngồi một bên, "Cái tên Vương Thuấn Sinh kia căn bản không phải là người, nói không chừng ngày nào đó lại coi trọng một người phụ nữ nào đó, làm cô ta bụng lớn lên, đến lúc đó con khóc cũng không có chỗ mà khóc."

"Lúc đó anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ không phải bởi vì Hứa Tinh Không không thể sinh con hay sao?" Hứa Minh Di nhai kẹo cao su, không hề để ý mà nhìn bụng mình, nói: "Con hiện tại đã có thai."

Nói đến cái này, Hầu Kinh Phương hơi chút nhẹ nhàng lại, nói lời thấm thía: "Con sinh cho ra con trai, về sau nắm chặt, muốn Vương Thuấn Sinh có phòng ở, đòi tiền. Con đừng cảm thấy con có thể sinh con liền như thế nào, đàn ông không đáng tin cậy, tiền mới là đáng tin."

"Được rồi được rồi." Hứa Minh Di không kiên nhẫn nói, "Vương Thuấn Sinh có tiền như vậy, con khẳng định muốn thật nhiều."

Hứa Minh Huy ở một bên đang chơi trò chơi, lười biếng nói: "Vương Thuấn Sinh kia nào tính có tiền? Có tiền nhiều, hiện tại không phải là Hứa Tinh Không lại tìm được cái kia, đi xe chính là Maserati đó!"

"Nói không chừng là thuê!" Hứa Minh Di sặc anh mình một câu.

Ngày hôm đó tế tổ trở về, bọn Hầu Kinh Phương đều đem chuyện Hoài Kinh đi tìm Hứa Tinh Không nói với Hứa Minh Di. Bọn họ càng khen Hoài Kinh, trong lòng Hứa Minh Di càng không phục, cô lớn lên xinh đẹp lại còn trẻ, chẳng lẽ kém hơn một phụ nữ nhị hôn không sinh được con?

"Nếu thật sự có tiền, ai có thể coi trọng chị ấy?" Hứa Minh Di trợn trắng mắt khinh thường nói.

"Hừ." Hứa Minh Huy cũng khinh thường một tiếng hừ lạnh, trở mình nói, "Năm trước Vương Thuấn Sinh cùng Hứa Tinh Không ly hôn, Hứa Tinh Không được hai căn hộ cùng hai trăm vạn, anh ta phải có nhiều tiền nha, nếu không Hứa Tinh Không làm sao có thể được chia như vậy?"

"Đó là Hứa Tinh Không ngốc!" Hứa Minh Di cười lạnh một tiếng, "Thuấn Sinh lúc ấy đã sớm muốn ly hôn với chị ta, cho nên tiền phòng đều đặt dưới danh nghĩa ba mẹ anh ta. Cô ta ngốc như vậy, đương nhiên không được phân nhiều hơn. Hiện tại em mới chỉ có thai, Thuấn Sinh đã cho em một phòng một chiếc xe."

Nghe Hứa Minh Di nói, không riêng gì Hứa Minh Huy, Hứa Thế Phàm một bên đang xem báo chí đều tinh thần tỉnh táo.

"Ngọa tào, Vương Thuấn Sinh có tiền như vậy sao?" Hứa Minh Huy ngồi thẳng thân mình, nhìn Hứa Minh Di hưng phấn nói: "Vậy nói anh ta mua cho anh chiếc Maserati đi!"

"Cút! Hứa Minh Huy anh nhắc lại chữ Maserati lần nữa xem!" Hứa Minh Di hiện tại thật phiền cái Maserati này.

Hứa Thế Phàm nhìn con gái, thu báo lại, vẻ mặt ôn hòa nói: "Tiểu Di à, con hỏi Thuấn Sinh một chút xem, nói cậu ấy mua lại khối đất chỗ xưởng này của chúng ta đi. Lại có thể đầu tư, cha và mẹ con cũng không cần nơm nớp lo sợ mà lo lắng cả ngày bị người ta đuổi đi."

"Ai u, ba ơi." Hứa Minh Di nhìn Hứa Thế Phàm, cười nói: "Cha và mẹ ở chỗ này mua bán phế phẩm ở xưởng này cả mười mấy năm nay, khối đất này ai muốn mua?"

"Kia Maserati......" Hứa Minh Huy lại hỏi một câu.

Hứa Minh Di nhặt lên một cái chai bên cạnh đập lên người Hứa Minh Huy, cô hung tợn nói: "Maserati Maserati! Anh nhìn thấy chiếc xe kia trên có viết tên đàn ông của Hứa Tinh Không hay sao? Nếu anh ta thật sự có tiền như vậy, gia đình Hứa Tinh Không còn ở trong căn phòng nhỏ xíu kia hay sao?"

"Con đừng động đậy quá!" Hầu Kinh Phương trừng mắt với Hứa Minh Huy, nhanh chóng dặn dò Hứa Minh Di, "Cẩn thận cái thai trong bụng."

Nghe Hầu Kinh Phương nói, Hứa Minh Di mắt trợn trắng, hừ lạnh một tiếng, sau tiếp tục nói: "Các người nói người đàn ông kia nhìn không tồi, nói không chừng là một tên tiểu bạch kiểm, nói không chừng tiền thuê Maserati vẫn là do Hứa Tinh Không đưa ra."

Hứa Minh Di vừa mới nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng máy móc ầm ầm.

Người một nhà toàn bộ nhìn ra ngoài cửa, xuyên qua cửa sổ chỉ thấy một cái máy xúc đất thật lớn, nhắm ngay xưởng phế phẩm của bọn họ, một xẻng đào xuống.

Phế phẩm giống như một đống đất bị đào một cái liền rơi rớt tan tác, bên ngoài bùn đất bay đầy trời, một nhà Hứa Thế Phàm sợ tới mặt mũi trắng bệch.

Xưởng phế phẩm này chính là bát cơm của cả nhà, Hứa Thế Phàm sốt ruột hoảng hốt chạy ra bên ngoài, chạy ra tới ngoài cửa lá sắt thấy được máy xúc đất và máy ủi đất ở bên ngoài.

Hứa Thế Phàm sợ tới mức nhìn không ra hướng, nhìn đến người phụ trách đội nón bảo hộ đang chỉ huy khởi công. Ông ta vội vàng chạy tới, bắt lấy tay người phụ trách hỏi: "Các người làm gì vậy?"

Nhìn thấy Hứa Thế Phàm, người phụ trách liếc ông ta một cái, mày nhăn lại, không kiên nhẫn nói: "Đã sớm nói cho các người dọn đi rồi, như thế nào còn không có dọn đi? Hôm nay là tối hậu thư, không dọn đi sẽ san bằng toàn bộ nhà các người."

Người phụ trách này đã sớm phiền thấu cả nhà Hứa Thế Phàm vẫn luôn ăn vạ nơi này không đi.

Từ trước đến nay đều là bọn họ ở ngoài xưng vương xưng bá, đây là lần đầu tiên bị người làm cho như vậy. Hứa Minh Di nhìn tới máy ủi, máy xúc, trong lòng nghĩ đến lời Hứa Thế Phàm vừa nói, lớn tiếng: "Các người còn không phải là đòi tiền sao? Chúng ta mua lại nơi này còn không được sao?"

"Mua nơi này?" Đối với tiểu nha đầu trước mặt này đang dõng dạc, người phụ trách cười lạnh, nhìn Hứa Minh Di, nói: "Cô biết mảnh đất này bao nhiêu tiền sao?"

Hứa Minh Di vừa muốn nói chuyện, bị Hứa Thế Phàm bên cạnh kéo lại. Một mảnh đất lớn như vậy, ngay cả ở Hoài Thành, không hơn một ngàn vạn là không thể mua được.

Thấy Hứa Thế Phàm kéo lại Hứa Minh Di, người phụ trách cúi đầu tiếp tục nhìn bản đồ quy hoạc trên tay, vừa xem vừa nói: "Hơn nữa, nơi này đã bị người khác mua rồi."

Trách không được sáng sớm đã tới đuổi người, thế nhưng bị người mua rồi? Chỗ này mười mấy năm cũng chưa có người động, như thế nào lại có người mua?

Người phụ trách vừa nói xong, giương mắt lên vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe màu đen ngừng lại cách đó không xa. Tài xế xuống xe mở cửa, một người đàn ông đi ra.

Anh ta dáng người đ ĩnh bạt, một thân tây trang khí chất quý khí thanh lãnh. Dưới ánh mặt trời, ngũ quan tuấn dật tinh xảo, nhìn từ xa như vậy vẫn làm người không rời mắt đi được.

Anh gật đầu một cái với người phụ trách, giương mắt liếc qua tiến độ bên này, tựa hồ như an bài cái gì đó, người phụ trách bên cạnh cầm bút nhất nhất nhớ kỹ.

"Là anh ta mua?" Hứa Minh Huy nhìn người đàn ông kia, kích động mà chỉ tay: "Anh ta, anh ta không phải là người kia sao?"

Hứa Minh Di nhìn người đàn ông, vừa rồi vì diện mạo của anh ta mà hoảng hốt một chút, cô lớn đến như vậy còn chưa gặp được người đàn ông đẹp như vậy đâu.

"Anh ta là ai?" Hứa Minh Di hỏi một câu.

"Là Hứa Tinh Không......" Lời Hứa Minh Huy nói đều không được nhanh nhẹn, "Anh ta chính là bạn trai Hứa Tinh Không!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi