KIẾN LONG

Cố Phù Du cầm lấy đĩa, khẽ cúi đầu, một lúc sau, miễn cưỡng cười nói: "Là ta đã quên. Khi đó nó mới mấy tháng..."

Tiểu cô nương kia đã từ trên người A Phúc đi xuống, gọi: "Nương thân."

Chung Mị Sơ quay đầu lại vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Nghi Nhi."

Cố Phù Du cảm thấy một trận chấn động mạnh trong lòng, hai mắt run lên, trong mắt không có nước mắt thế nhưng lại vô cùng chua xót, nàng nhìn Chung Mị Sơ, ngơ ngác hỏi: "Tỷ gọi nàng là gì?"

Chung Mị Sơ nói: "Nghi Nhi, lại đây."

Nghi Nhị chạy tới, ôm chặt lấy eo Chung Mị Sơ, từ eo nàng ngẩng đầu, nhìn nàng cười. Chung Mị Sơ xoa xoa gò má nàng.

"Tại sao tỷ lại gọi nàng là Nghi Nhi?"

"Nhũ danh của nàng. Còn chưa đặt tên."

Vành mắt Cố Phù Du nóng lên, trong lòng vừa tê dại vừa ngứa, cực mềm gọi nàng một tiếng: "Chung Mị Sơ."

Chung Mị Sơ hỏi: "Ngươi không thích sao?"

Bởi vì có chút đau đớn và tiếc nuối khắc sâu vào tận đáy lòng, không có cách nào để đền bù, cho nên vĩnh viễn cũng không có cách để tiêu tan. Mặc dù chỉ là có cùng tên, nhưng cũng có thể bồi đắp một chút vào lỗ trống nơi đáy lòng. Bây giờ tâm tình của nàng khó có thể dùng từ vui mừng để hình dung, đến mức nàng đã không có cách nào mà suy nghĩ, rõ ràng là nữ nhi của Chung Mị Sơ, tại sao Chung Mị Sơ lại phảng phất như trưng cầu hỏi "ngươi không thích sao".

"Thích." Giọng Cố Phù Du khàn khàn. Sao lại không thích chứ. "Chung sư tỷ, ta có thể ôm nàng một cái không?"

Chung Mị Sơ gật đầu. Cố Phù Du nửa ngồi xổm xuống, vẫy tay với Nghi Nhi: "Nghi Nhi lại đây, lại đây."

Chung Mị Sơ vỗ nhẹ vào cánh tay Nghi Nhi. Nghi Nhi nhận được ý tứ của nương thân, đi đến trước mặt Cố Phù Du. Cố Phù Du tỉ mỉ nhìn gương mặt nàng, ôm trọn nàng vào trong lòng, ôm thật chặt.

Chung Mị Sơ nói: "Nghi Nhi, nàng là..."

Nghi Nhi: "Con biết, nàng là sư thúc."

Chung Mị Sơ nói: "Sư thúc?"

Chung Mị Sơ nhìn về phía Cố Phù Du. Cố Phù Du cảm thấy ánh mắt kia ý vị sâu xa: "Sao vậy?"

Cố Phù Du: "Ta và tỷ cũng có một năm tình đồng môn, ta gọi tỷ là sư tỷ, cũng không thấy tỷ phản bác, nàng gọi ta là sư thúc, không gọi được?"

"Nàng là Kim Long." Chung Mị Sơ không ngờ đến trở về muộn chút, Nghi Nhi đã tìm đến đây, Cố Phù Du còn gấp không chờ được để cho Nghi Nhi gọi sư thúc, nàng vốn nghĩ là muốn tìm một thời cơ tốt để hai người gặp mặt. Việc đã đến nước này, không thể để nàng lại suy nghĩ vớ vẩn.

"Kim Long thì sao?" Cố Phù Du chạm vào gò má Nghi Nhi, gương mặt trơn bóng mịn màng, nụ cười trong sáng rạng rỡ. Nàng đang ở trong bóng tối, nhìn thấy đóa hoa ở trong nắng, chung quy phải hiểu ý nở nụ cười.

"Chờ đã, Kim Long?!"

Thần Long cùng Đại Li kết hợp, đời sau hoặc là Thần Long, hoặc là Đại Li, sao sẽ sinh ra được một con Kim Long. Cố Phù Du cau mày, trong lòng nắm bắt được điều gì đó, thử hỏi Chung Mị Sơ: "Sư tỷ, tỷ là cùng Kim Long..."

Sắc mặt hơi đen cùng ánh mắt bất đắc dĩ của Chung Mị Sơ đã giải thích rõ ràng mọi chuyện. Trái tim Cố Phù Du nhảy ngược lên, thấp thỏm vô cùng, nhưng vẫn không có cách nào xác định được. Chung Mị Sơ tránh để cho nàng tiếp tục suy đoán lung tung, nói: "Nàng là quả trứng rồng mà chúng ta giành lại được."

Cố Phù Du sửng sốt hồi lâu, thân thể dần dần nóng lên, đứng ngồi không yên, hỏi: "Nàng là quả trứng rồng kia? Không đúng, làm sao sẽ, nàng, nàng ngủ say mà."

Chung Mị Sơ thấy dáng dấp tay chân luống cuống của nàng, vui mừng lộ rõ trên gương mặt, có chút dáng dấp của trước kia, vừa nghĩ lại buồn bã, chỉ thầm mong nàng có thể vĩnh viễn như vậy: "Có lẽ là bởi vì Kỳ Lân Tủy, có dấu hiệu thức tỉnh, dưỡng chừng trăm năm, mấy năm trước mới phá xác."

"A..." Cố Phù Du phát ra một loạt tiếng than nhẹ run rẩy, vành mắt hồng hồng, cười nói với Chung Mị Sơ: "Thật sao? Nàng là quả trứng rồng kia. Nàng là quả trứng rồng kia." Nàng như thể sẽ không nói lời gì khác.

Cố Phù Du đặt hai tay lên vai Nghi Nhi, yêu thương nhìn nàng, mím môi, vành mắt càng thêm nóng lên, nhịn không được lại ôm nàng vào trong lòng một lần nữa. Giờ phút này là vui mừng gấp bội, sâu sắc nói: "Chung sư tỷ, tỷ thật là, muốn nở hoa ở trong lòng ta mà."

Cố Phù Du ôm Nghi Nhi ngồi bên bàn đá, thật là càng nhìn càng thấy thích. Cô nương này lớn lên vốn tuấn tú, làm Cố Phù Du thấy thích ba phần, lại bởi vì cái tên Nghi Nhi này, yêu ai yêu cả đường đi, tăng lên tới sáu phần. Bây giờ biết nàng là quả trứng rồng kia, giống như gieo một hạt giống trên đường nhân sinh, một đường chông gai, nghiêng ngả lảo đảo đi qua, vốn tưởng rằng con đường phía trước vẫn cằn cỗi, nhưng lại nhìn thấy một cây hoa mềm mại, biết được đó là hạt giống từng gieo trồng, kinh diễm biết bao. Đây là kinh hỉ trong đời, cũng là ngọt ngào trong muôn vàn chua xót. Cho nên yêu thích này biến thành mười phần.

Cố Phù Du ôm đầu Nghi Nhi vào trong lòng, như là có được bảo bối, không muốn nhường ra ngoài, nàng nói với Chung Mị Sơ: "Quả trứng rồng đó là chúng ta cùng nhau có được, nàng còn dùng máu của ta, nữ nhi này ta cũng có phần, nàng phải gọi ta là nương thân."

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi muốn làm nương thân của nữ nhi ta."

"Đúng vậy." Cố Phù Du cau mày, phát hiện lời này không đúng, nói: "...Bằng không, nàng nhận ta làm nghĩa mẫu cũng được."

Chung Mị Sơ nhìn nàng không nói. Cố Phù Du: "..."

Chung Mị Sơ hỏi Nghi Nhi: "Nghi Nhi, con nói xem."

Nghi Nhi mờ mịt nhìn Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ dịu giọng nói: "Nàng chính là người nọ mà nương thân nói với con, là người đã cùng ta giành con lại từ trong tay người khác."

Ánh mắt Nghi Nhi sáng lên: "Là A Man nương thân?"

Chung Mị Sơ: "Ừm."

"Nhưng không phải nương thân nói..."

"Nàng trở về rồi."

Nghi Nhi nhìn chằm chằm Cố Phù Du, dựa vào trong lòng ngực Cố Phù Du, ánh mắt sáng ngời quan sát nàng, thử gọi: "A Man nương thân."

Trái tim Cố Phù Du nóng lên, nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Xưng hô này, không biết Chung Mị Sơ đã nói cái gì với nàng.

Nghi Nhi chớp chớp mắt, nói: "Con rất muốn gặp người." Nàng là ngây thơ như vậy. Nhìn nàng, Cố Phù Du dường như có thể tạm thời đứng dưới ánh mặt trời.

"Lúc con vẫn chưa phá xác, nương thân thường xuyên nói chuyện của người với con."

Cố Phù Du ngẩn ra, hỏi: "Nói cái gì?"

"Nói các người đi Tiên Lạc, tìm được A Phúc, đi Du Tẩu Thị Môn, làm sao giành lại con, đi sườn núi Tinh Nguyệt, đi thành Tiêu Dao. Tới tới lui lui, con đều sẽ cõng..."

Nghi Nhi ngồi ở trên ghế đá, chân nhỏ đá qua đá lại. Cố Phù Du đứng ở một bên, lẳng lặng lắng nghe nàng nói, dường như một lần tương phùng kia, cô đọng lại trong khoảnh khắc này.

Chung Mị Sơ đã nhờ Tư Miểu đưa Tiêu Trung Đình vào trong sảnh nghỉ ngơi. Nàng đứng ở bên cây bạch quả, có bốn người đứng trước mặt nàng. Hai gã dáng người anh tuấn, thân mang trang phục nam nhân, là cận hầu của nàng, Ngân Hà và Tinh Hán.

Hai người khác, là người của thương hội, một nam một nữ, nữ nhân nghiên lệ, thân mang váy đỏ. Nam nhân mặc trường bào, một gương mặt tươi cười. Bởi vì muốn tìm Tiêu Trung Đình đến, nàng không thể rời đi lâu, để tránh khiến cho Tả Thiều Đức chú ý, nên phân phó hai người đi liên lạc với Tiêu Trung Đình.

Chung Mị Sơ nói: "Phó hội trưởng, ta đã dặn không cần báo cho Đông Hải hành tung của ta, tại sao Nghi Nhi tìm được đến đây."

Nam nhân kia chảy mồ hôi ròng ròng, co người lại bên cạnh nữ nhân, trong miệng lẩm bẩm: "Khôn Linh, cứu mạng."

Khôn Linh cười nói: "Đại nhân. Là tiểu điện hạ hỏi, không đúng, là tiểu bệ hạ hỏi, nàng muốn tìm người, chúng ta đương nhiên phải làm theo mệnh lệnh của tiểu bệ hạ trước."

Chung Mị Sơ nhìn nàng, một lúc lâu, nhàn nhạt nói: "Ồ."

Khôn Linh, phó hội trưởng: "..." Có chút không bắt được ý của nàng, là được, là không được, là tức giận, hay là không thèm để ý.

Tinh Hán thi lễ một cái nói: "Bệ hạ..."

Chung Mị Sơ nói: "Tinh Hán tướng quân, ta đã không phải bệ hạ của các ngươi."

Tinh Hán: "..." Mở màn bị câu nói này làm cứng họng, mấy câu nói sau toàn bộ bị nghẹn lại ở trong miệng, không biết nên nói như thế nào.

Ngân Hà vỗ vỗ vai hắn, tiến lên nói: "Bệ hạ, ngày ấy lão tộc trưởng cùng bệ hạ tranh tài, bệ hạ đột nhiên biến mất, làm lão tộc trưởng sợ quá chừng. Tìm bệ hạ thời gian qua, lão tộc trưởng đã thỏa hiệp, tùy bệ hạ thích nữ nhân hay thích nam nhân, chỉ cần bệ hạ dựng dục một đời sau..." Lão tộc trưởng chính là Lão Long Vương Đế Tuấn, từ khi hắn từ nhiệm thì trong tộc liền gọi hắn như vậy.

Chung Mị Sơ nhìn Ngân Hà, ánh mắt quá mức lạnh nhạt. Ngân Hà lại vội vàng nói: "Kỳ thật lão tộc trưởng nói, nếu như bệ hạ thật sự không muốn, không muốn cũng được."

Tinh Hán nói: "Bệ hạ, trở về Đông Hải thôi. Bệ hạ đột nhiên biến mất, Đông Hải đã loạn tung cả lên, tiểu điện hạ nàng còn quá nhỏ, làm sao hiểu được xử lý đại sự trong tộc, bây giờ toàn bộ đều dựa vào lão tộc trưởng xử lý."

Chung Mị Sơ nhìn về phía bàn đá. Nghi Nhi ngồi, Cố Phù Du cúi người, hai người nói chuyện, Cố Phù Du khóe mắt mỉm cười, gió đến thổi lá cây xào xạc, thời gian yên tĩnh.

Mấy năm trước, sau khi thân rồng của nàng trưởng thành, Đế Tuấn đã đặc biệt nóng ruột để nàng sinh sôi đời sau. Thật sự là một mạch Bạch Long chỉ còn hai người bọn họ, vương thất điêu tàn, nếu không có con nối dỗi, hai người bọn họ hoặc thành tiên, hoặc ngã xuống, trong thiên địa này sẽ không còn Bạch Long.

Chỉ tiếc Chung Mị Sơ không có lòng dạ nào ở đây, ngoại trừ tu luyện, xử lý công vụ, chính là chăm sóc Nghi Nhi. Đế Tuấn lo lắng đến sốt ruột, thậm chí không tiếc nhét người vào trong điện của nàng, nam nhân, nữ nhân, cường tráng, mềm mại, thanh lãnh, anh tuấn, quyến rũ, ôn nhã, hoặc là Long tộc, hoặc là Nhân tộc, đủ loại kiểu dáng.

Hắn lòng đầy cho rằng, thực sắc là bản tính của Long tộc, tuy Chung Mị Sơ từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong tay Nhân tộc, nhưng trong cơ thể rốt cuộc là chảy xuôi dòng máu của Long tộc, làm sao có thể thực sự không động lòng. Ai ngờ rằng Chung Mị Sơ trả tất cả về, lại điểm Ngân Hà và Tinh Hán làm cận thân thị vệ, bảo vệ cửa điện, không cho người lung tung tiến vào điện.

Đế Tuấn lòng tràn đầy chờ mong thất bại. Sau đó thấy Chung Mị Sơ cùng Cửu Diệu kết giao, tuy Long tộc và Thanh Loan tộc có thù cũ, nhưng vạn năm không qua lại, những thù hận kia cũng đã dần phai nhạt, tộc trưởng hai tộc hợp nhau, quan hệ hai tộc cũng hòa hợp rất nhiều. Đế Tuấn bèn nghĩ: "Đại Li thì Đại Li thôi, dù sao cũng tốt hơn thanh tâm quả dục." Cho nên ngóng trông hai người thành hôn, thậm chí nói với Chung Mị Sơ: "Không thành hôn, trước tiên cùng phòng cũng được. Trong tộc không chú ý những hư lễ đó."

Chung Mị Sơ nói rõ: "Chỉ là bằng hữu."

Trong cơn tuyệt vọng, Đế Tuấn chuyển từ lén lút hành động, đổi thành công khai bức bách: "Sinh hạ con nối dỗi là trách nhiệm Long Vương của ngươi."

"Vậy thì để ta thoái vị đi."

"Ngươi thật sự cho rằng trong tộc không dám triệt vị trí của ngươi! Nghi Nhi cũng là vương tộc, Long Vương cũng không nhất thiết phải là ngươi!"

Hai người đều là người vô cùng tôn quý trong tộc, ai cũng không thể phục tùng mệnh lệnh của ai. Long tộc hành sự, luôn luôn cường giả vi tôn, không quyết định được, liền ai mạnh nghe người đó. Hai con Bạch Long giao chiến, hoặc là nói Đế Tuấn muốn dùng vũ lực để làm Chung Mị Sơ khuất phục. Đông Hải chấn động, sóng lớn ngất trời.

Đánh đến hứng khởi, ai mà dừng tay được. Đế Tuấn bắt lấy nhược điểm nơi ngực của Chung Mị Sơ, thời khắc kinh ngạc, nới lỏng nàng ra một chút, nháy mắt, Chung Mị Sơ đã hóa một đạo linh quang biến mất. Bỏ lại một đám tộc nhân kinh ngạc không thôi.

Đế Tuấn ban đầu là kinh ngạc, nhưng dù sao cũng sống vạn năm, kiến thức phi phàm, sau khi bình tĩnh tâm tình lại, đoán được đó là triệu hoán, sai khiến tộc nhân và người của Du Tẩu thương hội đi tìm tung tích của Chung Mị Sơ.

Tìm một thời gian, không có manh mối, Đế Tuấn bắt đầu lo lắng, chuyện năm đó giữa Vân Nhiễm và Đế Vô Cương hắn đã tra xét rõ ràng, hắn biết đáy lòng Chung Mị Sơ có chút mâu thuẫn với Long tộc, Chung Mị Sơ cũng không có lòng với vương vị, chỉ là bởi vì thân phận, bởi vì ân tình năm đó cứu nàng cho nên nguyện ý gánh vác phần trách nhiệm này. Đế Tuấn lo lắng lần này Chung Mị Sơ đi rồi sẽ không muốn trở về nữa.

Lo lắng dần dần chuyển thành lo âu, Đông Hải đã dâng lên mấy trận hồng thủy.

Cho đến khi Khôn Linh truyền tin đến, Chung Mị Sơ ở thành Vạn Thông. Đế Tuấn đã hoàn toàn thỏa hiệp, chỉ kêu mang rồng trở về, còn lại tùy nàng.

Ngân Hà thấy Chung Mị Sơ chưa lên tiếng, không khỏi lại gọi một tiếng: "Bệ hạ."

Chung Mị Sơ thu hồi ánh mắt, rũ con ngươi, nói: "Ngươi trở về Đông Hải bẩm báo với lão tộc trưởng, sự vụ trong tộc khoảng thời gian này phiền người làm giúp, qua một thời gian nữa ta sẽ trở về."

"Vâng." Ngân Hà nghe thấy lời của nàng, thấy nàng vẫn chưa quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Đông Hải, thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám đóng chặt nàng, tốt xấu gì cũng nguyện ý trở về, qua một thời gian thì qua một đoạn thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi