KIỀM CHẾ LÀ KHÔNG THỂ

Cao ốc Hoài thị và cao ốc IO cách nhau không xa, lái xe mười phút là đến. Hoài Kinh trở thành chủ tịch Hoài Thành, văn phòng anh cũng dọn đến cao ốc Hoài thị. Tập đoàn IO dù sao cũng là tâm huyết một tay anh chế tạo, được anh giao cho một đổng sự nào đó cùng bên với mình.

Nhưng văn phòng anh vẫn giữ lại, cơm trưa Hoài Kinh và Hứa Tinh Không dùng ở văn phòng cũ.

Văn phòng Hoài Kinh như nửa căn nhà, mọi thứ cho công việc đều có, ngoài ra còn có phòng nghỉ và phòng ăn. Phòng ăn không lớn, gồm một cái bàn ăn dào dạt ánh nắng, mặt bàn sạch sẽ phản chiếu ánh sáng, bình sứ trắng cắm hai bông bách hợp.

Đây là phòng ăn nhỏ, bên cạnh bàn ăn chỉ có hai ghế dựa, ngoài ra còn có một sô pha cùng kệ sách nhỏ, nhìn đúng là dành cho một người.

Trên bàn để cơm dì Hà đã làm, có hai phần cá. Hoài Kinh kéo ghế dựa ra, để Hứa Tinh Không ngồi xuống.

Bận việc một buổi sáng, Hứa Tinh Không cũng đói bụng, cô cầm chén cơm bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nhìn Hoài Kinh.

Anh ngồi đối diện cô, ngón tay thon dài cầm đôi đũa. Anh ngồi ở bên kia cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào tay, mu bàn tay và ngón tay như được mặt trời chiếu thấu qua, trong suốt.

Anh không thay quần áo, vẫn một bộ tây trang, lông mi dài mà rậm rạp, đôi ngươi màu nâu như lưu li, thanh triệt sáng trong. Anh cầm chiếc đũa, thong thả ung dung xử lý một ít thịt cá trên tay, như là đã quen làm chuyện này, anh xử lý thật mau.

Làm xong, Hoài Kinh để thịt cá vào trong chén Hứa Tinh Không, đem xương cá để sang một bên.

Đem thịt cá gắp cho Hứa Tinh Không, Hoài Kinh ngước mắt nhìn thoáng qua Hứa Tinh Không, hỏi: "Không thích anh đi văn phòng tìm em?"

Từ phòng phiên dịch đến nơi này, Hứa Tinh Không vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, nhìn sắc mặt như có tâm sự nặng nề.

Đề tài vừa mở ra, Hứa Tinh Không như bị nhìn thấy, cô đưa thịt cá vào trong miệng, cắn một miếng, lắc lắc đầu. Cô nuốt thịt cá đã được tuốt xương vào, nói ra ý nghĩ của mình.

"Em sợ về sau mọi người sợ em."

Thân phận cách xa sẽ tạo thành cảm giác ngăn cách, về sau trong công tác, các đồng nghiệp ở bên cô sẽ không còn tự tại như trước kia. Cô không muốn bởi vì chính mình mà đem không khí trong văn phòng thành căng cứng. Càng không nghĩ bởi vì cô ở trong văn phòng mà mọi người bị áp lực lớn như vậy, chuyện này làm cho mọi người đi làm bình thường lại trở thành thật bối rối.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng ăn nhỏ, chiếu đến trên người có chút nóng. Ánh mắt Hoài Kinh khẽ nâng lên, nhìn Hứa Tinh Không ngồi đối diện, nói: "Em quan tâm bọn họ sợ em, sao lại không quan tâm đ ến anh sợ em chạy mất?"

Hàm răng đang cắn miếng thịt cá, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn nhìn Hoài Kinh đối diện. Đầu cô nghiêng về một bên, khóe môi nhếch lên, nói: "Anh sợ em không thừa nhận anh là bạn trai của em?"

Động tác trên tay không ngừng, thần sắc Hoài Kinh bất biến, anh phủ nhận.

"Không có."

"Vậy vì sao hôm nay anh đi tìm em?" Hứa Tinh Không như bắt mèo con ăn vụng, đôi mắt tròn tròn lóe lên một tia giảo hoạt.

Trên bàn ăn, hoa bách hợp tựa hồ được phủ qua hương vị cá, lộ ra vẻ thanh thanh đạm đạm sảng khoái.

Hoài Kinh đối diện với tầm mắt cô, đuôi mắt anh nheo lại, trầm giọng nói: "Anh đi tìm bạn gái anh ăn trưa, là thiên kinh địa nghĩa."

Phòng ăn nhỏ như có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi sợi tóc quét ngang gương mặt Hứa Tinh Không, làm trong lòng cô trở nên thật ngứa. Hứa Tinh Không cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Em không tin."

Khi Hứa Tinh Không trở lại văn phòng, toàn văn phòng đã trở về bận rộn như bình thường, mọi người tựa hồ đem mọi chuyện phát sinh buổi sáng quên đi sạch sẽ. Đối với Hứa Tinh Không, chuyện thay đổi duy nhất là chồng văn kiện trên bàn đã không còn.

Cô mới vừa ngồi xuống, Trần Uyển Uyển đã cầm giấy tờ lại, giống như bình thường hay lui tới, Trần Uyển Uyển đặt mông ngồi trên bàn của cô, ném văn kiện lên trên bàn, nói: "Dịch dùm tôi một chút."

"Được, Trần phó phòng." Hứa Tinh Không cười, nhận lấy.

Thấy tâm tình Hứa Tinh Không không tồi, xem ra cơm trưa tình yêu ăn đến thật ngọt ngào. Trước kia lúc ở cùng Hứa Tinh Không cũng chưa phát hiện, nguyên lai một người phụ nữ đang yêu đương có nét mặt tỏa sáng đến như vậy.

Trần Uyển Uyển cười rộ lên, ngước mắt lướt qua văn phòng đầy người, nói: "Mọi người hiện tại đều sợ cậu."

Sợ cũng không có biện pháp, quan hệ cô và Hoài Kinh sớm muộn mọi người đều sẽ biết. Cô chỉ có thể nghĩ đến phương pháp xử lý chính là làm tốt công việc của mình.

Giương mắt nhìn Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không cười hỏi: "Vậy cậu có sợ không?"

Tựa hồ như nghe được một chuyện cười vĩ đại, nhìn bạn tốt trước mặt như con cừu non, Trần Uyển Uyển vỗ vỗ ngực nói: "Nói giỡn, ta Trần Uyển Uyển từ nhỏ đến lớn biết sợ ai?"

Nhớ tới lúc bọn họ từ Hoài Thành trở về đón Meo Meo, bộ dáng thật thu liễm của Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không cười nói: "Cậu sợ Hoài Kinh."

Bị Hứa Tinh Không một giây chọc thủng, Trần Uyển Uyển lại chết không thừa nhận, đẩy đẩy cô một chút, nói: "Cậu tớ còn không sợ, sợ gì bạn trai cậu?"

Bạn trai cái từ này làm trong lòng Hứa Tinh Không ngọt ngào. Cô yên lòng, cúi đầu mở ra văn kiện, nói: "Vậy là tốt rồi, tớ còn e rằng cậu sẽ sợ anh ấy."

"Không sợ." Trần Uyển Uyển xác nhận một câu, đứng dậy rời đi.

Lúc Trần Uyển Uyển vừa xoay người, Hứa Tinh Không gọi lại: "Thứ bảy cùng nhau ăn cơm đi, mang theo lão Chiêm và Khang Khang, xem như chính thức quen biết."

Trần Uyển Uyển một chân vừa muốn bước đi, thiếu chút nữa mềm nhũn. Cô quay đầu lại nhìn Hứa Tinh Không, đôi mắt mở to, hỏi: "Quen biết ai?"

"Bạn trai tớ." Hứa Tinh Không nói.

Hứa Tinh Không sở dĩ muốn hẹn gia đình Trần Uyển Uyển cùng ăn cơm, coi như là vì Hoài Kinh. Cô chưa từng nghĩ tới Hoài Kinh lại thiếu cảm giác an toàn từ chỗ cô đến như vậy.

Ở trong mắt người ngoài, người khác đều là sợ Hoài Kinh không cần cô, mà chỉ có trong mắt Hoài Kinh, anh lại sợ cô chạy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tinh Không lại như được quét một cơn gió nhẹ, vừa ấm vừa nhẹ lại an tâm.

Trần Uyển Uyển vẫn không trả lời, Hứa Tinh Không nhìn nhìn, cười hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

"Có lẽ thứ bảy tớ sẽ bị tiêu chảy." Trần Uyển Uyển nói.

Hứa Tinh Không cười, nói: "Vậy chủ nhật."

"Chủ nhật tớ bị cảm." Trần Uyển Uyển nói.

Bị Trần Uyển Uyển chọc cười, Hứa Tinh Không chuyển chuyển cây bút trên tay, cô nhìn Trần Uyển Uyển, trong ánh mắt như lấp lánh sao, "Hai người chúng tớ sẽ vẫn luôn ở bên nhau, cậu muốn trốn cả đời sao?"

Nghe những lời này từ Hứa Tinh Không, cả người Trần Uyển Uyển nổi lên một tầng lông tơ. Cô ấy tự ti như vậy, hiện tại có thể nói đến cả đời, vậy Hoài Kinh đã cho cô cảm giác an toàn lớn đến thế nào.

Trần Uyển Uyển không đùa nữa, cô cười nhìn Hứa Tinh Không, "Được, thứ bảy, hai người mời, chọn chỗ nào mắc mắc nha."

Lần trước Hoài Kinh xuất hiện ở phòng phiên dịch, hiện tại không riêng gì ở IO, toàn bộ Hoài thị đều biết bạn gái ông chủ bọn họ hiện tại làm nhân viên phiên dịch nho nhỏ trong tập đoàn.

Tuy rằng mọi người đều biết, nhưng ngày thường tiếp xúc không nhiều, công việc Hứa Tinh Không ở bộ phận phiên dịch cũng không có biến hóa gì lớn.

Vốn dĩ công việc của cô cùng người trong văn phòng giao tiếp với nhau không nhiều, đại đa số thời gian là làm chung với Nhan Gia Lâm, mà Nhan Gia Lâm sau khi biết quan hệ của cô và Hoài Kinh vẫn không thay đổi gì, đối đãi với cô cũng giống như trước kia.

Điểm này, Hứa Tinh Không trong lòng rất cảm kích.

Bởi vì cô biết, Nhan Gia Lâm chẳng những là cấp trên của cô mà còn là người dẫn đường cho mình. Cô ấy có thể giống như trước đối xử với mình, Hứa Tinh Không có thể học tập được kinh nghiệm công tác, chuyện này vô cùng có ích cho phát triển nghề nghiệp của Hứa Tinh Không.

Nhưng nói trở lại, Hứa Tinh Không vẫn luôn cảm thấy Nhan Gia Lâm biết được quan hệ của cô và Hoài Kinh. Cô ấy là bạn của Sophia, mà Sophia là trợ lý Hoài Kinh, cô ấy hẳn là có biết chút gì đó.

Ý nghĩ này hôm nay khi cô ngồi trên xe Nhan Gia Lâm đã được xác nhận. Còn nhớ rõ lúc trước, Nhan Gia Lâm có chỉ điểm cô chuyện này chuyện kia, nhưng lúc ấy Hứa Tinh Không tâm tư đơn thuần, không tưởng đến phương diện này.

Nhan Gia Lâm đi công tác nửa tuần, hơn nữa trong khoảng thời gian này Hứa Tinh Không xin nghỉ, công việc chất chồng tương đối nhiều, Nhan Gia Lâm giải thích cho Hứa Tinh Không liên tục, đến khi lên xe cô ấy vẫn còn nói.

Dưới ánh sáng ban ngày, người phụ nữ với cái cằm cương nghị, trang điểm tinh xảo, đôi môi mọng đỏ mang theo một cái kính râm nhìn thật tinh xảo cao ngạo nhưng lại làm người cảm thấy thân thiết.

"Nhớ kỹ chưa?" Xe ngừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Nhan Gia Lâm đạm mạc quét mắt nhìn Hứa Tinh Không một cái.

Trên ghế phụ, Hứa Tinh Không đang đánh dấu lên giấy tờ, ngòi bút phác họa rành mạch. Nghe được câu hỏi, Hứa Tinh Không đánh dấu trọng điểm cuối cùng, ngẩng đầu hướng về phía Nhan Gia Lâm nói, đã nhớ kỹ.

"Tốt." Nhan Gia Lâm thần sắc không thay đổi, quay đầu lại nhìn đèn giao thông.

Công việc đã nói xong, không khí bên trong lại chìm vào yên lặng. Đèn đỏ ở giao lộ này khá dài, đến hiện tại vẫn còn tới 90 giây.

Lúc Hứa Tinh Không đang lật xem giấy tờ, Nhan Gia Lâm luôn trầm mặc ít lời quay đầu nói chuyện phiếm.

"Cho dù cô là vợ của chủ tịch, nhưng tôi là cấp trên của cô, công tác ngày thường vẫn tiếp tục như cũ." Giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ lãnh đạm công việc xử theo phép công.

Ngẩng đầu lên, Hứa Tinh Không cười: "Nên như vậy."

Nếu Nhan Gia Lâm đã bắt đầu, Hứa Tinh Không đem giản đóng tập văn kiện lại, hỏi một câu: "Chuyện của tôi và Hoài tổng, khi nào chị biết được?"

Đối với vấn đề của Hứa Tinh Không, thần sắc Nhan Gia Lâm không có gì biến hóa, đôi mắt sau kính râm nhìn thẳng giao lộ phía trước, trả lời: "Lúc Leo biết, tôi và Sophia cũng biết. Nhưng biết Hoài tổng thích cô là vào dịp lễ Giáng sinh. Sophia nửa đêm bị Hoài tổng gọi, nói muốn mua cái huân. Sophia phải ngồi chờ sư phụ làm cái huân cả đêm, tôi đến chăm sóc cho con gái cô ấy."

Nhớ tới lễ Giáng sinh năm ngoái, khi Hứa Tinh Không tỉnh lại thì huân đã làm xong. Cô tưởng Hoài Kinh đã chuẩn bị trước đó, không nghĩ tới Sophia nửa đêm tới chờ sư phụ làm.

Khi đó, Hoài Kinh đã thích cô sao?

Nhan Gia Lâm cũng không nhìn Hứa Tinh Không, cô tiếp tục nói: "Sau lễ Giáng sinh, tôi và Sophia có đánh cuộc."

"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt, hỏi, "Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc hai người cuối cùng có ở bên nhau hay không."

Hứa Tinh Không: "......"

"Sophia đánh cuộc là không, tôi nói là sẽ." Nói tới đây, mắt Nhan Gia Lâm nhấc lên: "Lúc ấy tôi đã làm việc với cô một thời gian, tính cách và năng lực làm việc của cô, các phương diện đều khá tốt, Hoài tổng không có khả năng không thích cô."

Tuy rằng chuyện đánh cuộc này làm cô không biết nói cái gì cho tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ đến mình được Nhan Gia Lâm đánh giá cao như vậy. Hứa Tinh Không có chút thụ sủng nhược kinh, mặt cô hơi đỏ lên, nói: "Cảm ơn."

"Tôi nên cảm ơn cô." Nhan Gia Lâm nói, "Hai chúng tôi đánh đố nhiều thứ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thắng."

Ánh mắt Hứa Tinh Không nhấc lên.

"Đừng hiểu lầm." Nhan Gia Lâm giải thích, "Hoài tổng là người thật tự kềm chế, sau khi tới IO, bên người chưa từng có người phụ nữ nào, tôi và Sophia đánh cuộc là những chuyện khác."

Đèn đỏ vừa chuyển xanh, Nhan Gia Lâm lái xe đi. Hứa Tinh Không nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, nhớ tới lần đầu tiên của mình và Hoài Kinh ở 2024.

Cô khẩn trương đến phát run, anh như cá gặp nước.

Cô lúc ấy cho rằng anh là tay ăn chơi tung hoành khắp tình trường, không nghĩ tới thế mà không có người phụ nữ nào.

Hứa Tinh Không dựa vào cửa sổ xe, ánh mặt trời chiếu đến làm cô hơi hơi híp híp mắt.

"Chị Gia Lâm, tôi có thể làm bạn với chị không?"

Lái xe, Nhan Gia Lâm nhẹ nhàng thoáng nhìn sang hướng Hứa Tinh Không, cô thu hồi tầm mắt, thần sắc vẫn cao ngạo như cũ.

"Tôi vẫn luôn xem cô là bạn, bằng không hôm nay cũng sẽ không nói này nọ với cô."

Hứa Tinh Không hơi hơi sửng sốt.

Nhan Gia Lâm đi công tác trở về, công việc hơi dồn lại một ít, Hứa Tinh Không xác thật là không bị đối đãi khác trước, hai người tăng ca đến khuya. Hoài Kinh đón cô về nhà, sau khi ăn cơm, Hứa Tinh Không đi tắm rửa, trở về giường ôm gối đầu liền chìm vào giấc ngủ.

Hoài Kinh tắm rửa xong ra tới nơi, Hứa Tinh Không đã nhắm mắt lại. Bóng đêm như nước, người phụ nữ giống như một cây hoa súng nhã nhặn lịch sự.

Đi đến mép giường, hai tay Hoài Kinh chống bên người cô, cúi đầu hôn lên khóe môi Hứa Tinh Không.

Khóe môi ấm ấp cùng xúc cảm làm Hứa Tinh Không mở bừng mắt, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, bóng người mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn tinh xảo lóa mắt.

Cô vươn hai tay ôm lấy anh. Hoài Kinh nâng eo cô lên, sợ cô lạnh, anh trực tiếp đè lên người cô, đặt Hứa Tinh Không lên giường, anh nhẹ xoa tóc cô một chút, trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Hứa Tinh Không cắn vành tai Hoài Kinh.

Hoài Kinh cả người chấn động.

Anh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, có thứ gì đó nguyên bản bị áp lực đ è xuống hiện giờ như thuốc nhuộm tan vào nước, quay cuồng.

Nhận thấy được du͙© vọиɠ của anh, Hứa Tinh Không không trốn tránh, má cô dần dần lan ra một tầng hồng nhạt, ánh mắt lộ ra khát vọng trực tiếp nhất, cô còn liếʍ liếʍ khóe môi mình.

Như con báo rốt cuộc tìm được thời cơ đuổi bắt con mồi, áp lực trong mắt Hoài Kinh được phóng thích ra, cổ họng phát ra một tiếng thở dài, đè Hứa Tinh Không xuống dưới thân.

Trải qua một đoạn thời gian dài được dạy dỗ, Hứa Tinh Không chủ động vẫn cứ mang theo chút vụng về cùng ngây ngô. Cô như một nụ hoa, mỗi một lần đều có thể dưới sự dẫn dắt của anh mà phóng hỏa, mà sau khi kết thúc cánh hoa này sẽ một lần nữa khép lại, làm người mãi không đã thèm, lại muốn ngừng mà không được.

Cứ việc cô chủ động đến vụng về lại ngây ngô, Hoài Kinh lại chống đỡ không được. Cả khuôn mặt đều nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, cúi đầu cắn con mèo con vẫn luôn ép sát trong lòng ngực, chờ đến thời khắc cuối cùng, Hứa Tinh Không cắn cánh tay anh một cái, tóc bên má bị mồ hôi tẩm ướt, cong cong.

"Còn chịu được không?" Giọng Hoài Kinh khàn khàn, ôm Hứa Tinh Không, trong mắt tìиɧ ɖu͙© quay cuồng.

Hứa Tinh Không thân thể mỏi mệt, nhưng hai tay vẫn cứ ôm chặt Hoài Kinh, thân thể hai người dán vào nhau, cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Hoài Kinh ôm cô đi rửa ráy một chút, lau sạch sẽ người cô rồi đặt nhẹ nhàng lên giường, Hứa Tinh Không vừa nằm xuống, ý thức liền mơ mơ màng màng. Cô hôm nay rất mệt nhưng hiện tại chưa muốn ngủ. Hoài Kinh vừa mới lên giường, lúc anh vừa kéo cô vào lòng ngực, cô chôn mặt vào đó, bên tai tiếng tim đập còn chưa hoàn toàn bình tĩnh.

"Hôm nay chị Gia Lâm có tâm sự một ít chuyện của anh trước kia." Giọng Hứa Tinh Không có chút ách.

Lông mi Hoài Kinh run lên, hàng mi cong dài, con ngươi sáng trong, anh nhìn cô, hỏi: "Nói chuyện gì?"

Hứa Tinh Không bị hỏi, cảm thấy như mình đi tìm hiểu chuyện riêng tư trước đây của bạn trai. Cô thu hồi tầm mắt, mặt hơi nóng lên, nói: "Nói anh trước kia vẫn luôn chỉ có một người, không có tìm..."

Phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ có bóng đèn ngủ nho nhỏ ở đầu giường còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dưới ánh đèn, ngũ quan Hoài Kinh như một pho tượng.

"Trong nhà một cuộn chỉ rối, không nghĩ tìm, cũng không có tinh lực."

"A?" Hứa Tinh Không đôi mắt trợn mắt, "Vậy...... Em thì sao?"

Cô hỏi ra xong, mặt liền đỏ, chui đầu vào trong lòng ngực anh, giống như con hamster nhỏ vùi mình vào vụn gỗ.

Hoài Kinh nhìn cô, cảnh tượng lần gặp mắt đầu tiên đã có chút mơ hồ. Chỉ nhớ ngày hôm đó cô một thân váy đỏ, như đóa mạn đà la nở rộ trong sa mạc.

Anh cúi đầu khẽ hôn Hứa Tinh Không, thanh âm khàn khàn trong đêm yên tĩnh đặc biệt gợi cảm.

"Ngay cả thần tiên cũng có một ngày động tâm phàm."

Cả người Hứa Tinh Không giống như được rót nước đường, ngọt đến từng lỗ chân lông như được mở rộng, mỗi cọng lông tơ đều dựng cả lên.

Cô nghe tiếng tim đập bên tay, cảm thấy may mắn, cảm thấy thỏa mãn. Anh không phải vừa vặn đυ.ng tới cô mới động tâm, anh là chỉ cần đυ.ng tới cô liền sẽ bị động tâm phàm.

"Em hẹn Uyển Uyển, tối thứ bảy mang theo chồng cô ấy và Khang Khang cùng chúng ta ăn cơm." Thanh âm Hứa Tinh Không thật nhẹ, tựa hồ ý thức đã có chút không rõ ràng.

Giọng cô như một sợi gió nhu nhu thổi vào mặt Hoài Kinh, anh duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô, nói: "Đây là muốn đem anh nhốt vào trong vòng bạn bè của em?"

"Phải." Hứa Tinh Không lên tiếng, cô do dự một chút, nói: "Em giới thiệu bạn tốt nhất của em cho anh biết."

Nói xong, Hứa Tinh Không trong giọng nói hỗn loạn một tia khó hiểu, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh,: "Vì sao anh sợ em sẽ rời khỏi anh? Anh xem em đây, em không có sợ."

Câu cuối cùng của Hứa Tinh Không nói rất nghiêm túc chắc chắn.

Hoài Kinh nhìn hai tròng mắt đầy tự tin, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Đó là vì em quá ưu tú, anh sợ anh không xứng với em."

Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, cảm thấy Hoài Kinh đang đùa với cô. Người ngoài nhìn vào, không phải là cô không xứng với anh sao?

"Anh chỗ nào không xứng với em?" Hứa Tinh Không muốn hỏi rõ ràng.

Khóe môi Hoài Kinh cong cong, "Em chính là bà chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn anh chỉ là một phú nhị đại mà thôi."

Hứa Tinh Không dại ra một chút, cô hỏi: "Em là bà chủ gì?"

Nhìn cô, Hoài Kinh vén vén lọc tóc trên má ra sau tai, nhắc nhở: "Em mở tiệm trà sữa kia."

Hứa Tinh Không: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi