KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Ngày hôm sau, tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương liền đưa thành trấn đã thua cho Hoàng gia, phân biệt chia ra ba vị trí ở cực tây, cực bắc và cực nam của Bắc Mạc huyện, cách Hoàng Bách Trấn ở phía đông cũng mấy trăm dặm, Hoàng gia tuy là tức giận, nhưng lại chẳng có biện pháp gì để đối phó với tam đại gia tộc, chỉ đành cắn răng nhận lấy ba tòa thành trống không kia...

Tất cả những thứ này, tuy là Huyền Thiên cũng đoán trước được phần nào, nhưng Huyền Thiên cũng không quan tâm chút nào, ba ngày liên tiếp, Huyền Thiên đều bế quan, tập trung trùng kích võ đạo cảnh thập trọng, nội khí vốn đã có chứa ý Thực, không ngừng vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.

Không biết đã vận hành được bao nhiêu cái chu thiên, kinh mạch dưới sự trùng kích liên tục không ngừng của nội khí, dần dà đã mở rộng, cường hóa, cả lực lượng của thân thể cũng tăng cường không ngừng, nội khí cũng trở nên ngày càng chân thật, ý thực ngày càng rõ ràng, thực lực mỗi khắc đều tăng trưởng không ngừng.

Rốt cuộc, trải qua ba ngày trùng kích không ngừng, tại thời khắc nào đó, kinh mạch đã cường hóa và mở rộng tới một trình độ nhất định, tất cả nội khí đều vận hành một cách thông suốt, không còn cảm thấy bức bối chật chội nữa, bích chướng cửu trọng trong lúc vô hình đã dần dần bị hòa tan.

Một cỗ cảm giác thoải mái tới cực điểm, lan tràn khắp cơ thể của Huyền Thiên, tu vi của Huyền Thiên lại bước thêm một bước, đạt tới trạng thái đỉnh phong của võ đạo cảnh, cảnh giới thập trọng.

Không tới một tháng, tu vi của Huyền Thiên liền từ võ đạo cảnh cửu trọng bước chân vào cảnh giới thập trọng, so với lúc từ bát trọng tới cửu trọng lúc trước còn tốn ít thời gian hơn, cũng là nhờ vào dược linh Ngọc linh chi mà hắn lấy được từ tay của Âm Cừu Cừu.

Hơn nữa, Huyền giai bí kỹ Luyện khí quyết mà Huyền Hồng dạy hắn, cũng phát huy được tác dụng cực lớn, làm cho nội khí trong người của Huyền Thiên ngày càng Thực hơn, phẩm chất cũng ngày càng cao, khiến cho việc tu luyện Tiên Thiên công không gặp chút trở ngại nào, càng luyện tới cuối cùng thì lại càng ngày càng có xu thế dễ dàng hơn.

Bước vào võ đạo cảnh thập trọng, Huyền Thiên đối với việc tu luyện Tiên Thiên công cũng đã đạt tới cảnh giới cao nhất của tầng thứ bảy, nội khí trong cơ thể so với lúc cửu trọng thì lại ngày càng thực hơn, mơ hồ đã bắt đầu lộ ra một cỗ khí tức tiên thiên chân khí, đây là dấu hiệu chỉ khi tu luyện Tiên Thiên công tới cảnh giới đại viên mãn mới có được.

Hơn nữa, trải qua Luyện khí quyết tinh luyện, nội khí của Huyền Thiên hiện tại, ý thực đã hết sức rõ ràng, so với chân khí của một Tiên thiên cảnh nhất trọng thì hơn hẳn rất nhiều.

Từ lúc còn ở võ đạo cảnh cửu trọng, nội khí của Huyền Thiên cũng đã không yếu hơn hay kém hơn so với tiên thiên chân khí của một võ giả Tiên thiên cảnh nhất trọng, hiện tại tu vi đã bước vào thập trọng, thực lực tăng lên gấp bội, cho dù là võ giả tiên thiên cảnh nhị trọng cũng chưa chắc đã so được với hắn.

Bất quá, cho dù là có thực lực của tiên thiên cảnh nhị trọng đi nữa, thì ở sâu trong ngàn dặm của Thú Hoang sơn mạch thì mức độ nguy hiểm cũng rất cao.

Phân chia tu vi của yêu thú rất rộng, không giống chi tiết giống như võ giả, yêu thú cấp một, cấp hai, tương đương với võ giả võ đạo cảnh, loại yếu kém nhất trong yêu thú cấp hai tu vi chỉ tương đương với võ giả võ đạo cảnh lục trọng, thất trọng, mà mấy yêu thú hàng đầu trong cấp hai thì có thực lực cỡ võ giả võ đạo cảnh thập trọng.

Cho nên, yêu thú cho dù cùng cấp đi nữa thì tu vi cũng có khác biệt rất lớn, yêu thú cấp ba, tương ứng với võ giả Tiên thiên cảnh từ nhất trọng tới ngũ trọng, cấp thấp tương ứng với tiên thiên cảnh nhất trọng tới nhị trọng, tầm trung tương ứng với với tam trọng, loại cao cấp thì tương ứng với tứ trọng, loại phách chủ thì tương ứng với cảnh giới ngũ trọng cao nhất.

Huyền Thiên bây giờ tuy là có thể đánh chết được yêu thú cấp ba thật đấy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là yêu thú cấp ba loại cấp thấp nhất, cho nên, trước khi tiến vào Thú Hoang sơn mạch, nếu như có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, đây sẽ trở thành con bài bảo mệnh của hắn, bảo đảm hắn có thể sống sót trong Thú Hoang sơn mạch.

Trong những ngày kế tiếp, Huyền Thiên mỗi ngày đều tốn một nửa thời gian để tu luyện Long Hổ bộ, thời gian còn lại thì tiếp tục tu luyện Tiên thiên công và Luyện khí quyết, không ngừng cường hóa phẩm chất của nội khí, tinh luyện phẩm chất nội khí, củng cố tu vi, chuẩn bị sẵn sàng để bước vào Tiên thiên cảnh.

Long Hổ bộ là võ học Huyền giai, đối với võ giả Võ đạo cảnh mà nói thì mức độ khó khăn tu luyện phải nói là khó hơn gấp mười lần.

Võ giả bình thường, ở tu vi võ đạo cảnh, trên cơ bản có thể học được võ học Huyền giai, rồi lại đạt được chút thành tựu phải nói là cực ít, tuyệt đối chỉ có thiên tài mới làm được.

Mà có thể ở tu vi Võ đạo cảnh, tu luyện võ học Huyền giai đạt tới cảnh giới đại thành thì lại càng ít ỏi hơn nữa, phải nói là thiên tài trong thiên tài, là yêu nghiệt trong thiên tài, giống như lông phượng sừng lân vậy.

Thiên tài như vậy, địa phương nhỏ như Thần Đao vương triêu, mấy trăm năm qua đều chưa từng xuất hiện qua, cho dù là cả Thần Châu đại địa, số lượng cũng rất thưa thớt.

Bất quá, Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ tựa hồ cũng không có trở ngại gì, nguyên nhân lớn nhất cũng có thể là vì Huyền Thiên đã lĩnh ngộ được Tuyệt Ảnh kiếm pháp.

Tuyệt Ảnh kiếm pháp ít nhất cũng là võ học từ Huyền giai trung phẩm trở lên, tuy rằng lĩnh ngộ được không đầy đủ hết, nhưng Huyền Thiên là kiếm khách, kiếm kỹ nhất thông thì võ học bách thông, mới có thể ở tu vi võ đạo cảnh mà tu luyện được võ học Huyền giai không chút trở ngại.

Bất quá, độ khó của võ học Huyền giai, chung quy cũng khó hơn võ học Hoàng giai rất nhiều, tu vi không tới Tiên thiên cảnh, tu luyện lại càng làm nhiều công ít, siêu cấp khó khăn, mặc dù Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ không có chút trở ngại gì, so với tốc độ tu luyện của rất nhiều võ giả Tiên thiên cảnh thì đã nhanh hơn nhiều lắm rồi, thế nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn, thực sự khó mà tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành được.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Trong nháy mắt, đã trôi qua hơn mười ngày, tuy là cuối năm, Huyền Thiên ngoại trừ một ít lễ nghi cần thiết như đi chúc tết cho ngoại công, cha mẹ, mấy vị cữu cữu ra, thời gian còn lại đều dồn hết cho việc tu luyện, hoàn toàn khác hẳn với mấy đệ tử hậu bối khác của Hoàng gia, thừa dịp cuối năm mà thả lỏng tinh thần, thoải mái chơi đùa.

Buổi tối, ngày mười lăm tháng giêng!

Trên trời cao, vầng trăng tròn vành vạnh, trên mặt đất ánh đèn sáng ngời, đất trời rực lên, bóng tối cũng như lùi bước.

Hôm nay là lễ đốt đèn, là ngày cuối cùng trong cuối năm, vào ngày này, tất cả mọi người ở Thần Châu đại địa sẽ tiến hành chúc mừng cuối cùng, vô cùng náo nhiệt.

Hoàng Bách Trấn cũng không ngoại lệ, hai bên đường treo đầy đèn lồng, người trong trấn đi lại tấp nập, so với ban ngày thì còn nhiều hơn, đủ các loại ăn mừng vui chơi kiểu như ngắm đèn, xem pháo hoa, xem hát hí khúc, nghe kể chuyện, cùng với nhảy múa tập thể.

Hoàng gia hôm nay, đang ở quý phủ cử hành nghi lễ ăn mừng, phi thường náo nhiệt.

Bất quá, so với vẻ náo nhiệt của Hoàng phủ thì viện lạc của Huyền Thiên lại càng lộ vẻ quạnh quẽ và tĩnh mịch.

Trăng tròn nhô lên cao, tuy là ban đem, nhưng ánh sáng so với ban ngày cũng chẳng yếu hơn là mấy, tầm nhìn không bị ảnh hưởng, Huyền Thiên đang ở trong sân tu luyện Long Hổ bộ.

Dưới ánh trăng, thân ảnh của Huyền Thiên khi thì như long đằng, lúc lại như hổ dược. (dược: nhảy)

Huyền Thiên không biết đã tu luyện Long Hổ bộ biết bao nhiêu lần, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhìn một cái là biết ngay hắn lúc này nhất định là mệt muốn chết rồi.

Nhưng Huyền Thiên không có nghỉ ngơi, vẫn khắc khổ tu luyện như cũ, mấy năm trước khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên hầu như mỗi ngày đều tới sau núi luyện kiếm tới tận tối mịch, mãi cho tới lúc tiếng kẻng nửa đêm vang lên, mới có thể trở về nghỉ ngơi trước khi chấp sự đi tuần.

Chính là liên tục nhiều năm khắc khổ cố gắng, đã luyện nên một khỏa tâm kiên định cho Huyền Thiên, một khi đã quyết định sẽ làm chuyện gì đó, nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, sẽ không chỉ vì mệt mỏi khổ cực mà dừng bước được.

Bên ngoài sân, Huyền Hồng lẳng lặng đứng đó, nhìn theo thân ảnh của Huyền Thiên đang tu luyện, mãi tới khi Huyền Thiên luyện qua một lần, vừa muốn tiếp tục luyện thêm lần hai, Huyền Hồng mới đi tới.

- Thiên Nhi!

Thân ảnh của Huyền Thiên dừng lại, xoay người nói:

- Cha, sao cha lại tới đây?

Nói xong, ánh mắt của Huyền Thiên khẽ ngẩn ra, chỉ thấy khí thế của Huyền Hồng khác hẳn với ngày thường, tản ra một cỗ khí tức của cao thủ Tiên thiên.

Huyền Thiên lập tức vui vẻ nói:

- Cha, tu vi của người khôi phục rồi sao?

Huyền Hồng cười cười, nói:

- Cũng là nhờ Long Chi trọng tục đan của con, khiến cho kinh mạch đã đứt trọng của ta đã bình phục không ít, chỉ là ta bị thương quá nặng, chỉ dựa vào một viên Long Chi trọng tục đan cũng không thể nào lành lặn toàn bộ được, tu vi vẻn vẹn chỉ có thể khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng mà thôi.

Trừ phi là có đươc thánh dược chữa thương, mới có thể để tu vi của ta khôi phục tới cảnh giới địa giai, nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước, thì chỉ có thể là thánh dược chữa thương cấp phi thiên mới được, trong thiên hạ, ngoại trừ tông môn nhất phẩm như Thiên Tinh các là có tông sư đan dược cấp thiên ra, thế lực khác chẳng nói nào có, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi thương thế, khôi phục tu vi, sợ là không thể nào.

Bất quá, cha cũng đã rất thỏa mãn rồi, tu vi của ta đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng, cho dù là võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, cũng không thắng nổi ta, thực lực của Hoàng gia đại tăng, tương đương với ba võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, thực lực chẳng kém gì tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương.

Trong nội tâm của Huyền Thiên vẫn một mực lo lắng là tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương thật sự sẽ gây chiến với Hoàng gia, hiện tại tu vi của cha hắn đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.

Huyền Thiên vui vẻ nói:

- Chúc mừng cha đã khôi phục tu vi, cha cũng đừng thất vọng quá, hiện tại ta đã có thể tìm được linh dược chữa thương Huyền cấp như Long Chi trọng tục đan, sau này con nhất định có thể tìm được thánh dược chữa thương địa cấp, thiên cấp thôi. Text được lấy tại Truyện FULL

Cho dù là chỉ có Thiên Tinh các mới có tông sư đan dược cấp thiên, vậy thì ta liền tới Thiên Tiên các cầu một viên thánh dược chữa thương thiên cấp, nếu cầu không được, cho dù là cướp ta cũng sẽ cướp cho bằng được, để cho cha khôi phục hoàn toàn, chúng ta cùng đi cứu gia gia, tìm người nọ tính sổ.

Huyền Hồng hết sức hài lòng nhìn Huyền Thiên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, có con trai như vậy, người làm cha còn mong gì hơn nữa?

Huyền Hồng nói:

- Vừa rồi ta xem con tu luyện Long Hổ bộ, thập phần khắc khổ, hơn nữa cũng đã tu luyện tới hỏa hậu nhất định, nhưng vẫn còn kém một bước nữa mới tới đại thành, cha hiện tại đã khôi phục được chút tu vi, có thể thi triển được một ít võ học Huyền giai rồi, đêm nay, cha liền biểu diễn cho con xem Long Hổ bộ một lần, con nhìn cho kỹ đây!

Thấy Huyền Hồng muốn đích thân làm mẫu, Huyền Thiên mừng rỡ, bởi vì cái gọi là: tự mình luyện mười ngày, không bằng một lời của sư phụ, độc tu trăm ngày, không bằng một câu của sư phụ.

Có tiền nhân chỉ điểm kinh nghiệm, so với một mình mày mò khổ tu thì dễ dàng hơn gấp trăm lần, nếu là một mình tu luyện dễ hơn có thầy dạy thì thiên hạ này cần gì phải có nhiều tông môn, nhiều sư đồ như vậy để làm gì?

Huống hồ gì, Huyền Hồng không chỉ dạy lí thuyết suông không thôi, mà lại còn đích thân làm mẫu để dạy dỗ.

Huyền Thiên lùi lại một bên sân, Huyền Hồng khởi thức Long Hổ bộ, một cỗ khí thế kinh thiên, từ trên người Huyền Hồng phát ra ngoài.

Trong lòng Huyền Thiên cả kinh, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, trước mắt tựa hồ không phải một người mà là một con thần long, một đầu mãnh hổ, một cỗ ý cảnh cường đại, vây quanh trong cổ thần, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, rất nhiều chố khúc mắc mà lúc trước hắn mãi không hiểu rõ, bây giờ đã bắt đầu thông suốt rồi.

- Thiên Nhi, võ học Hoàng giai, chỉ là võ học căn bản nhất mà thôi, bắt đầu từ võ học Huyền giai trở về sau, cái cần chú trọng chính là ý cảnh và khí thế!

- Long Hổ bộ, luyện không phải chỉ là một loại thân pháp, mà là con phải thật sự coi mình là một con thần long, một đầu mãnh hổ thì mới được!

- Nếu ta là thần long, thì có thể ngao du cửu thiên, không gì ngăn trở, nếu ta là mãnh hổ, thì uy trấn sơn lâm, thế không thể cản!

- Long Hổ bộ, long bộ như Thần long bay lượn, nhanh không gì sánh, hổ bộ như mãnh hổ hoành hành, khí thế uy mãnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi