KIẾN LỘC

Cảnh Yến cũng không miễn cưỡng, ngài chỉ cười: "Không phải Nguyên Nguyên sợ nóng đâu, nàng sợ bổn vương đối xử với nàng tốt quá, nàng sẽ không cầm được lòng."

Tưởng như ngài vẫn tiếp tục những trò đùa thường lệ, nhưng ta biết, những lời ngài nói là thật.

Ngài ấy hiểu ta tựa như đã rõ trong lòng bàn tay.

Ta cũng cười, trỏ vào đầu, nói với ngài: "Vương gia, ngài đúng là thổ phỉ sinh ra trong hoàng gia, cả đời sống dựa vào chỗ này này."

"Chỉ dựa vào cái đầu chẳng sống được đâu." Lời ngài thoáng qua, không rõ ngài có còn cười hay không: "Nàng nghĩ xem sinh ra trong chốn hoàng cung, mấy ai là không có đầu óc? Nhưng đến nay còn lại mấy người?"

Chỉ còn lại hai người - hoàng đế và ngài. Và vòng xoáy sinh tử vẫn chưa dừng lại.

"Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn đá bào nhé." Ta kéo tay ngài, nói: "Chẳng mấy khi ra ngoài được, không biết phố xá bây giờ sao, có cái gì hay ho không."

Hôm ấy Cảnh Yến dẫn ta đi dạo. Vì cũng không trùng vào dịp lễ hội gì nên đường cũng không nhiều người.

Ta và ngài dừng lại để ăn đá bào. Ngài bảo ta nếm thử quả sơn trà trong bát ngài, rao rằng vừa vào miệng là cảm nhận được vị chua man mát, ăn rồi lại đượm ngọt, đáng để ăn! Ta nghe ngài tả vậy cũng hơi ứa nước bọt, cho đến khi cắn vào quả sơn trà, vị chua xộc cả khoang miệng. Ta bị ngài lừa chứ!

Chủ sạp bán kẹo đường bên cạnh dòm trông Cảnh Yến không giống nhân vật tầm thường, hẳn không thiếu tiền bèn ghé sang chào hàng. Gã nói phu nhân, tiểu nhân vẽ cho người một con thỏ trắng được không ạ? Cảnh Yến đáp, trả ngươi hai xâu tiền vẽ cho nàng một một con sói xám. Người bán hàng rong liền rơi vào thế bí. Đoán rằng cả đời gã mở sạp này cũng chưa từng gặp khách nào muốn vẽ sói xám. Gã vội xin lui, nói rằng lão gia ơi, vẽ bằng đường không vẽ được đâu. Cảnh Yến vẫn chẳng từ bỏ ý định. Ngài nói sao mà không vẽ được, ngươi đứng sang một bên để ta vẽ! Rồi ngãi vẽ mãi vẽ mãi, được một cái...bánh đường! Ta và ngài chia đôi, mỗi người ăn một nửa.

Trên phố bày bán các loại son. Son được đựng trong những hũ nhỏ, khắc hoa nạm ngọc tinh tế, mời gọi người đến mua. Cảnh Yến bảo ta xem thử có ưng ý hũ nào không. Ta bèn cầm lần lượt lên đưa lên mũi ngửi thử. Sau đó ta quay lại, phụng phịu: Phu quân, chỗ này chẳng cái nào có xạ hương cả, không hiểu bán hàng thế nào nữa, thiếp không mua đâu! Chủ sạp nghe ta nói mà ngỡ ngàng đến há hốc mồm, như thể ông vừa mới đụng trúng một cô ngốc hàng thật giá thật.

Bên cạnh son trang điểm là các loại son dưỡng. Ta xem thử vài màu, ưng ý hai màu. Cảnh Yến phụ trách trả tiền. Ta bám dính Cảnh Yến đòi ngài thoa cho ta nhìn. Ban đầu ngài nhất quyết không chịu. Nhưng ta đã giở chiêu trò làm nũng ra, sau đó ngài cũng ậm ừ đồng ý. Da trắng lại điểm môi đỏ! Dù trên phố đèn đuốc sáng trưng, người qua lại cũng đã khá đông nhưng không ai dám nhìn ngài.

Khi trời tối hẳn, trên phố bắt đầu tưng bừng các trò tạp kỹ. Một con khỉ đeo những vòng hoa đội đầu đỏ thắm trên tay. Hoa đong đưa khỉ lắc lư nhảy qua đám đông đến tặng hoa cho ta, còn muốn đội lên cho ta nữa. Những người đến xem đều cười rộ cả lên, chỉ có Cảnh Yến đuổi nó, liên miệng đi ra đi ra, không đến lượt mày, đồ khỉ ho cò gáy.

Dạo chơi mãi cho đến khi chân đã rã rời, bụng như sắp nứt cả ra, ta và Cảnh Yến mới chịu ngừng. Cảnh Yến hỏi ta: "Nguyên Nguyên, nàng có vui không?"

Ta có vui không?

Ta vui lắm! Trong những giây phút ấy ta gần như không còn để ý ngài là ai. Khi ngài gọi ta là phu nhân, ta cũng gọi ngài là phu quân, tự nhiên như là vẫn vậy. Ta không đứng phía sau ngài cũng không sao. Ta có thể kéo tay ngài, đi bên ngài đầy trìu mến, đầy thân mật. Ta không cần phải suy xét xem giọng điệu, lời nói của ngài ẩn chứa hàm ý gì. Ta có thể để ngài đút đồ ăn cho mình, bảo ngài lấy cái này cái kia, quấn lấy ngài vòi ngài làm mặt xấu rồi cười vô tư lự...

Chúng ta là một đôi vợ chồng bình thường nhất trên đời, không có những biến cố bất ngờ, không có máu và nước mắt. Đôi ta chỉ như phù du trôi giữa biển đời, như những hạt muối rải suốt biển khơi.

Ta thực sự vui lắm!

Nhưng đây chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Mộng rồi sẽ tỉnh.

Thế là ta ngắm nhìn ngài, tiếng khẽ như gió thoảng, hỏi ngài: "Phu quân, chàng có vui không?"

Là do ta nhìn nhầm hay là do ngọn đèn hắt lên khuôn mặt ngài nên vậy? Mắt Cảnh Yến đo đỏ.

"Nguyên Nguyên, ta hứa với nàng, ta sẽ cho nàng tự do."

Ta cúi đầu, thì thầm, không biết ngài có nghe thấy hay chăng.

"Không ổn rồi. Cảnh Yến, cả ta và chàng đều khổ rồi."

Không nên, không nên, không nên rung động.

Khôn ngoan cả đời, dại lòng phút chốc. Giấu mình cả đời, khó giấu nổi lòng. Giờ đây, bộ giáp, con dao của cả hai đã có kẽ nứt, đã có chỗ cùn, cả hai e là đều lao đao.

Ngài nói ngài muốn cho ta tự do.

Ta nhìn ngài nhưng nụ cười đã tắt: "Cảnh Yến, thiếp khuyên ngài, nếu như đây là mánh lới lùi một tiến ba của ngài, thì ngài nên dừng ngay lại."

Ta nhìn thẳng vào mắt ngài, nói rõ từng chữ một: "Ngài còn nhớ thiếp từng nói gì không? Thiếp không lưu luyến ngài. Ngài cho thiếp tự do, thiếp sẽ đi thật."

Cảnh Yến vẫn như thường ngày, khuôn mặt lúc nào cũng thoảng ý cười: "Nguyên Nguyên, khi đó bổn vương cũng nói rồi, nàng làm vậy là đúng. Nói thẳng ra, mặc dù thế cuộc cũng chẳng dễ dàng, nhưng nếu khi nàng mới vào phủ, dù nàng không sống nổi ba ngày thì một mình bổn vương vẫn đối phó được."

Ngài bước đến, lấy lệnh bài từ trong hộp dưới gầm bàn, nói với ta: "Nguyên Nguyên, nàng hãy đi luôn trong đêm nay. Đường bộ không an toàn, nàng hãy đi đường thủy. Bây giờ bổn vương sẽ sắp xếp thuyền cho nàng. Hoàng thành không phải bến đỗ, cũng đừng đi về phía Bắc, phương Bắc đang có chiến tranh. Nàng nhớ đi về phía Đông, cứ đi mãi theo hướng đó, rồi cập vào bờ đến nước khác. Cả đời đừng quay trở lại."

Ta nhìn ngài, không khóc, không cười, cũng không nói.

Ngài lại đến giá sách lấy thứ gì đó, không nhìn ta, lại nói tiếp: " Vừa hay hôm nay Vãn Thược đang ở trong cung, quả là ông trời cũng giúp. Đồ đạc thì không cần mang đâu, cứ đi lặng lẽ thôi, tránh thu hút chú ý. Bổn vương sẽ chuẩn bị cho nàng 5 thỏi vàng, 10 lá vàng, đủ để nàng sống nhàn tản thảnh thơi, cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc. Nàng mau chóng về phòng chuẩn bị ít đồ cần thiết, đến đêm là đi ngay, trời sáng rồi không đi được đâu."

"Ngài nói thật sao, Cảnh Yến?" Ta hít vào rồi thở ra một hơi thật sâu: "Đừng có lừa gạt thiếp, thiếp sẽ đi thật đấy."

Ngài bước đến dang tay ra, nhưng lại lần lữa, cánh tay khựng lại giữa không trung, rồi lại bỏ xuống: "Thôi, không ôm nữa. Sợ nàng và ta đều không nỡ rời. Nguyên Nguyên, nàng hỏi bổn vương có vui hay không. Vui lắm, vui lắm, được ngày hôm nay vậy là mãn nguyện rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi