KIẾM LINH KHÔNG CÓ CHÍ TIẾN THỦ


Phu nhân vô thức co mấy ngón tay trong tay áo lại, bà cụp mắt rủ mi khiến đôi mi mảnh như cọ nhỏ đổ bóng mờ xuống gò má.
“Ngươi nhận nhầm người rồi.” Dứt lời, phu nhân xoay người toan bỏ đi.
Quỷ tu trước mặt vội tiến lên một bước, định giơ tay nắm lấy cổ tay phu nhân.
Phu nhân lách người né tránh rồi liếc một cái sắc lẹm khiến tay Quỷ tu khựng giữa khoảng không.
Phu nhân hừ lạnh một tiếng, ôm chặt Trường Ly.
“A Ly, mình đi thôi.”
Giữa đường quỷ náo nhiệt, phu nhân và Trường Ly rảo bước đi về phía trước.
Một Quỷ tu ủ ê cúi đầu đi cách vài bước, tránh né người qua kẻ lại, dè dặt theo sau.
Trường Ly dựa vào vai phu nhân, lặng lẽ nhìn ra sau, khẽ nói: “Phu nhân, tên Quỷ tu kia vẫn đi theo chúng ta.”
Phu nhân thoáng chau mày nhưng chẳng buồn liếc về sau lấy một cái.
Bà vỗ về Trường Ly, “Con cứ kệ y, chúng ta cứ tập trung đi chơi là được, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài một chuyến, đừng để mấy kẻ râu ria làm mất hứng.”
Phu nhân nhấn mạnh mấy chữ “râu ria” khiến Trường Ly càng tin chắc hai người có gì đó với nhau.
Trường Ly quan sát sắc mặt phu nhân rồi khẽ hỏi: “Phu nhân, người không quen tên kia thật ạ?”
Đôi mi mảnh của phu nhân lại run lên, đáp chắc nịch: “Không quen.”
Nhìn đôi môi của phu nhân mím chặt thành một đường thẳng, Trường Ly đã chắc chắn mình đã đoán đúng.
Quả nhiên là người quen.
À đâu, quỷ quen chứ.
Trong lúc Trường Ly ngấm ngầm suy đoán thân phận của người kia thì phu nhân bất ngờ cất bước đi tới trước một sạp sách báo, cúi người cầm vài cuốn sách tranh màu mè trên sạp lên.
Chủ sạp thấy thế vội giới thiệu: “Đây là sách chuyên dùng để dạy trẻ biết chữ, có đầy đủ tất cả những từ ngữ thông dụng ở Quỷ Vực, không biết bé nhà chị bao lớn rồi ạ?”
Phu nhân nhẩm tính tuổi của Trường Ly kể từ khi có linh trí thuở mới đến Yêu tộc rồi đáp: “Tầm 500 tuổi.”
Chủ sạp cười đáp: “Chiếu theo tuổi Quỷ tộc mình thì vẫn chưa thành niên đâu, sách này hợp lắm đấy!”
Nghe hai người trò chuyện, Trường Ly bỗng có dự cảm không lành.

Đừng nói đứa bé tầm 500 tuổi kia là nàng nha?
Trường Ly đang nghĩ ngợi thì phu nhân giơ cuốn sách kia ra trước mặt nàng, “A Ly, con xem thử xem có thích cuốn sách dạy nhận mặt chữ này không?”
Trường Ly bất giác nuốt nước miếng, cả người sặc mùi kháng cự.
“Phu nhân, con biết chữ rồi mà.”
Phu nhân lật đại một trang, chỉ vào cái hình trông như bùa quỷ vẽ hỏi: “Con biết chữ rồi à? Thế thì tốt quá, đọc thử xem nào.”
Trường Ly sững sờ, nàng chỉ biết chữ Nhân tộc còn chữ Quỷ tộc vừa xấu vừa dị thì có biết đâu.
Nếu phu nhân mà không bảo đây là một cuốn sách dạy nhận mặt chữ nên chắc chắn thứ được in trong đó là chữ thì Trường Ly không dám tin đó là chữ luôn.
Phu nhân thấy Trường Ly im như thóc thì lập tức trả tiền mua cuốn sách tranh nọ.
Nàng cười khanh khách nói: “Nếu con muốn sống ở đây thì phải học chữ bản xứ chứ.

Con cứ học chữ Quỷ tộc trước đi, bao giờ rảnh ta sẽ dạy cả chữ Yêu tộc cho con luôn.”
Trường Ly thấy bất ổn từ đầu đến đuôi, với một kiếm linh yếu đuối bất lực mà nói thì hai thứ ngoại ngữ phức tạp kỳ lạ này thật sự không dễ xơi chút nào.
Quỷ tu đi sau bọn họ chẳng biết đã chen tới cạnh sạp báo từ bao giờ.

Y nhìn linh kiếm đang cứng ngắc toàn thân thì không kìm được mà lên tiếng: “A Triêu, nàng dọa con bé sợ rồi.”
Mặt phu nhân vẫn tươi như thường, nhưng giọng điệu lại không thân thiện gì.
“Ta dạy dỗ bé kiếm linh nhà ta thì liên quan gì đến ngươi?”
Quỷ tu áo đen khựng lại, ban nãy lúc ở sạp trái quỷ y dồn hết lực chú ý vào một mình A Triêu nên không để ý đến thanh linh kiếm phổ thông này.
Giờ theo suốt một đường, dù mắt y có kém đến đâu thì cũng nhận ra thanh kiếm này.
Chẳng phải đây chính là thanh kiếm ngày xưa y mua mất 18 đồng hay sao!
Quỷ tu áo đen bất đắc dĩ nói: “A Triêu à, con bé là kiếm linh ta lấy dịch sen kim cương dưỡng thành, nếu tính rõ ngọn ngành thì nó phải gọi ta một tiếng cha đấy.”
Thế là cả kiếm Trường Ly đều dại ra.
Gì cơ? Đây là thanh niên hồi xưa dùng 18 đồng mua nàng rồi đút dịch sen kim cương cho nàng sao?

Trường Ly ngẩng lên nhìn thanh niên bị áo đen bọc kín mít rồi ngoái đầu nhìn phu nhân.
Thế, thế chẳng phải y chính là cha của Bạch Bạch à?
Nhưng nếu phu nhân làm ngơ thì nàng cũng chỉ cười nhẹ một cái.
“Ban ngày ban mặt mà chàng nói sảng gì thế hả? Đây là thanh kiếm ta đổi với một Kiếm tu, sao tự dưng lại thanh kiếm chàng dưỡng chứ?”
(*) Lúc này rõ thân phận nên mình đổi xưng hô cho tình cảm nha:">
Thanh niên sững người, tuy y không rõ mấy năm qua đã có chuyện gì xảy ra nhưng y chắc chắn mình không nhận nhầm thanh kiếm này.
Y tính cự lại, nhưng khi nhìn xuống thấy dáng vẻ mím chặt môi và ôm khư khư thanh kiếm trong tay của phu nhân thì tức khắc mềm lòng, vội vàng xuống nước: “Xin lỗi, ta đã mạo phạm rồi.”
Phu nhân cất cuốn sách tranh rồi dẫn Trường Ly tiếp tục đi về phía trước.
Tâm trạng náo nức muốn dạo hết chợ quỷ của Trường Ly đã tan thành mây khói, nàng dồn hết tâm tư vào người thanh niên đang theo sau một khoảng không xa không gần kia.
Thấy Trường Ly lơ đễnh, phu nhân dịu giọng nói: “A Ly, nếu con không muốn đi dạo tiếp thì chúng ta về sớm học chữ nhé.”
Trường Ly lập tức rùng mình một cái.
Thế là gì mà thanh niên, gì mà cha Bạch Bạch, gì mà cốt truyện yêu hận gút mắt máu chó đều bị nàng vứt sạch khỏi đầu.
Nàng quyết đoán nói: “Phu nhân, con muốn đi dạo tiếp, chúng ta mới dạo mỗi tí thôi mà sao lại về sớm thế ạ? Chí ít cũng phải đi hết ba con phố mới được.”
Phu nhân thấy Trường Ly đã xốc lại tinh thần bèn nhoẻn môi cười.
Lượn chợ quỷ như chơi trò tìm báu vật, ở đây có cơ man sạp hàng nhỏ bán rất nhiều đặc sản kỳ lạ mà Trường Ly không biết.
Hễ đi ngang một sạp là phu nhân lại kiên nhẫn giới thiệu cho nàng nghe giúp nàng hiểu biết thêm về Quỷ vực từng chút một để nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Hầu hết hàng hóa ở chợ quỷ đều không đắt, thi thoảng lại có thể vớ được món hời.
Tuy phu nhân rất chịu chi nhưng không hề coi tiền như rác, có khi còn nổi hứng trả giá với chủ sạp.
Trả được thêm tí nào là mặt phu nhân lại tươi lên tí đó.
Mới đó mà bọn họ đã mua được một đống đồ chơi đủ hết thượng vàng hạ cám.


Tới ngã rẽ tiếp theo, Trường Ly bỗng ngửi thấy một mùi thơm nóng hầm hập.
Nàng hít mạnh một hơi, “Phu nhân ơi thơm quá!”
Phu nhân dõi mắt về hướng mùi thơm bay tới thì thấy một bếp lò rõ to đang bốc khói nghi ngút.
Nàng mừng rỡ reo: “Là bánh bò trắng.”
Lúc bọn họ lại gần bếp lò, mùi thơm kia càng nồng hơn.
Trường Ly có cảm giác không khí xung quanh đều nhuốm vị ngọt ngào, “Mùi này giống mùi bánh hoa mơ ấy.”
Phu nhân gật gù tán đồng, mua một bịch bánh bò trắng mới ra lò.
“Vì Quỷ vực dày đặc âm khí khiến cỏ cây rất khó mọc nên không có bánh làm từ hoa, bánh bò trắng này là món ngon hiếm có đấy.”
Phu nhân cầm một chiếc bánh bò trắng lên khẽ cắn một miếng, “Không ngon bằng bánh hoa mơ mà A Ly mua.”
Trường Ly nói ngay: “Phu nhân, sau này về Yêu giới con sẽ mua cho người ăn, vẫn mua của bà cụ Thân ạ.”
Niềm vui của phu nhân lan cả lên mắt, “Được thôi, ta sẽ chờ A Ly mua bánh hoa mơ.”
Dọc đường bọn họ cười nói rôm rả, chẳng biết lúc nào mà sao đã giăng đầy trời.
Khi phu nhân vừa chọn được một cây trâm trước một sạp trang sức thì tên đồ đen chỉ đường cho bọn họ lại xuất hiện lần nữa.
“Thưa Triêu phu nhân, đã trễ rồi ạ.”
Phu nhân mất hứng bỏ cây trâm đang cầm xuống, nói lạnh tanh: “Biết rồi, ta về ngay.”
Trường Ly lén liếc ra sau, chẳng biết thanh niên đi theo họ cả đường đã mất hút từ bao giờ.
Lúc bọn họ quay lại cung điện tráng lệ kia, Quỷ y đã chờ sẵn trong điện, vừa thấy Triêu phu nhân là hắn vội vàng lại bắt mạch ngay.
Một hồi lâu sau, Quỷ y mới lên tiếng: “Trước mắt sức khỏe của Triêu phu nhân không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần phải nghỉ dưỡng, không được làm gì mệt nhọc.”
Quỷ chúa vừa tới nghe vậy thì thoáng giãn mặt ra, “A Triêu, nếu nàng cần gì thì cứ bảo Tân Ngũ làm giúp, chợ quỷ đông đúc như vậy nhỡ va phải đứa nào không có mắt thì sao.”
Phu nhân mím môi, lạnh lùng đáp: “Bùi Lẫm, ta chỉ bị bệnh chứ không tàn phế.”
Quỷ chúa cứng họng, phất tay bảo Quỷ y lui ra rồi dịu giọng nói: “Ta biết mà.

Thôi muộn rồi, nàng cố gắng nghỉ ngơi nhé, mai ta lại đến thăm nàng.”
Quỷ chúa tới vội mà đi cũng chóng.
Trong đầu Trường Ly lần lượt hiện ra hình ảnh phu nhân, cha Bạch Bạch và Quỷ chúa rồi tự tưởng tượng ra một đống yêu hận tình thù.
Đương lúc nàng ngẩn ngơ thì phu nhân đã dọn một chiếc bàn học vào điện từ bao giờ, trên bàn đặt cuốn sách tranh hôm nay vừa mua cùng giấy bút.

Phu nhân mỉm cười vẫy tay gọi nàng, “A Ly, việc hôm nay chớ để ngày mai, tối nay con học mười chữ trước đi.”
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm, lượn lờ mãi mới bay tới trước bàn học.
Bắt gặp ánh mắt chan chứa dịu dàng của phu nhân, nàng chẳng thể nào mở miệng từ chối nổi.
Trường Ly đành ngoan ngoãn đứng trước bàn, bắt đầu nghe phu nhân dạy dỗ.
Phu nhân dạy rất cặn kẽ, mỗi từ đều giải thích kỹ càng một lần rồi còn viết cả nghĩa Nhân tộc lẫn Yêu tộc tương ứng nữa.
Bà cứ giảng một lượt là Trường Ly lại nghiêm túc chép lại chữ ấy một lần.
Có một cô giáo tận tâm như vậy nên tự dưng Trường Ly cũng trở thành trò giỏi.
Nàng chầm chậm viết lại cái chữ trông như bùa quỷ vẽ kia, thầm trầm trồ: Sao mà giọng phu nhân êm tai dữ vậy!
Nếu đám đạo quân ở Đạo Pháp Đường mà cũng dạy hay như phu nhân thì làm gì có chuyện nàng đi học cứ ngủ như chết chứ.
Nghĩ đến đây, Trường Ly bất giác nhớ tới Yên Tiểu Cửu.
Tay nàng dần chậm lại, chẳng biết bây giờ Yên Tiểu Cửu đang làm gì nữa.
Cũng không biết chàng có phản ứng gì khi nhận được thanh linh kiếm Tân Ngũ đưa cho.
Cùng lúc đó, Yên Cửu sắp lật tung cả Xuân Châu lên nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trường Ly đâu.
Cứ như thể nàng đã hoàn toàn bốc hơi khỏi đại lục, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Mãi đến tối nay khi Yên Cửu quay lại vườn Bách Hoa mới phát hiện một chiếc hộp đựng kiếm bằng gỗ trông rất bình thường trên cửa sổ phòng mình.
Chàng thận trọng nhìn quanh bốn phía, lại gần nhìn chằm chằm chiếc hộp kiếm hai giây rồi mới chậm rãi giơ tay mở nó ra.
Một thanh kiếm dài đen kịt nằm trong hộp, vừa nhìn đã biết không phải đồ tầm thường.
Khi nắp hộp mở ra, một tờ giấy viết thư màu xanh lam rơi khỏi nắp, bị hai ngón tay thuôn dài kẹp lấy.
Yên Cửu cụp mắt nhìn tờ giấy viết thư màu xanh lam, bên trên có mấy chữ ngay ngắn...!
[Ta dùng thanh kiếm này đổi lấy kiếm của ngươi.]
Yên Cửu tức đến bật cười, chàng mới ấn mạnh một cái mà tờ giấy viết thư đã bị linh khí nghiền nát, hóa thành bụi bay lả tả rồi cuốn theo chiều gió.
Mặt Yên Cửu lạnh đến đáng sợ, chàng lấy tấm lệnh bài bên hông ra rót linh khí vào khiến nó phát ánh sáng lành lạnh giữa đêm tối.
Ngay sau đó, một thanh niên áo lam xuất hiện sau lưng chàng, “Yêu chúa.”
Yên Cửu nhét hộp kiếm nọ vào ngực hắn, nghiêm giọng ra lệnh: “Đi điều tra xem thanh linh kiếm này ở đâu ra, bất kể là Nhân giới hay Yêu giới, thậm chí là Quỷ vực thì ta cũng nhất quyết phải tra rõ ràng!”
Thanh niên áo xanh khom người tuân lệnh, “Vâng thưa Yêu chúa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi