KIẾN KHÔNG

Hứa Khinh Ngôn đón ánh mắt của anh, sau một lát, vị Nhị gia này bày ra vẻ mặt thản nhiên: "Đáng tiếc, ai động dao trên người tôi cũng đều không thể sống tiếp."

Nói cách khác hại anh hay cứu anh đều chỉ có một cái kết. Đây là loại logic gì vậy!

Con người này thật là ngông cuồng.

"Tôi biết ai muốn hại anh." Hứa Khinh Ngôn không thể từ bỏ, cô muốn đánh cược lần cuối, "Anh không muốn biết sao?"

"Cô sẽ nói cho tôi biết?" Nhị gia đưa mắt liếc nhìn cô..

Hứa Khinh Ngôn nghiêm mặt nói: "Cho bọn họ ra ngoài hết, tôi chỉ nói với anh."

Vừa dứt lời, một người từ bên trái bước ra, nghiêm nghị mắng cô: "Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?"

Hứa Khinh Ngôn nhận ra hắn, đó chính là người đàn ông đến cứu viện đêm đó, hình như gọi là Tửu ca.

Hứa Khinh Ngôn mặt không đổi sắc, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Nhị gia, sợ bỏ lỡ một tia thái độ của anh. Cho dù nói vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, trong căn phòng này, có thể giữ cái mạng này cho cô cũng chỉ có người này, cô cảm giác chắc được điều đó.


Nhị gia vẫn trầm mặc, trong mấy giây ngắn ngủi này, Hứa Khinh Ngôn dường như cảm giác bản thân đang trên đường đi đến cửa Địa Ngục.

Sau một lát, anh ta đột nhiên đưa tay quơ quơ: "Đều ra ngoài đi."

Lúc đó tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hết sức kinh ngạc, A Báo đứng bên giường làm ra vẻ pho tượng cũng khó tránh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thế nhưng, lời Nhị gia chính là lệnh.

Ngay sau đó, người đầu tiên đứng dậy rời đi, chính là lão đại, người bên cạnh cũng theo sát phía sau. Sau đó, thiếu niên mặt đầy lo lắng, nhìn Nhị gia, rồi lại nhìn Hứa Khinh Ngôn, yên lặng ra khỏi phòng. Tam tiểu thư dù không tình nguyện, nhưng vẫn bĩu môi rời đi. Mấy người phía sau họ cũng đều lần lượt rời đi.

"A Báo, ngươi cũng đi đi."

A Báo sửng sốt một chút, hắn cũng phải rời đi? Nhưng hắn lại không dám phản bác, lập tức tuân lệnh, bước nhanh ra ngoài.


Trong phòng chỉ còn lại Hứa Khinh Ngôn và Nhị gia, cô nhìn anh, đồng thời anh cũng đang nhìn cô.

Khuôn mặt thanh tú, độ cong của đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt có chút hẹp dài, trong mắt có ánh sáng, đầy cảnh giác. Mũi của cô rất thẳng, sắc môi hơi nhạt, khuôn mặt cùng mái tóc ngắn ngang tai, nhìn có phần lạnh lẽo.

Có loại hoa gọi Tuyết Liên, được tạo ra dường như dùng để hình dung cô.

Nhị gia không nhìn cô nữa, như không có việc gì : "Được, bây giờ cô có thể nói."

"Tôi nói rồi anh có thể tha cho tôi một con đường sống sao?"

"Hai việc này có liên quan à?"

"...... Tôi cần một lời hứa."

"Tôi chưa từng cho bất kì ai lời hứa."

Nhị gia nở nụ cười, đại não Hứa Khinh Ngôn nhanh chóng chuyển động, khống chế hô hấp ngày càng trở nên gian nan của mình.

Người trước mắt này nhìn có vẻ hững hờ, nhưng cô biết anh tuyệt đối không có khả năng vô hại như bề ngoài.


Cuối cùng nên lựa chọn uy hiếp hay là cầu xin đây? Trong mấy giấy ngắn ngủi, Hứa Khinh Ngôn đã ra được quyết định quan trọng liên quan đến sự sống chết của bản thân.

"Anh nói ...... Ai chạm qua cơ thể anh đều không được sống, tôi đoán có lẽ nguyên nhân ở trong đó là do anh đã từng làm qua phẫu thuật cấy da."

Lời nói thốt ra thì sẽ không có đường rút lui, trong nháy mắt này tim Hứa Khinh Ngôn dường như muốn đâm thủng ngực mà chui ra.

Người trên giường đến lông mày cũng không hề nhíu lại cái nào, hoàn toàn không hề bị lay động, anh sờ cằm, cười nói: "Bác sĩ Hứa, cô so với mọi người rất biết cách lấy lòng tôi."

Trong lúc nhất thời, mồ hôi lạnh của Hứa Khinh Ngôn đều đã trượt xuống đến hàm dưới, nhẹ nhàng nhỏ trên sàn nhà, hóa thành một ngấn nước, đảo mắt đã không còn tung tích.
Lấy lòng? Cô không hiểu đây là ý gì.

Nhị gia thoải mái nói: "Bọn họ không phải quỳ xuống đất cầu xin tha mạng thì chính là khóc ròng ròng, quá không thú vị. Cô ngược lại thật rất thú vị, được, hôm nay tôi có thể tha cho cô một mạng, nhưng mà, " Anh đổi tư thế ngồi, thản nhiên nói, "Đừng bao giờ xuất hiện lại trước mặt tôi."

Hứa Khinh Ngôn vỗ một cái lên đại não trống rỗng của mình, dường như không thể tin được sự chuyển hướng đột ngột này.

"Sao, không đồng ý?" Nhị gia nhấc mí mắt lên dò xét cô.

Hứa Khinh Ngôn như người trong mộng vừa tỉnh: "Đồng ý."

Giọng nói của cô mang theo run rẩy, không phải cô quá nhát gan, mà là sau khi trải qua một vòng sinh tử, giành lại được cuộc sống mới, niềm vui to lớn khiến cô khống chế không nổi kích động.

Hứa Khinh Ngôn do dự mãi, vẫn nhịn không được hỏi: "Anh không muốn biết máy ảnh đang ở đâu sao?"
Nhị gia xem thường nói: "Tôi đã phái người tìm được."

Hứa Khinh Ngôn hết sức kinh ngạc, người này tâm tư đã kín đáo đến mức độ nào, cô tự cho là mình có lợi thế hóa ra chỉ là vô dụng, nghĩ đến đây, Hứa Khinh Ngôn lại thấy sợ, cô thật đúng là may mắn.

A Báo bước vào, Nhị gia nhẹ giọng phân phó vài câu, sắc mắt của hắn lập tức thay đổi, ánh mắt không tự chủ mà nhìn Hứa Khinh Ngôn. Sau đó hắn gật đầu nói một tiếng đã hiểu, rồi lập tức đến trước mặt Hứa Khinh Ngôn, nói: "Bác sĩ Hứa, mời đi theo tôi."

Hứa Khinh Ngôn chân sớm đã mất cảm giác, sau khi trải qua kinh hãi, toàn thân mềm nhũn, lảo đảo xém chút nữa đã ngã sấp mặt, cô cắn răng đi ra tới cửa.

Nhị gia đột nhiên gọi cô lại: "Bác sĩ Hứa."

"Anh đã đồng ý tha cho tôi một mạng."

Hứa Khinh Ngôn bỗng nhiên dừng chân lại, tựa bên cạnh cửa, không dám quay đầu, sợ tên đàn ông này bây giờ đột nhiên hối hận.
Nhị gia nhìn bóng lưng căng cứng của cô, cười nói: "Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn."

"Không cần."

Hứa Khinh Ngôn nhanh chóng trả lời.

Nhìn thấy Hứa Khinh Ngôn được A Báo đưa ra cửa lớn, Tam tiểu thư Lý Chi vẻ mặt không ngờ, vội vàng chạy về phòng, hỏi: "Nhị ca, anh thả người phụ nữ kia?"

"Ừ."

Sau khi xác nhận, Lý Chi càng kinh ngạc hơn: "Vì cái gì? Máy ảnh không phải cũng đã tìm được rồi sao, cô ta không có giá trị lợi dụng."

Lương Kiến Không từ từ nằm xuống, nhắm mắt, cự tuyệt trả lời câu hỏi.

"Chị, đi thôi, Nhị ca bị thương mới khỏi, cần nghỉ ngơi."

Lão út Lý Hòe liếc mắt nhìn ra được dụng ý, lôi kéo Lý Chi đang bất mãn rời đi.

Lý Chi vẫn là nghĩ mãi không ra, chạy tới hỏi Lí Đồng: "Đại ca, nhị ca vì sao lại thả người phụ nữ kia?"

Lí Đồng đang cho cá ăn, bể cá thủy tinh hắt lên khuôn mặt của hắn, không nhanh không chậm nói: "Nhị ca của em có phán đoán của mình, nó quyết định rồi sẽ không thay đổi."
Lý Chi híp mắt: "Em cảm thấy có điều kỳ quặc."

Lý Hòe đẩy cô ta một cái: "Chị không phải đang hoài nghi nhị ca nhìn trúng bác sĩ Hứa đó chứ."

Lý Chi tức giận nói: "Nói cái gì đó, chỉ vì nhìn cô ta làm dáng vẻ bình tĩnh cảm thấy rất khó chịu."

"Suy nghĩ của chị gì mà lạ quá, em ngược lại cảm thấy rất khó gặp được người phụ nào có khí phách như vậy."

Hai chị em họ cãi nhau hình như rất vui vẻ, đại ca thì tiếp tục cho cá ăn, làm như không nghe thấy gì.

—————————————————————————————

A Báo tự mình lái xe chở Hứa Khinh Ngôn đi, vẫn ý như lúc đến, cô bị bịt mắt, trên đường đi không khí ngột ngạt đến khó chịu, hai người đều không nói chuyện.

Hứa Khinh Ngôn cho tới bây giờ vẫn còn mồ hôi lạnh từng đợt bốc lên, dưới họng súng ống cô còn không kịp hoảng sợ, nhưng ở trước mắt người đàn ông kia, cô lại vô cùng sợ hãi. Anh ta giống như đặc biết có uy thế áp chế cô, ép cô tới thở không nổi, dù hiện tại sớm đã rời xa tầm mắt của anh, cô vẫn cảm thấy trong lòng rét run.
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi dừng lại.

"Đến nơi rồi."

A Báo thay cô tháo bịt mắt xuống, Hứa Khinh Ngôn nhìn phía ngoài cửa sổ, đối diện đường lớn kia chính là nhà cô.

Xem ra bọn họ sớm đã điều tra cô.

"Tôi có thể đi rồi sao?"

"Có thể."

"Các người sẽ không lại tới tìm tôi chứ?"

Cô cần một đáp án chắc chắn để không có nỗi lo về sau.

"Sẽ không."A Báo trầm mặc một lát, con mắt đen như mực nhìn thẳng vào Hứa Khinh Ngôn, người phụ nữ trước mặt này mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng thái độ bình ổn, cô không phải không sợ, chỉ là so với người khác khống chế tốt hơn. Từ cách cô dùng dao cũng có thể nhìn ra, đôi tay không thấy chút run rẫy nào. Cho dù đối mặt với các lão đại Lý gia, dù sợ hãi, cũng không để mình nhát gan, chỉ dựa vào ấy, A Báo cũng phải bội phục.
Hắn còn nói: " Bác sĩ Hứa, Nhị gia bỏ qua cho cô lần này, sẽ không có lần thứ hai, từ giờ trở đi quên hết mọi thứ, như vậy đối với cô là lựa chọn tốt nhất."

Hứa Khinh Ngôn gật đầu, yên lặng xuống xe. Trong không khí hơi ẩm ướt, giống như vừa mới mưa, Hứa Khinh Ngôn không khỏi ôm chặt hai tay, bước nhanh đi về trong nhà. Cô biết phía sau vẫn còn có người đang nhìn cô chằm chằm, cô không thể quay đầu.

Hứa Khinh Ngôn vừa mới tiến vào cửa chính, quay đầu nhìn khoảng trời tối tăm, sững sờ đứng một lúc. Mấy phút sau, cô chạy vào phòng ngủ, ngã xuống giường, dùng chăn mỏng bao bọc toàn thân, cuộn tròn cơ thể, đem đầu chôn trong chăn. Mấy ngày nay phát sinh đủ loại va chạm lung tung, đều giống như chỉ cần ngủ một giấc, là có thể đem mọi việc xem như ác mộng ép buộc biến mất.
Thứ đánh thức Hứa Khinh Ngôn chính là âm thanh vang động của tiếng đập cửa, cô từ từ đem đầu từ trong chăn nhô ra, chậm một hồi lâu mới nhận ra rõ nơi này là nhà mình, mà không phải tầng hầm kín không kẽ hở. Hứa Khinh Ngôn không khỏi cười khổ, trở lại cuộc sống bình thường ngược lại làm cho cô có chút không thích ứng.

Người ngoài cửa hô to: "Hứa Khinh Ngôn, có trong đó không?"

Hứa Khinh Ngôn sững sờ, lập tức muốn chạy ra mở cửa. Nhưng cúi đầu nhìn lại, bộ quần áo trên mình này còn lưu lại vết máu, bôn ba lăn lộn, truy sát bắn nhau, sớm đã vừa dơ vừa hôi, càng đừng đề cập đến dáng vẻ bẩn thỉu hiện tại của cô. Cô lập tức thay bộ đồ mặc ở nhà, sửa sang đầu tóc, đeo kính lên, cố che đi sắc mắt không được tươi tắn của mình.

Tào Kình tay đang đập cửa dừng lại trên không trung, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ em nói không liên lạc được với em, hóa ra là đang hưởng thụ, ngủ ngon giấc ở nhà. Điện thoại không có tín hiệu à?"
"Ừ, tự động tắt máy."Cô vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói đã khàn đến đáng sợ.

Tào Kình nhíu mày, đánh giá cô: "Sắc mặt kém như vậy, mới du lịch một chuyến mà mệt mỏi như vậy sao? Gặp cướp à?"

Tào Kình trêu ghẹo nói.

Người nói vô ý, người nghe có lòng, Tào Kình là cảnh sát hình sự. Trong nháy mắt Hứa Khinh Ngôn đã có suy nghĩ muốn nói cho người bạn thân lâu năm này những việc cô đã trải qua, muốn tìm kiếm cảnh sát trợ giúp.

Nhưng mà, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng kia chợt lóe lên.

Hứa Khinh Ngôn lời ra khỏi miệng lại biến thành: "Tôi không sao, do đường xá hơi xóc nảy một chút. Tôi muốn đi tắm, một hồi còn phải đến bệnh viện, anh mau về trước đi. Thật ngại quá, hại anh phải đi một chuyến."

"Chờ chút," Tào Kình quả nhiên là có cặp mắt sắc bén, anh nắm chặt tay Hứa Khinh Ngôn, thu hồi vẻ mặt cười đùa tí tửng, "Đây là vết máu gì?"
Đây không phải máu của Hứa Khinh Ngôn, là của người Nhị gia kia, Hứa Khinh Ngôn bình tĩnh nói: "Không có gì, trước đó trên đường trở về bị trầy một chút."

Tào Kình đắn đo một hồi, thấy cô không giống nói láo, gật đầu: "Được, nhớ tối mai về nhà ăn cơm."

"Không được."

"Em cần gì phải vậy chứ."

"Tạm biệt."

Hứa Khinh Ngôn lạnh nhát đóng cửa, ngoài cửa Tào Kình lại kêu to vài tiếng, cuối cùng cũng thôi.

Từ sự việc lần đó về sau, cô cùng người nhà đã trở mặt, cũng không nghe theo yêu cầu của họ tiếp tục học ở học viện âm nhạc nữa. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, quăng ra tin sẽ theo chuyên ngành y học.

Hứa Khinh Ngôn trong phòng tắm ròng rã hai tiếng mới khiến mình sạch sẽ trở lại. Cô nhìn đống quần áo bẩn bốc mùi kia, không chút do dự bỏ vào túi giấy, ra cửa ném vào thùng rác.
Hứa Khinh Ngôn lần nữa đi vào quỹ đạo của cuộc sống bình thường, đồng nghiệp hỏi cô về chuyến du lịch, cô điềm nhiên đem ảnh chụp chia sẻ cho mọi người xem.

Hoàn toàn như trước đây xem bệnh, trực phòng, họp, mỗi ngày loay hoay chân không chạm đất, giống như như vậy sẽ có thể quên mất máy ngày đen tối kia.

Thế nhưng, chẳng biết tại sao, Hứa Khinh Ngôn vẫn luôn nhớ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ, bao gồm từng vết sẹo trên người người đàn ông kia.

Nếu như thế giới ngầm đen tối chính là như vậy, thế nếu như anh còn sống, có phải cũng sẽ sống trong thế giới xảo huyệt dối trá đó mà bôn ba sinh tồn?

Cô đã từng hỏi anh, tại sao phải đi một con đường như thế, qua được hôm nay cũng không biết có ngày mai hay không, ai ngờ anh lại lên tiếng mỉm cười nói, Đời người có rất nhiều con đường, nơi muốn đi đến cũng không giống nhau, anh không có bản lĩnh gì, muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể đánh cược một lần.
Chỉ có điều tất cả bọn họ đều không nghĩ tới, con đường anh đi là con đường chết.

"Bác sĩ Hứa?"

Hứa Khinh Ngôn bỗng nhiên rút lại suy nghĩ, cô thật sự là đầu óc mê muội, giờ làm việc mà lại thất thần.

"Thật ngại quá, có chuyện gì?" Hứa Khinh Ngôn ngẩng đầu hỏi y tá.

"Có thêm một vị bệnh nhân muốn vào."

Hứa Khinh Ngôn nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ: "Buổi chiều đi."

"Người bệnh nhân đó không chịu, nói dạ dày đau đến kịch liệt, nhất định phải khám bây giờ."

Hứa Khinh Ngôn ngẩn người, lập tức nói: "Cho người đó vào đi."

Lúc người bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng đi vào, Hứa Khinh Ngôn vẫn đang vuốt hồ sơ bệnh lí, nghe được âm thanh, chỉ lạnh nhạt nói: "Mời ngồi. Đau dạ dày sao?"

"Ừ. Vô cùng đau."

"Chỉ mới đau hôm nay à? Trước đó có đau không?"

"Có, kéo dài ba bốn ngày rồi."
"Từng bệnh bao tử sao?"

Hứa Khinh Ngôn lật xem bệnh lí của anh ta, đúng lúc vừa ngẩng đầu, máu huyết toàn thân cô trong chốc lát từ lòng bàn chân chạy vọt lên tới đỉnh đầu. Vô cùng hoảng hốt với việc trước mắt, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh bởi vì đột nhiên kích động mà ửng hồng.

Tuyệt đối không có khả năng này.

Thẩm Nguyệt Sơ?

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhị gia: Tại sao ta vẫn còn nằm trên giường, eo của lão tử đều sắp gãy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi