KIẾM TẦM THIÊN SƠN


Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng nhìn người thiếu niên trước mặt.

Thật ra Hoa Hướng Vãn nói không sai, lúc chàng còn thiếu niên, đúng là có vài phần tương tự cậu ta.

Cùng sinh ra lấy tu đạo danh môn chính phái là chủ, cùng là Kiếm tu, cùng được sư môn dạy dỗ lấy trừ bạo giúp kẻ yếu làm nhiệm vụ của mình.

Thậm chí còn so với Tạ Trường Tịch năm đó, thiếu niên này càng ôn hòa, hay nói, càng làm cho người thích hơn.

Mà hiện giờ, thế mà cậu ta còn có thể nói công pháp của cậu ta hợp với Hoa Hướng Vãn?
Chàng chợt hơi buồn cười, nhưng không biết mình muốn cười cái gì.

Thiếu niên dường như không phát hiện gì cả, cung kính hành lễ.

Cậu ta đang muốn nói gì đó thì chỉ cảm thấy gió lạnh chợt đến, cậu ta bị người trước mắt đột nhiên ép vào trên cửa, kiếm đặt ngang trên cổ cậu ta, hơi lạnh thấm vào cổ, ép cậu ta dính sát vào trên cửa.

“Nếu ngươi còn xuất hiện một lần.” Tạ Trường Tịch vững vàng, nói rất lạnh: “Ta sẽ giết ngươi.”
“Vân Thanh Hứa” tựa như kinh sợ sững sờ, cậu ta lộ ra vài phần mờ mịt: “Tiền bối? Nhưng hiện nay dư độc dùng linh lực của ta phong ấn, ba lần kế tiếp cần để ta đến trừ độc...”
Nói xong, “Vân Thanh Hứa” ra vẻ thấp thỏm: “Vốn nghe tiền bối là tu sĩ chính đạo mẫu mực, quân tử đức cao vọng trọng của Vân Lai, hẳn sẽ không vì ghen với Thiếu chủ mà sinh loạn, chính yếu và thứ yếu chẳng phân biệt, không màng sống ch3t của Thiếu chủ chứ?”
Tạ Trường Tịch không nói gì, chàng nhìn chằm chằm “Vân Thanh Hứa”, đánh giá vẻ mặt của cậu ta.

“Vân Thanh Hứa” cười khẽ: “Ta có học qua tâm pháp của Thiên Kiếm Tông.

Nghe nói Vấn Tâm Kiếm ngay thẳng chính trực, không bị tư tình quấy nhiễu.

Nói vậy tiền bối hẳn phải không có tình cảm với Thiếu chủ, chỉ lo lắng ta gây bất lợi cho Thiếu chủ.

Điểm này tiền bối cứ yên tâm đi.

Thiếu chủ cứu ta,” Nói xong, trên mặt người thiếu niên mang theo trịnh trọng: “Ta ắt sống ch3t bảo vệ, tuyệt không hai lòng.”
Nói xong, “Vân Thanh Hứa” nghi hoặc: “Tiền bối, ta có thể đi rồi chứ?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng.

Chàng nhìn cổ người thiếu niên, trong đầu xẹt qua tiếng kêu thảm thiết của Ôn Thiếu Thanh đêm hôm đó.

Chàng cảm giác được một loại xúc đ0ng và khoái ý kỳ lạ.

Chàng nhìn chằm chằm gân xanh trên cổ cậu ta, gần như không nhịn được muốn dùng sức cắt xuống.

Cũng chính trong lúc này, giọng Hoa Hướng Vãn từ trong phòng vang lên: “Tạ Trường Tịch?”
Âm thanh này như một tiếng Thanh Tâm chú, Tạ Trường Tịch đột nhiên phản ứng lại, ý thức được vừa rồi mình suy nghĩ cái gì, chàng hơi ngây người.

Tiết Tử Đan thấy rõ thay đổi trên mặt Tạ Trường Tịch.

Y giơ tay nắm thân kiếm, dịch trường kiếm của Tạ Trường Tịch ra, tiếp đó cười hành lễ: “Sương phòng này vãn bối đã thuê, Hoa Thiếu chủ còn cần tĩnh dưỡng một đêm.

Chờ ngày mai chúng ta lại đổi chỗ.

Vãn bối đi trước.

Cáo từ.”
Nói xong, y không chờ Tạ Trường Tịch nói chuyện, đã thong dong bỏ đi.

Tạ Trường Tịch đứng ở cửa, chàng ngơ ngác nhìn sàn nhà đá xanh.

Một lúc lâu sau, chàng mới nâng mi nhìn về phía cửa lớn, thu trường kiếm, cất bước đi vào.

Chàng đi đến mép giường, Hoa Hướng Vãn đang nặng nề ngủ.

Quanh người nàng đều là hơi thở của “Vân Thanh Hứa”, trong gân mạch cũng là dấu vết linh lực của Vân Thanh Hứa để lại, Tạ Trường Tịch không nhịn được từng chút từng chút xem xét người nàng.

Quần áo nàng rõ ràng đã bị kéo ra rồi mặc vào, trên nguc mơ hồ còn để lại dấu vết ghim châm.

Tình hình của nàng rõ ràng đã ổn định, đều là nhờ vào sự trợ giúp của “Vân Thanh Hứa”.

Hoa Hướng Vãn phát hiện có người ngồi cạnh, nàng khó nhọc mở to mắt, mơ hồ ngửi được mùi hương thơm mát của cây tùng, khàn khàn hỏi: “Tạ Trường Tịch?”
“Là ta.”
Tạ Trường Tịch nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt trên trán nàng.

Thần trí nàng hơi mơ hồ, nhẹ giọng hỏi: “Cô Tỉnh đâu?”
“Bắt được rồi.” Tạ Trường Tịch bình thản: “Nàng tĩnh dưỡng trước đi, không cần lo mấy thứ này.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn yên tâm, lại ngủ say.

Tạ Trường Tịch xem vẻ mặt nàng an ổn, giơ tay kiểm tra đơn giản qua thân thể Hoa Hướng Vãn.

Trong thân thể nàng đúng là còn ba chỗ độc tố đọng lại, là Vân Thanh Hứa dùng linh lực phong tỏa ba chỗ độc tố này.

Phong tỏa độc tố này cũng có nghĩa linh lực của cậu ta đã từng đi khắp gân mạch nàng.

Thể chất nàng âm hàn, khi độc phát cả người kết băng.

Có lẽ cậu ta đã ôm nàng, dùng linh lực đi qua gân mạch, Kim Đan của nàng giống chàng trước kia.

Chàng nghĩ hình ảnh này, bàn tay đang lướt trên người nàng không kiềm được run rẩy.

Trong đầu chàng không nhịn được nhớ tới nàng đưa lá phù Phòng Ngự cho Vân Thanh Hứa, đó là thứ chàng từng có.

Nàng nói bọn họ giống nhau, có lẽ Hoa Hướng Vãn thích chàng ở chỗ nào, Vân Thanh Hứa cũng có.

Còn có công pháp cậu ta thích hợp, từng châm cứu cho nàng...!
Quan trọng hơn là cậu ta còn niên thiếu, cậu ta tựa một tờ giấy trắng, không có những quá khứ hỗn loạn kia với nàng.

Cậu ta chưa từng làm Hoa Hướng Vãn khổ sở, chưa từng làm Hoa Hướng Vãn đau lòng, chưa từng có bắt đầu lại kết thúc với Hoa Hướng Vãn.

Vân Thanh Hứa có thể không kiêng nể gì nói thích, Tạ Trường Tịch không thể.

Bởi vì một khi chàng mở miệng, nàng từ chối, vậy đến lý do ở lại bên nàng, chàng cũng không còn.

Cô Tỉnh nói đúng, Tạ Trường Tịch không phải người duy nhất thích hợp trên đời này.

Chàng ở bên nàng, đều đã là liều mạng theo đuổi.

Tạ Trường Tịch run nhè nhẹ, không kiềm được bế người trên giường lên.

Hai tay đan chéo trên lưng nàng, ôm chặt chàng ở trong lòng chàng.


Độ ấm trên người nàng trở thành niềm an ủi duy nhất của chàng nhưng chàng vẫn cảm thấy nàng cách chàng thật xa.

Chàng giống như còn sống trong ảo cảnh mà bản thân tự dựng lên 200 năm kia.

Nàng sẽ biến mất dễ như trở bàn tay, bất ngờ vỡ vụn.

Khi nàng biến thành tro bụi, chàng có cố thế nào cũng không thể giữ lại.

“Vãn Vãn...”
Chàng để trán mình lên trán nàng, thở hổn hển nhắm mắt lại.

Chàng tinh tế cảm nhận tất cả cảm xúc này.

Đó là sợ hãi, bất an, đau đớn, giãy giụa, ghen ghét, oán hận.

Tất cả những thứ này đều cho nàng cho.

Chàng như thần Phật bị vây trong nhà ngục nghiệp chướng, tỉnh táo quan sát nhân thế, lại phải chịu đựng đau đớn bỏng cháy do lửa của nhà ngục nghiệp chướng này.

Chàng không thể giải quyết, không thể làm gì chỉ có thể hôn một đường từ giữa trán nàng xuống đến môi.

Hôn qua giữa mày nàng, nguyện thần thức của nàng chỉ mở ra vì chàng.

Hôn qua hai mắt nàng, nguyện trong mắt nàng chỉ có mình chàng.

Hôn qua chiếc mũi xinh của nàng, nguyện nàng chỉ ngửi mùi hương tùng của chàng.

Hôn qua đôi môi mềm của nàng, nguyện nàng chỉ khẽ gọi cái tên Tạ Trường Tịch.

Chàng bình tĩnh trầm luân trong nụ hôn môi như cuối cùng đã tìm được một con đường để an tâm.

Tiếng hít thở của chàng nặng lên, không nhịn được nắm lấy tóc nàng, ép nàng ngửa đầu trong nguc chàng.

“Vãn Vãn...” Chàng thở dồn dập, lẩm bẩm gọi tên nàng.

Chàng dùng lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ tay bọn họ.

Lưỡi dao rơi xuống một bên, mười ngón tay của chàng và nàng đan xen, miệng vết thương dán lên, máu lưu chuyển tiến vào thân thể nàng.

Chàng gần như điên cuồng đoạt lấy tất cả trên môi người này.

Nàng là của chàng.

Trong giây phút này, rốt cuộc chàng đã tìm được một loại an tâm đã lâu không thấy.

Sắc hồn dung hợp, huyết khí hòa nhau.

Tất cả của nàng đều là chàng cho.

Tất cả của chàng, đều chỉ thuộc về nàng.

Hoa Hướng Vãn.

Chàng nỉ non lặp lại tên nàng.

Hoa Hướng Vãn.

*** ***
Hoa Hướng Vãn mơ mơ màng màng ngủ một đêm.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện Tạ Trường Tịch đang bưng chén thuốc đút cho nàng.

Thấy nàng mở mắt, Tạ Trường Tịch bình tĩnh mở miệng: “Tỉnh rồi à?”
Hoa Hướng Vãn mờ mịt nhìn Tạ Trường Tịch.

Tạ Trường Tịch thổi chén thuốc, giải thích với nàng: “Đêm qua nàng trúng độc, Vân Thanh Hứa giúp nàng ổn định tạm thời.

Ta chờ sau khi nàng hoàn toàn an ổn thì tìm nhà trọ ở sau.”
“Vân Thanh Hứa đâu?”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy lập tức hỏi.

Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch khựng lại, cụp mi nhìn chén thuốc, bình tĩnh nói: “Đi mua đồ.

Rất nhanh sẽ tới.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn gật gật đầu.

Nàng nhớ tới chuyện chính: “Cô Tỉnh ở đâu?”
“Ta giam nàng ta trong bức họa, còn chưa tỉnh.

Sau khi nàng ta trúng thuốc mê thì vẫn luôn giãy giụa, thuốc mê đã lan ra cả người nàng ta, không tỉnh ngay được.”
Thuốc mê kia là của Tiết Tử Đan.

Từ trước đến nay Tiết Tử Đan dùng dược khá mạnh, Cô Tỉnh lại nhất định phải mạnh mẽ phản kháng, ăn chút đau khổ cũng là bình thường.

Hoa Hướng Vãn cúi đầu suy tư, Tạ Trường Tịch để thìa thuốc ở bên môi nàng, khuyên nhủ: “Ta mua đường cho nàng, uống xong cho nàng ăn.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Làm gì mà nũng nịu như vậy?”
Nói xong, nàng lấy chén thuốc lại, một ngụm xong, sau đó vẫy tay: “Cho ta chút...”
Còn chưa dứt lời, Tạ Trường Tịch nhét một viên đường cho nàng.

Vị ngọt lan tràn ở trong miệng, Hoa Hướng Vãn trợn tròn mắt.

Lúc này Tạ Trường Tịch mới bưng nước tới.

Nước trộn với đường tràn ngập ở khoang miệng, lúc này Hoa Hướng Vãn mới ý thức được, đầu lưỡi mình có vẻ hơi đau đau.

Nàng nhíu nhíu mày, không nhịn được nói: “Đêm qua ta đã làm gì à?”
“Hử?” Tạ Trường Tịch nâng mi, không nghe rõ.

Hoa Hướng Vãn giơ tay đỡ lấy mặt, suy tư: “Cảm thấy đầu lưỡi đau.”
Tạ Trường Tịch hơi cứng người.

Một lát sau, chàng xoay đầu, bình thản nói: “Có thể là độc tố vẫn còn đó.”
Lời này Hoa Hướng Vãn không tin.

Độc kia có hiệu quả gì, nàng biết rõ hơn Tạ Trường Tịch nhiều.


Nhưng nghĩ có lẽ Tạ Trường Tịch cũng không rõ nên nàng không hỏi nhiều.

Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ nói: “Chờ lát nữa gọi Vân Thanh Hứa vào.”
Tạ Trường Tịch gật gật đầu.

Chàng bưng chén thuốc lên.

Lúc chuẩn bị ra cửa, chàng chần chờ một lát, chỉ nhắc nhở Hoa Hướng Vãn: “Cô Tỉnh là Hồ Miên.”
Hoa Hướng Vãn cụp mi, qua lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta biết.”
Đêm qua khi nàng kéo áo Cô Tỉnh xuống, thấy đóa hoa Hợp Hoan kia trên đầu vai, nàng đã biết thân phận của Cô Tỉnh.

Cô Tỉnh, Hồ Miên.

Cô tương tự Hồ, Tỉnh đối với Miên(*), ngay từ đầu nghe thấy cái tên này, nàng nên ý thức được.

(*) Chữ Cô (孤) và chữ Hồ (狐) viết gần giống nhau, chữ Tỉnh đối với chữ Miên vì Miên là ngủ.

Sư tỷ thân thiết nhất của nàng, một tay nuôi nàng lớn, tay cầm tay dạy nàng tu hành, cùng nàng nói chuyện phiếm.

Năm đó biết nàng thích Tạ Trường Tịch ở Vân Lai thì sư tỷ không nói hai lời vượt qua Định Ly Hải đến xem “ý trung nhân” của nàng, dạy nàng đi vào giấc mộng, dạy nàng cách quyến rũ.

Đánh trận nào thua trận đó, lại ch3t cũng không hối cải.

Cuối cùng trong trận chiến ở Hợp Hoan Cung, sư tỷ hoàn toàn biến mất, không bao giờ gặp lại - Hồ Miên.

Nghĩ đến đây, nàng mới ý thức được, tính ra, Hồ Miên cũng là cố nhân của Tạ Trường Tịch.

Chàng chủ đ0ng nhắc tới, đứng chờ không đi, hẳn là muốn hỏi nàng tin tức.

Vì thế nàng ngẫm nghĩ, tránh nặng tìm nhẹ, bâng quơ: “Sau khi Hợp Hoan Cung xảy ra chuyện, sư tỷ mất tích.

Trên dưới Hợp Hoan Cung đều đang tìm sư tỷ.

Ta tìm hai trăm năm, hiện giờ nhìn thấy cho nên mới có chút kích đ0ng.”
“Vì sao mất tích?”
“Cái này phải hỏi sư tỷ.” Hoa Hướng Vãn nhún nhún vai: “Sau khi ta tỉnh lại thì người đã chạy.

Ta cũng không biết.”
Tạ Trường Tịch nhìn vào mắt Hoa Hướng Vãn, hai người đều rõ ràng, nàng chưa nói thật.

Nếu chỉ chạy đơn thuần, sư tỷ năm đó thân thiết như vậy, biết nàng có người mình thích thì ngàn dặm xa xôi đến Vân Lai xem, dạy nàng đi vào giấc mộng theo đuổi người ta, như thầy như bạn như một người thân, sao có thể bây giờ nhắc đến lại có giọng điệu này?
Nhưng nàng không nói, Tạ Trường Tịch cũng không có cố hỏi, chỉ nói: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Hoa Hướng Vãn không chú ý bữa sáng, phất phất tay, tùy ý nói: “Chàng gọi Vân Thanh Hứa vào.

Ta có lời muốn hỏi cậu ta.”
Tạ Trường Tịch cụp mi.

Lúc lâu sau, chàng nhẹ nhàng lên tiếng ‘Được’.

Hoa Hướng Vãn ngồi ở trong phòng, nhớ lại chuyện đêm qua.

Vân Thanh Hứa thế mà lại là Tiết Tử Đan...!Còn nàng lại ở chỗ này nhìn thấy...!Hồ Miên.

Nàng nhắm mắt lại.

Sau khi đợi trong chốc lát thì nghe tiếng cửa bị mở ra, sau đó thì thấy “Vân Thanh Hứa” cung kính hành lễ với nàng: “Hoa Thiếu chủ.”
Hoa Hướng Vãn giơ tay, cửa lập tức đóng lại.

Nàng nằm ở trên giường, cười tủm tỉm hỏi: “Còn giả vờ?”
“Không cảm thấy cái này thú vị à?”
Tiết Tử Đan nghe nàng nói chuyện thì ngồi dậy, thong thả ung dung đi đến bên cạnh bàn, tự rót trà cho mình: “Tối hôm qua Tạ Trường Tịch đã đặt kiếm lên cổ ta luôn rồi.

Xem dáng vẻ hắn muốn giết ta lại không thể.

Thật là sung sướng.”
“Huynh đã nói gì với chàng?”
Vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh nhạt, Tiết Tử Đan không để ý chút nào: “Ta nói với hắn độc trên người nàng phải mất ba ngày.

Mỗi ngày ta đến trừ độc cho nàng.”
“Huynh bớt trêu chọc chàng ấy đi.” Trong giọng nói của Hoa Hướng Vãn mang theo vài phần cảnh cáo: “Những độc tố đó tối hôm qua huynh có thể ép ra một lần.

Lừa chàng ấy ba lần làm cái gì?”
“Muốn được thân cận nhiều với nàng.” Tiết Tử Đan ngồi lên ghế, lưng dựa vào bên cạnh bàn, mang một gương mặt đoan chính thanh liêm, mỗi đ0ng tác lại cực kỳ phong lưu.

Y cười nói: “Thuận tiện xem biểu tình của hắn.”
“Đêm nay một lần ép cho ra.

Đừng lăn lộn nữa.

Hiện giờ chàng tu luyện xảy ra vấn đề.

Huynh đừng kích đ0ng chàng.”
Hoa Hướng Vãn nhanh chóng lên tiếng.

Tiết Tử Đan cầm chén trà, cười tủm tỉm hỏi: “Sao thế? Đau lòng à?”
“Chàng ấy khác chúng ta.” Hoa Hướng Vãn liếc y một cái: “Chàng chỉ đến Tây Cảnh tìm đạo, chờ sau khi tìm xong thì sẽ trở về.”
“Trở về?” Tiết Tử Đan cụp mi, nhìn chén trà trong tay: “Sao ta lại cảm thấy vị Tạ Đạo quân này nói có chút không giống nàng nhỉ?” Nói xong, Tiết Tử Đan ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi: “Hắn thật sự là tu Vấn Tâm Kiếm à?”
“Đừng nói đến chàng ấy nữa.” Hoa Hướng Vãn ngắt lời Tiết Tử Đan, đi thẳng vào vấn đề chính: “Không phải đã nói với huynh ngoan ngoãn ở Dược Tông, chuyện khác đừng có đ0ng vào à?”
“Nếu ta ở Dược Tông, Hồ Miên có thể vào tay nàng à?”
Tiết Tử Đan cười khẽ: “Tần Vân Y đã sớm theo dõi nàng ấy.

Huyết lệnh Ma Chủ vừa đến trong tay nàng ấy, Tần Vân Y lập tức phái người đuổi giết.

Ta vốn dĩ chỉ tra xét tình hình của nàng ấy, nghĩ nàng bận chuyện của nàng, ta giúp nàng làm chuyện khác.

Nghe nói Tố Quang Kính của Đạo Tông bị trộm thì ta biết chắc chắn là nàng ấy.

Ta đuổi tới Đạo Tông, dịch dung thành tiểu đệ tử này, đuổi theo nàng ấy một đường.


Nàng cũng đừng nói, sư tỷ này của nàng...” Sắc mặt Tiết Tử Đan không dễ nhìn: “Quá khó bắt.”
“Sư tỷ muốn Tố Quang Kính làm gì?” Hoa Hướng Vãn không rõ.

Thần sắc Tiết Tử Đan hơi cứng lại: “Ta không rõ lắm.

Nhưng mấy năm nay, nàng ấy vẫn luôn tìm Tần Mẫn Sinh.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Hoa Hướng Vãn không dễ nhìn.

Lăng Tiêu Kiếm, Tần Mẫn Sinh.

Cũng là tình lang duy nhất năm đó Hồ Miên đưa về Hợp Hoan Cung, chính miệng thừa nhận với mọi người, nói muốn thành thân.

Hắn ta là một tán tu, xuất thân hoang dã, một thanh kiếm Lăng Tiêu danh chấn Tây Cảnh.

Nghe nói diện mạo hắn ta đoan chính, lại không gần nữ sắc.

Hồ Miên lấy thuật Song Tu nổi khắp Tây Cảnh.

Nàng ấy đánh cược với người Hợp Hoan Cung có thể bắt được vị lang quân mặt lạnh này không.

Kết quả lần dây dưa này chính là một năm.

Chờ khi Hoa Hướng Vãn về Hợp Hoan Cung, Hồ Miên đã đưa người về.

Nàng nhớ hai người kia đứng chung một chỗ.

Đây là lần đầu tiên Hồ Miên lộ ra vẻ ngượng ngùng với nàng, ấp úng chào hỏi nàng: “Đây...!Chính là tỷ phu của muội.”
Lúc đó Hoa Hướng Vãn vừa trải qua việc với Tạ Trường Tịch.

Hồ Miên như sợ k1ch thích nàng, chỉ nói: “Nhưng mà chúng ta tạm thời chưa thành hôn.

Chờ muội tĩnh dưỡng tốt, sư tỷ đưa muội đi tìm nam nhân tốt.

Tỷ phu của muội quen rất nhiều người tốt, khá hơn Tạ Trường Tịch kia nhiều!”
Nói xong, Hồ Miên quay đầu lại nhìn về phía thanh niên đứng ở phía sau nàng ấy, nở nụ cười: “Đúng không, Mẫn Sinh?”
Nhớ tới nụ cười năm đó của Hồ Miên, giọng của Hoa Hướng Vãn hơi nhạt đi: “Hắn ta còn sống à...”
“Không rõ lắm.

Nói là còn sống nhưng chưa từng có người thấy.”
Tiết Tử Đan uống ngụm trà: “Ta nghĩ hắn ta đã ch3t, nhưng sợ là Hồ Miên không tin.

Nhiều năm như vậy nàng ấy vẫn luôn đi tìm.

Ta đoán nàng ấy lấy Tố Quang Kính cũng là vì việc này.

Nàng ấy trộm Tố Quang Kính, Đạo Tông đuổi theo nàng ấy.

Không nghĩ tới nàng ấy một đường chạy tới khu vực của Hợp Hoan Cung.

Trên đường đi ngang qua Thần Nữ Sơn, ta bị mất dấu.

Vừa vặn nghe nói các ngươi ở đây nên tới đây xem nàng.”
Tiết Tử Đan ngẩng đầu, cười như không cười: “Không nghĩ vừa gặp mặt nàng đã phát bùa cho ta.

Năm đó không thấy nàng tốt với ta như vậy đấy.”
“Năm đó ta trực tiếp cứu huynh mà.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Đãi ngộ khá hơn tiểu đạo sĩ nhiều.”
“Không dám so!” Tiết Tử Đan chống đầu: “Lá bùa kia, chính là đã cho Tạ Trường Tịch đấy.”
“Huynh được rồi đó.

Sao hôm nay cứ nói đến chàng ấy thế?”
Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ.

Tiết Tử Đan nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Nàng nói xem?”
Hai người trầm mặc, Hoa Hướng Vãn biết chính xác y muốn nói gì.

Năm đó nàng đi Dược Tông xin thuốc.

Khi bọn họ còn chưa ở bên nhau, nàng đã kể rất nhiều chuyện về Tạ Trường Tịch với y.

Chờ sau này ở bên nhau, đây là cây kim trong lòng Tiết Tử Đan.

Cho dù hiện nay đã chia tay vui vẻ nhiều năm, chung quy y vẫn để ý Tạ Trường Tịch.

Không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

Tiết Tử Đan nhìn vẻ mặt của nàng, coi như không phát hiện, đứng dậy, hờ hững nói: “Thôi! Ta đi trước! Buổi tối lại đến tìm nàng.”
Hoa Hướng Vãn cúi đầu không nói lời nào.

Tiết Tử Đan đi tới cửa, y ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: “A Vãn, nếu năm đó không xảy ra chuyện kia...”
“Không cần đặt giả thiết chuyện không xảy ra.”
Hoa Hướng Vãn ngắt lời Tiết Tử Đan.

Tiết Tử Đan dường như có chút khổ sở.

Y thu lại cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Ta hỏi chút thôi, nàng yên tâm, ta chỉ muốn chuộc tội nên chuộc.

Ta không có cầu mong xa vời cái gì.

Về phần Tạ Trường Tịch…”
Tiết Tử Đan khẽ cười một tiếng: “Ta gây rối với hắn là chuyện của ta.

Nàng đừng đ0ng vào.”
Nói xong, Tiết Tử Đan quyết đoán mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Tạ Trường Tịch bưng cháo chờ ở hành lang dài.

Trong phòng đặt kết giới, chàng không có ý cố tình nghe lén.

Tiết Tử Đan thấy Tạ Trường Tịch, lại bày ra vẻ cung kính mà “Vân Thanh Hứa” nên có, cười hành lễ: “Tiền bối.”
Tạ Trường Tịch gật gật đầu, bưng bàn ăn đi qua người y.

“À!” Tiết Tử Đan quay đầu, nhìn Tạ Trường Tịch, ra vẻ ngây thơ nhắc nhở: “Tiền bối, chờ đến trời tối, thân thể Hoa Thiếu chủ sẽ có thể trừ độc lần tiếp theo.

Đến lúc đó ta lại đây, mong rằng tiền bối thông cảm cho chút.”
“Thông cảm cái gì?”
Tạ Trường Tịch nâng mi như không rõ.

Tiết Tử Đan cúi đầu, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng: “Lúc vận chuyển công pháp, nếu có người ngoài ở đây thì dù sao cũng không tiện.

Mong rằng tiền bối tránh đi.”
Tạ Trường Tịch nghe lời này, lẳng lặng nhìn y.

Trong nháy mắt kia, trong đầu chàng hiện lên tiếng tru thê lương của Ôn Thiếu Thanh ở trên núi tuyết.

Không phải chàng chưa từng do dự, nhưng chàng không khống chế được bản thân.

Con thú lớn nuôi trong lòng chàng kia bị máu tươi dễ chịu tưới tắm, bị yêu hận thế tục cung phụng, càng ngày càng khổng lồ.

Chàng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.

Lúc lâu sau, chàng mới ép mình chuyển ánh mắt sang chỗ khác, lên tiếng: “Ừm.”

Lúc này chàng mới bình tĩnh đi vào.

Khi vào cửa, Hoa Hướng Vãn đang phát ngốc.

Thật ra đã rất nhiều năm nàng chưa gặp Tiết Tử Đan.

Từ năm ấy tách ra, y cơ bản không hề tham dự bất kỳ buổi tụ họp công khai nào.

Hai người cũng không gặp nhau nữa.

Nếu không phải y viết thư nói cho nàng, sẽ hợp tác với nàng để đền bù chuyện năm đó, sợ là bọn họ không bao giờ có bất kỳ lui tới gì nữa.

Kết quả hiện giờ Tạ Trường Tịch tới, y cũng tới.

Nàng ngơ ngác nghĩ tới tình huống hiện giờ.

Tạ Trường Tịch đến bên người nàng, lạnh nhạt nói: “Vân Thanh Hứa nói buổi đêm sẽ trừ độc cho nàng, để ta tránh đi.”
“À.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn đã hiểu ý của Tiết Tử Đan.

Độc trên người nàng không nên để Tạ Trường Tịch biết.

Nếu Tạ Trường Tịch ở đây, y ép độc ra, Tạ Trường Tịch có lẽ sẽ phát hiện.

Tạ Trường Tịch trước sau gì vẫn là người Vân Lai, đứng đầu chính đạo.

Nếu để chàng biết nàng đang làm những gì...!
Hoa Hướng Vãn cười thầm trong lòng, trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu nói: “Vậy chàng ở cách vách chờ xem.

Ta đã thương lượng với cậu ta, tối nay ép độc ra trong một lần.”
“Ta muốn thử xem.”
Tạ Trường Tịch nói.

Chàng cụp mi suy tính: “Cậu ta dùng linh lực phong tỏa độc tố, cho nên cần để cậu ta đến dẫn những độc tố bị linh lực bao lại trong gân mạch của nàng ra ngoài.

Nhưng ta có thể thử khóa một tầng ngoài linh lực của cậu ta, sau đó đập vỡ kết giới linh lực của cậu ta, để ta dẫn linh lực đưa độc tố...”
“Cần gì phiền toái như vậy?”
Hoa Hướng Vãn cười xóa bỏ suy nghĩ của chàng: “Dù sao chỉ còn một lần cuối cùng đêm nay thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Không cần mọi chuyện đều làm phiền chàng.”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng lẳng lặng nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn bị chàng nhìn đến cả người dựng lông tơ.

Tuy chàng ít nói nhưng lại là người cực kỳ khó lừa.

Chẳng qua, phần lớn thời gian chàng không để ý mà thôi.

Nhưng hiện nay nếu chàng đã nói ra, vậy tất nhiên là để ý, nhưng nàng không thể để chàng đuổi độc.

Đây không phải độc bình thường, Tiết Tử Đan là cao thủ dùng độc hàng đầu còn phải cẩn thận cố kỵ vài phần, nàng không dám để Tạ Trường Tịch tùy tiện đụng vào.

Cũng không muốn cho chàng biết.

Hai người lặng im.

Lúc lâu sau, Tạ Trường Tịch chỉ hỏi: “Không phải cậu ta thì không được?”
“Không cần phiền toái.”
“Cái này không phải phiền toái.” Tạ Trường Tịch cường điệu.

Chàng vừa nói vừa cúi người về phía trước, hơi thở của chàng cách Hoa Hướng Vãn rất gần, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo vài phần không cho phản bác: “Ta và nàng đã thành hôn.

Ta là trượng phu của nàng.

Bây giờ ta đã ở đây, Hoa Hướng Vãn.”
Hắn từ Tử Sinh Giới xuống, theo nàng vạn dặm xa xôi đi vào Tây Cảnh.

Chàng tranh được cái thân phận này, chàng là thanh kiếm sắc bén nhất trên đời này.

Chàng thích hợp hơn bất kỳ kẻ nào khác, vì sao còn cần người khác chứ?
Chàng chưa bao giờ bày ra cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy ở trước mặt nàng, giống một con thú đã hơi có trí khôn của nhân loại nhìn chằm chằm nàng.

Hoa Hướng Vãn không nhịn được ngồi thẳng người, ánh mắt giao tiếp với chàng.

Nàng không thích bất kỳ thứ nào muốn làm nàng cúi đầu, muốn lặng lẽ để chàng lui về.

Nhưng chàng không lùi, đây như điểm mấu chốt của chàng.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, ánh mắt xung đột.

Trong lúc đối mắt, Tạ Trường Tịch cảm thấy có loại ducvọng yên lặng dâng lên.

Chàng khắc chế loại cảm xúc này, nó lại càng sôi trào lên trong áp lực.

Hoa Hướng Vãn nhìn người trước mặt, thoạt nhìn rõ ràng không có chút vui buồn, nam nhân ấy như một thanh trường kiếm sắc bén bay ra từ mưa gió bão bùng.

Không biết vì sao chợt nàng lại dâng lên khát vọng bí ẩn nào đó đã lâu thấy.

Nàng nhìn hình dáng người trước mắt, ý thức được vô cùng rõ ràng.

Chàng đã không phải một thiếu niên.

Lúc bọn họ thành hôn, chàng mới cập quan.

Cho dù thân hình hay khí chất, đều vừa vặn ở giữa thanh niên và thiếu niên.

Hình dáng của chàng không góc cạnh rõ ràng giống hiện giờ, bả vai chàng cũng không rộng lớn mạnh mẽ như vậy.

Lúc chàng ôm nàng sẽ không có cảm giác cả người đều bị chàng xâm chiếm bao phủ như hiện giờ, càng không có khả năng có cảm giác khí thế và xâm lược giống như bây giờ.

Năm đó chàng là mùa xuân sau ngày tuyết trắng, trong lạnh băng mang theo vài phần mềm mại, làm người ta vừa thích lại vừa luyến tiếc.

Hiện giờ chàng đã đứng ở đỉnh núi, là băng trên núi cao được người đời kính ngưỡng.

Chỉ làm người ta muốn túm xuống dưới, hung hăng vứt vào hồng trần này, nhìn chàng cởi bỏ lớp áo khoác trắng chiếu sáng muôn nơi bên ngoài lộ ra các màu sắc khác.

Nàng không dám tiết lộ suy nghĩ này, lặng yên không tiếng đ0ng siết chặt chăn trên giường.

Tạ Trường Tịch nhìn ánh mắt nàng buộc chàng lui ra sau, ánh mắt hơi ảm đạm.

Chàng không kìm được giơ tay sờ lên khóe mắt, chóp mũi, môi mềm của nàng, đầu ngón tay như mang theo pháp thuật kỳ lạ nào đó, tất cả những nơi được chàng đụng vào đều tê dại.

“Hoa Hướng Vãn...” Giọng nói luôn thanh nhã của chàng hơi trầm thấp như đá quý mài qua tơ lụa, mê hoặc lòng người: “Cái gì ta cũng có thể cho nàng.”
Bọn họ có thể cho, không thể cho.

Chỉ cần nàng muốn, Tạ Trường Tịch đều có thể cho.

Chỉ cần nàng muốn.

___.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi