KIẾM PHÁ THƯƠNG KHUNG

Đúng như lão thần bí nói, Hoa Phong cho rằng bản thân vận cứt chó, cho nên mới lấy thánh quả tới tay, bằng không đâu có gặp lão biến thái này.

- Ngươi cũng có thể không đáp ứng trả lời.

Giọng lão thần bí lại vang lên, ngữ khí như nhìn mãi thành quen, cực kỳ khinh thường.

- Vãn bối thật không có hứng thú.

Đang hết sức buồn bực, đột nhiên nghe nói có thể không cần phải trả lời, nếu như không đáp ứng. Hoa Phong nội tâm mừng húm, không suy nghĩ nói ngay.

Theo hắn chỉ có kẻ ngu mới đáp ứng mà thôi.

- Hay cho câu không hứng thú, đám phế vật các ngươi chỉ hứng thú với những thứ có thể hứng thú.

Lão thân bí cuồng tiếu cười to, lời nói trào phúng cùng chán ghét. Trong suy nghĩ của lão, đám phế vật này trong lòng thèm nhỏ dãi, nhưng ngoài miệng lại nói không hứng thú. Nếu bảo vật tốt, trên tay một đứa trẻ, xem bọn hắn có hứng thú không.

Liên tục bị khinh miệt, Hoa Phong rất muốn chửi sấp mặt đối phương, nhưng nếu như vậy là không muốn sống.

Để tránh giận quá mất khôn, hắn liền chuyển chủ đề khác, bởi lúc này hắn nghĩ đếm một chuyện khác.

- Vãn bối có chuyện này thắc mắc, muốn tiền bối giải thích cho sự ngu muội của mình.

Hoa Phong nội tâm ẩn nhẩn, hướng phía trước lễ phép hỏi.

- Ta không có nhiệm vụ phải giải thích cái gì, cho đám phế vật các ngươi.

Lão thần bí lời nói vẫn kiêu ngạo không xem ai ra gì, nhưng lão thật có tư cách này.

- Nếu tiền bối có thể giải thích điều vãn bối sắp hỏi, vãn bối nguyện ý trả lời ba câu hỏi của tiền bối!

Hoa Phong nội tâm kiên định, cắn răng trao đổi điều kiện, hắn muốn hỏi bằng được nghi hoặc của mình, dù có phải trả lời mấy câu hỏi “ đơn giản” vạn người sai, cũng chấp nhận.

- Ha Ha. Là ngươi nói!

- Vậy hỏi nhanh đi, nhân lúc ta còn chưa đổi ý.

Nghe Hoa Phong trao đổi điều kiện, người thần bí cười ha hả, lão rất muốn biết đối phương muốn biết cái gì, mà cam tâm chết, bởi vì lão biết ba câu hỏi của mình, đến bản thân lão còn không hoàn toàn trả lời được.

Lão tạo ra Lam Thánh quả, dẫn vô số võ giả đến không gian này, là để tìm người trả lời giúp lão, nhưng đáng tiếc không biết bao nhiêu cái vạn tên không thể trả lời, và lão cho rằng tên này không ngoại lệ.

Hít một hơi khí lạnh Hoa Phong bình tình nói.

- Tiền bối đây là đệ nhất nhân vũ trụ.

- Như vậy ngài đã đi qua bao nhiêu cái tinh cầu của toàn vũ trụ?

Rất rõ ràng, Hoa Phong là muốn từ miệng lão thần bí tìm hiểu tin tức địa cầu.

- Khi chưa tiến nhập luân hồi, mọi tinh cầu ta đều đặt chân tới.

Lão thần bí kiêu ngạo đáp, đây là chiến tích lẫy lừng của lão, bởi vì ngoài lão ra không ai làm được điều này.

- Như vậy tiền bối có đi qua một cái tinh cầu, mà nhân loại nơi đó chỉ toàn phàm nhân, không hề có tu giả, hay không.

Hoa Phong lời nói có chút run, hồi hộp đợi câu trả lời. Nhưng rất nhanh hắn liền bị dội xô nước đá.

- Trường Thiên vũ trụ là nơi dành riêng cho tu giả, toàn bộ vũ trụ ức ức* tinh cầu, đâu đâu tu giả cũng đầy đất.

- Không một tinh cầu nào như ngươi nói.

-Có thể nơi đó thuộc về vũ trụ khác, nhưng là ta không thể phá vỡ bức tường vũ trụ mà ngao du, đó cũng là tiếc nuối của ta.

Lão thần bí giọng nói có vài phần tiếc nuối, kèm theo đó là nghi hoặc. Theo lão tên này đầu óc không bình thường.

Đường đường là tu giả mà lại hỏi nơi chỉ có phàm nhân, lão cho rằng tên này rất có thể muốn làm chủ tinh cầu như vậy.

Thử hỏi một tu giả đi cai quản phàm nhân, ai dám không phục. Lúc đó không phải sẽ tha hồ hung hăng càn quấy sao.

Chỉ đám phế vật mới có suy nghĩ này. Tư chất kém cỏi chỉ có thể mơ ước như vậy, nhưng rất không may vũ trụ này không có nơi nào dành cho hắn. Còn về phần ra ngoài vũ trụ, đùa sao.

- Thật không có nơi nào?

Hoa Phong nội tâm chấn động, nếu những gì lão thần bí nói là thật, như vậy hắn là không thuộc về vũ trụ này.

Địa cầu nơi mà hắn luôn muốn tìm đường trở về, lại ở nơi nào, cuối cùng hắn làm sao đến đây, đến bằng cách nào.

Hơn nữa một cái vũ trụ có bao nhiêu rộng lớn, mạnh như lão kia, cũng chưa từng bước ra khỏi, thì bản thân hắn như nào làm được.

- Đến phiên ngươi trả lời ta, ba câu hỏi.

Đang lúc Hoa Phong chạm đáy tuyệt vọng. Đột nhiên lão thần bí nham hiểm lên tiếng.

Ách

- Như vậy là muốn trả lời, tiền bối chưa nói ta biết nơi nào có tinh cầu như vậy.

Nghe tới “ ba câu hỏi” Hoa Phong có chút sợ. Nhanh chóng phản bác, nhưng làm gì dễ dàng qua mắt được lão quái vật kia. Lão khinh thường nói.

- Không phả ta đã nói đi vũ trụ khác mà tìm sao?

- Tiểu tử nên giữ lời hứa của mình, nếu không....hừ!

Lão thần bí đang nói đột nhiên hừ lạnh, khiến Hoa Phong hiện tại mặc dù chỉ là ý thức thể, cũng muốn tan rã, cuối cùng đành cắn răng chấp nhận, đối phương rất khủng bố.

- Ba câu hỏi vẫn là ba phần thưởng.

Dù bị ép buộc nhưng Hoa Phong vẫn rất gian xảo hỏi lại.

- Đúng vậy! Ta nói ra luôn giữ lời.

Lão thần bí khẳng định.

- Vậy xin tiền bối đưa ra câu hỏi.

Hoa Phong tâm tình hồi hộp nói.

- Câu hỏi thứ nhất.

- Bên trong không gian này, nếu quan sát bằng mắt thường, những gì ngươi nhìn thấy là gì? Chúng đại biểu cho cái gì?

Lão thần bí thấp giọng nói, lão tin rằng tiểu phế vật trước mắt, cũng giống như mấy cái vạn tên trước đó không thể trả lời. Nhưng lão thập phần sai.

- Dễ như vậy? vãn bối xin mạn phép lấy trước thần khí a.

Lão thần bí vừa dứt lời, Hoa Phong cất tiếng cười to, hắn cho rằng lão thần bí ra câu hỏi kia là cho hắn thần khí rồi.

- Tiểu phế vật ngươi là thật sự biết, hay giả thông minh để khỏi chết.

Lão thần bí tức giận nói. Lão cho rằng Hoa Phong đang càn rỡ với lão.

- Những thứ tồn tại trong không gian này, chính là Âm Dương, Ngũ Hành trong thiên địa. Chúng đại biểu cho sự sinh tồn của những vật chất cơ bản nhất trong tự nhiên, hay chính xác hơn chúng tạo ra sự sống.

Đối mặt với lão quái vật siêu cấp, Hoa Phong không dám tiếp tục càn rỡ, liền tuôn ra một tràng. Đó là câu trả lời của hắn.

- Ngươi...ngươi! không ngờ trả lời được.

Lão thần bí lời nói mang theo không thể tin nổi, lão không nghĩ tới câu hỏi mà vô số thiên tài, không thể đưa ra đáp án, lại bị tên phế vật trước mắt thành công nói trúng.

Sỡ dĩ lão coi Hoa Phong là phế vật,, bởi vì những kẻ từng đến không gian này tu vi tên nào so với Hoa Phong là cách không biết bao nhiêu ức dặm.

Bởi vì chỉ những kẻ như vậy mới có thể nuốt trọn Lam Thánh quả mà tới đây.

Về phần Hoa Phong lão cho rằng hắn vận cứt chó, tu vi kiến hôi, đoạt thánh quả còn không nói. Nhưng nuốt gọn nguyên quả mà không chết, thì chỉ có thể là vận cứt chó.

Lão còn cho rằng bởi vì vận cứt chó cho nên tiểu phế vật, mới trở thành người đầu tiên trả lời đúng một trong ba câu hỏi của lão.

- Câu thứ hai. Tên của ta là gì?

Không cho Hoa Phong chút thời gian chuẩn bị, lão thần bí liền hỏi câu kế tiếp, lão muốn thử xem lần này hắn còn vận cứt chó nữa không.

- Lam Thánh ( vị thánh màu xanh)

Nhưng không may cho lão khi lão vừa dứt câu, Hoa Phong không do dự trả lời, hắn đã trả lời đúng một câu đồng nghĩa không chết, do đó không cố kỵ phán bừa.

- Ngươi... Lại làm sao, lại nói trúng nữa rồi?

Lão thần bí nội tâm chửi ầm lên. Lão sống không vô số vạn năm, những ai biết danh tính của lão đã chết sạch không còn một mống. Lại không nghĩ tới lại bị đoán trúng. Theo lão tên này có phải hay không còn rất nhiều cứt chó.

- Lam Thánh quả chắc hẳn do tiền bối tạo ra, mà đa phần thứ gì người đó tạo ra, điều lấy tên của họ mà đặt.

Hoa Phong bình thản giải thích nghi hoặc của Lam Thánh lão nhân.

Ngoài miệng bình thản là vậy, bên trong hắn thập phần kích động. Hắn nghĩ Nếu như Lam Thánh lão nhân không nuốt lời, hắn là có thần khí lẫn thánh cấp công pháp, cái này mới chân chính là phát tài to. Đương không tới tay tài bảo nghi thiên bảo sao hắn không kích động.

- Xem như ngươi lợi hại.

Lam Thánh lão nhân lời nói rất không cam lòng, lão không nghĩ tới kẻ có tu vi phế vật nhất trong những người tới đây, lại nói trúng câu trả lời của lão.

Không những một mà là hai, hai câu đố Lam Thánh lão nhân lấy làm tự hào vô số vạn năm, lại bị phá giải dễ dàng, khiến lão nhìn Hoa Phong rất không thuận mắt.

-Câu hỏi cuối cùng. Nói cho ngươi biết trước câu hỏi này ngay cả ta cũng không biết đáp án.

Trước câu hỏi cuối cùng Lam Thánh lão nhân lên tiếng “nhắc nhở” Hoa Phong. Ý nói câu cuối cùng dù ngươi có vận con gì, cũng đừng mơ trả lời đúng.

Ách

- Tiền bối đùa sao? Ngài còn không biết đáp án, vãn bối kiến thức nông cạn làm sao biết đây?

Đang lúc Hoa Phong chờ mong câu hỏi cuối cùng để lấy luôn tuyệt học cả đời của Lam Thánh lão nhân, nhưng khiến hắn thất vọng, đó là ngay cả lão còn không biết đáp án.

Cái mà ngay cả lão còn không biết, hắn không ngu ngốc cho là mình biết.

- Tiểu cứt chó! Ngươi không biết, không có nghĩa không phải trả lời.

Giọng Lam Thánh lão nhân trầm xuống, ban đầu lão định không hỏi bởi vì lão chắc chắn tên này không thể nào trả lời được. Nhưng là hắn vận khí rất tốt, liên tục nói trúng hai câu, khiến lão rất mất mặt, do đó hắn phải sai một câu để lão chữa thẹn. Cũng không biết khi nào Hoa Phong trong mắt lão, từ tiểu phế vật, biến thành tiểu cứt chó rồi.

- Vậy xin tiền bối ra đề.

Theo Hoa Phong dù sao cũng đã có thánh cấp công pháp lẫn thần khí, câu hỏi cuối cùng chỉ là thủ tục, sai đúng không vấn đề.

Do vậy không nhất thiết phải làm lão giận. Nếu thực sự chọc giận lão, cám không có mà ăn, thậm chí mất mạng, không thể đùa với cường giả bực này được.

- Những gì ngươi nhìn thấy bằng mắt thường gọi là Âm Dương, Ngũ Hành.

Bây giờ ngươi quan sát chúng bằng thần thức, sau đó trả lời ta, thứ gì tạo ra chúng.

Lão thần bí giọng nói hiếm khi thập phần nghiêm túc đưa ra câu hỏi.

Đây chính là câu hỏi Lam Thánh lão nhân không biết đáp án, cũng là thứ lão bất lực trong vô sô vạn năm. Đó là cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi