KIẾN TRÚC SƯ

Những lời này êm tai như một lời tỏ tình, chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng Trần Tây An.

Tiềm thức của hắn luôn chờ đợi câu từ chối ấy. Hắn không nói nổi ra miệng, nhưng Tiền Tâm Nhất há miệng là nói được luôn. Tư thái chắc như đinh đóng cột của anh khiến trái tim hắn đập thình thịch.

***

Tiềm thức của hắn luôn chờ đợi câu từ chối ấy. Hắn không nói nổi ra miệng, nhưng Tiền Tâm Nhất há miệng là nói được luôn. Tư thái chắc như đinh đóng cột của anh khiến trái tim hắn đập thình thịch.

– Không lên. – Mặc dù Tiền Tâm Nhất rất động lòng nhưng không dám trèo lên – Em ngủ trong phút mốt cho anh xem.

– Còn về màn đen dày đặc chướng khí phía sau ngành nghề này, bây giờ anh chẳng cần nghĩ đến nó làm gì, nếu có một ngày nó không ảnh hưởng gì đến đầu óc anh nữa cũng là lúc kiếp kiến trúc sư của anh đi tới tận cùng. Trúng thầu tất nhiên là chuyện tốt, nhưng khi không trúng thì “cố gắng hết sức” sẽ thành cái cớ để chúng ta an ủi bản thân, còn anh thì sao? Là một kẻ đào binh chưa đánh đã thua ư?

Hắn hiểu con người này, cho nên sẽ không cảm thấy anh thuộc kiểu không biết đặt mình vào bản thân người khác để suy nghĩ. Nếu như bọn họ đổi vị trí cho nhau, Trần Tây An tin chắc rằng anh sẽ không chịu thỏa hiệp.

Tiền Tâm Nhất không quan tâm câu trả lời của hắn là gì, không dám cao giọng, ánh mắt hung hăng áp chế người phóng ra từ đôi mắt dần trở nên sắc bén áp chế người khác.

Trước giờ anh vẫn luôn “tùy ý”, không quen với việc làm một quý ông giống như hắn.

– Mới sáu giờ hơn thôi, hay là anh ngủ thêm chút nữa, bảy rưỡi tôi sẽ gọi anh?

Trần Tây An bị anh k1ch thích, không biết giải thưởng tên ngu ngày hôm nay nên trao cho mình hay Vic.

Thứ bị cắt bỏ chính là tâm huyết của Trần Tây An, theo lý mà nói người khác không nên xen vào, song Tiền Tâm Nhất không phải người khác, còn bản thân Trần Tây An thì vẫn không cam lòng. Nếu như không có trận ốm nặng này, chắc hẳn bây giờ ổ gà đã thành một thiết kế bỏ đi. Vận mệnh của ổ gà là tương lai mờ mịt, giống như việc chẳng ai nghĩ tới hắn sẽ ngã bệnh.

– Trần Tây An, anh có bệnh hả, em không biết bản thân anh có nhận ra hay không.

Trần Tây An mở năm ngón tay ra rồi chậm chạp thu về. Trong lòng nảy ra một kỳ vọng xấu hổ. Hắn nghĩ, hắn muốn nghe lý do của Tiền Tâm Nhất, sau đó để anh thuyết phục mình.

Trần Tây An mở năm ngón tay ra rồi chậm chạp thu về. Trong lòng nảy ra một kỳ vọng xấu hổ. Hắn nghĩ, hắn muốn nghe lý do của Tiền Tâm Nhất, sau đó để anh thuyết phục mình.

– Biết chắc rằng không thể trúng thầu cũng không đồng ý hả?

Trước giờ anh vẫn luôn “tùy ý”, không quen với việc làm một quý ông giống như hắn.

– Ngủ đi, anh không ngủ được, để anh thay em trông anh được không?

Tiền Tâm Nhất nghe xong chỉ muốn phát hỏa, nhưng lời đến bên môi lại không nhẫn tâm dạy dỗ hắn, hắn bệnh đã đáng thương lắm rồi, tâm lý còn phải chịu dày vò nữa. Cơn tức giận xoay chuyển trong lòng anh một lát, cuối cùng biến thành chú chim nhỏ mang tên đau lòng. Anh thấy dáng vẻ rối rắm của hắn thực sự đáng ghét.

– Hơi muộn, lần sau nên nhớ ra sớm hơn. – Tiền Tâm Nhất nghiêm mặt nói – Bây giờ anh không phải người phụ trách, anh chỉ là một kiến trúc sư, anh nộp tác phẩm tốt nhất của mình là được rồi.

Anh ra vẻ đánh lên mặt Trần Tây An, nhẹ tới mức chẳng khác gì vu0t v3, sau đó cười lạnh nói:

– Không ngủ nữa, ăn sáng rồi về thay quần áo thôi. Cậu ăn gì, tôi mua về cho cậu luôn.

– Là tên ngu nào đã nói với anh định luận “đã biết rõ không thể trúng thầu”?

Tiền Tâm Nhất cảm thấy cũng có khả năng như vậy, anh cau mày nghĩ mãi hồi lâu, cuối cùng đành nhường một bước:

Trần Tây An bị anh k1ch thích, không biết giải thưởng tên ngu ngày hôm nay nên trao cho mình hay Vic.

Tiếng bước chân tới lui ngoài hành lang, một ngày mới trong bệnh viện lại bắt đầu. Chín giờ kém mười phút, Tiền Tâm Nhất gửi tin nhắn xin nghỉ cho Myles, nhờ chị ta mượn một chiếc laptop của công ty mang tới đây cho mình. Tiếp đó mãi tới mười rưỡi cũng không nhận được câu trả lời, chuyện này thực sự không bình thường, chẳng qua anh không đắn đo nhiều. Bởi vì bác sĩ phẫu thuật cho Trần Tây An đến rồi.

Tiền Tâm Nhất không quan tâm câu trả lời của hắn là gì, không dám cao giọng, ánh mắt hung hăng áp chế người phóng ra từ đôi mắt dần trở nên sắc bén áp chế người khác.

Chẳng có gì, gói thầu này toàn những chuyện bất ngờ không kịp trở tay. Trần Tây An thảm hại đến mức chẳng đáp lại được lời nào, cũng vì nguyên tố không thể xác định quá nhiều, cho nên hắn mới không muốn giẫm lên vết xe đổ, khiến thiết kế tâm huyết của mình chịu nhục thêm lần nữa.

– Anh quan tâm làm gì rộng thế! Chuyện nhỏ nhặt như tất chất đống mấy ngày giặt chung với nhau cũng muốn tham gia vào, ở nhà thì thôi đi, em tự nguyện cho anh quyền trói buộc em. Còn chuyện hội đồng xét thầu của dự án khu Tài chính có thay đổi hay không và tỉ lệ 4/3 có liên quan gì đến anh hả? Đương nhiên có, nhưng quan hệ không lớn như anh nghĩ đâu. Vic đã tìm anh nói chuyện đúng không, bằng không một kiến trúc sư nho nhỏ như anh mà lo thay cho anh ta chuyện lớn như vậy là em đã thấy không vui rồi.

– Lúc anh liều mạng bán sống bán chết vẽ ổ gà, anh có nghĩ tới chuyện nó không thể trúng thầu không? Lúc mang nó đi đấu thầu có nghĩ tới chuyện nó bị hất nước bẩn là sao chép không? Khi tới bên chủ đầu tư giải đáp thắc mắc có từng nghĩ chúng ta còn cơ hội lật bài không? Anh nói với em, trong gói thầu khu Tài chính này, có gì mà anh “biết rõ ràng” nào?

Anh ấy là bệnh nhân… Tiền Tâm Nhất tự thôi miên mình ba lần mới biến xúc động muốn đánh hắn thành gương mặt vặn vẹo đau lòng:

Chẳng có gì, gói thầu này toàn những chuyện bất ngờ không kịp trở tay. Trần Tây An thảm hại đến mức chẳng đáp lại được lời nào, cũng vì nguyên tố không thể xác định quá nhiều, cho nên hắn mới không muốn giẫm lên vết xe đổ, khiến thiết kế tâm huyết của mình chịu nhục thêm lần nữa.

Trần Tây An híp mắt, thầm nghĩ, đào binh quả là một từ ngữ tổn thương người khác.

***

– Bây giờ vẫn chưa thể nói trước được điều gì, nếu thực sự đến cuối cùng mà thất bại vì lý do ổ gà, tâm trạng của mọi người khó tránh khỏi thay đổi, hơn nữa trong khoảng thời gian anh nằm viện, có lẽ Vic đã bắt đầu phương án mới rồi.

Vic đề nghị hắn buông tay, vậy thì chứng minh rằng anh ta đã cố hết sức hỏi thăm các mối quan hệ nhưng chủ đầu tư dự án khu Tài chính vẫn không thể cho anh ta một liều thuốc an thần mà anh ta muốn. Có lẽ bọn họ đã sắp xếp một công ty khác trong nội bộ, hoặc không có, việc duy nhất anh ta có thể làm là bỏ đi tất cả những chi tiết có thể dẫn tới giảm điểm, giúp khả năng thắng lợi của nhóm K cao hơn chút.

– Đội hình của hội đồng xét thầu sẽ không thay đổi. Mặc dù ổ gà không phải hạng mục “biết rõ ràng” nhưng khả năng cũng phải đạt tới 4/3, em cũng đã thấy cuộc họp giải đáp thắc mắc hôm trước rồi đấy.

Tiền Tâm Nhất đang đánh tráo khái niệm phải trái, Trần Tây An không quan tâm tới chuyện anh có chăm giặt tất hay không, chẳng qua hắn không chịu nổi “niềm vui bất ngờ” khi thỉnh thoảng lại tìm thấy tất thối bên dưới đệm lót sofa. Dẫu vậy, nửa câu sau anh nói đúng, mặc dù đoạn kết hơi chệch.

Trần Tây An giả vờ như mình đang đứng về phía Vic, dưới bề ngoài bình tĩnh thấu hiểu lòng người là nội tâm đau như bị dao cắt:

– Được lắm Tiền Tâm Nhất, trong máy tính của cậu giấu thứ tốt quá đấy nhỉ?

Chờ khi anh trở về, phát hiện lãnh đạo công ty đã tới rồi. Vic đang nói chuyện với Trần Tây An, Myles thì nhìn thấy anh bước vào cửa.

– Vất vả cho em rồi, anh sẽ cố gắng khỏe thật nhanh, làm trâu làm ngựa báo đáp em.

– Đội hình của hội đồng xét thầu sẽ không thay đổi. Mặc dù ổ gà không phải hạng mục “biết rõ ràng” nhưng khả năng cũng phải đạt tới 4/3, em cũng đã thấy cuộc họp giải đáp thắc mắc hôm trước rồi đấy.

Quả thực Trần Tây An định làm vậy, hắn tin rằng bản thân thẳng thắn thì Tiền Tâm Nhất sẽ hiểu, thậm chí không cần thiết phải trả lời vấn đề này nữa. Anh cụp mi coi như mặc nhận, rất nhanh sau đó lại nghe thấy giọng đối phương vang lên.

Anh ấy là bệnh nhân… Tiền Tâm Nhất tự thôi miên mình ba lần mới biến xúc động muốn đánh hắn thành gương mặt vặn vẹo đau lòng:

Tiền Tâm Nhất vẫn nói tiếp:

Trần Tây An xua xua tay nói:

– Trần Tây An, anh có bệnh hả, em không biết bản thân anh có nhận ra hay không.

– Chẳng… ôi đậu má!

Chủ đề đột ngột thay đổi, Trần Tây An sững sờ mất một giây, nhanh chóng kiểm điểm trong đầu một phen, nhớ tới toàn mấy thứ linh tinh tùy ý của Tiền Tâm Nhất, vì thế hắn khẽ lắc đầu tỏ ý xin lỗi.

Trần Tây An ung dung nói:

Tiền Tâm Nhất trưng ra biểu cảm “em biết ngay là anh không phát hiện ra mà”:

Thấy anh quyết định vui vẻ như vậy, Trần Tây An nói thêm một câu nữa thì lại thành sát phong cảnh, rất nhanh sau đó hắn được đút một cốc nước ấm, nhiệt độ ấm áp chảy dọc theo thực quản xuống dưới, xua tan hơi lạnh trên cơ thể. Uống xong hắn vỗ vỗ ván giường bên cạnh, nói:

Dương Giang xốc chăn ngồi dậy:

– Anh quan tâm làm gì rộng thế! Chuyện nhỏ nhặt như tất chất đống mấy ngày giặt chung với nhau cũng muốn tham gia vào, ở nhà thì thôi đi, em tự nguyện cho anh quyền trói buộc em. Còn chuyện hội đồng xét thầu của dự án khu Tài chính có thay đổi hay không và tỉ lệ 4/3 có liên quan gì đến anh hả? Đương nhiên có, nhưng quan hệ không lớn như anh nghĩ đâu. Vic đã tìm anh nói chuyện đúng không, bằng không một kiến trúc sư nho nhỏ như anh mà lo thay cho anh ta chuyện lớn như vậy là em đã thấy không vui rồi.

Vic đề nghị hắn buông tay, vậy thì chứng minh rằng anh ta đã cố hết sức hỏi thăm các mối quan hệ nhưng chủ đầu tư dự án khu Tài chính vẫn không thể cho anh ta một liều thuốc an thần mà anh ta muốn. Có lẽ bọn họ đã sắp xếp một công ty khác trong nội bộ, hoặc không có, việc duy nhất anh ta có thể làm là bỏ đi tất cả những chi tiết có thể dẫn tới giảm điểm, giúp khả năng thắng lợi của nhóm K cao hơn chút.

Tiền Tâm Nhất đang đánh tráo khái niệm phải trái, Trần Tây An không quan tâm tới chuyện anh có chăm giặt tất hay không, chẳng qua hắn không chịu nổi “niềm vui bất ngờ” khi thỉnh thoảng lại tìm thấy tất thối bên dưới đệm lót sofa. Dẫu vậy, nửa câu sau anh nói đúng, mặc dù đoạn kết hơi chệch.

Anh ra vẻ đánh lên mặt Trần Tây An, nhẹ tới mức chẳng khác gì vu0t v3, sau đó cười lạnh nói:

Trần Tây An bị anh chọc cười, hắn mỉm cười một lát mới nói ra lo lắng của mình:

– Được, bây giờ anh hỏi em…

Chủ đề đột ngột thay đổi, Trần Tây An sững sờ mất một giây, nhanh chóng kiểm điểm trong đầu một phen, nhớ tới toàn mấy thứ linh tinh tùy ý của Tiền Tâm Nhất, vì thế hắn khẽ lắc đầu tỏ ý xin lỗi.

– Anh hiểu ý của em, tuy nhiên anh không thể từ chối, nếu như kết quả vẫn như lần trước, vậy thì vất vả của mọi người đều uổng phí.

– Cho nên em mới nói anh quan tâm nhiều quá, vị trí của anh rất khó xử, lo lắng cho mọi người là đúng, nhưng vậy vất vả của anh thì sao? Nỗ lực uổng phí thì phải tìm ai để trả? Không biết tìm ai thì chỉ đành tự nhận mình xui xẻo thôi sao?

– Mặc dù Vic là lãnh đạo nhưng anh ta cũng không dám ra lệnh cho anh từ bỏ, nếu như anh ta đã trưng cầu ý kiến của anh, không muốn là không muốn, có nguyên tắc mới trở thành một kiến trúc sư giỏi được. Hơn nữa một khi buông tay sẽ chẳng thể kiên trì được nữa. Còn đồng nghiệp, anh ngại không dám liên lụy bọn họ. Nói thế này trước nhé, lẽ nào bọn họ bằng lòng đá văng anh để nương tựa phương án mới? Nếu anh do dự, em có thể giúp anh thăm giò anh Nguy.

Lúc Dương Giang thức giấc chỉ thấy hai người đàn ông to con nằm chen chúc trên chiếc giường bệnh nhỏ, chỉ ôm nhau thôi không làm gì. Sáng sớm ra mà đã khoe tình cảm, cũng may mọi người còn đang ngủ.

Quả thực Trần Tây An định làm vậy, hắn tin rằng bản thân thẳng thắn thì Tiền Tâm Nhất sẽ hiểu, thậm chí không cần thiết phải trả lời vấn đề này nữa. Anh cụp mi coi như mặc nhận, rất nhanh sau đó lại nghe thấy giọng đối phương vang lên.

Tiền Tâm Nhất:

Ông làm một vài kiểm tra với Trần Tây An, hỏi tình huống tối ngày hôm qua, cuối cùng nói với hai người rằng đã qua giai đoạn nguy hiểm. Mấy ngày sau đó cũng rất quan trọng, phải đi tiểu nhiều. Tiền Tâm Nhất bắt tay nói cảm ơn ông, bác sĩ gật đầu, sau đó hỏi anh bao giờ đi kiểm tra. Dưới sự xua đuổi của Trần Tây An, anh chỉ đành gấp gáp đi làm kiểm tra máu, nước tiểu và điện tâm đồ.

– Trần Tây An, đầu tiên, anh là người trong cuộc, suy nghĩ của anh vốn dĩ đã không công bằng. Anh nên tới hỏi em, em thích ổ gà, cho dù có một phần một vạn khả năng thì em cũng sẽ bảo anh kiên trì đến cùng.

– Cho nên em mới nói anh quan tâm nhiều quá, vị trí của anh rất khó xử, lo lắng cho mọi người là đúng, nhưng vậy vất vả của anh thì sao? Nỗ lực uổng phí thì phải tìm ai để trả? Không biết tìm ai thì chỉ đành tự nhận mình xui xẻo thôi sao?

Quyết tâm mà Trần Tây An nhịn đau đưa ra bắt đầu nứt vỡ, ý định ban đầu bị vùi sâu trong đáy lòng bắt đầu rục rịch, trái tim nóng lên:

Trong đầu Trần Tây An nảy ra vòng luẩn quẩn liên lụy, cảm thấy đề nghị của Tiền Tâm Nhất có tính khả thi, chẳng qua khả năng ổ gà được lựa chọn làm phương án dự bị sẽ cao hơn. Hắn còn chưa kịp tỏ thái độ, Tiền Tâm Nhất đã đứng lên ra ban công lấy ấm nước:

– Được, bây giờ anh hỏi em…

“Cút đi” vọt tới bên môi, ít nhiều gì Tiền Tâm Nhất cũng có tự giác của một người từng làm lãnh đạo, nhớ ra tính năng động cân bằng mọi phương diện, bèn sửa lại lời:

Tiền Tâm Nhất phủi mông ngồi xuống, khi trọng tâm chưa ổn định bất ngờ bị bị hắn túm cà vạt ngã xuống giường. Tiền Tâm Nhất là phần tử ôm giường, ý chí vốn dĩ đã không kiên định, cũng ỡm ờ thuận theo không chịu bò dậy.

– Hơi muộn, lần sau nên nhớ ra sớm hơn. – Tiền Tâm Nhất nghiêm mặt nói – Bây giờ anh không phải người phụ trách, anh chỉ là một kiến trúc sư, anh nộp tác phẩm tốt nhất của mình là được rồi.

– Còn về màn đen dày đặc chướng khí phía sau ngành nghề này, bây giờ anh chẳng cần nghĩ đến nó làm gì, nếu có một ngày nó không ảnh hưởng gì đến đầu óc anh nữa cũng là lúc kiếp kiến trúc sư của anh đi tới tận cùng. Trúng thầu tất nhiên là chuyện tốt, nhưng khi không trúng thì “cố gắng hết sức” sẽ thành cái cớ để chúng ta an ủi bản thân, còn anh thì sao? Là một kẻ đào binh chưa đánh đã thua ư?

– Lên đây.

– Trần Tây An, đầu tiên, anh là người trong cuộc, suy nghĩ của anh vốn dĩ đã không công bằng. Anh nên tới hỏi em, em thích ổ gà, cho dù có một phần một vạn khả năng thì em cũng sẽ bảo anh kiên trì đến cùng.

Trần Tây An híp mắt, thầm nghĩ, đào binh quả là một từ ngữ tổn thương người khác.

Tiền Tâm Nhất vẫn nói tiếp:

Hết chương 100

– Mặc dù Vic là lãnh đạo nhưng anh ta cũng không dám ra lệnh cho anh từ bỏ, nếu như anh ta đã trưng cầu ý kiến của anh, không muốn là không muốn, có nguyên tắc mới trở thành một kiến trúc sư giỏi được. Hơn nữa một khi buông tay sẽ chẳng thể kiên trì được nữa. Còn đồng nghiệp, anh ngại không dám liên lụy bọn họ. Nói thế này trước nhé, lẽ nào bọn họ bằng lòng đá văng anh để nương tựa phương án mới? Nếu anh do dự, em có thể giúp anh thăm giò anh Nguy.

Biểu cảm của chị ta rất lạ, vừa tức giận lại vừa kinh ngạc, tựa hồ còn có cảm giác mừng như điên. Tiền Tâm Nhất nhìn chị ta mà cảm thấy quái dị, chỉ thấy chị ta rảo bước qua đây, kéo cánh tay anh đi ra ngoài hành lang, đồng thời nhỏ giọng nói:

Trần Tây An xua xua tay nói:

Quyết tâm mà Trần Tây An nhịn đau đưa ra bắt đầu nứt vỡ, ý định ban đầu bị vùi sâu trong đáy lòng bắt đầu rục rịch, trái tim nóng lên:

– Bây giờ vẫn chưa thể nói trước được điều gì, nếu thực sự đến cuối cùng mà thất bại vì lý do ổ gà, tâm trạng của mọi người khó tránh khỏi thay đổi, hơn nữa trong khoảng thời gian anh nằm viện, có lẽ Vic đã bắt đầu phương án mới rồi.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy cũng có khả năng như vậy, anh cau mày nghĩ mãi hồi lâu, cuối cùng đành nhường một bước:

– Vậy xem bản vẽ để quyết. Nếu như thiết kế mới đẹp hơn ổ gà, vậy thì dùng nó, nếu không đẹp bằng, vậy thì để nó…

“Cút đi” vọt tới bên môi, ít nhiều gì Tiền Tâm Nhất cũng có tự giác của một người từng làm lãnh đạo, nhớ ra tính năng động cân bằng mọi phương diện, bèn sửa lại lời:

Tiền Tâm Nhất trả lời một câu sao cũng được, Dương Giang vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó nhanh chóng ra ngoài, nửa tiếng đồng hồ sau trở về, phát hiện có người đã dậy, Tiền Tâm Nhất ngồi trên ghế, gặm quả táo không biết móc ở đâu ra.

– Làm dự bị, đưa vào tận hai kiểu để lựa chọn nhìn có vẻ để tâm đến hơn, vừa hay chủ đầu tư cũng thích chọn, chọn, chọn.

Trong đầu Trần Tây An nảy ra vòng luẩn quẩn liên lụy, cảm thấy đề nghị của Tiền Tâm Nhất có tính khả thi, chẳng qua khả năng ổ gà được lựa chọn làm phương án dự bị sẽ cao hơn. Hắn còn chưa kịp tỏ thái độ, Tiền Tâm Nhất đã đứng lên ra ban công lấy ấm nước:

– Quyết định như vậy nhé.

Thấy anh quyết định vui vẻ như vậy, Trần Tây An nói thêm một câu nữa thì lại thành sát phong cảnh, rất nhanh sau đó hắn được đút một cốc nước ấm, nhiệt độ ấm áp chảy dọc theo thực quản xuống dưới, xua tan hơi lạnh trên cơ thể. Uống xong hắn vỗ vỗ ván giường bên cạnh, nói:

– Lên đây.

Những lời này êm tai như một lời tỏ tình, chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng Trần Tây An.

– Không lên. – Mặc dù Tiền Tâm Nhất rất động lòng nhưng không dám trèo lên – Em ngủ trong phút mốt cho anh xem.

Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, phát hiện mình không mấy động lòng với vụ này:

Trần Tây An ung dung nói:

– Ngủ đi, anh không ngủ được, để anh thay em trông anh được không?

– Anh hiểu ý của em, tuy nhiên anh không thể từ chối, nếu như kết quả vẫn như lần trước, vậy thì vất vả của mọi người đều uổng phí.

– Thôi khỏi làm trâu làm ngựa, không dọa em là em đã cảm ơn anh lắm rồi.

– Chẳng… ôi đậu má!

– Lúc anh liều mạng bán sống bán chết vẽ ổ gà, anh có nghĩ tới chuyện nó không thể trúng thầu không? Lúc mang nó đi đấu thầu có nghĩ tới chuyện nó bị hất nước bẩn là sao chép không? Khi tới bên chủ đầu tư giải đáp thắc mắc có từng nghĩ chúng ta còn cơ hội lật bài không? Anh nói với em, trong gói thầu khu Tài chính này, có gì mà anh “biết rõ ràng” nào?

Tiền Tâm Nhất phủi mông ngồi xuống, khi trọng tâm chưa ổn định bất ngờ bị bị hắn túm cà vạt ngã xuống giường. Tiền Tâm Nhất là phần tử ôm giường, ý chí vốn dĩ đã không kiên định, cũng ỡm ờ thuận theo không chịu bò dậy.

Tiền Tâm Nhất:

Trần Tây An ôm lấy anh, thoải mái thở ra một hơi:

– Vất vả cho em rồi, anh sẽ cố gắng khỏe thật nhanh, làm trâu làm ngựa báo đáp em.

Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, phát hiện mình không mấy động lòng với vụ này:

– Là tên ngu nào đã nói với anh định luận “đã biết rõ không thể trúng thầu”?

– Thôi khỏi làm trâu làm ngựa, không dọa em là em đã cảm ơn anh lắm rồi.

***

Lúc Dương Giang thức giấc chỉ thấy hai người đàn ông to con nằm chen chúc trên chiếc giường bệnh nhỏ, chỉ ôm nhau thôi không làm gì. Sáng sớm ra mà đã khoe tình cảm, cũng may mọi người còn đang ngủ.

– Quyết định như vậy nhé.

Anh ta hừ một luồng hơi chua loét qua mũi, Tiền Tâm Nhất ngóc đầu lên nhìn thấy anh ta, nhỏ giọng nói:

– Mới sáu giờ hơn thôi, hay là anh ngủ thêm chút nữa, bảy rưỡi tôi sẽ gọi anh?

Dương Giang xốc chăn ngồi dậy:

Thứ bị cắt bỏ chính là tâm huyết của Trần Tây An, theo lý mà nói người khác không nên xen vào, song Tiền Tâm Nhất không phải người khác, còn bản thân Trần Tây An thì vẫn không cam lòng. Nếu như không có trận ốm nặng này, chắc hẳn bây giờ ổ gà đã thành một thiết kế bỏ đi. Vận mệnh của ổ gà là tương lai mờ mịt, giống như việc chẳng ai nghĩ tới hắn sẽ ngã bệnh.

Trần Tây An bị anh chọc cười, hắn mỉm cười một lát mới nói ra lo lắng của mình:

– Không ngủ nữa, ăn sáng rồi về thay quần áo thôi. Cậu ăn gì, tôi mua về cho cậu luôn.

***

Anh ta hừ một luồng hơi chua loét qua mũi, Tiền Tâm Nhất ngóc đầu lên nhìn thấy anh ta, nhỏ giọng nói:

Tiền Tâm Nhất trả lời một câu sao cũng được, Dương Giang vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó nhanh chóng ra ngoài, nửa tiếng đồng hồ sau trở về, phát hiện có người đã dậy, Tiền Tâm Nhất ngồi trên ghế, gặm quả táo không biết móc ở đâu ra.

Dương Giang đặt bữa sáng xuống, nói mấy câu với Trần Tây An, nghe cuộc trò chuyện thì chắc tối nay anh ta sẽ tới đây nữa. Tiền Tâm Nhất bảo anh ta không phải đến đâu, Dương Giang nói “được” cho có, rồi đi luôn.

Tiếng bước chân tới lui ngoài hành lang, một ngày mới trong bệnh viện lại bắt đầu. Chín giờ kém mười phút, Tiền Tâm Nhất gửi tin nhắn xin nghỉ cho Myles, nhờ chị ta mượn một chiếc laptop của công ty mang tới đây cho mình. Tiếp đó mãi tới mười rưỡi cũng không nhận được câu trả lời, chuyện này thực sự không bình thường, chẳng qua anh không đắn đo nhiều. Bởi vì bác sĩ phẫu thuật cho Trần Tây An đến rồi.

Ông làm một vài kiểm tra với Trần Tây An, hỏi tình huống tối ngày hôm qua, cuối cùng nói với hai người rằng đã qua giai đoạn nguy hiểm. Mấy ngày sau đó cũng rất quan trọng, phải đi tiểu nhiều. Tiền Tâm Nhất bắt tay nói cảm ơn ông, bác sĩ gật đầu, sau đó hỏi anh bao giờ đi kiểm tra. Dưới sự xua đuổi của Trần Tây An, anh chỉ đành gấp gáp đi làm kiểm tra máu, nước tiểu và điện tâm đồ.

Trần Tây An ôm lấy anh, thoải mái thở ra một hơi:

Chờ khi anh trở về, phát hiện lãnh đạo công ty đã tới rồi. Vic đang nói chuyện với Trần Tây An, Myles thì nhìn thấy anh bước vào cửa.

Biểu cảm của chị ta rất lạ, vừa tức giận lại vừa kinh ngạc, tựa hồ còn có cảm giác mừng như điên. Tiền Tâm Nhất nhìn chị ta mà cảm thấy quái dị, chỉ thấy chị ta rảo bước qua đây, kéo cánh tay anh đi ra ngoài hành lang, đồng thời nhỏ giọng nói:

– Được lắm Tiền Tâm Nhất, trong máy tính của cậu giấu thứ tốt quá đấy nhỉ?

Vic đề nghị hắn buông tay, vậy thì chứng minh rằng anh ta đã cố hết sức hỏi thăm các mối quan hệ nhưng chủ đầu tư dự án khu Tài chính vẫn không thể cho anh ta một liều thuốc an thần mà anh ta muốn. Có lẽ bọn họ đã sắp xếp một công ty khác trong nội bộ, hoặc không có, việc duy nhất anh ta có thể làm là bỏ đi tất cả những chi tiết có thể dẫn tới giảm điểm, giúp khả năng thắng lợi của nhóm K cao hơn chút.Hết chương 100

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi