KIẾN LỘC

“Tiện tì, ngươi dám gạt bổn quận chúa!”

Ta quỳ rạp xuống đất, Mộc Thiển cũng giống ta, nằm sấp trên mặt đất như một con chó. Trong mắt Mộc Thiển chứa đầy hận thù, nàng nhìn ta chằm chằm.

Nàng ta vẫn đang chịu đòn còn ta bị nhốt vào một căn phòng rách nát, những vết thương không ngừng đau nhức.

Bị nhốt ở chỗ này, ta vẫn có thể thấp thoáng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn chưa lặn, còn Cảnh Yến đâu?

Cảnh Yến sẽ quay lại chứ?

Bên tai cứ văng vẳng tiếng van xin, gào thét rút ruột rút gan của Mộc Thiển, tiếng kêu càng ngày càng yếu ớt, dần dần chỉ còn là tiếng lẩm bẩm mơ hồ không thoát ra nổi cổ họng.

Ta thẫn thờ cúi đầu, không đếm xỉa tới tiếng đánh đập Mộc Thiển nữa, cũng phớt lờ cả sự hung hãn của ma ma.

Vãn Thược đang nhìn ta, ánh mắt như con chó đã bị bỏ đói ba ngày nhăm nhe nhìn một con thỏ nhỏ bị thương.

Loong – coong

Tiếng binh khí rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vang dội.

Ta ngẩng lên nhìn, là Vãn Thược vứt con dao găm xuống đất.

“Tiện tì, để có thể sống tiếp mà ngươi đã phí không ít công sức.” Nàng ta bước về trước vài bước, đá con dao găm về phía ta, nói: “Nhưng gương mặt này của ngươi thật sự khiến bổn quận chúa không thể an tâm được.”

Ta biết nàng ta muốn làm gì. Nhưng gương mặt này của ta không thể bị hủy hoại! Nếu ta bị hủy dung thì sẽ không còn bất cứ công dụng nào đối với Cảnh Yến nữa.

Ta từ từ bò lê lết lên phía trước, bàn tay run rẩy với lấy con dao, rút dao ra khỏi vỏ chỉ cầm lại duy nhất con dao găm.

Lưỡi dao sắc bén đang kề sát lên khuôn mặt nóng hầm hập, ta nhắm mắt lại trong miệng lẩm bẩm: “Nô tì đã rõ! Nô tì sẽ không gây thêm phiền toái cho quận chúa, không gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa.”

Ta đã dùng hết sức bình sinh nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy. Ta không biết mình có thể kéo dài được bao lâu, cũng không biết Vãn Thược có thể kiên nhẫn được bao lâu.

Xung quanh yên lặng đến kỳ lạ, dường như chỉ còn sót lại tiếng hít thở nhọc nhằn của ta.

“Thược Nhi, nàng muốn làm loạn cả vương phủ của ta sao?”

Giọng nói vang lên, vẫn mang theo ý cười cợt như trước, Cảnh Yến không vội vàng, không lo sợ mà chậm rãi đi vào trong.

Con dao găm trong tay ta rơi xuống đất khi nghe giọng nói ấy cất lên.

Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!

Vãn Thược sững sờ, nắm chặt tay thành nắm đấm nhưng tạm thời không thể không gác lại chuyện xử lí ta. Nàng ta quay sang phía Cảnh Yến hành lễ: “Vương gia.”

Cảnh Yến mỉm cười, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn ta mà nhìn Vãn Thược, nói một câu đầy ẩn ý: “Thược Nhi, bổn vương không biết nàng sẽ tới, nếu biết bổn vương nhất định sẽ không rời phủ.”

Câu nói trôi chảy như nước khiến người nghe không khỏi suy nghĩ. Vãn Thược là một kẻ điên chứ không phải kẻ ngốc, nghe những lời này của Cảnh Yến bèn nhận lỗi trước.

“Là Thược Nhi không có phép tắc.”

“Ừm, bổn vương không có ý này.” Ngài ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nàng không đến tìm ta, ta cũng đang có chuyện muốn tìm nàng.”

Không đợi Vãn Thược hỏi, Cảnh Yến giả bộ thở dài nói: “Chiếc hầu bao nàng tặng bổn vương không biết đã rơi ở đâu, nha hoàn của ta tay chân vụng về cũng không tìm thấy. Bổn vương cũng đã trách phạt.”

Những lời vương gia nói như là tình cờ trùng hợp với những gì ta đã nói với quận chúa. Xem ra cuối cùng vương gia cũng giúp ta.

Nhưng Vãn Thược cũng không ngốc, nàng ta cũng thừa biết vương gia cố ý nói vậy là để nàng ta nghe.

“Cũng không phải vật quý hiếm gì, mất rồi cũng không sao.” Nàng ta liếc nhìn Mộc Thiển bị đánh thừa sống thiếu chết, đang nằm dưới đất, rồi quay ra nói với Cảnh Yến: “Nô tì này ngứa tay ngứa chân dám trộm đồ của vương gia nên Thược Nhi mới dạy cho cô ta một bài học.”

Vãn Thược lấy chiếc hầu bao ra, hai tay dâng lên: “Bây giờ vật về với chủ cũ.”

Vài ba câu nói đã muốn quét sạch tội trạng của mình, nhưng Cảnh Yến đâu phải người đơn giản, tất nhiên sẽ không tin.

Vương gia cười cười nhận lấy chiếc hầu bao, cài vào thắt lưng bên hông. Tiếp lời Vãn Thược, nói đầy ẩn ý: “Thì ra là nha hoàn to gan này, bổn vương cũng không biết. Thược Nhi, tin tức của nàng cũng nhanh nhạy thật.”

Vãn thược giật mình, đang muốn nói gì đó lại bị Cảnh Yến nói trước: “Hai ma ma này trông khá quen mắt, cũng là người ở phủ lâu năm, tay chân nhanh nhẹn, cũng là người…rất thành thật. Nếu Thược Nhi đã thích vậy cứ đưa về cùng đi.”

Vãn Thược giữ vương gia lại, kiên trì biện minh: “Vương gia, người đang nghi ngờ ta cài tai mắt trong phủ sao?”

Lúc này nếu không phải do sức lực đã cạn kiệt, có khi ta đã không kìm được mà cười phá lên. Ngu xuẩn! Người như Vãn Thược nhất định không phải đối thủ của vương gia.

Quả nhiên, Cảnh Yến than thở một tiếng, nói một câu làm nàng hết đường lui: “Thược Nhi! Lời này của nàng thật khiến người khác đau lòng. Bổn vương thương xót nàng không có nha hoàn đắc lực bên cạnh, nàng có biết không?”

Lúc này Vãn Thược không chừng đã tức điên lên, cắn chặt răng, cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống, nên chỉ đành ngậm ngùi: “Được…được. Nếu vương gia đã có lòng tốt, vậy Vãn Thược xin nhận.”

Cảnh Yến càng cười tươi hơn, dường như muốn thừa thắng xông lên: “Nha hoàn sống dở chết dở này, lát nữa tìm lấy mảnh chiếu rách cuốn mang ném đi. Đồ vô dụng như này bổn vương không muốn thấy nữa, khiến Thược Nhi chê cười rồi.”

Những lời này rõ ràng là đang mắng Vãn Thược ngu ngốc. Nếu Cảnh Yến không phải là vương gia thì có lẽ đã bị nàng ta đâm cho một nhát dao rồi.

“Tiện tì sống dở chết dở này ta mặc kệ.” Nàng ta nhìn Cảnh Yến cực kỳ tức giận. Bỗng nhiên quay đầu sang nhìn ta: “Còn người này ta muốn mang đi.”

“Không được.” Cảnh Yến chậm rãi nói: “Đây là nha hoàn thông phòng đã theo ta nhiều năm.”

Vãn Thược sót ruột, tức giận mà ăn nói hồ đồ: “Nói dối! Ta đã sai người nghiệm thân cô ta!”

“Vãn Thược.” Cảnh Yến không lớn tiếng, thậm chí còn nói rất nhỏ nhưng lại khiến người nghe sợ hãi. Ngài ấy đi về phía Vãn Thược, nhìn chằm chằm nàng ta nói: “Vãn Thược! Thứ nàng muốn, bổn vương cao hứng sẽ cho nàng. Nàng đừng làm xằng làm bậy rồi tự mình đánh mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi