KIẾM LINH KHÔNG CÓ CHÍ TIẾN THỦ


Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi rồi tự đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói với Yên Cửu: “Quỷ vực loạn rồi, bây giờ đang điều tra cả thành, cộng thêm chuyện hỏa hoạn tối nay sẽ càng khiến đám Quỷ tu tra xét gắt gao hơn.

Một Kiếm tu như huynh cứ nấn ná ở lại đây không an toàn chút nào, huynh nên nhanh chóng quay lại Xuân Châu đi.”
Mắt Yên Cửu càng tối hơn, “Nếu ta về thì nàng thế nào? Nàng ở Quỷ vực đâu có an toàn?”
Trường Ly lí nhí đáp: “Chẳng phải vừa rồi huynh đã thấy ở đây ta được sống trong cung điện, ăn no mặc ấm hay sao? Huynh không cần phải lo cho ta.”
Yên Cửu nhếch môi, lạnh lùng nói: “Cái cung điện chẳng có lấy một bóng người kia ư? Một thanh kiếm như nàng sống ở đó không thấy bí bích phát điên à?”
Giọng Trường Ly càng khẽ hơn, “Đó là vì phu nhân đi chữa bệnh thôi, bao giờ phu nhân về là sẽ ổn.”
Trán Yên Cửu càng nhăn hơn.
“Người sống trong cung điện kia là phu nhân của Quỷ chúa đúng không? Bà ta đi chữa bệnh mà chẳng thèm mang theo nàng chứng tỏ không mấy coi trọng nàng, việc gì nàng phải ở lại đây vì bà ta chứ?”
Trường Ly nhất thời nóng nảy, “Tất nhiên là phu nhân có nỗi khổ riêng rồi, hơn nữa ta đâu giúp được gì, đi theo phu nhân cũng vô dụng thôi.”
Yên Cửu bỗng thấy chua xót, chẳng biết cái bà phu nhân đáng ghét kia có gì hay ho mà chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã hớp mất hồn cô nhóc kiếm linh rồi.
Chàng lia lưỡi lên hàm trên, cố gắng nói thật thong thả: “Thế này nhé, nàng dẫn ta đi gặp vị phu nhân kia để ta xem rốt cuộc bà ta là người ra sao đi, nếu bà ta thực sự là người tốt thì ta cũng yên tâm giao nàng cho bà ta.”
Trường Ly nhẩm tính ngày tháng, “Nếu không có gì bất ngờ thì tầm hai hôm nữa là phu nhân sẽ về.

Nhưng bây giờ Quỷ vực rối loạn thế này chẳng biết có dời ngày về không nữa.”
Yên Cửu khoanh tay trước ngực, “Ta không vội gì cả, ta sẽ ở đây chờ, bao giờ bà ta về ta mới đi.”
Trường Ly đang tính nói thêm thì Yên Cửu vội hớt lời nàng: “Cung điện cháy rồi nên bây giờ nàng đâu có chỗ ở, chi bằng cứ ngoan ngoãn ở đây đi, đừng để người khác lo lắng.”
Trường Ly thỏa hiệp.
Nàng ở lại đây để lỡ Yên Tiểu Cửu xui xẻo bị Quỷ tu tuần tra tóm được thì nàng còn tìm Tân Ngũ nói đỡ cho chàng.
Thế là một người một kiếm sống trong gian phòng phía sau tiệm trà.
Nhìn căn phòng đầy đủ đồ dùng, Trường Ly không kìm được mà hỏi: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình ở đây liệu có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của quán trà không?”
Bàn tay đang rót trà của Yên Cửu thoáng khựng lại, bình tĩnh đáp: “Đây là quán trà bạn ta mở, không sao đâu.”
Trường Ly thầm thấy líu lưỡi, chẳng biết người bạn mà Yên Cửu quen biết là hạng người gì mà lại chạy tới Quỷ vực buôn bán nữa, đúng là khó lường thật.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, chẳng những phu nhân không về mà Quỷ vực còn loạn hơn trước.
Thỉnh thoảng ngoài đường lại vọng tiếng Quỷ tu áp giải bắt bớ và tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn.
Cứ cách một lúc, Yên Cửu lại ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Vì tình hình ngày một nghiêm trọng nên chàng không dám làm gì lộ liễu vì sợ thu hút sự chú ý của đám Quỷ tu đi tuần.
Trường Ly thấy hơi nôn nóng.

Yên Cửu hoa hết cả mắt vì Trường Ly cứ lượn qua lượn lại mãi trong phòng, lập tức an ủi nàng: “Quỷ vực có loạn đến mấy thì cũng không loạn đến chỗ Quỷ chúa được đâu, vị phu nhân kia an toàn lắm, nàng đừng lo quá.”
Trường Ly lại không nghĩ thế, thanh niên kia nhìn kiểu gì cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ, nếu kẻ thúc đẩy Quỷ vực rối loạn là y thì...
Nghĩ vậy, Trường Ly thấy đứng ngồi không yên.
“Không được, bọn mình không thể ở đây chờ mãi được, ta muốn đi tìm phu nhân.”
Yên Cửu gõ tay vào mép ly trà, “Nàng biết đi đâu tìm à?”
Trường Ly tức khắc nhụt chí.
Lúc phu nhân đi không hề nói mình sẽ đi đâu chữa bệnh, Quỷ vực rộng lớn như thế, bọn họ lại lạ nước lạ cái nên mắt như bị mù, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Yên Cửu thấy Trường Ly rũ tua kiếm buồn bã bèn ngẫm nghĩ.
Thay vì để cô nhóc kiếm linh ngồi trong phòng nhấp nhổm sầu lo, chi bằng mang nàng ra ngoài tìm kiếm manh mối để dời sự chú ý của nàng đi thì hơn.
Yên Cửu đằng hắng mấy tiếng, đặt ly trà trên tay xuống.
“Nếu nàng thực sự muốn đi tìm bà ta thì thật ra cũng có cách đấy.”
Trường Ly nghe vậy thì nhổm phắt dậy ngay, hấp tấp hỏi: “Cách gì thế?”
Yên Cửu khẽ cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Nếu đi chữa bệnh thì chắc sẽ tìm một nơi yên tĩnh thích hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Trường Ly gật đầu đồng ý, “Rồi sao nữa?”
Yên Cửu bèn thuật lại tỉ mỉ một lượt những tin tình báo chàng nhớ về Quỷ vực.
“Ngoài cung điện Quỷ chúa thường ở đã bị đốt kia thì gã ta còn có hành cung xây ở phía đông và phía Tây Quỷ vực nữa.

Mấy chỗ đó đều có không gian yên tĩnh, không bị ai làm phiền.”
Trường Ly nhìn chàng đầy trông mong, “Mỗi phía có một cái thì chẳng phải là hai cái ở hai hướng trái ngược nhau à? Bọn mình nên tìm cái nào?”
Yên Cửu dang tay tỏ vẻ bất lực: “Đành phải đánh cuộc một phen vậy.”
Ai biết rốt cuộc Quỷ chúa đi đâu chứ, thậm chí có thể gã chẳng tới hành cung nào mà lại tới một động phủ bí mật nào đó không ai biết cũng nên.
Trường Ly khó xử xoay tròn một vòng, lặng lẽ khấn vái đủ thứ thần linh một lượt rồi cắn răng nói: “Hướng Đông, bọn mình tới hướng Đông xem trước đi!”
Thế là một người một kiếm lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Lúc này thật sự phải cảm ơn chuyện đám Quỷ tu chỉ mặc mỗi đồ đen nên rất tiện cho họ trà trộn vào đám đông che giấu tung tích.
Sau khi rời xa toà thành chính, nhà cửa xung quanh dần thưa thớt, Quỷ tu đi đường cũng ít hẳn.
Trên con đường đất vắng tanh thi thoảng mới có tiếng xe chạy ngang và tiếng quạ kêu thê lương phía chân trời khiến sắc trời xám xịt trông càng quạnh quẽ hơn.
Đây là lần đầu tiên Trường Ly nhìn thấy cảnh tượng ngoài toà thành chính đầy náo nhiệt nên dọc đường cứ ló đầu ra dòm dáo dác khắp xung quanh.
Yên Cửu vừa đi vừa nói: “Đây mới là cảnh Quỷ vực bình thường, nhìn hút mắt chỉ thấy vùng hoang vu vắng vẻ, có khi đi cả ngày cũng chẳng gặp vật sống.”

Trường Ly bất giác rụt cổ, kiên cường nói: “Ta không sợ đâu.”
Còn chưa dứt lời, một cặp mắt màu xanh lục chợt sáng lóe lên ở bãi đá hoang cách đó không xa khiến Trường Ly sợ suýt nhảy dựng lên.
“Yên, Yên Tiểu Cửu, đó là gì vậy?”
Yên Cửu dửng dưng liếc ra bãi đá, “Là thú quỷ, bọn chúng thường xuyên xuất hiện ở vùng hoang dã để săn bắt những con mồi đơn lẻ.”
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, “Chắc chúng nó không ăn kiếm đâu nhỉ? Theo lý thuyết thì chắc ta không có mặt trong thực đơn của chúng.”
Yên Cửu thấy tua kiếm của Trường Ly thoáng run rẩy thì không khỏi buồn cười.
Lá gan có nhiêu đó mà dám dõng dạc bảo mình sẽ sống tốt ở Quỷ vực cơ đấy.
Chàng cảm thấy mình vẫn nên mang cô nhóc kiếm linh này về chốn non xanh nước biếc như Kiếm tông thì hơn.
Còn về phần phu nhân của Quỷ chúa thì cùng lắm chàng tặng lại cho bà ta dăm ba thanh linh kiếm khác là được.
Yên Cửu cố ý nói với Trường Ly: “Tuy thú quỷ không ăn kiếm nhưng nhỡ đâu đây là lần đầu chúng trông thấy thứ mới lạ như linh kiếm nên sẽ tha nàng về cho đám thú quỷ con chơi cũng nên.”
Nghĩ đến cảnh mình bị một đám thú quỷ mắt xanh vây xung quanh, Trường Ly lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vứt suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Nàng mạnh dạn gào to: “Nếu bọn chúng dám cắn ta thì ta sẽ phun mười quả cầu lửa ra đốt trụi chúng luôn!”
Yên Cửu nhoẻn môi cười, tăng tốc băng qua bãi đá hoang này.
“Đúng ha, phép tạo cầu lửa của bé Trường Ly là đỉnh nhất mà.”
Trường Ly hãnh diện ngỏng mũi kiếm lên.
Sau hành trình dài một ngày một đêm, đến sáng sớm hôm sau, rốt cuộc bọn họ cũng trông thấy một góc hành cung.
Yên Cửu nhìn đám lính gác đi qua đi lại tuần tra trước cổng hành cung, suy nghĩ rồi nói: “Bé Trường Ly, chắc phu nhân của nàng ở đây thật đấy.”
Trường Ly mừng rỡ, “Nếu có Quỷ tu canh gác thì ắt bên trong có người ở, bọn mình lẻn vào xem thử đi.”
Yên Cửu ấn cô nhóc kiếm linh hấp tấp xuống, “Chờ một chút xem bao giờ đám lính gác này đổi ca trực với nhau đã, tốt hơn hết là đợi đêm xuống bọn mình hãy lẻn vào.”
Trường Ly dằn nỗi lo lắng trong lòng xuống, cảm thấy một thời mỗi khắc trôi qua đều vô cùng chậm chạp.
Đợi mãi đến hoàng hôn, Trường Ly lại bắt đầu ngóng trời tối.
Khi màn đêm buông xuống, thừa lúc một đội Quỷ tu đổi ca trực, Yên Cửu thuần thục dẫn Trường Ly tới một góc của hành cung rồi trèo tường lẻn vào.
Bên trong hành cung được cnh phòng nghiêm ngặt hơn bên ngoài nhiều, số lượng Quỷ tu đi tuần cũng nhiều gấp đôi bên ngoài.
Hễ một đội Quỷ tu đi ngang là vài phút sau sẽ có một đội khác ngay.
Yên Cửu và Trường Ly núp trong góc khuất hành lang, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Ngoài Quỷ chúa ra thì làm gì còn ai được Quỷ tu bảo vệ nghiêm ngặt như thế chứ?
Nếu Quỷ chúa ở đây thì phu nhân còn ở xa sao?

Tim Trường Ly đập thình thịch.
Bọn họ cẩn thận tránh né lính gác, từ từ tiến vào trung tâm hành cung, để đảm bảo an toàn nên cứ đi một bước lại dừng.
Trường Ly thấy tốc độ bọn họ chẳng khác gì sên bò, thậm chí nàng bắt đầu lo lắng không biết bọn họ có thể vào tới trung tâm cung điện trước hừng đông hay không.
May mà đi được một lúc thì số lượng Quỷ tu đi tuần vơi hẳn.
Lúc bọn họ đến điện chính ở trung tâm thì số lượng lính gác đã ít đến độ khiến Trường Ly bắt đầu thấy hơi nghi ngờ.
“Yên Tiểu Cửu, hình như số lượng Quỷ tu ở đây ít quá thì phải?”
Yên Cửu thì lại không lấy làm lạ, “Dù sao Quỷ chúa cũng là trùm một cõi, mình gã ta đủ sức chống chọi thiên quân vạn mã nên giữ quá nhiều người bên cạnh cũng không có tác dụng gì.”
“Hơn nữa những kẻ ăn trên ngồi chốc thường thích yên tĩnh, nhìn một đám người ton hót nịnh bợ chỉ tổ phiền lòng.”
Nghe vậy, Trường Ly ngẩng lên nhìn chàng nói, “Huynh rành ghê ha.”
Yên Cửu ngậm miệng ngay.
Toi rồi, lỡ nói lắm quá!
Chàng lập tức lấp liếm: “Nàng xem mấy vị chân nhân ở Kiếm tông bọn mình đi, chẳng phải bọn họ đều thích hành động một mình à? Làm gì có ai để một đám con nít chạy theo sau đâu?”
Trường Ly ngẫm nghĩ rồi gục gặc đầu.
Với họ mà nói thì ít lính gác là chuyện may mắn không gì bằng.
Điều duy nhất cần chú ý là phải cẩn thận không để chủ cung điện phát hiện.
Bọn họ rón ra rón rén vòng qua đám lính canh trước cửa, rồi leo lên nóc điện chính.
Yên Cửu thận trọng dỡ một miếng ngói tráng men ra nhìn xuống dưới.
Trong điện thắp sáng vài cái đèn lồng, phía sau bức rèm khảm sò cách đó không xa thấp thoáng bóng dáng một phụ nữ.
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, chắc đây chính là vị phu nhân Trường Ly canh cánh mãi trong lòng.
Yên Cửu rón rén gỡ từng miếng ngói ra tạo thành một lỗ hổng đủ cho một người chui lọt rồi mang theo Trường Ly khéo léo nhảy xuống thật nhẹ nhàng, đáp xuống một thanh xà nhà bằng gỗ mun.
Trường Ly thấy bóng người phía sau rèm thì vui sướng kéo đai lưng Yên Cửu.
Yên Cửu khẽ gật đầu tỏ ý mình đã biết.
Chàng nhìn quanh điện, bỗng nổi lòng nghi ngờ.
Nếu phu nhân ở đây thì Quỷ chúa đâu?
Vừa nghĩ vậy, xà nhà dưới chân chàng bỗng sáng vằn quỷ, một trận pháp kỳ quái thình lình hiện ra vây nhốt họ.
Mặt Yên Cửu biến sắc, trúng kế rồi!
Chàng đứng dậy toan nhảy ra khỏi trận pháp mới phát hiện lòng bàn chân đã bị vằn quỷ kia trói chặt không nhúc nhích nổi.
Lúc này, bóng người phía sau rèm từ từ xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt mà Trường Ly chẳng hề quen.
Nữ Quỷ tu thấy Yên Cửu sa lưới thì nhoẻn môi cười quái gở.
Mắt Yên Cửu tối lại, nếu chàng muốn thoát khỏi vằn quỷ thì nhất định phải cởi bỏ phong ấn để khôi phục tu vi trước.
Nữ Quỷ tu hứng khởi lượn quanh Yên Cửu một vòng, “Ngươi từ đâu đến thế? Yêu giới à?”
Yên Cửu sửng sốt, hẳn là chàng chưa bị bại lộ thân phận, nếu không sẽ không chỉ có một nữ Quỷ tu ở đây chờ chàng.
Chàng nhíu mày, lẽ nào Quỷ chúa đặt bẫy ở hành cung là vì muốn bắt yêu sao?

Thấy chàng không đáp, nữ Quỷ tu cũng không nổi giận.
Ả liếm môi dưới, thong thả nói: “Quỷ chúa nhân từ nên không tính lấy mạng người, song cái giá đắt của việc tự tiện xông vào Quỷ giới mà ngươi phải trả là ta sẽ đưa ngươi tới một nơi.”
“Còn chuyện ngươi có thể sống sót ở đó hay không thì phải xem mệnh số ngươi thế nào.”
Ả vừa nói xong, trận pháp trong không trung bắt đầu chuyển động nhanh chóng mặt.
Yên Cửu đã nhận ra đó là một cái trận pháp dịch chuyển, đầu chàng lập tức hiện ra vô vàn ý nghĩ.
Có lẽ bọn họ sẽ bị đưa tới vùng đất chết rặt đầy ác quỷ, hoặc một bí cảnh hoang vắng trùng trùng hiểm nguy.
Trường Ly nhìn trận pháp dịch chuyển mỗi lúc một sáng hơn thì hoảng loạn khôn tả.
Nàng gào lên với nữ Quỷ tu: “Cô bắt sai người rồi, bọn ta không phải là người Quỷ chúa muốn tìm đâu!”
Nữ Quỷ tu lại đinh ninh nàng nói thế là vì muốn kiếm cớ thoát tội nên chỉ hừ khẩy một tiếng.
“Trăm nghìn năm qua chưa từng có kẻ nào dám đột nhập Quỷ vực nên đương nhiên kẻ lẻn vào hành cung ngay lúc này chính là hung thủ khiến Quỷ vực rối loạn!”
Trường Ly quả thực hết đường chối cãi, nàng sốt ruột đến độ bắt đầu bứt tua kiếm.
Chẳng biết cái trận pháp dịch chuyển này sẽ đưa họ đến đâu nữa, nàng còn chưa kịp tìm thấy phu nhân mà!
Ngay sau đó, trận pháp dịch chuyển sáng chói loá rồi Yên Cửu và Trường Ly lập tức biến mất.
Nữ Quỷ tu nhìn cung điện trống trơn không một bóng người, lập tức cởi phắt bộ đồ vướng víu trên người ra, thay độ đồ đen ban đầu vào.
Ả thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc không cần mặc bộ váy phiền phức này nữa rồi.

Mình ở đây giả làm Triêu phu nhân đợi mấy ngày thôi mà còn thấy mệt hơn lúc đi đánh giết nữa.”
“Cuối cùng tên Yêu tộc tới đây tính cướp Triêu phu nhân cũng bị tống khứ, giờ Quỷ chúa có thể yên tâm được rồi.

Không ngờ một chiêu độc như tống một đại yêu tới địa bàn tông môn chính đạo hàng đầu – Quy Nguyên Kiếm tông mà Quỷ chúa cũng nghĩ ra được.”
“Nếu đám tu sĩ chính đạo ghét yêu như thù mà thấy một đại yêu rơi xuống tông môn thì chắc chắn sẽ nhốt hắn ở đó mấy nghìn vạn năm là ít.”
Cùng lúc đó, Trường Ly túm chặt lấy cổ tay áo Yên Cửu, bị xóc nảy đến váng cả đầu.
Nàng vừa cố đè cảm giác buồn nôn xuống, vừa gào lên: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình sẽ không bị vứt tới vùng đất chết không có ánh mặt trời, cả đời không chạy thoát nổi chứ?”
“Ta còn chưa kịp gặp phu nhân lần cuối nữa!”
Nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng vang bên tai, Yên Cửu hơi buồn ngoáy lỗ tai.
Chàng kiên nhẫn an ủi: “Không sao đâu, dù là vùng đất chết thì tốn tám trăm hay một nghìn năm cũng sẽ tìm ra cách chạy thoát thôi.”
Chàng còn chưa dứt lời thì trước mắt họ đã sáng loá, sau đó họ bị trận pháp dịch chuyển ném ra ngoài.
Tiếng thét chói tai nhất cuộc đời Trường Ly khiến con linh hạc bay ngang hoảng sợ vỗ cánh hai cái rồi cuống quýt bay đi, vô tình rụng mất một cọng lông trắng.
Cọng lông kia mắc trên đầu Trường Ly, nàng ngẩng lên nhìn trời hỏi, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình đang ở đâu thế?”
Yên Cửu nhìn tấm bia đá sừng sững cách đó không xa với ánh mắt phức tạp, bởi trên đó khắc bốn chữ to đùng vừa mềm mại vừa rắn rỏi: Quy Nguyên Kiếm tông.
Trái khế của chàng nhấp nhô hai cái, “Bọn mình...!về đến tông môn rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi