KIẾM TẦM THIÊN SƠN


“Không chỉ thuộc về một người?”
Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc.

Côn Hư Tử gật đầu, đưa tay lấy Bích Hải Châu ra, chăm chú nhìn một lát sau đó xác nhận nói: “Trong đó có một phách riêng biệt, không cùng một người với và hồn sáu phách khác.

Ta đoán có lẽ là bản thân người này đã không được đầy đủ hồn phách.

Lúc còn ở trong thai, có người đặt một phách đơn độc này vào cơ thể mẹ, sau khi dung hợp được thì mới có ba hồn bảy phách.”
“Vậy...” Hoa Hướng Vãn chần chờ: “Như vậy ba hồn bảy phách này coi như là một người độc lập à?”
“Tất nhiên là người độc lập.” Côn Hư Tử cười cười: “Nếu luân hồi một lần nữa, thành ba hồn bảy phách mới, vậy tất nhiên là một người độc lập.

Chẳng qua ta thấy phách này cực kỳ mạnh mẽ, chắc chắn không phải là hồn phách người bình thường.

Nếu chủ hồn của hắn vốn không biến mất thì có thể còn một vài dính dáng ảnh hưởng với chủ hồn.

Nhưng chưa chắc phách này đã biết mà thôi.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Côn Hư Tử chần chờ trả Bích Hải Châu lại cho nàng, thận trọng nói: “Sao Thiếu chủ lại đột nhiên hỏi cái này?”
“À, không có gì.”
Hoa Hướng Vãn phản ứng kịp, cười cười: “Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn thu Bích Hải Châu về, bình thản nói: “Vậy Côn Trưởng lão đi nghỉ trước, chú ý an toàn.

Nếu như Tạ Trường Tịch có gì khác lạ, có thể tới tìm ta.”
“Được.”
Côn Hư Tử hơi chột dạ.

Hoa Hướng Vãn dặn dò xong thì quay đầu đi vào thư phòng.

Vừa vào cửa, đã thấy Bích Huyết Thần Quân đi tới.

Thấy nàng, Bích Huyết Thần Quân cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua thư phòng: “Vừa rồi ta đã định ra hôn kỳ với Cung chủ, ngươi đến hơi chậm rồi.”
“Lúc nào?”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh mở miệng.

Bích Huyết Thần Quân nói với nàng: “Chọn xong rồi.

Ba tháng sau, mùng chín tháng mười hai, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Vô cùng tốt.”
Hoa Hướng Vãn đồng ý, sau đó nói: “Ta sẽ sắp xếp đại khái hôn sự và đại điển nhậm chức.

Sau đó phải vào mật cảnh tu luyện, rất nhiều chi tiết hôn sự cần ngài tốn công nhiều hơn rồi.”
Nghe nói như thế, Bích Huyết Thần Quân nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo hoài nghi: “Ngươi để ta chuẩn bị hôn sự?”
“Ngài dùng thân thể Dật Trần.” Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn ông ta: “Ngài có thể sống như huynh ấy không?”
Bích Huyết Thần Quân không nói chuyện, ông ấy lẳng lặng nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn dừng trên mặt nạ đen vẽ sen vàng của ông ấy, không nhịn được đưa tay đặt lên bông hoa sen, trong mắt mang theo vài phần hoài niệm: “Cái mặt nạ này, là năm ấy ta 15 tuổi đã đưa huynh ấy vào ngày sinh nhật của huynh ấy, đã qua bao nhiêu năm rồi.”
“Vậy ngươi có thể đối với ta giống như đối với y à?” Bích Huyết Thần Quân bình tĩnh mở miệng.

Hoa Hướng Vãn ngừng động tác một lát, hai người lẳng lặng đối diện.

Ánh mắt Bích Huyết Thần Quân lộ ra ý cười trào phúng, đang muốn nói gì đó, chợt nghe Hoa Hướng Vãn mở miệng: “Ta có thể.”
Động tác của Bích Huyết Thần Quân cứng đờ, tay Hoa Hướng Vãn từ trên mặt nạ của ông ấy trượt xuống, giơ tay lên cầm tay ông ấy, gọi tên ông ấy: “Dật Trần.”
Bích Huyết Thần Quân bất động.

Ông ấy cứng đờ người, Hoa Hướng Vãn nhìn ông ấy, trong giọng nói như mang theo độc dược: “Ngài chuẩn bị hôn lễ đi, ta đã bỏ phí nhiều thời gian lắm rồi.

Ta muốn tu luyện thật tốt.”
Bích Huyết Thần Quân không nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn tiếp tục dặn dò: “Trước hôn lễ không thích hợp thấy máu, ngài trông coi giúp ta.”
“Ngươi sợ ta giết Tiết Tử Đan và Côn Hư Tử?”
Cuối cùng Bích Huyết Thần Quân đã hiểu ý của nàng, trào phúng mở miệng.

Sắc mặt Hoa Hướng Vãn không đổi, chỉ nói: “Nếu như là Dật Trần, huynh ấy sẽ không để cho hôn lễ của huynh ấy có bất kỳ tì vết gì.”
Bích Huyết Thần Quân không nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn buông ông ấy ra, ôn hòa nói: “Ngài đi về trước đi.

Ta bàn bạc vài sắp xếp liên quan đến hôn sự với sư phụ.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay đầu đi vào thư phòng.

Đi hai bước, Bích Huyết Thần Quân đột nhiên gọi nàng lại: “Ngươi còn có yêu cầu gì khác không?”
Hoa Hướng Vãn dừng bước chân.

Một lát sau, nàng quay đầu, cười rộ lên với ông ấy: “Tự ngài suy nghĩ là được.”
Bích Huyết Thần Quân lẳng lặng nhìn chăm chú vào nụ cười của nàng, nhìn Hoa Hướng Vãn xoay người đi vào thư phòng, trong ánh mắt của ông ấy mang theo vài phần đùa cợt rồi xoay người rời đi.

Hoa Hướng Vãn vào trong phòng.

Nàng hỏi thăm Bạch Trúc Duyệt một chút về yêu cầu của Bích Huyết Thần Quân, sau khi xác nhận cũng chỉ có việc liên quan đến hôn kỳ thì nói đơn giản một số sắp xếp sau này: “Trong ba tháng này, trước tiên đưa đệ tử đến mật cảnh huấn luyện, nhanh chóng tăng tu vi.

Tam Cô liên hệ nhiều hơn với Thanh Lạc Cung và bảy tông đi.

Bên Minh Loan Cung kia, con sẽ nhường Vân Thường xử lý trấn an.

Con muốn vào mật cảnh tu luyện, chuyện hôn lễ sẽ để Linh Bắc và Hồ Miên xử lý.

Sư phụ ngày thường để ý kỹ một chút.

Nhất là Linh Nam...”
Hoa Hướng Vãn nói đến đây, trên mặt mang theo chút tiếc nuối: “Nàng ấy là con của sư huynh sư tỷ.

Hôm nay con cũng không có con nối dòng, ngày sau Hợp Hoan Cung...”
“Con đừng nói cái này.”
Nghe ý của nàng, sắc mặt Bạch Trúc Duyệt chớp mắt thay đổi, có chút kích động nói: “Hiện nay chưa làm gì cả, con muốn nói thì ít nhất cũng phải chờ con thật sự...!Rồi lại nói!”
Hoa Hướng Vãn không trả lời.

Hơi thở của Bạch Trúc Duyệt hơi dồn dập, Hoa Hướng Vãn đứng lên, truyền cho bà một ít linh lực, trấn an nói: “Sư phụ, người đừng sốt ruột.

Con nói có lẽ mà thôi.”

“Người cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bạch Trúc Duyệt không nói lời nào.

Bà nắm tay vịn, chỉ hỏi: “Độc kia của con, không phải là tu vi càng cao độc phát càng nhanh à? Con còn đi mật cảnh tu luyện, cái này không có ảnh hưởng gì sao?”
“Con đi tu luyện kiếm ý, không phải là tu vi.” Hoa Hướng Vãn giải thích.

Bạch Trúc Duyệt quay đầu nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn thấp giọng nói: “Sư phụ, Tầm Tình còn ở đây, con vẫn còn là một Kiếm tu đó.”
Trấn an Bạch Trúc Duyệt xong, Hoa Hướng Vãn từ thư phòng đi ra ngoài.

Nàng đã thông báo chi tiết chuyện vào mật cảnh xong.

Đợi đến buổi tối mới đưa Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan vào tháp Vân Phù.

Nàng chờ trước ở tháp Vân Phù, chuẩn bị mấy vò rượu và một ít đồ ăn.

Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan đi tới, nhìn điệu bộ này, Tần Vân Thường nhếch môi cười: “Úi chà, lúc nào rồi, còn có thời gian nhàn hạ thoải mái mời chúng ta đi ăn uống à?”
“Lúc này vừa đúng lúc.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, mở hai bình rượu cho hai người: “Sớm một chút chậm một chút thì không thể có bữa này rồi.”
“Nghe nói hôn kỳ đã định ra rồi à?”
Tần Vân Thường vừa nói vừa cùng Tiết Tử Đan đi đến bên cạnh bàn, xách một vò rượu lên.

Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Ừ, định ra rồi.

Mùng chín tháng mười hai.”
“Đã lâu không cùng uống rượu rồi!” Tần Vân Thường thở dài, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “À, không phải, là đời này hình như chúng ta chưa từng quang minh chính đại uống rượu với nhau.”
Thuở thiếu thời nàng ta sợ bị Minh Loan Cung phát hiện mình có qua lại với Hợp Hoan Cung, mỗi lần nàng ta tới Hợp Hoan Cung đều lén lút như ăn trộm, miễn bàn đến qua lại với Hoa Hướng Vãn.

Chờ về sau Hoa Hướng Vãn sa sút, mỗi ngày đều phải giả vờ có đau khổ thù sâu.

Chờ đến hôm nay, cuối cùng có thể đường đường chính chính ngồi cùng một chỗ uống rượu, nhưng lại chẳng phải vì nhân dịp có cơ hội gì.

“Đáng tiếc ngươi thành hôn với Ma Chủ.” Tần Vân Thường có chút tiếc nuối: “Không thì có thể uống một chén rượu mừng rồi.”
“Nói cứ như ngươi chưa từng được uống ấy.” Tiết Tử Đan ở bên cạnh khẽ xì một tiếng: “Hôm đó nàng thành hôn, chẳng phải Tần Vân Y còn đại náo Hợp Hoan Cung một trận à? Ngươi ngồi chỗ cho tân khách xem cuộc vui đấy còn gì?”
“Khi đó làm gì có tâm tình uống rượu chứ?” Tần Vân Thường nghe Tiết Tử Đan nói đến chuyện này, vội hỏi: “Ta rất sốt ruột, Tần Vân Y muốn hạ độc, chuyện này tuy rằng ta đã sớm thông báo với nàng, nhưng nàng lại không hề báo lại gì cho ta.

Ta không lo lắng sao được?”
“Ngươi còn có lương tâm này á?”
Tiết Tử Đan lộ ra vẻ bất ngờ.

Tần Vân Thường nghẹn lại, đang muốn nói gì đó, chợt nghe Hoa Hướng Vãn cười rộ lên nói: “Được rồi, được rồi.

Bớt tranh cãi, các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút không hả? Ta nói cái miệng của Tiết Tử Đan nhà huynh, sao thấy ai cũng không chịu yên vậy?”
Nàng quay đầu nhìn Tiết Tử Đan, vẻ mặt đứng đắn: “Huynh mà còn tiếp tục như vậy là sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại đó.”
“Nói cứ như người nào ở Tu Chân Giới cũng phải có đối tượng ấy.”
Tiết Tử Đan bất mãn: “Ta sống một mình thì không tốt à?”
“Huynh là một Dược tu, bây giờ không chế độc nữa, không tìm một người bảo vệ huynh, ta không yên lòng.” Hoa Hướng Vãn thở dài, vẻ mặt như chỉ muốn tốt cho y: “Tìm nữ Kiếm tu có năng lực rồi gả cho nàng ấy, đỡ cho mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi chạy trối chết, ngày sau cũng có đường ra.”
Vừa nghe lời này, Tần Vân Thường “Phì” một tiếng bật cười.

Tiết Tử Đan nghiêng đầu sang, nàng ta vội dùng bình rượu che mặt mình: “Đừng nhìn ta.

Nữ Kiếm tu có tiền có năng lực có địa vị như ta, chướng mắt ngươi.”
Ba người cười cười nói nói, không nói chính sự, uống rượu tùy tiện hàn huyên một buổi, trò chuyện một chút lại nói về trước kia, Tiết Tử Đan bắt đầu nói nhiều lên.

“Ngươi không biết ta thông minh thế nào đâu.” Y nâng tay, tự khoe khoang về quá khứ của mình: “Từ khi Dược Tông khai tông tới nay, không có nhân vật nào giỏi như ta được.

Ta chữa bệnh thì bình thường, nhưng ta chế độc thì từ cổ chí kim, không có người nào bằng ta được.”
“Ừ, đỉnh.” Tần Vân Thường và Hoa Hướng Vãn chống cằm, chán chường nhìn y say khướt, hùa theo y.

Nhưng mà Tiết Tử Đan vừa nói xong, không biết nhớ tới cái gì, “Òa” một tiếng khóc lên, ghé vào trên bàn gõ bàn: “Tổ phụ nói đúng, chế độc không chết tử tế được.

Sao người nào cũng thích ăn độc ta chế chứ? Nếu như ta không chế độc, làm sao tổ phụ có thể bị độc chết? Hợp Hoan Cung sao có thể xảy ra chuyện gì? Ta thích một người thật không dễ dàng mà!” Hai mắt Tiết Tử Đan đẫm lệ long lanh đứng lên, nhìn Tần Vân Thường, thút thít: “Cứ như vậy mà mất đi, ta chỉ có thể tự mình ăn một viên thuốc quên tình của ta, mạng ta thực sự rất khổ.”
“Ngươi cũng đừng khổ sở!", Tần Vân Thường khuyên y: “Có khi, không ăn độc của ngươi, ăn độc của những người khác, cũng giống vậy thì sao?”
“Không thể nào.” Tiết Tử Đan nghe vậy lập tức lắc đầu: “Ngoài ta ra, không ai có thể độc chết tổ phụ ta, cũng không ai có thể tránh thoát Cầm Ngâm Vũ được.”
“Ngươi đã nói như vậy...” Tần Vân Thường bị lời này làm cho nghẹn lại, chỉ có thể nói: “Ta cũng không thể khuyên.”
Nghe nói như thế, Tiết Tử Đan lại nằm xuống trên bàn, gào khóc.

Hoa Hướng Vãn nhìn y khóc, từ từ uống rượu, dạy bảo y: “Khóc cái gì chứ? Ta còn không khóc đây này.

Tổ phụ huynh sắp sống lại rồi, Hợp Hoan Cung cũng chẳng mấy sẽ phục sinh.

Trừ việc mạng huynh hơi ngắn thì không có gì tiếc nuối cả.”
“A Vãn!” Tiết Tử Đan ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn Hoa Hướng Vãn: “Ta và nàng đồng sinh cộng tử, nàng xem có phải ta tốt hơn Tạ Trường Tịch với Thẩm Dật Trần không nào?”
“Sao ngươi ăn "Tương Tư" rồi mà còn lì lợm la li3m thế?”
Tần Vân Thường có chút ngạc nhiên.

Tiết Tử Đan hít mũi một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì ta quá ưu tú, ta không cho phép bọn họ tốt hơn ta.”
“Huynh vẫn nên khóc thêm một lúc nữa đi.” Hoa Hướng Vãn giơ tay lên đè đầu Tiết Tử Đan đập xuống mặt bàn: “Đừng nói mấy lời không có tính người này.”
Đầu Tiết Tử Đan kề vào bàn, ở trên bàn khóc một lúc rồi yên tĩnh.

Hoa Hướng Vãn uống rượu cùng Tần Vân Thường, Tần Vân Thường suy nghĩ một chút, đứng dậy: “Đi, hóng gió một chút.”
Hai người cầm theo bình rượu, cùng đi đến sát biên giới tháp Vân Phù, ngồi xuống bên cạnh.

Ở chỗ cao nhất Hợp Hoan Cung này, có thể thấy toàn bộ Hợp Hoan Cung và chủ thành ở phía sau, dưới ánh đèn rực rỡ ban đêm, gió đêm thổi lướt qua các nàng.

Tần Vân Thường chậm rãi nói: “Khi còn bé luôn muốn lên nhìn xem, ngươi chưa bao giờ dẫn ta đi lên.”
“Khi đó mẫu thân ta ở nơi này.” Hoa Hướng Vãn uống một ngụm rượu, từ tốn nói: “Ta cũng chẳng được lên mấy lần.

Về sau không phải đã dẫn ngươi lên à?”
200 năm này, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, hầu như đều là ở tháp Vân Phù.

Dù sao nơi này là chỗ khiến người ta khó nhòm ngó nhất ở Hợp Hoan Cung.

Tần Vân Thường cười cười, chỉ nói: “Lớn rồi lại không thích nữa.”
“Chuyện này cũng phải.”
“A Vãn...” Tần Vân Thường nhìn đèn đuốc toàn thành: “Ta có chút không nhớ rõ dáng vẻ của Vọng Tú.”
Hoa Hướng Vãn nghe Tần Vân Thường nói, không lên tiếng.

Tần Vân Thường bình tĩnh nhìn thành thị, chậm rãi nói: “200 năm quá lâu, ta đã quen với việc chàng ấy chết rồi, chỉ là mục tiêu định ra từ đầu, giữa đường dừng lại, ta sẽ không biết phải đi tới đâu.

Ngược lại thì ngươi...” Tần Vân Thường giơ tay lên, quay đầu nhìn nàng: “Có đôi khi ta nghĩ, nếu ngươi không còn nữa, sau này sẽ thành ra thế nào?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, hai người lẳng lặng đối diện trong bóng đêm.

Một lát sau, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Sư huynh rất nhanh sẽ trở về.”

Tần Vân Thường nhìn nàng chăm chú, Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.

Ngươi có nhớ khi còn bé chúng ta bắn tên, sư phụ dạy phải làm thế nào mới có thể trúng bia không?”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn giơ tay lên, làm ra tư thế bắn tên: “Nhắm ngay hồng tâm, đừng nghĩ gì cả, giương cung, bắn cung, không có đường lùi.”
Tần Vân Thường cụp mi, nhìn rượu trong tay phản chiếu bầu trời đầy trăng sao.

Hoa Hướng Vãn chậm rãi nói: “Vân Thường, thật ra ta vẫn cảm thấy, trong tất cả chúng ta, ngươi có tâm trí kiên định nhất, ngày sau sẽ đi được dài nhất.

Xem nể phần tình cảm tỷ muội này, ngươi giúp ta một chuyện.”
“Cái gì?”
“Ta cho ngươi một lá bùa, bùa này là mạng của ta.” Hoa Hướng Vãn nhìn xa xa, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu có xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, khi ta buông Vực Linh ra, giúp Hợp Hoan Cung sống lại, giết tất cả tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mà còn chưa chết.

Vậy ngươi hãy làm người cuối cùng nâng đao.”
Nghe nói như thế, ánh mắt Tần Vân Thường lạnh lùng, nàng ta bình tĩnh nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn nàng ta: “Sau khi ta chết, mọi người Hợp Hoan Cung phục sinh.

Vọng Tú thành hôn với ngươi, ngươi chấp chưởng Minh Loan Cung.

Đến lúc đó, chỉ cần một ngày ngươi còn ở đây, Hợp Hoan Cung và Minh Loan Cung còn là đồng minh.

Ngươi sẽ là Ma Chủ đứng trên đỉnh, sắp tới ngày đó rồi.”
“Ta giết ngươi, còn trông cậy Hợp Hoan Cung trở thành đồng minh với ta?”
Tần Vân Thường trào phúng lên tiếng: “Ngươi bẫy ta đấy à?”
“Không cho bọn họ biết thì tốt rồi.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ để thư lại, ngươi yên tâm.”
“Hoa Hướng Vãn!” Tần Vân Thường nói bằng giọng căm giận: “Ngươi coi ta là đao mà dùng, ngược lại không đau lòng chút nào nhỉ.”
“Bạn bè mà.” Hoa Hướng Vãn đùa: “Không phải dùng để bẫy à?”
“Ngươi...”
“Hơn nữa...” Hoa Hướng Vãn ngắt lời nàng ta, uống một hớp rượu: “Trừ ngươi ra, ta không tin được những người khác.

Nếu không phải không xuống tay được thì là không dám giao phó tính mạng, chỉ có ngươi.” Trong mắt Hoa Hướng Vãn nghiêm túc: “Ta biết, ngươi sẽ tôn trọng tất cả quyết định của ta, bao gồm cả cái chết.”
Tựa như từng ấy năm qua, cho dù làm cái gì, các nàng đều đồng ý với tất cả lựa chọn của đối phương, không tiếc sức lực giúp đỡ đối phương.

Tần Vân Thường thỏa mãn tâm nguyện của nàng nằm vùng Minh Loan Cung 200 năm, vì nàng mà bị chúng bạn xa lánh.

Nàng cũng vì cứu sống người yêu của Tần Vân Thường mà dùng mạng hiến dâng, lót đường xây cầu dựng tiền đồ tốt cho Tần Vân Thường.

Tần Vân Thường nhìn nàng chằm chằm, Hoa Hướng Vãn giơ tay lên tùy tiện giao lá bùa dùng máu đầu tim viết ra vào trong tay nàng ta, sau đó tiếp tục dặn dò: “Ta tạm thời ổn định Ma Chủ, nhưng khó đảm bảo ông ta sẽ không tìm Tiết Tử Đan trả thù.

Ngươi tìm một chỗ sắp xếp tốt cho huynh ấy, vui đùa thì vui đùa, huynh ấy vẫn là một Dược tu, phải che chở nhiều một chút.”
“Đồ cá trạch nhà hắn còn gian xảo hơn ta, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tay Tần Vân Thường hơi run, nhưng vẫn nhận lá bùa, để vào túi Càn Khôn.

Hoa Hướng Vãn gật đầu, nói: “Ta đi mật cảnh ba tháng này, ngươi cố gắng chuẩn bị cho mình nhiều người một chút.

Ngày ấy thành hôn ngươi đừng vào Ma Cung, đưa hết người Minh Loan Cung năm đó từng tham dự vào việc của Hợp Hoan Cung vào.

Chờ tất cả kết thúc, ngươi tới cứu người, hoặc là nhặt xác.”
“Được.”
“Chuyện cuối cùng," Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, nàng mím môi, giơ tay lên giao Bích Hải Châu cho nàng ta: “cho ngươi Bích Hải Châu, bên trong có hồn phách của Thẩm Dật Trần.

Ngươi tìm một chỗ nuôi dưỡng, ngày sau nếu có cơ hội, giúp ta làm huynh ấy sống lại, nói một câu xin lỗi.”
“Thẩm Dật Trần...” Tần Vân Thường nắm Bích Hải Châu, nhíu mày: “Rốt cuộc có phải Ma Chủ không?”
“Ngươi cũng nghi ngờ à?”
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên.

Tần Vân Thường ừ một tiếng: “Năm đó lúc Hợp Hoan Cung gặp chuyện không may, người phía sau đã quá quen thuộc với Hợp Hoan Cung rồi.

Hiện nay Ma Chủ phục sinh trong thân thể Thẩm Dật Trần, lại muốn thành hôn với ngươi...”
Tần Vân Thường mím chặt môi: “Ta nghĩ không thông.”
“Đúng thế.” Hoa Hướng Vãn hờ hững nói: “Hơn nữa, ông ấy vốn có rất nhiều biện pháp khiến Tạ Trường Tịch nhập Ma, nhưng ông ấy lại cứ chọn lý do gượng gạo nhất là để Tạ Trường Tịch thấy mặt của Dật Trần rồi sinh ra tâm ma.

Nếu như không phải là bởi vì đố kị thì là vì cái gì đây? Cho nên ta nhớ đến Tần Mẫn Sinh…”
Hoa Hướng Vãn giải thích: “Năm đó đạo lữ của Hồ Miên sư tỷ, hắn ta bị Ma Chủ rút lấy ái phách, sau đó ái phách của hắn ta độc lập hóa thành hình người đi cứu sư tỷ, lại biến thành con mắt trái của tỷ ấy.

Mà bản thân của hắn ta, vẫn khỏe mạnh trở thành Tông chủ Vu Cổ Tông, Vu Sinh.”
“Ngươi hoài nghi...”
“Ta hoài nghi Thẩm Dật Trần là ái phách của Ma Chủ.” Hoa Hướng Vãn nói chắc như đinh đóng cột: “Người mất đi ái phách, không chỉ không mất đi năng lực yêu một người, hơn nữa còn mất đi tình yêu với thế gian này, mất đi năng lực cảm nhận những điều tốt đẹp trên đời.

Lúc cuối cùng khi Vu Sinh chết, phản ứng rất mâu thuẫn.

Hắn ta ước ao Tần Mẫn Sinh, đố kị với Tần Mẫn Sinh, chướng mắt Tần Mẫn Sinh, lại trân trọng tất cả những gì Tần Mẫn Sinh trải qua.

Ngươi nói xem, không phải điều này rất giống Ma Chủ hiện nay à?”
“Cho nên? Rốt cuộc ông ấy có phải hay không?”
Tần Vân Thường hỏi tới.

Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Không phải.”
“Thẩm Dật Trần, đích thật là ái phách của Ma Chủ, nhưng có thể huynh ấy đã đi vào luân hồi, thành một người hoàn chỉnh.” Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn Bích Hải Châu, ánh mắt ôn hòa: “Tất cả những hành động của huynh ấy, đều là Thẩm Dật Trần, không liên quan gì đến Ma Chủ cả.”
Người chăm sóc nàng là Thẩm Dật Trần, làm bạn lớn lên với nàng là Thẩm Dật Trần, chém đuôi lên bờ chính là Thẩm Dật Trần, vì nàng mà chết là Thẩm Dật Trần.

Cuối cùng trong cơn mưa to bàng bạc, hóa thành dáng vẻ của Tạ Trường Tịch, nôn ra máu hỏi nàng: “Nếu như ta có dáng vẻ của hắn, A Vãn, có thể vui vẻ một chút hay không?”, cũng là Thẩm Dật Trần.

Nghe Hoa Hướng Vãn nói, Tần Vân Thường nắm Bích Hải Châu trong tay: “Nếu là ái phách của Ma Chủ, ông ấy hẳn phải có cảm giác.

Ngươi đưa Bích Hải Châu cho ta, sẽ không bị ông ấy phát hiện chứ?”
“Từ lâu ta đã ngắt liên hệ của Bích Hải Châu với bên ngoài.

Nếu bây giờ ông ấy không hỏi đến thì ngày sau cũng sẽ không hỏi.

Dù sao,” Hoa Hướng Vãn cười trào phúng: “ông ấy cũng không muốn để ta biết, quan hệ của ông ấy và Thẩm Dật Trần.”
Tựa như Vu Sinh, đến chết vẫn không muốn thừa nhận quan hệ của mình và Tần Mẫn Sinh.

Hai người ở trên sân thượng uống rượu, đợi đến nửa đêm, rốt cuộc đã mệt mỏi, Hoa Hướng Vãn đứng lên, uể oải nói: “Đi thôi, trở về.”
Tần Vân Thường lảo đảo đi tới bên cạnh Tiết Tử Đan, đá vào người Tiết Tử Đan: “Dậy, dậy thôi.

Đi nào.”

Tiết Tử Đan mơ màng ngẩng đầu lên, Tần Vân Thường nhấc cổ áo y lên: “Theo ta đi.

Ta tìm cho ngươi một chỗ ẩn núp, đỡ bị Ma Chủ giết.”
“Hả?”
Tiết Tử Đan say nửa rượu tỉnh nửa mê, y mơ hồ chỉ nghe được mấy chữ “Đi”, “Ẩn núp”.

Y hoảng hốt nhớ tới điều gì đó, hàm hồ nói: “Từ từ, ta còn phải, còn phải bắt mạch cho A Vãn.”
“Bắt mạch?”
Tần Vân Thường không hiểu, thấy Tiết Tử Đan đẩy nàng ta ra, đi về phía trước, đưa tay túm lấy Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn y, thấy Tiết Tử Đan nhíu mày, không ngừng truy vấn: “Thật kỳ lạ, rốt cuộc là mạch gì nhỉ?”
“Làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn có chút đau đầu.

Tiết Tử Đan không nói lời nào, qua lúc lâu, Tần Vân Thường mới sang kéo y: “Đi thôi.”
Ba người đỡ nhau đi xuống tháp Vân Phù.

Tần Vân Thường kéo Tiết Tử Đan rời đi, Hoa Hướng Vãn tự mình trở về phòng, rửa mặt chải đầu qua loa rồi ngã xuống giường.

Trước khi ngã xuống giường, nàng mơ màng nghĩ, không biết Tạ Trường Tịch đã đến Tử Sinh Giới chưa nhỉ, một mình chàng ở Tử Sinh Giới nhất định sẽ rất lạnh nhỉ.

Mà lúc này, Tạ Trường Tịch ngồi ở trong một ngôi miếu đổ nát.

Trong miếu đổ nát có một vài người đang sưởi ấm, trong những người này có đứa bé ăn mày, có thương nhân, có cặp mẹ con chạy tới thôn khác tìm người thân, cũng có thợ săn bị mưa đêm cản đường.

Ban đêm mưa xuống, chàng ngồi ở cửa, ngửa đầu ngắm mưa đêm, nghe người sau lưng trò chuyện.

“Nương tử nhà ta ngày thường xinh đẹp, lúc còn trẻ, bao nhiêu người đạp nát cả cửa tới cầu thân, ta cũng là trong lúc vô tình liếc thấy nàng ở cửa hàng.

Từ đó về sau không quên được rồi...”
Thương nhân kể về quá khứ của mình và người vợ.

“Ta không có mong muốn gì nhiều, chỉ muốn ngày mai kiếm nhiều tiền hơn chút.

Ở đường phía tây có cửa hàng bánh bao, ta ngửi thấy rất thơm, muốn mua một cái bánh bao thịt.”
Đứa bé ăn mày nói mơ ước của mình.

Hai mẹ con rúc vào với nhau, dường như đứa nhỏ bị ốm, oa oa khóc lớn.

Người mẹ ôm nó vào trong nguc, trong mắt đều là nước mắt, cúi đầu hát bài ca dao trừ tà, muốn con mình đừng khóc nữa.

...!
Miếu đổ nát ồn ào, Ta Trường Tịch yên lặng lắng nghe.

Xưa kia thật ra chàng đã từng nghe những lời này, nhưng nghe cũng chỉ là nghe, tới tận hôm nay, lần đầu tiên chàng bắt đầu hiểu.

Thương nhân nói đến thê tử vừa gặp đã thương, chàng lại nhớ Hoa Hướng Vãn, nghĩ về lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy Hoa Hướng Vãn, vẻ bối rối kia đột nhiên xuất hiện.

Đứa bé ăn mày nói mình muốn mua cái bánh bao thịt, chàng cũng nhớ tới Hoa Hướng Vãn, nhớ đến sau khi chàng biết Hoa Hướng Vãn chết rồi lại sống lại, thành hôn với Hoa Hướng Vãn.

Khi đó chàng cầu mà không được, lại mang một tia hi vọng, vẫn gửi gắm vào ngày mai có thể thân cận với Hoa Hướng Vãn hơn một chút, giống như đứa bé ăn mày muốn cái bánh bao.

Trong mắt người mẹ rưng rưng, đau đớn trên người đứa con, nỗi khổ trong lòng người mẹ.

Chàng vẫn sẽ nhớ tới Hoa Hướng Vãn, mỗi một phần cực khổ nàng cảm nhận, chàng lại muốn lấy thân mình nhận thay...!
Hoa Hướng Vãn như một mặt gương, phản chiếu thế gian này.

Chàng trải nghiệm tất cả cảm tình của thế gian này từ trên người nàng, đột nhiên lại chợt hiểu ra những chuyện trước kia mình không hiểu.

Người sau lưng trò chuyện, nhìn chàng ngồi ở ngoài cửa, không nhịn được mở miệng: “Đạo trưởng, bên ngoài mưa lớn, nếu không ngài vào trong ngồi đi?”
“Không cần.”
Tạ Trường Tịch bình thản đáp lại, người đi săn cười rộ lên: “Đạo trưởng, một mình ngươi ngồi ở ngoài cửa tâm sự nặng nề, nghĩ gì thế?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, một lát sau, chàng nhẹ nhàng nói: “Nương tử của ta.”
Mọi người sửng sốt, thương nhân vội đứng dậy, có chút kinh ngạc đi tới bên cạnh Tạ Trường Tịch: “Đạo trưởng, ngài thành thân rồi?”
Tạ Trường Tịch gật đầu: “Ừ.”
“Phu nhân của ngài là người thế nào? Ngài nói một chút được chứ?”
Lời này làm Tạ Trường Tịch sững sờ, chàng suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: “Rất tốt.”
“Đạo trưởng!” Đứa bé ăn mày cũng đi đến bên cạnh Tạ Trường Tịch, tò mò hỏi: “Đạo sĩ cũng có thể thành hôn à? Ngài và phu nhân của ngài làm sao mà quen nhau? Tính của nàng ấy có được không? Ngài thích nàng ấy ở điểm nào?”
Nghe vị đạo sĩ này thành hôn, tất cả mọi người đều líu ríu hỏi.

Tạ Trường Tịch nhìn mưa gió bên ngoài, quay đầu nhìn về phía đôi mẹ con trong chùa miếu.

Chàng đột nhiên nhớ tới những người này đều là phàm nhân, ngoài phòng lạnh lẽo.

Suy nghĩ một chút, chàng đứng lên, đi vào trong phòng.

Mọi người vui vẻ đón chàng đi vào trong miếu đổ nát, Tạ Trường Tịch lặng yên không tiếng động tặng một đạo linh lực cho đứa bé kia, mọi người ngồi xuống, bắt đầu cùng chàng nói chuyện phiếm.

Chàng không nói nhiều, nhưng nói đến Hoa Hướng Vãn, chàng cũng bằng lòng nói nhiều thêm vài lời.

Chuyện trò đến hơn nửa đêm, tất cả mọi người mệt mỏi, nằm xuống ngủ.

Chàng ngồi ở bên đống lửa, quay đầu nhìn hai mẹ con.

Một lát sau, chàng cụp mi nhìn về phía ấn Nhập Mộng trên tay.

Chàng chần chờ lúc lâu, cuối cùng vẫn phải vào giấc mộng của Hoa Hướng Vãn.

Chàng có rất nhiều chuyện muốn nói với Hoa Hướng Vãn.

Ví như chàng muốn nói cho Hoa Hướng Vãn biết, tối nay chàng giúp một đôi mẹ con, khác với cách Thiên Kiếm Tông dạy dỗ về việc giúp người năm đó.

Tối nay chàng giúp hai mẹ con này, không liên quan gì đến đạo nghĩa.

Chẳng qua chàng đột nhiên nghĩ đến, nếu như Hoa Hướng Vãn là một phàm nhân, nàng và con mình phiêu bạt bên ngoài, sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ.

Vừa nghĩ như thế, chàng đột nhiên cảm thấy có vài phần không đành lòng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, bèn giúp hai mẹ con.

Nhưng chàng vào mộng cảnh của Hoa Hướng Vãn, từ xa xa thấy nàng đứng ở bên cạnh con sông dài đêm đó bọn họ chia xa, nhìn đèn chong đầy trời, dường như đang chờ chàng.

Chàng cũng không dám mở miệng.

Chàng sợ Hoa Hướng Vãn nhận ra chàng đi vào trong mộng, chỉ có thể hóa bản thân mình thành một cảnh trong giấc mộng, giấu ở trong mộng cảnh, lặng lẽ nhìn nàng.

Hoa Hướng Vãn mơ cả đêm, nàng mơ thấy Tạ Trường Tịch, chàng đứng ở cách đó không xa, nhưng chẳng nói được một lời.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hoa Hướng Vãn ở trên giường bình tĩnh lại, rồi cuối cùng mới đứng lên.

Sau khi rửa mặt, nàng gọi đám người Linh Bắc Hồ Miên tới, sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, xác nhận với Tần Vân Thường về hướng đi của Tiết Tử Đan: “Giấu người kỹ chưa?”
“Yên tâm đi.” Tần Vân Thường nhìn thoáng qua Tiết Tử Đan đang tra sách trong một mật thất chứa đầy thư tịch, hờ hững nói: “Giấu kỹ rồi, không ai tìm được đâu.

Nhưng mà hôm nay y tỉnh rượu, nói tối hôm qua có chuyện này quên nói với ngươi.”
“Cái gì?”
“Y nói mạch tượng của ngươi rất kỳ lạ, y chưa từng gặp loại mạch này, bảo ngươi cẩn thận một chút.”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn im lặng trong chốc lát.

Tần Vân Thường sợ nàng lo lắng, lại vội nói: “Nhưng mà bây giờ y đang tra sách rồi, có manh mối gì ta sẽ báo cho ngươi.”
“Được.”

Hoa Hướng Vãn đồng ý, chỉ nói: “Có việc cho ta biết.”
Nói xong, nàng đi mật cảnh thí luyện.

Từng tông môn lớn đều có mật cảnh thí luyện cho đệ tử, dùng để tăng cao thực lực.

Thời gian trong mật cảnh khác với bên ngoài, càng là mật cảnh của tông môn lớn, thời gian khác biệt càng lớn, thực lực linh thú bên trong càng mạnh.

Mật cảnh của Hợp Hoan Cung, năm đó đã bị Thanh Lạc Cung lấy đi, chiếm lấy 200 năm, hôm nay rốt cục đã được trả về.

Một năm trong mật cảnh tương đương với một canh giờ ở bên ngoài, linh thú mạnh nhất có cấp bậc là Nguyên Anh.

Hoa Hướng Vãn tiến vào mật cảnh thì đến thẳng tầng cao nhất.

Nàng chém giết một ngày một đêm ở mật cảnh, mệt mỏi thì đi ra nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ngủ một giấc, mơ một giấc.

Trong mơ có đôi khi sẽ mơ về Tạ Trường Tịch, chàng không nói lời nào chỉ đứng ở bên cạnh.

Nàng đưa tay kéo chàng qua, nói về khổ cực mấy ngày gần đây, có lúc nàng cũng hỏi chàng đang làm cái gì, chàng cơ bản không trả lời.

Có một lần duy nhất, chàng chậm rãi nói: “Ta gặp một đôi mẹ con, nàng ta về nhà mẹ đẻ thăm viếng, lúc về gặp phải trộm cướp, may mắn sống sót.

Ta đưa bọn họ về thôn, cả nhà bọn họ cảm ơn ta, mời ta ở một thời gian.”
Nàng vừa nghe lời này thì biết là mình nằm mơ.

Bây giờ Tạ Trường Tịch đang ở Tử Sinh Giới, sao lại đi đến nhà nông gia để ở?
Nhưng nàng vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta ở nhà bọn họ học trồng trọt.

Bọn họ là người tốt, thường xuyên chăm sóc ta ăn ở đi lại.

Đứa bé rất khéo léo ngoan ngoãn, biết gọi thúc thúc.”
Nghe có người gọi Tạ Trường Tịch là thúc thúc, nàng không nhịn được cười.

Tạ Trường Tịch ôm nàng, lại nói rất nhiều với nàng.

Chàng nói đều là mấy chuyện vụn vặt, có những chuyện người bình thường khó mà phát hiện ra.

Như làm sao phân loại hạt lúa mì, làm sao để lúa mì phát triển, cây cỏ nảy mầm thế nào, bùn đất màu mỡ ra sao...!
Tất cả chi tiết trong đất trời này, đều phóng đại trong mắt chàng, sức sống bừng bừng.

Nàng nghe chàng nói chuyện đời thường, tựa ở đầu vai chàng, lơ đãng ngủ mất.

Tạ Trường Tịch quay đầu, nhìn dáng vẻ của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Ba tháng trôi qua rất nhanh, mùng chín tháng mười hai đến, Hoa Hướng Vãn từ trong mật cảnh đi ra.

Linh Bắc và Hồ Miên cùng nhau đưa quy trình hôn lễ và đại điển kế nhiệm Ma Chủ tới.

“Hôn lễ và đại điển kế nhiệm làm chung với nhau.

Bảy tông có ý kiến gì không?”
Hoa Hướng Vãn lật mở quy trình, hỏi thăm tình huống.

“Không dám có.” Linh Bắc ăn ngay nói thật: “Thẩm công tử tìm một lượt những người có ý kiến, bảy tông lập tức thái bình.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, nhìn thoáng qua áo cưới và trang sức phía sau Hồ Miên: “Mấy thứ này hình như đều là đặt mới à?”
“Một tay Thẩm Dật Trần lo liệu.”
Hồ Miên nhún vai: “Mọi người vốn nói dùng bộ trước kia muội thành thân là được, y không chịu, tự mình đi mua áo cưới.”
Động tác của Hoa Hướng Vãn hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Linh Bắc: “Vậy bên Ma Cung kia cũng là ông ấy sắp xếp à?”
“Vâng.” Linh Bắc hơi bất an: “Nhưng, pháp trận làm sư huynh sư tỷ sống lại vẫn được bày ra.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, mục tiêu của Bích Huyết Thần Quân là diệt thế, không phải là hủy Hợp Hoan Cung.

Nàng giết chóc càng nặng, đối với Bích Huyết Thần Quân mà nói càng tốt, ông ấy không có lý do gì để ngăn cản nàng.

Nàng ừ một tiếng, chỉ nói: “Vậy là được.”
Nói xong, nàng nhớ tới Bích Huyết Thần Quân: “Thẩm công tử đâu? Ta xuất quan, ông ấy không tới gặp ta à?”
“Y nói dựa theo phong tục, trước khi thành hôn thì không được gặp mặt.

Điềm xấu.”
Nói xong câu này, Hồ Miên cười khẽ một tiếng: “Muội và y, còn có cái gì mà may mắn với điềm xấu?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Trong nháy mắt, nàng lại có chút hoảng hốt nghĩ, hình như người này thực sự đang làm một buổi hôn lễ.

Nàng gật đầu, không nhiều lời, chỉ xác nhận một chút về tiến độ xây dựng Truyền Tống Trận của Thiên Kiếm Tông.

Sau khi xác nhận ngày mai Truyền Tống Trận có thể mở ra, lại gọi đám người Tần Vân Thường, Côn Hư Tử tới, xác nhận lần cuối kế hoạch.

“Ngày mai lúc ta và Thẩm Dật Trần đại hôn, bên Thiên Kiếm Tông có thể mở Truyền Tống Trận, truyền tống tu sĩ Vân Lai đến Hợp Hoan Cung, từ Hợp Hoan Cung đi thẳng đến Ma Cung.”
Hoa Hướng Vãn chỉ vào bản đồ, vẽ đường cho Côn Hư Tử: “Sau khi đến các ngươi khoan hãy vào trước.

Ta buông Vực Linh ra, phải cùng tu sĩ Tây Cảnh chém giết một phen.

Chờ ta giết Thẩm Dật Trần, sau khi độc phát, vào lúc Vực Linh suy yếu, các ngươi hãy đi vào.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn nâng mi nhìn Côn Hư Tử: “Tình hình Tạ Trường Tịch sao rồi? Chàng ấy đã tìm hiểu được kiếm cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm chưa?”
“À...”
Côn Hư Tử bị hỏi đến da đầu tê dại, cố chống chế nói: “Chưa.”
Tạ Trường Tịch đã ba tháng không liên lạc với ông ấy, đi ra ngoài là mất tích, có lẽ vẫn chưa được.

Nếu như tìm hiểu xong rồi thì đã sớm trở về.

Hoa Hướng Vãn cũng không bất ngờ, chỉ nói: “Vậy thì không cần báo cho chàng ấy, để tránh cho chàng ấy đến rồi trở thành đồ chứa mới của Vực Linh.

Lực lượng của Vực Linh quyết định bởi khả năng đạt tới trình độ cao nhất của tư chất thân thể ký chủ.

Nếu như ký sinh trên người tu sĩ bình thường thì không đủ gây trở ngại.”
“Ừ...”
Côn Hư Tử hàm hồ gật đầu.

Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn Linh Bắc: “Các ngươi không cần phải theo ta vào, ở bên ngoài chờ Thiên Kiếm Tông và Tần Vân Thường qua đây.”
“Nhưng như thế này để cho bảy tông thấy, vậy quá rõ ràng.”
Linh Bắc bất an nhắc nhở.

Hoa Hướng Vãn chần chờ trong chốc lát rồi mím môi nói: “Vậy ngươi chọn mấy đệ tử, cùng ta đi vào.

Có thể ít bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.”
“Vâng.”
Sắp xếp cho mọi người xong, Hoa Hướng Vãn có chút uể oải.

Nàng để mọi người đi chuẩn bị, một mình ngồi ở trong phòng.

Trong phòng trống rỗng, nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tháng mười hai, đình viện trơ trụi, nàng nhìn nơi này không có sức sống, đột nhiên rất nhớ Tạ Trường Tịch.

“Tạ Trường Tịch.” Nàng thấp giọng thì thào: “Ngày mai, tất cả sẽ kết thúc.”
___.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi