KIẾM TIỀN THIÊN SƠN

Trong lúc Tạ Trường Tịch và Côn Hư Tử đang nói chuyện, Hoa Hướng Vãn được người đệ tử tên Minh Tùng đưa đến phòng khách.

Vừa ngồi xuống uống một ngụm trà thì nàng đã thấy Côn Hư Tử đi vào.

Hoa Hướng Vãn nhìn Côn Hư Tử, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Tiền bối.”

“Cô nương không cần đa lễ,” Côn Hư Tử khẽ đỡ nàng đứng dậy, tự mình giới thiệu, “Ta là Côn Hư Tử – Phong chủ Đệ Nhị Phong, không biết cô nương thuộc môn phái nào, sao lại bị Vô Sương dẫn đến nơi đây?”

“Vãn bối là Hoa Hướng Vãn – Thiếu Cung chủ của Hợp Hoan Cung,” Hoa Hướng Vãn giới thiệu, “Khi nãy cùng Tạ Đạo quân gặp nguy hiểm trong bí cảnh Linh Hư, cũng không biết Tạ Đạo quân làm sao nữa, đột nhiên dẫn ta đến chỗ này. Không biết Tạ Đạo quân hiện giờ sao rồi?”

“Nó đã bị thương,” Côn Hư Tử đi vào phòng, ra hiệu cho Hoa Hướng Vãn cùng ngồi xuống, giải thích, “hiện giờ đã đi tìm sư phụ nó trị thương, đợi tình trạng vết thương của nó khỏi hẳn thì ta sẽ bảo nó qua đây nhận lỗi với Thiếu chủ.”

Nghe thấy “sư phụ nó”, Hoa Hướng Vãn chợt hoảng hốt nhưng lập tức nhớ đến chuyện Tạ Trường Tịch không thể ra khỏi Tử Sinh Giới thì yên tâm hơn.

Suy nghĩ nàng xoay chuyển một vòng, Côn Hư Tử quan sát nàng: “Đoạn đường này e là cực kỳ nguy hiểm, chi bằng Thiếu chủ nói thử cho ta nghe xem, hai người đến đây như thế nào?”

Hoa Hướng Vãn nghe là biết Côn Hư Tử đến tìm nàng thăm dò tin tức nên nàng cũng không che giấu, nói sơ lược tình hình một chuyến, chỉ giấu đi phân đoạn Hợp Hoan Cung bố trí mai phục đi vào giấc mơ trước đó, mọi vấn đề đều đẩy hết lên người Minh Loan Cung, tạo ra hình tượng về một tông môn tốt hoàn toàn trong sạch vô tội bị liên lụy.

Côn Hư Tử nghe thấy, lại hỏi chi tiết vài lần về chuyện trong bí cảnh Linh Hư.

Đợi nghe xong miêu tả của Hoa Hướng Vãn, Côn Hư Tử gật đầu: “Nó dẫn cô nương về đây, trong tay không có Vực Linh thì ta đã biết là xảy ra chuyện. Chỉ là cả đoạn đường này ảnh hưởng đến Thiếu chủ, quả thật thấy áy náy.”

“Không sao.”

Hoa Hướng Vãn lắc đầu: “Lần này vốn dĩ ta đặc biệt đến để biểu đạt thành ý với Thiên Kiếm Tông, muốn kết duyên Tần Tấn(*) cùng quý Tông, có thể giúp đỡ thì tốt, tiếc là cuối cùng vẫn để cho Vực Linh bị kẻ trộm lấy mất...”

(*) dùng chuyện kết hôn để giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên. Xuất phát từ điển tích của Trung Quốc: Tần và Tấn là hai nước thời Xuân Thu, nhà vua hai nước luôn gả con cho nhau.

“Chuyện này không phải lỗi của Hoa Thiếu chủ, Thiếu chủ không cần tự trách.”

Côn Hư Tử an ủi Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn thở dài một hơi: “Sao có thể không tự trách đây chứ? Ta đã hứa với Tạ Đạo quân là sẽ giúp y, y cũng đã thay mặt Thiên Kiếm Tông hứa với ta rằng sẽ đồng ý liên hôn với Hợp Hoan Cung, hiện giờ không thể làm tốt chuyện trong trách nhiệm, trong lòng ta cực kỳ áy náy.”

Lời này nói rất uyển chuyển nhưng rất rõ ràng, Côn Hư Tử bưng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Ý của Thiếu chủ chính là chuyện Thiên Kiếm Tông ta liên hôn với Hợp Hoan Cung coi như đã quyết định?”

“Lúc đó Tạ Đạo quân bị Thanh Lạc Cung mai phục, dùng chuyện này làm điều kiện, mời Hợp Hoan Cung giúp đỡ. Hợp Hoan Cung dù sao vẫn đến từ Tây Cảnh, vì Thiên Kiếm Tông mà ra tay với tông môn trong Tây Cảnh, cái giá này không nhỏ,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, giọng điệu mang theo mấy phần chất vấn, “Côn Trưởng lão, chắc hẳn Thiên Kiếm Tông sẽ không lật lọng đâu nhỉ?”

“Đó là đương nhiên.” Côn Hư Tử mỉm cười, “Nhưng mà, trước khi đồng ý chuyện này, ta phải hỏi thử Hoa Thiếu chủ, ấn Hoặc Tâm trên người Vô Sương là do ai hạ?”

“Dĩ nhiên là ta.” Đ0ng tác của Hoa Hướng Vãn chợt ngừng lại, lập tức điềm tĩnh mỉm cười, “Tô Chưởng môn từng đích thân nói rằng, chỉ cần có đệ tử đồng ý cùng ta quay về Tây Cảnh thì sẽ đồng ý mối hôn sự này. Thế nên lúc đó ta đã hồ đồ, muốn mê hoặc Tạ Đạo quân, may mà Tạ Đạo quân tâm trí kiên định, không hề bị ta mê hoặc, hiện giờ đồng ý liên hôn với Hợp Hoan Cung, cũng chỉ là một cuộc giao dịch bất đắc dĩ trong lúc khủng hoảng. Chắc hẳn chuyện ta hạ ấn Hoặc Tâm sẽ không làm ảnh hưởng mối hôn sự giữa ta và Thiên Kiếm Tông chứ?”

“Hoa Thiếu chủ rất thẳng thắn,” Côn Hư Tử nghe thấy lời giải thích này, tỏ vẻ chần chừ, “nhưng chuyện hôn nhân cực kỳ quan trọng, ta vẫn nên bẩm báo Chưởng môn, hỏi ý kiến đệ tử trong Tông...”

“Chuyện này Côn Trưởng lão không cần gấp gáp trả lời ta,” Hoa Hướng Vãn ngắt lời Côn Hư Tử, cúi đầu cầm nắp khảy khảy lá trà nổi trong ly trà, giọng nói rất khẽ: “Người có thể từ từ bàn bạc, ta đợi được nhưng mà không biết là Vực Linh có đợi được hay không thôi.”

Côn Hư Tử nghe thấy thì nhíu mày, Hoa Hướng Vãn nhắc nhở Côn Hư Tử: “Bên trong bí cảnh Linh Hư gần như đều là người của Tây Cảnh, hiện giờ phương hướng mà Vực Linh có thể đi nhất chính là Tây Cảnh. Nếu Thiên Kiếm Tông muốn điều tra, thế thì phải nhanh chóng lên.”

Lời này làm cho Côn Hư Tử bỗng chợt phản ứng kịp, Hoa Hướng Vãn thấy ông hiểu được, ngẩng đầu mỉm cười, lại bổ sung rằng: “Dĩ nhiên, người của Vân Lai muốn vào Tây Cảnh làm việc... không có lý do thì e là Ma Chủ sẽ không đồng ý.”

Có lý do gì có thể thỏa đáng hơn thành thân với Hoa Hướng Vãn chứ?

Nếu không thành thân với Hoa Hướng Vãn, e là không cần Ma Chủ ra tay, với địa vị của Hợp Hoan Cung ở Tây Cảnh, cho dù đã suy tàn nhưng chuyện ngăn chặn Thiên Kiếm Tông đi vào Tây Cảnh không hề khó.

Nói đến đây, Côn Hư Tử đã hiểu hoàn cảnh hiện tại.

Hoa Hướng Vãn thế này chính là vừa đánh vừa xoa, bây giờ việc thành thân với Hoa Hướng Vãn đã không phải là Hợp Hoan Cung đơn phương xin bọn họ nữa rồi, mà là bọn họ cũng có chuyện xin Hợp Hoan Cung.

Côn Hư Tử không nói chuyện, cân nhắc ưu nhược điểm suốt cả buổi, cuối cùng mở lời: “Hoa Thiếu chủ làm sao để chứng minh rằng Vực Linh không phải cô nương lấy đi chứ?”

Lời này vốn nằm trong dự đoán của Hoa Hướng Vãn, nàng điềm tĩnh: “Nếu là ta lấy thì không phải Thiên Kiếm Tông càng nên cử người thành thân Song Tu với ta, đến thức hải của ta xem thử sao?”

Cuối cùng Vực Linh cũng phải cắm rễ trong thức hải của con người, thuật Song Tu tất nhiên có thể nhìn trộm được thức hải, nếu Vực Linh ở trong tay Hoa Hướng Vãn, hiện giờ chuyện nàng muốn làm chính là nhanh chóng chạy trốn, chứ không phải đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.

Chỉ là lời này quá mức ngang ngạnh, cho dù là Côn Hư Tử cũng bị chặn họng không nói nên lời.

Hoa Hướng Vãn thấy Côn Hư Tử còn chưa vừa lòng, lại quay đầu nhìn về phía Tử Sinh Giới, giơ tay chỉ: “Huống hồ chi nếu Vực Linh thật sự ở chỗ này của ta thì e là Vấn Tâm Kiếm đã sớm chém xuống đây rồi?”

Vực Linh là do Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng cùng liên kết để phong ấn, nếu Vực Linh ở trên người Hoa Hướng Vãn, lúc nãy ở cửa vào Tử Sinh Giới, Vấn Tâm Kiếm sẽ cảm nhận được.

Lời này làm Côn Hư Tử yên tâm hơn nhiều, ông nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nói: “Thiếu chủ đợi chút nhé, ta bàn bạc với Chưởng môn một chút.”

Nói xong, Côn Hư Tử bèn đứng dậy đi ra ngoài, Hoa Hướng Vãn ngồi trong phòng uống trà, chẳng mấy chốc, Côn Hư Tử đã quay trở lại, nhìn Hoa Hướng Vãn, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Không biết Hoa Thiếu chủ đã nhìn trúng người đệ tử nào chưa?”

“Có.”

“Tạ Vô Sương?” Côn Hư Tử hơi lo lắng, Hoa Hướng Vãn rạng rỡ nở nụ cười.

“Không,” Nàng nói, cực kỳ chắc chắn, “Thẩm Tu Văn.”

Lời này nằm ngoài dự đoán của Côn Hư Tử, ông sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt thả lỏng hơn: “Thế ta đi hỏi ý kiến của Tu Văn, chỉ cần Tu Văn đồng ý thì Thiên Kiếm Tông lập tức chuẩn bị chuyện thành hôn. Mấy người Tu Văn hiện giờ vẫn đang ở núi Tây Phong, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày sẽ về đến Thiên Kiếm Tông, chúng ta sẽ chuẩn bị hôn lễ vào ngày thứ tư, sau khi thành hôn, cảm phiền Thiếu chủ và Tu Văn lập tức xuất phát.”

Gấp gáp như thế dĩ nhiên là bởi vì Vực Linh.

Nếu không phải vì để qua loa với Ma Chủ, nhìn cho hợp tình hợp lý thì có lẽ ngay cả chuyện thành hôn Thiên Kiếm Tông cũng lược bỏ.

Có điều như vậy đã vừa ý Hoa Hướng Vãn nên nàng mỉm cười, gật đầu nói: “Không thể tốt hơn.”

“Thế ta đi trước...”

“Đợi đã,” Hoa Hướng Vãn thấy Côn Hư Tử muốn đi, bỗng nhớ đến gì đó, vội gọi Côn Hư Tử lại, “Ta có vài vấn đề còn muốn hỏi thăm Trưởng lão.”

“Mời Thiếu chủ hỏi.”

“Không biết Trưởng lão có biết tại sao Tạ Đạo quân lại khẳng định rằng ta có thể cảm nhận được Vực Linh, rồi vì sao cứ muốn dẫn ta lên Tử Sinh Giới hay không?”

Lời này nói ra, Côn Hư Tử hơi do dự, Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Côn Hư Tử: “Côn Trưởng lão?”

“Chuyện này là sai sót của chúng ta,” Côn Hư Tử thở dài một hơi, “Năm đó có một người nữ tử từ Tây Cảnh đến, lúc kết giới Tử Sinh Giới bị thủng vào hai trăm năm trước, hiến ra một bảo vật tên là “Tỏa Hồn Đăng”, cùng Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông ta phong ấn lại Vực Linh. Thiên Kiếm Tông ta thăm dò nhiều năm, phát hiện được bảo vật này rất có thể là thuộc về Hợp Hoan Cung.”

“Cho nên, các người cho rằng ta là Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung, đến đây vào lúc này là bởi vì Vực Linh?”

“Không sai,” Côn Hư Tử gật đầu, “Nếu Tỏa Hồn Đăng thuộc về Hợp Hoan Cung, chắc hẳn Thiếu chủ sẽ có cách khống chế Tỏa Hồn Đăng. Cho nên ban đầu Vô Sương đã tin chắc rằng Thiếu chủ có thể tìm được Vực Linh, kết quả Vực Linh mất tích, cảm xúc của Vô Sương không ổn định nên cho là Thiếu chủ đang lừa gạt nó, muốn dẫn Thiếu chủ đến Tử Sinh Giới để Thanh Hoành Thượng quân quyết định.”

Nghe thấy lời giải thích này, Hoa Hướng Vãn có loại cảm xúc vui mừng khi sống sót sau tai nạn.

May mà Côn Hư Tử đến kịp lúc, nàng không cần gặp Tạ Trường Tịch.

“Xin lỗi, ta không phải chủ nhân của Tỏa Hồn Đăng, không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tỏa Hồn Đăng.”

Hoa Hướng Vãn ra vẻ áy náy, hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Thế một vấn đề khó hiểu cuối cùng của ta, thực lực của Tạ Vô Sương mạnh mẽ thế sao, chỉ mới là Nguyên Anh Kỳ mà có thể dùng kiếm chém bí cảnh, trong nháy mắt đi được hàng nghìn dặm, cũng là do tông môn giúp đỡ hay sao?”

“Thực lực của người luyện Vấn Tâm Kiếm vốn dĩ không thể dùng tu vi để dự đoán,” Côn Hư Tử nói dối không đổi sắc mặt, “Vô Sương là thế hệ thanh niên tài giỏi kiệt xuất ở Vấn Tâm Kiếm ta, nếu dốc hết toàn bộ sức lực thì chút chuyện này vẫn có thể làm được.”

Hoa Hướng Vãn nghe thấy, nhớ đến Tạ Trường Tịch năm đó, miễn cưỡng chấp nhận, gật gật đầu: “Cảm ơn Trưởng lão giải thích.”

“Nếu không có chuyện gì,” Côn Hư Tử khẽ nói, “ta còn cần gặp Chưởng môn nữa, xin cáo từ.”

“Côn Trưởng lão đi thong thả.”

Tiễn Côn Hư Tử đi, Hoa Hướng Vãn uống chút thuốc, hòa hoãn một lúc thì liên hệ với Linh Bắc, sau khi xác nhận bên phía Linh Bắc không có chuyện gì, sẽ cùng Thẩm Tu Văn xuất phát quay về Thiên Kiếm Tông thì nàng mới hoàn toàn yên tâm.

“À, còn nữa,” Linh Bắc nói rõ hành trình xong, mang theo chút ý cười, “Lúc nãy dường như Thiên Kiếm Tông đã liên hệ với Thẩm Đạo quân, ta thấy hắn đỏ mặt, khi quay lại thì vẻ mặt cũng không tự nhiên cho lắm nên có hỏi thêm một câu. Xem ra Thiếu chủ đã quyết định xong chuyện hôn sự với Thiên Kiếm Tông?”

“Nói là tối nay sẽ cho ta câu trả lời nhưng đoán chừng cũng gần đúng thế.”

Hoa Hướng Vãn uể oải nói: “Đợi các người quay về, uống rượu mừng của ta thôi.”

“Thế thì quá tốt rồi,” Giọng điệu của Linh Bắc thả lỏng mấy phần, “Ta đây chúc mừng Thiếu chủ trước nhé, tân hôn vui vẻ.”

Hoa Hướng Vãn mỉm cười, nói sơ lược những sắp xếp sau này với Linh Bắc, chẳng bao lâu đã cảm thấy mệt mỏi, tự mình uống chút thuốc, nằm lên giường nghỉ ngơi.

Thức hải của nàng bị tổn thương khá nặng khi ở trong Độ Ách Cảnh, vốn dĩ không muốn bị thương nặng đến thế...

Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng chim vỗ cánh, Hoa Hướng Vãn đứng dậy quay đầu qua thì thấy một con quạ đáp trên bệ cửa sổ.

Con quạ vừa bay đến trong phòng thì cả căn phòng đã được thiết lập kết giới.

Nó đứng trên bệ cửa sổ nghiêng đầu, ánh mắt xoay tròn, nói ra thì lại là tiếng người: “Sao ngươi bỗng nhiên đến Thiên Kiếm Tông? Làm hại ta dùng hết hai cái trận Truyền Tống để đuổi theo.”

“Đã biết đây là Thiên Kiếm Tông mà còn dám nói bừa ở trong đây.” Hoa Hướng Vãn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn con quạ, đè thấp giọng, “Nếu có người phát hiện thì ta lập tức bán ngươi đi.”

“Đã lấy được đồ?” Con quạ biết được nàng chê nó nói nhiều nên nói thẳng vào vấn đề chính.

Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Đã lấy được.”

“Chuyện hôn sự với Thiên Kiếm Tông thì sao?”

“Đã quyết định xong.”

“Thế thì ta đây thật sự phải chúc mừng Thiếu chủ nha,” Giọng nói của con quạ mang chút ghen tị, “Mọi chuyện thuận lợi, bội thu quay về. Nhưng mà, Tạ Vô Sương thì làm sao?”

Nói xong, con quạ nhảy vào phòng, mang theo chút ý cười: “Dùng xong thì vứt? Đây không phải tác phong của ngươi nha.”

“Côn Hư Tử đã phát hiện ra ấn Hoặc Tâm,” Hoa Hướng Vãn giơ tay đóng cửa sổ lại, giọng nói rất thờ ơ, “Đợi y biết được cảm xúc của mình đều bị ấn Hoặc Tâm khống chế thì dĩ nhiên sẽ bình tĩnh lại. Chuyện này không nhìn ra dấu vết, bọn họ chỉ cho rằng ta hạ chú là vì chuyện liên hôn, mà Tạ Vô Sương bị ấn Hoặc Tâm mê hoặc nên cứu ta, Thiên Kiếm Tông sẽ không trách móc y nặng nề lắm đâu.”

Tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp xong, có thể nói là đến đúng như hy vọng của mọi người, về khi mọi nhân quả đã tiêu tan.

“Lúc đầu ngươi hạ ấn Hoặc Tâm trên người y chính là vì ngày hôm nay?” Con quạ tò mò.

Hoa Hướng Vãn nhàn nhạt quét mắt nhìn qua: “Ngươi đến để nói mấy thứ này?”

“Cũng không phải,” Con quạ thở dài một hơi, “Chẳng qua là thấy một kiếm đó của Tạ Vô Sương hơi tàn nhẫn, lo lắng bên phía ngươi xảy ra chuyện.”

“Ta không sao, hiện giờ chỉ lo lắng một chuyện.”

Hoa Hướng Vãn vuốt nhẹ ngón tay, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Lúc ở trong bí cảnh Tạ Vô Sương đã nhìn thấy ký ức của ta, nếu y nói cho Tạ Trường Tịch, ta e là sẽ chọc Tạ Trường Tịch tức giận đi qua đây.”

“Sợ y đến thế?”

“Huynh ấy là Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm, nhạy bén với thứ này hơn người khác nhiều,” Hoa Hướng Vãn nhắc nhở, “vừa hơi không cẩn thận thì chúng ta đều phải ch3t.”

Con quạ không nói nữa, quay vòng tròn suy nghĩ một lúc, chỉ nói: “Thế ngươi xoá ký ức của Tạ Vô Sương đi?”

“Y vẫn còn giữ ấn Nhập Mộng, cũng không phải không được nhưng ta đang lo...”

Mới nói được một nửa, nàng lại dừng lại, dừng thứ suy đoán không có khả năng cho lắm này.

“Thôi đi,” Nàng cảm thấy mình có chút nực cười, “Không thể là huynh ấy.”

Nói xong, giọng điệu Hoa Hướng Vãn lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó: “Trước khi rời khỏi Vân Lai, nếu Tạ Vô Sương không tìm đến ta thì ta sẽ dùng ấn Nhập Mộng để tìm y, ở trong mơ xoá đi đoạn ký ức đó.”

“Cũng được, để thần hồn ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, tránh cho đến lúc hạ chú lại không đủ pháp lực, ngược lại bị người khác phát hiện.”

Con quạ nhảy tới nhảy lui trên bàn, bỗng nhớ đến gì đó, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Nói lại thì khi nãy ngươi đoán Tạ Vô Sương sẽ không thể là ai?”

Hoa Hướng Vãn biết trong lòng con quạ đã có đáp án nên thẳng thắn nói với nó: “Tạ Trường Tịch.”

Con quạ lảo đảo chân, xém chút ngã xuống khỏi bàn.

“Ngươi đừng có dọa ta chứ,” Con quạ đứng vững lại, vội nói: “sao ngươi có thể xác nhận là không phải chứ?”

“Nếu là Tạ Trường Tịch,” Hoa Hướng Vãn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nói cực kỳ chắc chắn, “thì không thể nào trúng ấn Hoặc Tâm.”

Muốn trúng ấn Hoặc Tâm thì đầu tiên phải có người trong lòng, mà trong lòng Tạ Trường Tịch chỉ có Đạo.

Chỉ có một lòng hướng về Đạo thì mới có thể tu luyện Vấn Tâm Kiếm đến Độ Kiếp Kỳ.

Hơn nữa...

Hoa Hướng Vãn nhớ đến chàng thiếu niên nhìn thì lạnh nhạt nhưng đáy mắt lại có chút dịu dàng trong ký ức đó.

Huynh ấy không phải kiểu tính tình giống của Tạ Vô Sương.

Huynh ấy hoà nhã với muôn dân hơn Tạ Vô Sương nhiều, cũng nhẫn tâm với người thương hơn y nhiều.

Nghe lời của Hoa Hướng Vãn, con quạ thở phào một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, thấy ngươi không sao thì ta đã yên tâm. Thiên Kiếm Tông không tiện ở lại lâu, ngươi nhanh chóng thành thân, xử lý ký ức của Tạ Vô Sương, ta về Tây Cảnh trước, về đó đợi ngươi.”

“Về đi.”

Hoa Hướng Vãn vẫy vẫy tay, con quạ giương cánh bay ra ngoài.

Đợi con quạ bay đi, Hoa Hướng Vãn ngồi bên cạnh bàn, nhớ đến cơn gió tuyết ập vào mặt ở Tử Sinh Giới hôm nay, nàng bưng ly trà lạnh lên, suy nghĩ một lúc, khẽ cười một tiếng, cách xa nâng ly về phía Tử Sinh Giới, uống cạn hết ly trà lạnh, đứng dậy quay về trên giường.

Ở Thiên Kiếm Tông đợi hai ngày, Hoa Hướng Vãn đã đến chào hỏi Chưởng môn Tô Lạc Minh và các vị Phong chủ, cơ bản quyết định xong quá trình thành hôn.

Đợi đến khi Thiên Kiếm Tông treo đầy lụa đỏ, dán đầy chữ Hỷ, cả ngọn núi ngập tràn vui mừng thì cuối cùng Thẩm Tu Văn cũng dẫn mọi người Hợp Hoan Cung về đến.

Lúc này chỉ cách ngày thành hôn một ngày, Hoa Hướng Vãn và Thẩm Tu Văn không gặp mặt, chỉ gặp người của Hợp Hoan Cung, sau khi để bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi cùng bọn họ bàn bạc về quá trình thành hôn ngày mai.

“Quá trình thì trên đường Thiên Kiếm Tông đã đối chiếu với ta,” Linh Bắc bẩm báo với Hoa Hướng Vãn, “Thiếu chủ yên tâm thành hôn, những chuyện khác để chúng ta làm là được.”

Hoa Hướng Vãn nghe thấy liền gật đầu, nàng nhìn xung quanh một vòng, chỉ nói: “Thế mọi người nghỉ ngơi một lúc sau đó chúng ta xuống núi, Linh Bắc ở lại Thiên Kiếm Tông, có chuyện thì bàn bạc với ta.”

Dựa theo quy củ của Thiên Kiếm Tông, đệ tử cần đón tân nương từ nhà mẹ đến Thiên Kiếm Tông. Hiện giờ Hợp Hoan Cung cách quá xa, cho nên Thiên Kiếm Tông bàn bạc với Hoa Hướng Vãn, trước khi thành hôn một ngày sẽ ở trong tứ hợp viện dưới núi, hôm sau để cho Thẩm Tu Văn rước tân nương lên núi, ở Thiên Kiếm Tông bái đường ký hôn thư xong thì sẽ vào phòng tân hôn.

Đợi sau khi kết thúc buổi lễ, hôm sau bọn họ đã có thể xuất phát, nhanh chóng quay về Tây Cảnh.

Hoa Hướng Vãn cảm thấy quy trình này quá rườm rà, dù sao Hợp Hoan Cung cũng còn có một bữa tiệc thành hôn chính thức nhưng nghĩ đến Thiên Kiếm Tông vốn dĩ luôn có cực kỳ nhiều quy củ, có thể đơn giản thành thế này đã không dễ dàng gì rồi nên thôi tuỳ ý bọn họ.

Mọi người vội vã đi suốt cả đoạn đường nên đều cảm thấy mệt mỏi, điều hoà hơi thở nhập định nghỉ ngơi một lúc, đợi đến lúc hoàng hôn thì khiêng mấy món đồ mà hôn lễ ngày mai cần cùng Hoa Hướng Vãn đi xuống núi.

Hợp Hoan Cung nhiều người, cộng thêm đệ tử của Thiên Kiếm Tông, đội ngũ cực kỳ hoành tráng.

Lúc xuống núi, Hoa Hướng Vãn ngồi bên trong kiệu, nhìn mấy cành cây hoa đào khắp núi đều được treo lụa đỏ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tử Sinh Giới.

Tử Sinh Giới nằm ở chỗ cao nhất của Thiên Kiếm Tông, băng tuyết bao phủ, hoàn toàn không ăn nhập gì với cảnh tượng hoa nở khắp núi nơi này.

Các đệ tử Hợp Hoan Cung lớn tiếng chào hỏi với mấy người Giang Ức Nhiên, giọng bọn họ lớn nên nhất thời làm cho Thiên Kiếm Tông có vẻ náo nhiệt khác thường.

Loại náo nhiệt này truyền đến Tử Sinh Giới thì dường như được phóng đại lên nhiều lần.

Tạ Trường Tịch dường như bị âm thanh này làm phiền, ánh mắt khẽ run rẩy, rất lâu sau mới từ từ mở ra.

Quanh người chàng bị băng tuyết bao phủ, trước mắt là một đạo ấn Nhập Mộng và một đạo ấn Hoặc Tâm lơ lửng trong không trung, đang chầm chậm xoay tròn chung quanh.

Lúc mở mắt, bông tuyết tích tụ trên lông mi rơi xuống, chàng mờ mịt ngẩng đầu thì nhìn thấy cả Thiên Kiếm Tông đỏ rực rỡ một mảng, dường như đang chào đón chuyện vui long trọng gì đó.

Chàng lặng im nhìn một lúc, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, giọng nói của Côn Hư Tử vang lên: “Ta cảm nhận được con đã tỉnh, hiện giờ thấy thế nào? Thần hồn hẳn là đã ổn định khá nhiều đi?”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nhìn xuống bên dưới núi, rất lâu sau mới khẽ hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”

Côn Hư Tử im lặng, một lúc sau ông mới từ từ nói: “Ngày mai Hoa Thiếu chủ thành hôn.”

Tạ Trường Tịch sững sờ, Côn Hư Tử bổ sung: “Hoa Thiếu chủ tự mình xin kết hôn với Thẩm Tu Văn, Tu Văn đã đồng ý, hai người tình đầu ý hợp, Tông môn cũng đã đồng ý. Hôm nay Hoa Thiếu chủ xuống núi đợi, ngày mai Tu Văn xuống núi đón dâu.”

Tạ Trường Tịch giống như ch3t lặng, chàng nhìn lớp tuyết trắng trên mặt đất, từ đầu đến cuối không nói chuyện.

Côn Hư Tử thấy bầu không khí lúng túng, ông khẽ ho một tiếng, ra vẻ vui đùa: “Hiệu quả của ấn Hoặc Tâm hẳn là đã loại bỏ khỏi người con rồi đi? Hiện giờ cảm thấy thế nào? Ngày mai là tiệc rượu mừng của bọn họ, Vô Sương...”

“Đưa nàng đến Tử Sinh Giới.”

Cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng mở lời, ngắt lời Côn Hư Tử nhưng lại là một câu như thế.

Côn Hư Tử kiềm chế một lúc, nhíu mày nhắc nhở: “Trường Tịch, nàng không phải Vãn Vãn.”

“Thế thì dẫn nàng đến Tử Sinh Giới.”

Tạ Trường Tịch cố chấp nói: “Để cho Vấn Tâm Kiếm thử một lần.”

“Nhưng...”

“Nếu đúng thì sao?” Tạ Trường Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Côn Hư Tử, hỏi lại một lần nữa, “Nếu thế thì sao?”

Côn Hư Tử không nói nên lời, ông nhìn chàng thanh niên mà một tay ông nuôi lớn trước mắt.

Nó chưa từng để lộ ra nét mặt như thế này, nó vẫn luôn kiềm chế ra vẻ lạnh lùng nhưng lúc này nó đang nhìn ông, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không khó để nhìn ra rằng nó đã đi đến đường cùng.

Côn Hư Tử không dám nhìn thêm nữa, ông quay đầu đi, khẽ nói: “Nếu nàng không phải Vãn Vãn, con bị vạch trần thân phận, để cho người khác biết được tình hình hiện giờ của con thì quá mức nguy hiểm.”

“Con...”

“Con dùng ấn Nhập Mộng đi qua đó,” Côn Hư Tử đồng ý, tốc độ nói cực kỳ nhanh, “Dùng thân phận của Tạ Vô Sương đi tìm nàng, biến Vấn Tâm Kiếm thành dáng vẻ của một thanh kiếm bình thường, con muốn thử thì thử lần cuối cùng đi.”

Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch thả lỏng người.

“Cảm ơn sư thúc.”

“Đợi sau khi quay về!” Giọng điệu Côn Hư Tử nhấn mạnh hơn, “Thì không được nghĩ thêm nữa!”

Nói xong, Côn Hư Tử nhấc tay chỉ, ấn Nhập Mộng lơ lửng trong không trung rơi xuống người Tạ Trường Tịch.

“Đợi nàng đi ngủ thì con tự mình đi vào giấc mơ. Ta...”

Côn Hư Tử do dự một lúc, cuối cùng thì giọng nói vẫn mềm mỏng hơn: “Ta giúp con trông chừng, có chỗ nào không đúng thì ta sẽ bảo vệ cho thần hồn con ra ngoài.”

“Được.”

Nghe được lời này, Côn Hư Tử cũng không thể nói gì thêm, hai người đợi ở Tử Sinh Giới, yên lặng chờ đợi khá lâu.

Đợi bầu trời hoàn toàn tối xuống, ấn Nhập Mộng trên tay Tạ Trường Tịch đỏ lên, chàng cúi đầu, khẽ nói: “Nàng đã ngủ.”

Nói xong, Vấn Tâm Kiếm từ chỗ trên cao bay xuống, đặt ngang trên hai bên đầu gối chàng.

Một lúc sau, Vấn Tâm Kiếm dần biến thành một thanh trường kiếm không thể bình thường hơn.

Côn Hư Tử nhắc nhở chàng: “Đi vào giấc mơ đi.”

Tạ Trường Tịch nhắm mắt lại, tiến hành mở pháp chú, chẳng mấy chốc thì trước mắt chàng tối xuống.

Chàng đi trong một khoảng không gian tối tăm, một lúc lâu sau, xung quanh có ánh sáng chiếu xuống, ánh sáng tạo thành cảnh tượng xung quanh, đôi mắt chàng dần thích nghi với ánh sáng, cũng bắt đầu nghe được âm thanh nhộn nhịp xung quanh.

Chàng quay đầu nhìn xung quanh, người đến người đi, cả con đường treo đầy hoa đăng.

Sau đó cách biển người mênh mông, giữa lúc đèn đuốc suy yếu thì nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đứng bên cạnh sạp bán hoa đăng ở nơi xa xa.

Nàng ngẩng đầu nhìn hoa đăng, dường như đang lựa chọn, một lúc lâu sau, có vẻ nàng nhận ra được ánh mắt của chàng nên quay đầu lại.

Cách dòng người, nàng nhìn thấy chàng thanh niên với dải lụa trắng che mắt, mặc áo trắng xách kiếm.

Sững sờ một lúc, nàng chầm chậm mỉm cười.

“Tạ đạo quân?”

Nàng mở lời, Tạ Trường Tịch không nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn suy nghĩ, quay đầu lấy một chiếc đèn lồng thỏ trắng ở bên cạnh, xách đèn đi ngược dòng người đến trước mặt chàng.

“Nửa đêm nằm nghe hoa nở khắp núi, cớ sao Tiên quân lại vào giấc mơ.”

Hoa Hướng Vãn mỉm cười, đưa đèn lồng cho Tạ Trường Tịch: “Nếu đã đến trong mơ của ta thì tặng Đạo quân một chiếc hoa đăng vậy.”

*** ***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi