KIẾM LINH KHÔNG CÓ CHÍ TIẾN THỦ


_________________
Nguyệt Phù phất tay áo ung dung rời khỏi đó.
Trường Ly cẩn thận giao công thức kho thỏ và mấy loại gia vị độc đáo hắn đưa cho Yên Cửu.
“Yên Tiểu Cửu, sau này ta có được gặm thỏ kho hay không đều nhờ cả vào huynh đấy.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trường Ly và Yên Cửu khăn gói quay về Kiếm tông, những chuyện kế tiếp đã có chủ bộ mới do huyện Quần Sơn phái tới giải quyết.
Trên đường về, Trường Ly sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, lúc bọn mình đi có mang bé cáo và chim non theo mà nhỉ?”
Yên Cửu sực tỉnh, vội mở túi chứa đồ giũ hai cục bột trắng một lớn một nhỏ ra.
Cả hai cục bột trắng trông đều héo queo ủ rũ, có vẻ như chẳng thiết sống nữa.
Trường Ly nhìn Yên Cửu với ánh mắt đong đầy trách cứ, “Sao huynh nỡ nhốt chúng nó trong túi chứa đồ suốt bao nhiêu ngày như thế hả?”
Yên Cửu xấu hổ giải thích: “Tối hôm vừa đến trấn Lưu Vân, chúng nó không chịu ngủ yên nên trong lúc mớ ngủ ta đã vứt cả hai đứa vào túi chứa đồ rồi hôm sau quên luôn.”
Cả bé cáo lẫn chim non đều lí nhí kêu chít chít cực kỳ tội nghiệp.
Trường Ly đau lòng ngắm bé cáo, “Yên Tiểu Cửu, huynh nhìn đi, lông nó rủ hết xuống rồi, chẳng còn bồng bềnh mượt mà như trước nữa.”
Yên Cửu thấy hơi chột dạ, “Bao giờ về tới tông môn ta sẽ chăm tụi nó thật kỹ.”
Sau một ngày một đêm, cuối cùng họ cũng về tới Kiếm tông, Yên Cửu tới Sự Vụ Đường bàn giao nhiệm vụ ngay.
Trường Ly liếc sơ mấy tấm thẻ nhiệm vụ trên vách tường, chợt nảy ra một ý.
“Lần trước bọn mình tới đây đã thấy cái nhiệm vụ Xuân Châu này rồi nhỉ?”
Yên Cửu liếc sơ rồi thuận miệng hỏi quản sự: “Nhiệm vụ Xuân Châu này treo lâu thế mà không có ai nhận ạ?”
Quản sự lật sổ nhiệm vụ kiểm tra rồi đáp, “Từ tông môn tới Xuân Châu hơi xa, nhiều đệ tử thấy tốn thời gian đi đường quá nên không muốn đi.”
Mắt Trường Ly sáng lên, quả đúng là cơ hội tốt dâng tận cửa mà.

Nàng nói luôn: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình hãy nhận nhiệm vụ này đi, ta chưa tới Xuân Châu bao giờ cả!”
Yên Cửu thoáng do dự, Xuân Châu cách đây hơi xa, cả đi lẫn về tốn kha khá thời gian.
Quản sự nhìn mặt Yên Cửu là biết chàng đang băn khoăn điều gì.
Nếu đến kỳ đánh giá cuối năm của Sự Vụ Đường mà nhiệm vụ này vẫn ế thì không ổn.

Mãi mới có đệ tử ngó ngàng đến nó, phải thừa cơ đẩy đi mới được.
Nghĩ vậy, quản sự bèn chào mời: “Tuy đường sá xa xôi nhưng nhiệm vụ này có nhiều điểm tích lũy lắm.

Hơn nữa Xuân Châu là chốn phồn vinh tấp nập, nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ thì ngoài phần thưởng của tông môn sẽ được bên ủy thác chi trả hậu hĩnh nữa đấy."
Quản sự vừa khuyên xong là Trường Ly bồi thêm ngay.
“Yên Tiểu Cửu, nếu không ra ngoài làm nhiệm vụ thì ngày nào huynh cũng phải tới Đạo Pháp Đường học.

Nhỡ vị đạo quân dạy môn bùa đạo vẫn nhớ rõ huynh rồi giao thêm bài tập về nhà cho huynh thì sao?”
Nhớ lại nỗi ám ảnh khi vẽ bùa đạo khi ấy, Yên Cửu chốt luôn.
“Ta nhận nhiệm vụ Xuân Châu.”
Quản sự lập tức mừng ra mặt, vội vàng gỡ thẻ nhiệm vụ Xuân Châu xuống vì sợ Yên Cửu đổi ý.
Mãi đến khi ra khỏi Sự Vụ Đường, Yên Cửu mới ngờ ngợ ngộ ra.
Ủa mắc gì chàng phải chọn giữa hai việc đi học và đi làm nhiệm vụ chứ, rõ ràng chàng có thể chọn nghỉ ngơi mà?
Yên Cửu nhìn Trường Ly bằng cặp mắt hoài nghi, cứ có cảm giác mình vừa bị dắt mũi.
Dư sư huynh nghe tin Yên Cửu vừa bàn giao nhiệm vụ cũ đã nhận thêm cái mới ngay thì rất nể chàng.

“Yên sư đệ đúng là tấm gương mẫu mực của bọn ta.”
Môi Yên Cửu thoáng giật một phát, “Sư huynh có muốn đi làm nhiệm vụ này với ta không?”
Dư sư huynh lộ vẻ khó xử, “Lần này lúc về, ta có cảm giác là mình đã vượt qua giai đoạn chững nên tính bế quan chuẩn bị đột phá...”
Yên Cửu rất tâm lý, gật đầu nói, “Đột phá là chuyện lớn, sư huynh cứ yên tâm bế quan đi.

Mong rằng lúc ta từ Xuân Châu về có thể nghe thấy tin huynh đã thăng cấp.”
Dư sư huynh nở nụ cười hàm hậu, “Mong được như lời chúc của sư đệ.”
Vì nhiệm vụ Xuân Châu đã treo nhiều ngày nên rất cấp bách, Trường Ly và Yên Cửu nghỉ ngơi hồi sức xong là xuất phát ngay.
Lúc xuống núi, Yên Cửu hoang mang gãi ót hỏi: “Sao ta cứ có cảm giác là mình quên mất chuyện gì ấy?”
Trường Ly nhìn bé cáo ngồi trên vai Yên Cửu và chim non đậu trên đầu chàng rồi đáp, “Đâu có, bọn mình mang đủ hết mà, chắc là ảo giác của huynh thôi.”
Yên Cửu nhanh chóng vứt suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu sang một bên.
Vì đường tới Xuân Châu hơi xa nên đi xe mây không phù hợp lắm.
Yên Cửu quyết định chọn thuyền mây nhanh và êm hơn.
Thuyền mây là phương tiện giao thông cỡ lớn để qua lại định kỳ giữa hai nơi, một chiếc thuyền mây thường có vài trăm phòng đơn cho khách, chứa được những mấy trăm tu sĩ một lúc.
Giá phòng được chia thành nhiều loại dựa theo vị trí và độ đậm đặc của linh khí.
Yên Cửu không hề do dự mà đặt luôn phòng có vị trí tốt nhất và linh khí đậm đặc nhất.
Đắt thường xắt ra miếng.
Lúc vào phòng, Trường Ly bất giác hít sâu một hơi linh khí.
“Linh khí nơi này cũng dồi dào cỡ đỉnh Linh Việt ấy, rất hợp để trồng cải thảo nuôi gà.”

Yên Cửu vứt con cáo trên vai ra chiếc ghế bập bênh gần đó rồi kéo con chim non béo ú trên đầu xuống.
“Những ngày ở trên thuyền mây bọn mình phải cố gắng nghỉ ngơi mới được.

Ta đoán là nhiệm vụ Xuân Châu có vẻ không đơn giản đâu, cho dù đường xá xa xôi đi chăng nữa thì điểm tích lũy cũng không thể cao hơn hai nhiệm vụ kia nhiều thế được, nhất định là do độ khó của chúng có sự chênh lệch lớn."
Chàng đang nói thì nghe tiếng tranh chấp vọng từ ngoài cửa vào.
Trường Ly dỏng tai nghe ngóng rồi bay vèo tới bên cửa sổ, mở hé một khe đủ để nhìn và nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài.
Một giọng nam chín chắn vang lên: “Này đạo hữu, độ đậm đặc linh khí của hai phòng đều như nhau, chỉ khác là một phòng nằm hướng Đông còn phòng kia nằm hướng Tây thôi mà.

Ta sẵn sàng trả gấp đôi để đổi lấy căn phòng hướng Đông của cô, cớ sao cô lại không chịu hả?”
Đáp lại hắn là một giọng nữ lạnh lùng: “Ta không đổi.”
Nam tu sĩ này vẫn cố chấp tới cùng: “Đạo hữu à, làm thế sẽ tốt cho cả ta và cô mà.”
“Em ta không khỏe nên chỉ quen ở phòng hướng Đông, không thích ở phòng hướng Tây đâu.”
Cô tu sĩ kia thờ ơ đáp: “Nhưng giờ ta thấy tốt lắm rồi, đổi phòng với cậu mới khiến ta thấy không tốt đó.”
Nam tu sĩ bất đắc dĩ nói: “Hay là thế này đi, đạo hữu à, ta trả gấp ba...”
Nữ tu sĩ bực bội đáp: “Cậu có trả cỡ nào ta cũng không đổi!”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Nam tu sĩ bị nhốt ngoài cửa nên sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Ngay sau đó, cửa phòng Yên Cửu bị gõ vang.
Trường Ly sực nhớ ra hình như phòng họ cũng ở hướng Đông.
Yên Cửu cũng nghe rõ mồn một đoạn đối thoại ban nãy.
Chàng mở cửa, vứt ra hai tiếng “Không đổi” rồi đóng lại ngay.
Nữ tu sĩ đi cùng nam tu sĩ tức tối nói, “Ca ca, sao thái độ của đám tu sĩ này tệ dữ vậy? Bọn mình đã sẵn sàng trả thêm tiền mà họ còn không thèm đổi.”
Trường Ly thầm hừ khẩy.

Yên Tiểu Cửu nhà họ thiếu tiền chắc?
Nếu đến phòng hướng Tây còn không ở nổi, kiểu cách cành cao thế thì ở nhà luôn đi cho khỏe.
Nhưng cặp anh em kia vẫn không chịu thôi, tiếp tục gõ cửa căn phòng hướng Đông sát vách.
Lần này chủ phòng rất dễ tính, bị họ năn nỉ rốt cuộc cũng đồng ý.
Nhưng có hàng xóm kiểu đó chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Từ sáng đến tối, phòng bên cứ ra ra vào vào mãi, nếu không tìm người hầu của thuyền mây đòi này đòi kia thì cũng lịch cà lịch kịch làm gì đó không rõ.
Trường Ly tính nằm trên trường kỷ ngủ trưa một lát mà thấy ồn hết chịu nổi bèn trở mình nhổm dậy, nói chuyện với Yên Cửu bằng giọng u ám: “Yên Tiểu Cửu, dù sao cũng đang rảnh, hay là huynh tập nấu món kho kia đi.”
Yên Cửu thoáng do dự.

Sau một thời gian dài tập tành nấu nướng, cuối cùng chàng cũng lờ mờ nhận ra trình độ thực sự của mình rồi.
Nếu nấu hỏng thì cái mùi ấy sẽ có lực sát thương kinh người.
Trường Ly ra cửa sổ xem hướng gió rồi giục: “Yên Tiểu Cửu, giờ gió đang thổi thẳng từ bên mình qua phòng sát vách đấy, huynh mau tận dụng thời cơ đi.”
Yên Cửu chợt ngộ ra ý đồ của nàng.
Chàng lấy công thức món kho kia ra đọc kỹ mấy lần rồi bắt tay vào việc luôn.
Trường Ly lặng lẽ làm phép nín thở.
Nàng không ngu mà chơi trò cá chết lưới rách với kẻ địch đâu nhé!
Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần thiết, Yên Cửu bắt đầu kho thịt.
Một khắc sau, một mùi kỳ lạ bay ra khỏi nồi.
Ngay khi mùi ấy bốc lên, Trường Ly âm thầm mở cửa thông gió ra.
Làn gió khẽ mang mùi nước kho quái lạ ấy bay sang cửa sổ phòng sát vách.
Chỉ một lát sau, trong phòng nọ bỗng vang tiếng kêu thất thanh.
“Mùi gì mà lạ thế? Nó át hết sạch mùi hoa sen trên bộ váy mới của ta rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi