KIẾM TIỀN THIÊN SƠN

Nghe Hồ Miên nói, nội tâm Hoa Hướng Vãn đột nhiên bình tĩnh lại.

Nàng ngồi ở bên người Hồ Miên, không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay Hồ Miên. Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mình như quay về thời niên thiếu. Khi đó nàng không phải một mình, phía sau nàng có mẫu thân, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, Hợp Hoan Cung chưa bao giờ cần nàng phải đội trời đạp đất.

Đâu giống sau này, nàng một mình chống đỡ Hợp Hoan Cung, đến cả Linh Bắc trước nay vâng vâng dạ dạ, ra trận đến cung kỳ còn không đỡ được cũng phải trở thành Linh Tả sứ.

“Tỷ nói đúng.” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói: “Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ cùng sư tỷ giết hắn ta.”

“Sao muội cứ nói mấy lời không may mắn vậy?”

Hồ Miên cười rộ lên: “Vãn Thu, tính tình này của muội thật là thương xuân buồn thu đã quen. Đừng nghĩ quá nhiều, tính tình Tần Mẫn Sinh ta biết, hắn ta sẽ không làm gì chuyện gì hại ta đâu.”

Nói xong, Hồ Miên dường như hơi mỏi mệt. Nàng ấy vỗ vỗ tay Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: “Ta ngủ một lát.”

Hoa Hướng Vãn đồng ý. Nàng nắm tay Hồ Miên, không nói chuyện nữa.

Hoa Hướng Vãn chăm sóc Hồ Miên. Đến nửa đêm, Hồ Miên sốt cao, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ không rõ.

Thẩm Dật Trần và Tạ Trường Tịch còn đang vội thay mắt cho Tần Mẫn Sinh, nên để một mình Hoa Hướng Vãn chăm sóc nàng ấy. Nàng cho Hồ Miên dùng linh lực hạ nhiệt độ, lại đút nước cho Hồ Miên. Trong lúc bận rộn, nàng thấy sắc mặt Hồ Miên trắng bệch, nhỏ giọng kêu đau. Nàng nắm chặt thuốc Thẩm Dật Trần cho, nhất thời có chút khó chịu.

Hiện nay là nàng chăm sóc Hồ Miên, nhưng trong thế giới thật, Hồ Miên chỉ có một mình.

Năm đó, Hồ Miên một mình móc mắt, sốt cao, một mình kêu đau trong đêm.

Nàng kìm chế xúc đ0ng muốn làm thịt Tần Mẫn Sinh, đỡ vai Hồ Miên để đút thuốc.

Hồ Miên uống thuốc, có chút mơ hồ, cũng không biết là gọi “Vãn Thu" hay gọi “Vãn Vãn”.

Hoa Hướng Vãn bị nàng ấy lăn lộn một đêm, bình minh vừa lên nàng ấy mới ổn định. Hồ Miên chậm rãi mở to mắt, Hoa Hướng Vãn bưng thuốc tới cho nàng ấy.

Không bao lâu, cách vách đột nhiên ầm ĩ, dường như Tần Mẫn Sinh đang gào gì đó.

Hồ Miên hơi khựng lại. Hoa Hướng Vãn lập tức đè nàng lại, chỉ nói: “Ta đi xem.”

Nói xong, nàng đặt chén thuốc ở một bên, xách váy đi sang cách vách thì thấy Tạ Trường Tịch hờ hững đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn Tần Mẫn Sinh kích đ0ng tranh chấp với Thẩm Dật Trần: “Hồ Miên đâu?! Người đâu?!”

“Tỷ?”

Tạ Trường Tịch thấy Hoa Hướng Vãn tiến vào, lập tức quay đầu nhìn sang.

Hoa Hướng Vãn nhíu mày, nhìn Thẩm Dật Trần cố gắng ấn Tần Mẫn Sinh xuống, vội vàng giải thích với hắn ta: “Hồ Miên đi giúp ngươi tìm thuốc cần dùng. Ngươi chờ nàng trước, hiện tại ngươi cần tĩnh dưỡng...”

“Đôi mắt này lấy từ đâu? Đây là mắt ai?” Tần Mẫn Sinh dường như nhạy bén phát hiện cái gì, hắn ta đẩy mạnh Thẩm Dật Trần: “Ngươi tránh ra, ta đi tìm nàng! Để ta đi tìm...”

Còn chưa dứt lời, Hoa Hướng Vãn đã bước nhanh lên, túm Thẩm Dật Trần ra, một chân hung hăng đá người về trên giường, gầm lên: “Im mồm chút cho ta! Sư tỷ của ta cứu ngươi về, chính là để ngươi làm hại bản thân thế này à?!”

Lời này làm Tần Mẫn Sinh yên tĩnh hơn một chút. Hắn ta ghé vào trên giường, che lại chỗ bị Hoa Hướng Vãn đá, nhỏ giọng th0 dốc.

Tạ Trường Tịch đi đến phía sau Hoa Hướng Vãn, hờ hững nhìn chằm chằm Tần Mẫn Sinh, cảnh giác hắn ta đ0ng thủ.

Tần Mẫn Sinh cúi đầu, mắt vừa băng bó xong đã nhiễm máu. Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng cảnh cáo: “Đôi mắt này của ngươi là sư tỷ thay ngươi mua về, giữ cho tốt đi. Tỷ ấy đi tìm thuốc cho ngươi, ngươi đừng tìm đường ch3t cho ta. Nếu ngươi còn dám lộn xộn, ta sẽ trực tiếp đánh gãy xương cốt rút gân ngươi ra, để ngươi đời này đều không nắm được kiếm!”

“Ngươi!”

“Đừng chà đạp tấm lòng của sư tỷ ta. Làm hỏng con mắt này...” Hoa Hướng Vãn nhấn mạnh: “Ngươi đền không nổi.”

Nghe được lời này, tay Tần Mẫn Sinh khẽ run lên.

Hoa Hướng Vãn thấy hắn ta bình tĩnh, chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Dật Trần: “Thẩm công tử, tiếp tục xem bệnh đi.”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn nhường chỗ cho Thẩm Dật Trần. Thẩm Dật Trần tiến lên, duỗi tay nghiêm túc kiểm tra cho Tần Mẫn Sinh, dặn dò hắn ta: “Thời gian tiếp theo phải tĩnh dưỡng, để tròng mắt dung hợp với thân thể ngươi...”

Còn chưa dứt lời, Tần Mẫn Sinh đột nhiên ra tay, Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch không kịp phản ứng, thấy Tần Mẫn Sinh bóp chặt cổ Thẩm Dật Trần, túm y đến trước người, trong tay áo của tay kia thò ra một cây chủy thủ, để ở trên cổ Thẩm Dật Trần.

Thẩm Dật Trần am hiểu y thuật, nhưng luận quyền cước công phu thì còn xa mới theo kịp mọi người ở đây. Y lại có vẻ cực kỳ trấn định, chỉ nói: “Tần đạo hữu, ngươi thả ta ra trước, có chuyện gì từ từ nói.”

“Gọi Hồ Miên đến.”

Tần Mẫn Sinh lạnh lùng nói, đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy nhưng vẫn cố định vào Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn nắm chặt tay, nhìn Tần Mẫn Sinh hét lớn: “Ta muốn Hồ Miên lại đây!”

“Đừng ầm ĩ!”

Giọng Hồ Miên từ bên ngoài vang lên. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy Hồ Miên đứng ở cạnh cửa.

Thần sắc nàng suy yếu, nhìn Tần Mẫn Sinh cách đó không xa: “Tần Đạo quân, buông hắn ra.”

“Ngươi lại đây.”

Tần Mẫn Sinh yêu cầu. Hồ Miên thở dài, đi lên phía trước. Tần Mẫn Sinh nghe tiếng phát hiện Hồ Miên đi đến trước mặt thì ném Thẩm Dật Trần ra, ôm lấy vai Hồ Miên.

Hoa Hướng Vãn vội vàng tiến lên, Tạ Trường Tịch đi trước nàng một bước, đỡ lấy Thẩm Dật Trần bị quăng lại đây.

“Không có việc gì chứ?”

Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua Thẩm Dật Trần. Thẩm Dật Trần lắc đầu, để Tạ Trường Tịch nâng dậy.

Ba người nhìn về phía Tần Mẫn Sinh và Hồ Miên, thấy Hồ Miên bình tĩnh đứng ở trước mặt Tần Mẫn Sinh. Đối phương vươn tay, vuốt v3 mặt nàng, chậm rãi sờ đến đôi mắt nàng.

Hắn ta tỉ mỉ mơn tr0n hai mắt nàng ấy, khi chạm vào hốc mắt trũng xuống của nàng ấy, đ0ng tác của hắn ta cứng đờ.

“Là mắt của ta.”

Hồ Miên biết ý hắn ta, vững vàng mở miệng: “Nhưng đổi đến trên người chàng thì chính là của chàng. Cho dù chàng moi nó xuống, ta cũng không dùng được.”

“Ngươi gạt ta!”

Tần Mẫn Sinh vội vàng nói.

Hồ Miên rất bình tĩnh: “Ta không lừa chàng. Chàng có thể thử xem.”

Tần Mẫn Sinh không nói nên lời, bàn tay ôm ở trên mặt nàng ấy khẽ run.

Hoa Hướng Vãn nhìn trạng thái của Tần Mẫn Sinh có chút nghi hoặc.

Trong lòng hắn ta mang nhiệm vụ mà đến, hiện giờ Hồ Miên nguyện ý đổi mắt vì hắn ta, hắn ta nên vui mừng mới đúng. Nhưng hôm nay xem trạng thái của hắn ta, lại không có chút dáng vẻ vui mừng nào.

Hắn ta cố gắng bình tĩnh, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nàng muốn cái gì?”

Hồ Miên hơi khựng lại. Một lát sau, nàng cụp mi: “Cho chàng đôi mắt là ta tự nguyện, không cầu cái gì. Nhưng chờ đôi mắt chàng tốt rồi...” Trong giọng Hồ Miên mang theo vài phần ý cười: “Ta đây cũng thật sự phải đòi gì đó mới được.”

Tần Mẫn Sinh mím chặt môi. Ngón tay hắn ta dịch xuống, xoa lên khóe môi Hồ Miên.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: “Hồ Miên, thế gian này hiểm ác hơn nàng nghĩ.”

“Ta sống nhiều năm như vậy, không cần chàng dạy dỗ.”

Hồ Miên vỗ vỗ vai hắn ta: “Ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Ta còn mệt lắm, đi nghỉ ngơi đây.”

Nói xong, Hồ Miên xoay người đi ra ngoài.

Lần này Tần Mẫn Sinh hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Dật Trần đi lên làm nốt phần cuối cho hắn ta. Sau khi để hắn ta nghỉ ngơi thì dẫn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng ra khỏi phòng.

Ba người đi đến hành lang dài, Thẩm Dật Trần thoạt nhìn có chút mỏi mệt. Hoa Hướng Vãn không nhịn được lên tiếng: “Thẩm công tử, ngươi bận một đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Dật Trần gật đầu, cung kính nói: “Đa tạ Vãn Thu sư tỷ quan tâm.”

Hoa Hướng Vãn không dám nhiều lời, chỉ lên tiếng, không trả lời. Ba người không nói lời nào, cũng không rời đi. Sau một lúc lâu, Tạ Trường Tịch chủ đ0ng kéo Hoa Hướng Vãn: “Tỷ tỷ, đi thôi.”

Nói xong, chàng kéo Hoa Hướng Vãn xoay người, Thẩm Dật Trần đột nhiên mở miệng: “Vãn Thu sư tỷ!”

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng quay đầu lại, thấy Thẩm Dật Trần nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt mang theo vài phần chần chờ: “Ta... qua hai ngày sẽ phải rời thôn Đoạn Trường đến Vân Lai mừng lễ với A Vãn. Không biết Vãn Thu sư tỷ cảm thấy, thích hợp hay không?”

Y hỏi câu này rất kỳ quái, Hoa Hướng Vãn có chút mờ mịt.

Y muốn đi Vân Lai mừng lễ với “Hoa Hướng Vãn”, hỏi “Vãn Thu” làm cái gì?

Tạ Trường Tịch cũng rõ ràng cảm thấy vấn đề này không đúng. Chàng hơi nhíu mày: “Ngươi đi Vân Lai, hỏi tỷ tỷ của ta làm gì?”

Thẩm Dật Trần cười khẽ tựa như ngượng ngùng, hơi cụp mi: “Vãn Thu sư tỷ và Thiếu chủ đều là nữ tử. Ta sợ mình quấy rầy Thiếu chủ, cho nên hỏi sư tỷ một câu.”

“À.” Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn hoàn hồn. Nàng quay đầu đi, nhìn về phía đình viện, chỉ nói: “Đi thôi, ngươi phải đi.”

“Phải đi à?”

Thẩm Dật Trần lặp lại. Hoa Hướng Vãn có chút không nói nên lời.

Nếu tất cả những thứ này là thật, nàng đương nhiên sẽ nói với y…

Không nên đi! Không thể đi! Đi rồi, y sẽ ch3t ở nơi đó, vĩnh viễn không thể quay về.

Nhưng hôm nay chỉ là một hồi tưởng trong hồi ức, không thể thay đổi cái gì. Y ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

“Ta hiểu rồi.”

Thẩm Dật Trần hành lễ như có chút thất vọng, bình tĩnh nói: “Ta sẽ đúng hạn xuất phát.”

Nói, Thẩm Dật Trần xoay người rời đi.

Chờ y xoay người, Hoa Hướng Vãn mới ngoái đầu nhìn lại nhìn bóng dáng y. Nàng nhìn theo cho đến khi y vào nhà.

Tạ Trường Tịch ở bên cạnh mím chặt môi lẳng lặng nhìn. Chàng thấy Hoa Hướng Vãn lúc lâu không hồi thần, chàng đành nói: “Nếu không muốn để hắn đi thì sao lại nói hắn đi?”

Hoa Hướng Vãn bị hỏi như vậy, mới phản ứng lại. Nàng làm như không nghe thấy lời Tạ Trường Tịch, chỉ nói: “Ngươi cũng bận cả đêm rồi. Đi nghỉ ngơi đi.”

Tạ Trường Tịch bất đ0ng, đứng cúi đầu tại chỗ.

Hoa Hướng Vãn đẩy chàng: “Nhanh đi.”

“Có phải bởi vì hắn thích Hoa Thiếu chủ kia không?”

“Hả?”

Hoa Hướng Vãn nghi hoặc ngẩng đầu. Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn đình viện, hình như có chút không cam lòng: “Ngươi từ bỏ hắn có phải bởi vì hắn thích Hoa Thiếu chủ, cho nên ngươi mới nói ngươi sẽ không có liên quan gì đến hắn không?”

“Không phải.” Hoa Hướng Vãn bị suy đoán của Tạ Trường Tịch chọc cười. Nàng dở khóc dở cười nhìn chàng hỏi: “Ngươi nghĩ cái gì đấy?”

“Có phải không?!”

Tạ Trường Tịch cố chấp truy vấn, Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ chỉ có thể nói: “Không phải.”

“Vậy vì sao ngươi không giữ hắn lại?”

Tạ Trường Tịch nhíu mày. Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ rồi nói: “Giống với việc ta không ngăn cả Tần Mẫn Sinh.”

“Bởi vì thiên mệnh?”

Tạ Trường Tịch khó hiểu.

Hoa Hướng Vãn thở dài: “Ngươi còn nhỏ đừng nhọc lòng nhiều như vậy, đi ngủ đi.”

Nói xong, nàng vỗ vỗ vai chàng: “Nhanh lên.”

Tạ Trường Tịch đi theo Thẩm Dật Trần cả đêm, cũng có chút mỏi mệt. Chàng xoay người đi nghỉ ngơi, đi hai bước rồi vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Ta thì sao?”

“Ngươi cái gì?” Hoa Hướng Vãn không rõ.

Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn nàng: “Ta cũng là cái mà ngươi gọi là thiên mệnh không thể tránh khỏi à?”

Hoa Hướng Vãn nghe lời này, nàng nhìn thiếu niên một lúc lâu sau đó nàng chậm rãi cười rộ lên: “Không! Ngươi là ngoài ý muốn.”

Từ Thiên Kiếm Tông, đến bây giờ, chàng đều là ngoài ý muốn duy nhất trong thế cục này.

Tạ Trường Tịch nghe vậy sửng sốt. Một lát sau, chàng như có vài phần thẹn thùng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Nói xong, cuống quít xoay người trở về phòng mình.

Hoa Hướng Vãn xem bước chân chàng dường như hơi hỗn độn thì không nhịn được cười rộ lên.

Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi, chỉ chừa lại mình Hoa Hướng Vãn trông Tần Mẫn Sinh.

Nàng ngồi trên ghế ngoài hành lang dài, trông đến hoàng hôn thì cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng dựa vào hành lang dài nghỉ ngơi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác phía sau có một trận gió mạnh, một cái thủ đao dừng ở sau cổ nàng. Nàng dừng một chút, sau đó lập tức ý thức được Vãn Thu chỉ là Kim Đan Kỳ, lấy thân thủ người phía sau này, nàng nên hôn mê mới đúng.

Nàng phản ứng rất nhanh, lập tức ngã vào trên tay vịn hành lang dài.

Tiếng bước chân bên cạnh vang lên, càng lúc càng xa.

Chờ tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, có người nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Hoa Hướng Vãn ngửi thấy mùi hương tùng lành lạnh quen thuộc. Nàng mở to mắt, thấy Tạ Trường Tịch ngồi xổm bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, Tần Mẫn Sinh đi rồi.”

Hoa Hướng Vãn giơ tay làm đ0ng tác “Suỵt”, nhìn bên ngoài, thấp giọng nói: “Đuổi theo.”

Nói, hai người đi theo phía sau Tần Mẫn Sinh. Tuy đôi mắt hắn ta còn chưa khôi phục, nhưng bằng vào thần thức cũng có thể đi lại bình thường.

Tu vi thực tế của Hoa Hướng Vãn cao hơn hắn ta rất xa, âm thầm theo hắn ta một đường ra bên ngoài.

Hai người cách không xa không gần, Tạ Trường Tịch âm thầm truyền âm: “Vì sao hắn ta phải đi?”

Vấn đề này Hoa Hướng Vãn cũng muốn biết. Rõ ràng bản thân là mật thám, hiện nay vì sao lại đi?

Hoa Hướng Vãn lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Hai người chỉ có thể theo hắn ta đi về phía trước. Đi đến hơn nửa đêm, Hoa Hướng Vãn phát hiện di đ0ng quanh người. Nàng giữ chặt Tạ Trường Tịch, nhảy lên trên cây, giấu hơi thở của mình.

Mà Tần Mẫn Sinh đi về phía trước một đoạn, mới dừng bước chân. Hắn ta rút kiếm bất đ0ng, lạnh lùng nói: “Ra đi.”

“Ui chà chà, thật dữ.”

Vu Mị dẫn người từ giữa không trung rơi xuống, bao vây Tần Mẫn Sinh. Tần Mẫn Sinh siết chặt kiếm, lạnh lùng nói: “Làm gì?”

“Đôi mắt không còn à?” Vu Mị đánh giá hắn ta, đột nhiên tiến đến trước mặt Tần Mẫn Sinh, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn ta: “Con mắt mới thay này, là của Hồ Miên hả?”

Tần Mẫn Sinh không nói chuyện, trực tiếp rút kiếm. Vu Mị vội vàng tránh ra, mũi kiếm xoẹt qua trước mặt nàng ta. Tần Mẫn Sinh chỉ vào phía trước, bình tĩnh mở miệng: “Tránh ra.”

“Ta cũng muốn vậy.” Vu Mị cười rơi xuống mặt đất, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng: “Nhưng tông chủ nói ngươi không thể đi.”

“Các ngươi theo dõi ta?”

“Đây đâu thể gọi là theo dõi?” Vu Mị nhìn hắn ta từ trên xuống dưới: “Chẳng qua ngươi vừa ra khỏi bí cảnh Cổ Kiếm thì đã hủy ngọc bài liên lạc với chúng ta. Tông chủ không yên tâm, để cho ta tới nhìn ngươi thôi. Thật khéo!” Vu Mị vỗ vỗ tay: “Không nghĩ tới ngài tiến triển thuận lợi như vậy, ở trong mật cảnh nửa năm, Hồ Miên đã nguyện ý dâng đôi mắt cho ngài.”

Vu Mị sửa lại xưng hô, xưng “Ngài”, biểu hiện kính ý cực lớn.

“Tần Đạo quân...” Vu Mị hơi hành lễ: “Lại cố gắng một chút. Ngày sau, ta phải xưng hô ngài là Thiếu chủ rồi.”

“Ngày sau ta không có quan hệ với nàng. Chuyện của các ngươi, ta cũng sẽ không tham dự.”

Tần Mẫn Sinh không hề xúc đ0ng với lời của nàng ta, chỉ nói: “Tránh ra.”

“Không tham dự?”

Vu Mị như cảm thấy buồn cười: “Ngươi cho rằng hiện tại ngươi bứt ra là có thể chia tay vui vẻ với nàng à? Nàng vì ngươi mà mất một con mắt. Nếu biết được ngươi vì hại nàng mới đến bên nàng, lấy tính tình của nàng...”

Còn chưa dứt lời, Tần Mẫn Sinh đã đâm thẳng một kiếm về phía Vu Mị!

Sắc mặt Vu Mị đại biến, hét lớn một tiếng: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Nói xong, nàng ta vung tay lên, mười mấy tu sĩ quanh người vọt về phía Tần Mẫn Sinh: “Giết!”

Tần Mẫn Sinh không nói lời nào. Hai bên nhanh chóng giao chiến, Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch ngồi ở chỗ cao. Tạ Trường Tịch chần chờ: “Muốn cứu người không?”

Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, nếu là Vãn Thu chân chính ở chỗ này, lấy tu vi Kim Đan Kỳ của nàng, lúc trước sợ là chỉ đi theo Hồ Miên lại đây.

Vì thế nàng không có đ0ng tác gì, chỉ nói: “Từ từ.”

Hai người nhìn Tần Mẫn Sinh và đám người Vu Mị giao chiến với nhau. Người Vu Mị mang theo đều là Kim Đan Kỳ, nhưng mười mấy người bọn họ hình thành một loại trận pháp cực kỳ phức tạp, khống chế Tần Mẫn Sinh ở bên trong.

Tần Mẫn Sinh dùng thần thức điều tra vị trí quanh người, nhưng chung quy vẫn không chính xác bằng đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn, bị Vu Mị vây khốn, đánh không phân thắng bại với bọn họ.

Trùng độc từng con từng con lao về phía Tần Mẫn Sinh. Tuy hắn ta đã cố ngăn cản nhưng trên người vẫn từng chút từng chút bị cắn thành vết thương. Không bao lâu, cả người hắn ta đều là vết thương.

Độc tố mà trùng độc mang đến tràn ngập khắp người Tần Mẫn Sinh, làm hắn ta mất sức quỳ rạp xuống đất.

Vu Mị nhìn trong người trận pháp, không khỏi cười rộ lên.

“Để ngươi sống, ngươi lại không muốn.” Sâu độc bò về phía Tần Mẫn Sinh. Vu Mị đứng ở nơi xa, linh lực chợt tăng lên, hét lớn: “Vậy đi ch3t đi!”

Dứt lời, những con sâu đó cùng nhau ào ào bay về phía Tần Mẫn Sinh!

Phía sau chúng nó có một sợi tơ trong suốt, đan chéo thành võng, như muốn cắt người ra thành lát.

Trong giây phút ấy, chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang lớn, ngọn lửa giống như sóng biển cuốn vào đàn trùng độc. Tần Mẫn Sinh vung kiếm đánh bay đám trùng kia, một nữ tử váy đỏ từ trong rừng bất ngờ đánh đến. Nàng giơ tay cắt cổ một thanh niên ngoài trận pháp, cất bước nhảy vào trận, bắt lấy Tần Mẫn Sinh, túm hắn ta chạy ra bên ngoài trận pháp: “Đi!”

Đồng thời, sóng nước dọc đường trải xuống mặt đất, đè ép đám sâu độc nổ tung trong sóng nước.

“Sư tỷ và Dật Trần tới!”

Hoa Hướng Vãn vừa thấy Hồ Miên thì biết đây là thời gian “Vãn Thu” nên xuất hiện. Nàng gần như không cần nghĩ ngợi, gọi tên hai người, bắt lấy Tạ Trường Tịch thần sắc phức tạp từ trên cây nhảy xuống, gia nhập cuộc chiến.

Hoa Hướng Vãn giả dối duy trì Kim Đan Kỳ, cùng Tạ Trường Tịch, Thẩm Dật Trần giúp đỡ Hồ Miên trốn về nơi xa.

Vu Mị thấy bốn người, sắc mặt khẽ biến. Nhưng nàng ta vẫn đuổi sát năm người không bỏ.

Tần Mẫn Sinh bị thương, được Hồ Miên cõng, bị hắn ta liên lụy, năm người không cách nào dứt đuôi Vu Mị.

Tần Mẫn Sinh thấy thế, th0 dốc nói: “Để ta xuống.”

“Thả chàng xuống dưới làm gì? Tìm đường ch3t à?!”

Hồ Miên không nhịn được mắng to: “Không ngoan ngoãn ở nhà, ra ngoài trêu chọc những người này làm gì?”

“Đặt ta xuống!”

Tần Mẫn Sinh hét lớn: “Ta là người bọn họ phái tới hại nàng!”

Nghe được lời này, Hồ Miên sửng sốt. Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch đồng thời nhìn sang. Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Tần Mẫn Sinh, Thẩm Dật Trần khẽ nhíu mày: “Tần Đạo quân, ngươi...”

Nhưng chưa dứt lời, ánh sáng trận pháp từ phía trước đột nhiên đánh tới. Tạ Trường Tịch giơ tay chém xuống ánh sáng trận pháp, che ở trước mặt mọi người, quay đầu nhắc nhở: “Vẫn còn người.”

Dứt lời, Hoa Hướng Vãn thấy phía trước toàn là bóng người. Nàng ngừng chân, lúc này mới phát hiện năm người bọn họ đã bị đuổi vào một thung lũng, hai bên đều là đồi núi, nơi nơi là người Vu Cổ Tông.

Vu Mị từ phía sau bọn họ chậm rãi đi lên trước: “Tần Đạo quân, còn muốn trốn đến chỗ nào?”

“Nàng đặt ta xuống.” Tần Mẫn Sinh nói rất nhỏ: “Bên trái Vu Lễ là chỗ bọn họ yếu nhất. Ta thay nàng mở đường, nàng từ bên kia chạy đi.”

Hồ Miên nghe hắn ta nói, quay đầu nhìn hắn ta, rất nghi hoặc: “Không phải chàng muốn hại ta à?”

“Phải.” Mặt Tần Mẫn Sinh tái nhợt: “Bọn họ phái ta lại đây, muốn ta trở thành tâm phúc của nàng, lẫn vào Hợp Hoan Cung, hoàn thành nghiệp lớn ngày sau.”

Nghe được “Hợp Hoan Cung”, sắc mặt Hồ Miên nghiêm túc. Tần Mẫn Sinh nói cực nhanh: “Từ lúc bắt đầu, ta là cố ý tiếp cận. Từ đầu đến cuối ta đều lừa nàng. Ta đi bí cảnh Cổ Kiếm là cố ý, ta cứu nàng cũng là cố ý...”

“Vậy hiện tại vì sao ngươi lại đi?”

Hồ Miên ngắt lời hắn ta, nhìn kỹ biểu tình của hắn ta.

Tần Mẫn Sinh mím chặt môi, chỉ nói: “Ta thấy phiền chán nàng rồi, không muốn tiếp cận nữa.”

“Hồ Miên.” Vu Mị đứng ở chỗ cao, nhìn đoàn người bọn họ, cười lớn nói: “Vu Cổ Tông chúng ta và Tần Đạo quân có chút ân oán cá nhân, không liên quan đến Hợp Hoan Cung, làm phiền Hồ đạo hữu tránh đường, để Vu Cổ Tông xử lý việc tư.”

Hồ Miên không nói lời nào, nâng mi nhìn về phía Vu Mị ở nơi xa.

Tần Mẫn Sinh muốn giãy giụa, lại bị Hồ Miên ấn chặt. Hồ Miên đối diện với Vu Mị, một lát sau, nàng ấy nở nụ cười.

“Nếu ta không cho thì sao?”

“Sao?” Vu Mị lạnh mặt: “Hợp Hoan Cung nhà người đến chuyện của một tán tu cũng phải quản à?”

“Hợp Hoan Cung ta cứ muốn quản!” Hồ Miên đột nhiên cao giọng, uy áp tản ra quanh người: “Vu Cổ Tông ngươi lại dám làm gì?!”

“Được.” Vu Mị nghe vậy, không nhịn được cười rộ lên: “Hợp Hoan Cung là tông môn đứng đầu Tây Cảnh, Vu Cổ Tông ta đúng là không dám nhổ cái vảy ngược này. Nhưng Hồ Miên, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi cứu không phải một người, hắn ta là một con rắn. Ngày sau...” Vu Mị cong môi cười: “Đừng hối hận.”

“Ta hối hận hay không còn đến lượt ngươi nói à?”

Hồ Miên giơ tay cách không đánh một chưởng, hung hăng đập lên trên mặt Vu Mị: “Cút!”

Cái tát này tạo thành một vệt đỏ trên mặt Vu Mị, nàng ta nhận lấy, thong thả quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía trước.

“Hồ Miên!” Vu Mị lạnh băng nói: “Một cái tát này, ta nhớ kỹ.”

Nói xong, Vu Mị vung tay lên, chỉ đạo người dưới: “Đi!”

Người Vu Cổ Tông nghe vậy, nhanh chóng lui lại.

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoa Hướng Vãn quay đầu lại, để Tạ Trường Tịch giúp Hồ Miên đỡ Tần Mẫn Sinh. Trong chớp mắt đó, một cây châm độc từ chỗ tối b4n ra, Thẩm Dật Trần kinh hãi hô lên: “A Vãn!”

Mọi người chỉ nghe một tiếng hô, chưa kịp phản ứng, đã thấy Thẩm Dật Trần trực tiếp che ở trước mặt Hoa Hướng Vãn!

Hoa Hướng Vãn trợn to mắt, theo bản năng duỗi tay đỡ lấy Thẩm Dật Trần, nhìn y ngã vào trước người mình.

Độc châm vào bụng, Thẩm Dật Trần đồng thời nôn ra một ngụm máu đen.

Hoa Hướng Vãn đờ người. Nàng đỡ Thẩm Dật Trần, cả người đều run rẩy.

Hoa Hướng Vãn không nghe thấy gì cả. Trong một chớp mắt, nàng có chút không phân rõ thời không, cảm giác mình như lại về hai trăm năm trước, về giây phút Thẩm Dật Trần ch3t ở trong nguc mình.

Y đeo theo mặt nạ, đôi mắt màu xanh biếc dưới mặt nạ kia đầy quan tâm, ở trong nguc nàng ngửa đầu nhìn nàng.

Y sẽ lẩm bẩm gọi tên nàng: “A Vãn.”

Y sẽ nói với nàng: “A Vãn, quên Tạ Trường Tịch, trở về đi.”

Giờ phút này y chưa nói cái gì, nhưng mà nàng lại cảm thấy đôi mắt kia giống với năm ấy như đúc, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra lời đó.

Tạ Trường Tịch phản ứng nhanh nhất ở trong đám người, gần như trong nháy mắt Thẩm Dật Trần ngã xuống đất, Tạ Trường Tịch đã xuất hiện ở trước người Vu Mị. Chàng bóp cổ Vu Mị, lạnh băng nói: “Giải dược!”

Vu Mị nhìn chàng, trên mặt không sợ chút nào, chỉ nghiêng nghiêng đầu, cười thành tiếng: “Tiểu Đạo quân tuấn tú như vậy, thật là đáng tiếc.”

Nói xong, nàng ta ném bình thuốc về phía xa. Tạ Trường Tịch theo bản năng quay đầu lại bắt lấy.

Vu Mị đột nhiên giơ tay chộp vào cổ tay Tạ Trường Tịch, một con rắn độc từ trong tay áo nàng lập tức phi ra. Tạ Trường Tịch quay lại nắm phần đầu rắn độc, ném mạnh về phía Vu Mị.

Vu Mị thấy rắn độc ném tới, mũi chân điểm một cái lùi về phía sau, cười nói: “Vu Cổ Tông không quản được đệ tử, làm khách khanh Hợp Hoan Cung bị thương. Vu Mị lập tức xử trí đệ tử, bồi tội với Hợp Hoan Cung.”

Nói xong, Vu Mị vung tay lên lập tức xẹt qua yết hầu một tu sĩ, máu tươi từ cổ tu sĩ phun ra. Mọi người tránh ra, tu sĩ này quỳ trên mặt đất, “Bịch bịch” một tiếng ngã xuống đất.

Tạ Trường Tịch bóp ch3t rắn độc trong tay, xoay người đi về phía Hoa Hướng Vãn.

Hồ Miên lấy bình thuốc, đút cho Thẩm Dật Trần uống. Thấy Tạ Trường Tịch lại đây, nàng ấy quay đầu nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Ngươi cùng Vãn Thu đỡ Dật Trần về đi.”

Tạ Trường Tịch nhỏ giọng đồng ý, đi đến phía sau Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn ôm Thẩm Dật Trần, nàng vẫn luôn tự vận chuyển linh lực cho y. Tay nàng đang run, rõ ràng đang kìm nén cảm xúc gì đó.

Tạ Trường Tịch mím chặt môi, chỉnh đốn tâm tình một lúc, cuối cùng cong lưng, đi đỡ Thẩm Dật Trần, nhẹ giọng nói: “Tỷ, chúng ta đi về trước.”

Hoa Hướng Vãn nghe chàng nói, miễn cưỡng ngẩng đầu. Nàng bình tĩnh nhìn chàng. Lúc lâu sau, nàng mới gật gật đầu, khàn giọng nói: “Ừ.”

Tạ Trường Tịch cong lưng, cõng Thẩm Dật Trần lên. Hồ Miên liếc ba người một cái, chỉ nói: “Các ngươi đi về trước. Ta còn có chuyện muốn nói với Tần Mẫn Sinh.”

Hoa Hướng Vãn căn bản không nghe lọt tai Hồ Miên nói gì, nhưng lý trí duy trì trấn định trên mặt nàng. Nàng gật gật đầu: “Được.”

Nàng nói xong, cùng Tạ Trường Tịch cõng Thẩm Dật Trần rời đi.

Chờ ba người đi xa, Hồ Miên mới quay đầu lại, nhìn về phía Tần Mẫn Sinh ngồi dưới đất.

Hắn ta có chút suy yếu dựa vào một sườn núi nhỏ, thở hổn hển nhìn nàng ấy.

Phát hiện Hồ Miên nhìn qua, hắn gần như là theo bản năng định cầm kiếm, nhưng lại nghĩ tới gì đó, cuối cùng buông ra.

Hồ Miên bình tĩnh nhìn người trước mặt, từng bước một đi đến trước mặt hắn ta.

“Nên nói ta đều đã nói.” Tần Mẫn Sinh ra vẻ trấn định, “Muốn giết muốn chém tùy nàng.”

“Vì sao muốn chạy trốn?”

Hồ Miên một lần nữa hỏi lại. Tần Mẫn Sinh nhíu mày như không kiên nhẫn: “Ta ghét nàng.”

“Vì sao không tiếp tục lừa nữa?”

“Ta nói.” Tần Mẫn Sinh quay đầu: “Ta ghét nàng! Ghét đến mức ta không muốn lừa...”

Còn chưa dứt lời, hắn ta đã bị người nắm cằm bắt quay đầu lại, ngay sau đó đôi môi ấm áp dán lên.

Tần Mẫn Sinh sửng sốt, cái lưỡi linh hoạt của đối phương làm hắn ta gần như bị đánh cho tơi bời.

Hắn ta theo bản năng nắm chặt cỏ xanh bên người, thân mình nhẹ nhàng run lên dưới nụ hôn của đối phương.

“Vì sao trốn?”

“Ta ghét... Ưm...”

“Vì sao?”

“Hồ Miên!”

“Vì sao?”

Khi hắn ta bị người phía trên ấn xuống, cả người hắn ta gần như chỉ muốn co lại.

Hồ Miên dùng một con mắt bình tĩnh nhìn hắn ta, xé rách băng vải trên mặt hắn ta. Nàng cúi xuống, quần áo theo đó rộng mở, ra lệnh cho hắn ta: “Nói chuyện! Tần Mẫn Sinh.”

Tần Mẫn Sinh không nói nên lời, hơi thở của hắn ta dồn dập.

“Tần Mẫn Sinh!” Nàng quan sát vết thương của hắn ta, gọi hắn ta: “Mở mắt.”

Tần Mẫn Sinh nghe lời nàng nói. Hắn ta căn bản không thể nghĩ nổi cái gì, chậm rãi mở mắt ra, thấy người trước mắt ngồi ở trên mình.

Nàng khống chế hắn ta, nắm giữ hắn ta giống như thần minh nhìn xuống chúng sinh, bình tĩnh hỏi hắn ta: “Chàng nói cho ta một lần cuối cùng, vì sao muốn chạy trốn?”

Hắn ta muốn nói câu “Ta ghét ngươi” kia, nhưng khi dùng đôi mắt của nàng nhìn nàng, nhìn nàng đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, cao quý như vậy, thân mật với hắn ta như vậy, chỉ thuộc về hắn ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc hắn ta “Ong” một cái, đẩy ra mây mù, hiện ra ánh mặt trời.

“Chàng nói đi!” Hồ Miên cong lưng, lộ ra dáng vẻ đẹp nhất của nàng, cong khóe môi: “Chàng ghét ta.”

Nhìn dáng vẻ nàng, Tần Mẫn Sinh đau đớn nhắm mắt lại.

“Hồ Miên!” Hắn ta đột nhiên ôm nàng vào trong nguc, đảo khách thành chủ. Hồ Miên vui mừng đến kêu lên một tiếng sợ hãi, trong vui sướng nghe Tần Mẫn Sinh run rẩy mở miệng: “Ta thích nàng.”

Đúng là bởi vì thích nên mới không lừa được, không thả được, trốn không thoát.

Nghe hắn ta nói, Hồ Miên cười thành tiếng. Nàng ôm lấy cổ hắn ta, cực kỳ sung sướng.

Khi hai người làm càn ở nơi hoang dã, Tạ Trường Tịch cõng Thẩm Dật Trần trở lại tiểu viện.

Thẩm Dật Trần đã khá tỉnh táo. Ánh mắt y vẫn luôn ở trên người Hoa Hướng Vãn, không dời đi giây nào.

Tạ Trường Tịch làm bộ nhìn không thấy ánh mắt y, đặt y lên giường, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn, chỉ nói: “Tỷ tỷ đi nghỉ ngơi đi. Ta ở chỗ này trông Thẩm công tử.”

Hoa Hướng Vãn không nói lời nào. Nàng nhìn Thẩm Dật Trần, gần như chỉ trong nháy mắt đối diện, nàng lập tức hiểu đối phương muốn nàng ở lại.

Nàng có quá nhiều thứ muốn hỏi, mà đối phương có lẽ cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch: “Ta ở chỗ này trò chuyện với Thẩm công tử.”

“Ngươi và hắn có gì mà nói?”

Tạ Trường Tịch lập tức mở miệng: “Ta ở chỗ này là được.”

“Tạ Trường Tịch.” Hoa Hướng Vãn nâng mi, nhấn mạnh: “Ta muốn nói chuyện với huynh ấy.”

Tạ Trường Tịch không lên tiếng. Chàng chặn ở giữa hai người. Trong một chớp mắt, chàng cảm thấy mình như một người thừa.

Chàng không nhịn được nắm chặt tay lại. Vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh xuống: “Tránh ra!”

“Ngươi đã đồng ý với ta.”

Tạ Trường Tịch nghe nàng nói, không nhịn được lên tiếng: “Ngươi đã nói...”

“Ta đồng ý với ngươi.”

Hoa Hướng Vãn biết chàng muốn nói cái gì, ngắt lời chàng: “Nhưng không đại biểu ta đến nói chuyện cũng cần phải có sự đồng ý của ngươi. Tạ Trường Tịch, nhớ kỹ thân phận của ngươi.”

Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch đờ người.

Chàng nhìn đôi mắt lạnh băng của Hoa Hướng Vãn, cảm giác trong lòng như bị đao khoét.

Chàng không thể nhìn ánh mắt như vậy, cũng không muốn ở trước mặt Thẩm Dật Trần tranh chấp với Hoa Hướng Vãn, để người ta thấy chuyện cười của mình.

Chàng chỉ có thể cúi đầu, lẩm bẩm: “Vâng, tỷ tỷ.”

Nói xong, chàng xoay người đi ra ngoài.

Chờ hắn ra khỏi phòng, Hoa Hướng Vãn tiến lên đóng cửa phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Dật Trần và nàng. Hoa Hướng Vãn đưa lưng về phía y. Lúc lâu sau, mới nghe y dịu dàng gọi: “A Vãn.”

Hoa Hướng Vãn run lên, nàng không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, Thẩm Dật Trần còn có thể nhận ra nàng.

Nàng đưa lưng về phía Thẩm Dật Trần, cúi đầu không dám trả lời.

Thẩm Dật Trần thấy tư thái của nàng, than nhẹ: “Ta biết là muội.”

“Huynh...” Hoa Hướng Vãn vô thức nắm lấy thanh điêu khắc trên cửa sổ: “Sao huynh biết...”

“A Vãn!” Thẩm Dật Trần cụp mi, nhỏ giọng trả lời: “Muội đã quên, ta thấy Tạ Trường Tịch rồi.”

Lời này làm Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Ngay sau đó nàng ý thức được, đây là năm thứ ba nàng quen Tạ Trường Tịch. Thẩm Dật Trần đã sớm gặp Tạ Trường Tịch ở Vân Lai.

Hiện giờ y ở Tây Cảnh nhìn thấy một người giống Tạ Trường Tịch như đúc, tên giống như đúc, sao có thể không có chút nghi ngờ nào?

“Cho nên ta thử muội. Chữ muội viết, tuy rằng đã thay đổi rất nhiều, nhưng ta vẫn nhận ra.”

Hoa Hướng Vãn ngơ ngác quay đầu lại. Nàng nhìn Thẩm Dật Trần ngồi ở trên giường, trong ánh mắt dịu dàng của đối phương mang theo vài phần thương xót: “A Vãn, vì sao muội lại thành dáng vẻ ngày hôm nay?”

Nghe câu này, Hoa Hướng Vãn bất giác cảm thấy mũi hơi chua xót.

Nàng lẳng lặng nhìn đối phương, miễn cưỡng cười rộ lên: “Ta thành dáng vẻ gì?”

Thẩm Dật Trần nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo khổ sở: “Chữ của muội, rất quy củ, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ lúc trước nữa.”

“Như vậy không tốt à?” Hoa Hướng Vãn cười khổ: “Trước kia huynh hay nói chữ ta xấu, nói không nhìn được.”

“Vì sao lại giả dạng làm Vãn Thu?”

Thẩm Dật Trần không ôn chuyện với nàng, lập tức hỏi ra nghi vấn của mình: “Vì sao không chịu nhận ta?”

“Vậy còn huynh?”

Hoa Hướng Vãn hỏi lại: “Vì sao biết rõ thân phận ta, còn không vạch trần?”

“Bởi vì ta biết, muội làm chuyện gì nhất định có nguyên nhân của mình:” Thẩm Dật Trần bất đắc dĩ: “Ta chỉ có thể phối hợp. Nên muội trả lời vấn đề của ta đi.”

Y biết tính nàng. Mọi chuyện nàng đều muốn tranh, dù trả lời vấn đề, cũng phải để đối phương trả lời mình trước.

Mọi chuyện y đều bao dung nàng, nơi nơi nhượng bộ nàng.

Nàng nhìn người còn sống trước mặt, nghĩ đến năm đó nàng cõng y đi ở trên đường núi. Ngày đó mưa to tầm tã, nàng cõng y, muốn đi tìm Tạ Trường Tịch.

Đó là chỗ dựa vào duy nhất của nàng lúc ấy, nàng muốn tìm chàng, muốn cầu xin chàng cứu y.

Y sắp ch3t. Bằng hữu quan trọng nhất trong cuộc đời nàng - thậm chí là thân nhân.

Nàng nhìn người trước mặt, cảm giác không thể thở nổi, nhưng nàng vẫn nói ra. Nàng miễn cưỡng cười rộ lên: “Bởi vì đây là một ảo cảnh giả.”

“Ảo cảnh?”

Thẩm Dật Trần có chút mờ mịt. Hoa Hướng Vãn gật đầu, giải thích: “Đây đều là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Hiện tại huynh chỉ là một ảo ảnh. Ta trở về, cũng chỉ vì nhìn xem năm đó đã xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Dật Trần nghe lời này, ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Vãn. Lúc lâu sau, y như đã hiểu gật gật đầu: “Cho nên, ta cần phải dựa theo quỹ đạo năm đó, tiếp tục hành đ0ng thì mới không quấy rầy đến muội, phải không?”

“Vâng.”

Hoa Hướng Vãn cụp mi. Thẩm Dật Trần nghĩ gì đó, không nói gì.

Một lát sau, y mới mở miệng: “Vậy muội đã biết tương lai?”

“Biết.”

“Lần này ta đi Vân Lai, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ta mừng sinh nhật muội, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Đồ ta đưa cho muội, muội có thích không?”

“Thích.” Hoa Hướng Vãn nghẹn ngào. Thẩm Dật Trần nghe được lời này thì nhẹ nhàng cười.

“Ta an tâm rồi.”

Vẻ mặt y ôn hòa dường như không có gì nhớ mong.

Nhìn người trước mặt, Hoa Hướng Vãn không nhịn được hỏi: “Huynh không hỏi về mình à?”

Thẩm Dật Trần không nói lời nào. Y nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn nhìn vào người trước mắt, lúc lâu sau nàng nghe đối phương ôn tồn hỏi: “Đoạn hồi ức này cách hiện tại của muội bao nhiêu năm rồi?”

“Hai trăm năm.”

“Như vậy...” Thẩm Dật Trần như có chút tiếc nuối: “Ta đã không làm bạn với muội hai trăm năm, phải không?”

Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn đột nhiên trợn tròn mắt.

Thẩm Dật Trần khẳng định suy đoán của mình. Y chỉ hỏi: “Ở hiện tại ta đã ch3t, đúng không?”

Đôi môi Hoa Hướng Vãn run lên, nước mắt rơi xuống. Nàng nhìn thanh niên trong sáng như trăng này ở trong một mảng mơ hồ.

Lúc lâu sau, nàng mới có thể nói: “Đúng vậy.”

Trong khoảnh khắc nàng trả lời, Tạ Trường Tịch ngoài cửa ngồi đột nhiên mở to mắt.

Trong một chớp mắt, ký ức như hoa tuyết tràn đến.

Chàng ngơ ngác nghe Hoa Hướng Vãn nói: “Huynh đã đi, rất lâu, rất lâu rồi.”

___

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi