KIẾM ĐẠO ĐỘC THẦN

Rốt cuộc Hàn Diệp cũng nói ra mục đích hắn đi tìm Sở Mộ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tràn ngập quang mang nói bỏng. Nếu như không phải biết rõ ý tứ của Hàn Diệp, chỉ sợ Sở Mộ đã nghĩ Hàn Diệp này có ý với Sở Mộ hắn.

- Ta tới đây chỉ vì tu hành.

Sở Mộ trực tiếp trả lời, không có bởi vì Hàn Diệp nói nhiều như vậy mà trở nên mơ hồ không rõ.

Vẻ mặt Hàn Diệp khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn Sở Mộ, chứng kiến vẻ kiên định trong mắt Sở Mộ. Hắn biết rõ đây là một người ý chí kiến định, sẽ không dễ dàng vì người khác mà thay đổi ý kiến.

- Đã như vậy, đó là Thiết Kiếm bang ta vô phúc. Nhưng mà nếu như Sở huynh đệ có việc gì cần trợ giúp cứ nói. Hàn Diệp ta nếu như có thể làm được nhất định sẽ không từ chối.

Hàn Diệp cũng là người sảng khoái, không dây dưa dài dòng, càng không có bởi vì Sở Mộ cự tuyệt mà xấu hổ.

- Tốt.

Sở Mộ mỉm cười, sơ bộ cảm thấy Hàn Diệp này có thể kết giao được. Về phần có thể kết giao tới trình độ nào thì phải xem Hàn Diệp rốt cuộc là dạng người gì.

- Ha ha, sảng khoái, nào, uống rượu dùng bữa.

Hàn Diệp vung tay lên, quả thực có vài phần khí phái của một bang chủ.

Vừa uống rượu dùng bữa, một mặt nói chuyện phiếm.

Không có cách nào làm Sở Mộ gia nhập Thiết Kiếm bang, Hàn Diệp chưa từ bỏ ý định. Trong lúc nói chuyện phiếm còn xảo diệu nói bóng gió, dò xét ngọn nguồn. Đương nhiên, luận tài ăn nói và thủ đoạn kết giao Sở Mộ quả thực không bằng Hàn Diệp, nhưng mà Hàn DIệp nói chuyện với Sở Mộ cũng có cảm giác như hai gã kiếm giả đấu kiếm vậy.

Sở Mộ trong nháy mắt đã nắm bắt ý tứ trong mỗi một câu nói của Hàn Diệp, nắm bắt được trọng điểm. Hơn nữa còn dùng từ ngữ ngắn gọn nhất mà trực tiếp trả lời. Giống như là xuất kiếm phản kích, mỗi một câu đều như một thanh kiếm khí sắc bén. Sau khi dùng bữa, Hàn Diệp ngoài biết rõ cái tên Sở Mộ ra, những thứ khác cũng không tìm hiểu được. Trái lại Sở Mộ từ trong lúc nói chuyện phiếm với Hàn Diệp thu được không ít tin tức quan trọng từ Hám yêu thành, lại khiến cho nhận thức của Sở Mộ về Hám yêu thành càng thêm sâu sắc.

Từ đâu tới đây? Thuộc về gia tộc, thế lực gì? Tu vi kiếm khí rốt cuộc thế nào? Thực lực mạnh ra sao? Tất cả mọi thứ Hàn Diệp đều không biết rõ.

Hàn Diệp không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn qua Sở Mộ, thầm nghĩ ngoài bộ da trẻ tuổi này bên trong là một lão quỷ hay sao? Hắn chưa bao giờ trải qua đoạn kinh nghiệm như hôm nay. Vắt hết óc muốn thăm dò chi tiết đối phương lại không thể tìm hiểu được gì. Đối phương thường thường dùng một câu nói vô cùng đơn giản đã quấy rầy tiết tấu của hắn. Lại khiến cho hắn không thể không suy nghĩ lại.

Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy, so với đấu kiếm với một cao thủ kiếm thuật còn mệt mỏi hơn.

- Đấu kiếm...

Linh quang trong đầu Hàn Diệp lóe lên, thầm nghĩ trong lúc hắn và Sở Mộ nói chuyện không phải như là một hình thức đấu kiếm khác hay sao? nghĩ tới đây, Hàn Diệp đột nhiên cảm thấy bình cảnh của mình hơi lỏng lẻo.

- Sở huynh đệ, hôm nay nói chuyện với ngươi ta có thu hoạch rất nhiều. Ngày sau nếu như có phiền toái gì, cầm khối Thiết Kiếm lệnh này tới bổn bang. Chỉ cần là chuyện bổn bang làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối.

Hàn Diệp lập tức đứng dậy, lấy ra một khối kiếm lệnh màu nâu rồi đưa cho Sở Mộ. Một mặt nhanh chóng nói:

- Ta cảm thấy bình cảnh kiếm thuật của ta sắp đột phá, ta cáo từ trước, ngày sau gặp lại.

Sở Mộ nhìn Thiết Kiếm lệnh, cười cười, tiện tay thu vào trong oản luân không gian trung phẩm, rồi sau đó đứng dậy đi ra khỏi sương phòng.

Đến Hám yêu thành này, vốn gặp ba Kiếm giả muốn vơ vét tài sản của mình, Sở Mộ ra tay đánh chết. Sau đó lại ngủ một hồi trong phòng. Hiện tại Sở Mộ không có ý định trở về phòng, mà đi xuống dưới lầu.

Có nhiều thứ tai nghe không bằng mắt thấy, ra ngoài lịch lãm rèn luyện cũng không phải chỉ mỗi chiến đấu không. Tất cả những thứ tai nghe mắt thấy ven đường đều là một bộ phận không thể thiếu trong quá trình rèn luyện.

Ví dụ như tận mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào, Sở Mộ có thu hoạch cực lớn. Ví dụ như Hàn Diệp sau khi nói chuyện phiếm với Sở Mộ một phen, từ trong đó có lĩnh ngộ, sắp sửa đột phá bình cảnh kiếm thuật.

Vạn vật trong thiên địa đều có đạo lý tồn tại của nó, mà ngay cả một hạt bụi nói không chừng cũng ẩn chứa huyền diệu nào đó. Một khi hiểu ra đạo lý nào đó, có lẽ trong nháy mắt sẽ có thu hoạch. Đối với hiện tại và tương lao của bản thân đều có trợ giúp cực lớn.

Lầu một vẫn náo nhiệt như tước, nhân sinh huyên náo, Sở Mộ liếc mắt đảo qua rồi đi tới cửa lớn của khách điếm.

Ở một cái bàn trong lầu một có một Kiếm giả trung niên nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, mang theo mấy phần nghi hoặc, rồi sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn vào Tốc không kiếm trong tay trái của Sở Mộ, toàn thân chấn động. Vội vàng thấp giọng nói với mấy Kiếm giả bên cạnh.

Lập tức mấy Kiếm giả kia lục tục đứng dậy, Kiếm giả bên cạnh cũng đứng dậy theo, vẻ mặt âm trầm ra khỏi Nghênh Phong khách điếm, đuổi theo Sở Mộ.

Sở Mộ từ từ đi bộ trên đường phố Hám yêu thành, luận hỗn loạn, Hám yêu thành còn hơn Biên Hoang thành nhiều. Luận thực lực Kiếm giả, có lẽ còn trên Biên Hoang thành. Dù sao Kiếm giả nơi này thường xuyên chém giết với yêu thú, có thể sống sót được chứng minh thực lực bọn hắn không tầm thường.

- Ngươi xác định là hắn chứ?

- Tuy rằng người không giống, nhưng mà thanh kiếm khí kia ta nhận ra. Cho dù không phải người nọ thì tuyệt đối có liên quan tới hắn ta.

- Tốt, bắt hắn cho ta.

Sau khi nói chuyện một phen, hơn mười Kiếm giả tăng tốc độ, một bộ phận vượt qua Sở Mộ rồi chặn đường. Một bộ phận khác thì tạo thành vòng vây chung quanh Sở Mộ, vây Sở Mộ vào bên trong.

Sở Mộ liếc mắt đảo qua, hơn mười Kiếm giả này đều có tu vi Hóa Khí cảnh, từ nhập môn tới đại thành đều có.

- Tiểu tử, chính là ngươi giết ba vị huynh đệ bổn bang đúng không?

Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành cầm đầu dùng vẻ mặt hung ác, trừng mắt nhìn Sở Mộ nói. Kiếm giả đang đi đường chung quanh liên tục lùi lại, ngừng thở.

- Người nọ là ai, không ngờ lại xui xẻo như vậy. Bị người Cuồng Sư bang nhìn chằm chằm vào.

- Không rõ ràng lắm, nghe qua dường như là giết người Cuồng Sư bang cho nên mới bị bọn hắn nhìn chằm chằm vào.

- Ta biết rồi, hắn là gia hỏa rách rưới hôm nay. Ta còn tưởng rằng là một hán tử, không ngờ lại là một tiểu ca trẻ tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi