KIẾN LỘC

Chức Hoan vẫn nói tiếp chuyện ấy: “Chuyện này cũng không thể trách vương gia, cũng không thể trách muội. Chỉ có thể trách bản thân ta, là do ta hồ đồ.”

Ta nhìn Chức Hoan, lòng ta không rõ. Ta nghĩ thay vì trở thành một người thông minh nhưng làm điều ngu ngốc thì chi bằng trở thành một kẻ ngốc thông minh. Tại sao cứ phải yêu? Tình yêu có gì tốt đẹp mà khiến người ta vứt bỏ tất cả, dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn nguyện yêu?

“Thôi bỏ đi, muội không thích nghe những lời này thì ta cũng không nói nữa.” Chức Hoan cầm lấy chiếc áo nhỏ xinh mới khâu xong đưa cho ta xem, bên trên thêu hình hai con cá chép mũm mĩm.

“Vật tĩnh mà như động, tỷ tỷ thật khéo tay.”

“Có điều đường kim mũi chỉ vẫn còn chưa thông thạo. Khi đều đặn, khi thưa thớt, khi sáng rõ, khi rối ren. Nhìn xa có vẻ cũng khá đẹp, khá sinh động nhưng khi nhìn gần, nhìn kĩ mới thấy đường thêu vẫn còn xiêu vẹo.”

Không phải nàng ta đang nói đến đường kim mũi chỉ mà là ám chỉ ta và Cảnh Yến. Khi sáng rõ, khi rối ren, thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Nhưng nàng có hiểu lòng ta hay không? Nếu như ta động lòng, chuyện sẽ không đơn giản như nàng ta và Nghiêm Phong.

Nếu ta động lòng, sợ rằng sẽ còn thảm hơn Chức Hoan cả trăm lần, sẽ gặp họa sát thân, thịt nát xương tan.

Trước giờ khi nào Cảnh Yến cũng diễn tròn vai. Từ khi “Chức Hoan được sủng” ngài ấy cũng không thường xuyên đến chỗ ta nữa.

Ngài từng cười và nói đùa với ta rằng, nếu bàn về việc diễn kịch lừa người thì ngài ấy rất có thiên phú, không dạy mà biết.

Buổi tối hôm ấy, ta đã lên giường nằm từ sớm. Đột nhiên, ngài ấy đến. Lúc đến, trên mặt ngài vẫn còn đang nét cười. Nhưng ta hiểu. Dù đang cười nhưng lòng ngài đã cực kì khó chịu.

Ta xuống giường, để chân trần chạy đến sà vào lòng ngài. Ta ôm ngài, muốn dùng hơi ấm xua tan bớt khí lạnh bao quanh người ngài. Ta nhẹ nhàng hỏi: “Vương gia sao vậy?”

Ngài ôm ta. Một lúc lâu không câu nào. Vòng tay ngài càng lúc càng siết chặt như muốn ta và ngài ấy hòa làm một.

Rất lâu sau đó, ngài ấy mới nói: “Nguyên Nguyên, hôm nay hoàng thượng truyền bổn vương vào cung. Người nói vài ngày nữa là mừng thọ thái hậu, muốn bổn vương lo liệu việc yến tiệc.”

Ta giật mình hỏi: “Tổ chức trong phủ sao?”

“Đúng vậy.” Cảnh Yến đáp lại bằng giọng trầm thấp vô cùng, vẫn chưa thấy ngài ấy lộ ra biểu cảm gì khác. “Thái hậu nói, người rất nhớ Chức Hoan nên muốn tới thăm nàng ấy.”

Ta cắn đôi môi khô khốc, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau tức. Một lúc sau mới hé được miệng, hỏi: “Là…ý của Mạc hầu đúng không?”

Ngài ấy không đáp lại, ngầm thừa nhận.

Ta ôm chặt lấy thắt lưng vương gia, vừa nói vừa bật khóc: “Vãn Thược cũng sẽ đến đúng không?”

“Đừng sợ. Nguyên Nguyên đừng sợ.” Vương gia lo lắng ôm ta thật chặt, sau đó dỗ dành ta “Nguyên Nguyên đừng sợ, nàng cứ ở yên trong phòng. Nghiêm Phong sẽ đến bảo vệ nàng, bổn vương sẽ phái Nghiêm Phong đến bảo vệ nàng.”

Phụ thân của Vãn Thược là hầu gia, mẫu thân là trưởng công chúa, hoàng thân quốc thích, cành vàng lá ngọc. Chuyện cô ta muốn làm Nghiêm Phong có thể cản được sao?

Cảnh Yến nhìn ta, mắt vằn tia đỏ. Giọng nói bùi tai bây giờ cũng trở nên khàn khàn, nhưng ngài vẫn gắng gượng cười: "Nguyên Nguyên! Nàng hãy tin ta một lần, một lần này thôi! Nàng hãy tin ta."

Ta rúc vào trong lòng ngài trộm lau nước mắt. Lòng đã quyết. Chỉ trông cậy vào ngài ấy, như vậy quá nguy hiểm.

Ta tin ngài, nhưng chính ngài ấy còn chưa lo xong cho mình. Điểm tựa của ta, chỉ có thể là chính mình.

Ngày mừng thọ thái hậu trời cũng không rét đậm, nhưng vẫn có tuyết rơi. Tuyết đọng trên cành hoa mai đẹp tựa như trong tranh thủy mặc.

Mừng thọ thái hậu chắc chắn không thể qua loa. Cả phủ ai nấy dù là ở viện nào, phòng nào cũng tất bật dọn dẹp, chuẩn bị.

Vì tổ chức gia yến nên những người tham dự đều là hoàng thân quốc thích. Bữa tiệc không quá đông người nhưng toàn là những nhân vật tiếng tăm, không thể đắc tội.

Thái hậu đi cùng với hoàng thượng và Cảnh Yến. Mới sáng sớm họ đã đến phủ. Trên phủ dưới phủ đều quỳ rạp xuống đất, khấu đầu hành lễ.

Chức Hoan được thái hậu cho miễn, thái hậu còn đích thân đi đến đỡ nàng ấy dậy, còn bảo Chức Hoan rất biết nghe lời.

Thái hậu nhìn rất hiền từ. Người cầm lấy tay Chức Hoan. Người nói lúc ở trong cung người thích nhất đồ Chức Hoan thêu, coi nàng ấy không khác con cháu trong nhà. Lời này có lừa trẻ con cũng không tin, thái hậu đang muốn tỏ rõ thái độ với Cảnh Yến.

Còn về hoàng thượng, bởi lẽ ta không dám ngẩng đầu, nên đến ngày hôm nay cũng chưa hề biết hoàng thượng trông như thế nào.

Người ra người vào, yến tiệc vô cùng ồn ào náo nhiệt. Ta và Lăng Nghi đều không thích ồn ào nên sau khi hành lễ đều trở về phòng.

Đến gần tối khách khứa đã đến đông đủ. Khi nhà đón khách quý, nữ nhân trong nhà nếu địa vị thấp kém sẽ không tiện ra ngoài, bởi vậy ta phải ở yên trong phòng.

Trời vừa tối Nghiêm Phong đến đứng canh trước cửa phòng. Ta hiểu như vậy nghĩa là Vãn Thược đã đến.

Lăng Nghi có ghé phòng ta một lần, nàng ấy nói rằng thái hậu sai người bày tiệc ở biệt viện, Chức Hoan cũng ở đó nên muốn hỏi ta có đến đó cùng thưởng rượu không.

Ta nói mình không đi Lăng Nghi liền cười nói: “Chức Hoan cũng nói muội sẽ không đi. Là ta nhiều chuyện cứ một mực muốn đến hỏi muội.”

Ta cũng cười nói với nàng ấy Chức Hoan đang có thai, đồ ăn thức uống đều phải hết sức chú ý, tỷ tỷ hãy quan tâm đến tỷ ấy nhiều hơn.

Không lâu sau, bên ngoài ca múa rộn ràng, khắp chốn đều vang tiếng tiêu tiếng khèn.

Ta ngồi ở trong phòng, bóng lưng Nghiêm Phong vẫn hắt lên cánh cửa nhưng trong lòng ta lại không yên.

Qua một lát lâu, thấy bên ngoài có động tĩnh, ta bèn sai tỳ nữ bên cạnh đi xem xem đã xảy ra chuyện gì. Khi quay lại, tỳ nữ sau nói thái hậu nương nương tâm trạng vui vẻ nên đã ban rượu thưởng cho tất cả các phòng.

Ta gật gật đầu, trong lòng bỗng có dự cảm không lành. Ta đi ra ngoài cửa, cách lớp cửa nói với Nghiêm Phong: “Nghiêm Phong đại nhân, chúng ta đến biệt viện xem sao.”

“Vương gia đã lệnh cho ta đứng đây canh giữ, Nguyên Nguyên cô nương cũng đừng tự ý hành động.”

“Nghiêm Phong đại nhân, ta không yên tâm. Hay là như này thế này, bên cạnh ta vẫn còn có một tỳ nữ, ngài đi qua đó xem thử tình hình thế nào, nếu không có chuyện gì thì quay về.”

Nghiêm Phong im lặng hồi lâu cuối cùng cũng không yên lòng, nói với ta: “Vậy ta đi rồi về ngay, cô nương nhất định phải cẩn thận.”

Thật ra ta cũng không biết làm như này là đúng hay sai, ta gặp nguy hiểm, Chức Hoan cũng gặp nguy hiểm. Gặp phải kẻ điên như Vãn Thược thì không ai an toàn cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi