Thời đại này không thiếu cái lạ, weibo chính là nơi tập trung rất nhiều thông tin. Dương Giang đã lăn lộn trên Weibo bao nhiêu năm nay, cũng được coi như người dày dặn kinh nghiệm, thấy chuyện lạ cũng không sợ hãi.
Tiền Tâm Nhất kéo một bên găng tay xuống, cười nói: “Gần đây sao rồi, lại nằm ì ở nhà thầy tôi à.”
Tiền Tâm Nhất ngó qua nhìn, toàn là những bình luận “a a a đẹp phát khóc”, Trần Tây An cố ý xòe tay ra:
[Dư Lương]: Điện thoại của tôi bị ăn trộm trước Tết, mất toàn bộ số liên lạc của mọi người rồi orz.
Trước đây khi anh ta đang nổi tiếng thì bị người ta đào bới thông tin thật, sau đó anh ta chẳng đăng thêm gì nữa, hơn nữa tuổi tác lớn dần theo thời gian, rất nhiều chuyện chỉ dừng ở đầu lưỡi, rất khó để mở lời, cho dù dùng chữ viết cũng cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
– Không khóc nổi.
Tâm sự và được an ủi dường như cũng chẳng thể giảm bớt rắc rối mà vấn đề mang tới, sau sự ồn ào và an ủi tâm lý ngắn ngủi, vấn đề vẫn nằm ở đó.
Tiền Tâm Nhất ngáp một cái:
Dương Giang dường như nháy mắt hiểu ra cuộc sống mộc mạc trong những năm tháng Trần Tây An im lặng làm người độc thân có thể giảm bớt rất nhiều thị phi vô vị. Anh ta bắt đầu học cách giảm bớt thói quen tiêu tốn thời gian tiêu tốn trên mạng để xoa dịu nỗi cô đơn. Ngày tháng có thể không thú vị hơn nhiều, nhưng điểm tốt duy nhất có chăng chỉ là mỗi ngày ít tức giận thêm lần nữa vì mấy thằng ngu hơn. Mỗi ngày trên mạng đều có đủ loại người, vì đủ chủ đề khác nhau mà phẫn nộ bất bình.
[Giang Lang]: …
– Đẹp không?
Mãi lâu sau không thấy Trần Tây An trả lời, ngược lại anh ta nhận được một tin nhắn riêng đến từ [Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực]. Dương Giang đọc xong chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là thế giới này quá nhỏ, đôi khi toàn kẻ thù, đôi khi chỉ còn một mình lẻ loi.
Lần cuối anh ta đăng stt còn là vì ủng hộ một người bạn hâm mộ anh ta rất nhiều năm sinh em bé. Anh ta đã ở trong phòng thu cả nửa buổi, thu bài “Mẹ” của La Đại Hựu tặng cho cô. Người ủng hộ đã làm mẹ gửi cho anh ta một đoạn tin nhắn còn dài hơn bài thi văn vào đại học. Trong từng câu từng chữ đều thể hiện sự yêu thích với giọng ca và nhân phẩm của anh ta, kết thúc còn dùng 300 từ để lặp đi lặp lại chúc anh ta sẽ có được hạnh phúc.
Trong bài viết khá dài này, ở vị trí dòng thứ tư có viết mấy chữ nhỏ không mấy bắt mắt: Người thiết kế – Tiền Tâm Nhất.
Dương Giang cảm thấy bản thân mình không xứng với lời chúc phúc và ủng hộ ấm áp này, anh ta sống buông thả, đến bản thân mình còn thấy ghê tởm, nhưng lại luôn có người xa lạ nói rằng anh ta cho bọn họ dũng khí và cảm động. Chuyện này thật kỳ diệu, dựa vào khoảng cách và trực giác, mối duyên phận do mạng internet kết nối với nhau, tuy chưa từng gặp mặt ấy vậy mà còn thuần khiết và thật lòng hơn rất nhiều người bạn xung quanh.
Thời đại này không thiếu cái lạ, weibo chính là nơi tập trung rất nhiều thông tin. Dương Giang đã lăn lộn trên Weibo bao nhiêu năm nay, cũng được coi như người dày dặn kinh nghiệm, thấy chuyện lạ cũng không sợ hãi.
Những năm trước anh ta chẳng đến mức cô đơn thế này, đáng tiếc Tết năm nay hai vợ chồng Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất đóng cửa, anh ta chẳng còn chỗ nào để mặt dày đến chơi, chỉ đành về nhà báo danh theo thói quen, sau đó chuồn đến nhà bác cả, nằm chết dí trên sofa làm bạn cùng với Tivi. Một ngày Dương Tân Dân phải xỉa xói anh ta cả mười tám lần, nhưng xỉa xói xong vẫn phải hầu hạ anh ta ăn uống no nê.
“Vẫn ổn, rất thú vị.” Vốn dĩ nhiệm vụ của Trần Tây An cũng nhẹ nhàng thôi, chỉ đứng trong hàng ngũ chuyển gạch xuống dưới. Nông thôn là một nơi rất trọng tình người, chủ nhà xây nhà, người trong thôn đều sẽ tới giúp đỡ. Mọi người cười nói vui vẻ, chỉ nửa ngày thôi đã có thể phá xong ngôi nhà cũ. Bầu không khí này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Nếu chẳng phải chán đến chết thì Dương Giang sẽ không lướt Weibo, chẳng qua anh ta không ngờ lần lướt Weibo này sẽ xuất hiện một đề tài ngoài Đêm Xuân.
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực] là một tài khoản xác nhận chính chủ mà anh ta theo dõi với dòng trạng thái “Tranh cũng bán mà người cũng bán”. Dương Giang đã chẳng còn nhớ rõ fan nào đã đề cử cho anh ta vào năm nào. Dương Giang vẫn nhớ khi anh ta còn chơi Weibo, tài khoản này chuyên đăng ảnh tự sướng, lại còn ăn mặc kỳ dị và thắt bím tóc, nếu như không phải thứ anh ta vẽ ra khiến Dương Giang hứng thú, thì đã kéo anh ta vào danh sách đen từ tám đời rồi. Sau này người nọ nổi lên cũng là lúc Dương Giang rút lui, cho nên mới lưu đến bây giờ.
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực]: Chúc mừng năm mới nam thần [Giang Lang Tài Bất Tận] của em gái [Tiểu Nha Ma Tiểu Nhị Nương] nhà tôi. Đã follow lẫn nhau tận bốn năm rồi mà chưa từng chào hỏi, mạo muội đến nhà thực ra cũng là duyên phận, tôi muốn hỏi bình luận “Nhà ông à? @Phía Tây Thái Bình”, có phải họ… Trần không?
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực] đã share một tài liệu kiến trúc trên Weibo với nội dung: Là… anh ấy… sao? Người bạn nào quen với kiến trúc sư này vui lòng inbox cho tôi, cảm ơn!
[Dư Lương]: Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu, tôi tên Dư Lương, một người bạn bên chủ đầu tư mà Trần Tây An đã từng hợp tác. Là thế này, tôi dự định sẽ mở một triển lãm tranh chủ đề kiến trúc, đang cố gắng thu thập tài liệu và liên lạc với kiến trúc sư. Tôi rất thích kiến trúc mình share về này, muốn được trao quyền phái sinh.
Hết ngoại truyện 4
Khu bình luận phỏng đoán rầm rộ, trí tưởng tượng của fan vô cùng phong phú, vì thế phỏng đoán ra mấy trăm loại khả năng, chẳng qua bình luận với khúc mở đầu của “Anh em Hồ Lô” vẫn chiếm được nhiều sự ủng hộ nhất.
Nội dung mà [Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực] share về là một bài đăng rất dài, bài đăng ban đầu từ một tài khoản clone xa lạ, mở đầu đã nói không cho phép bê đi đâu, ngoài bài viết ra còn cắt riêng ba hình ảnh lớn. Dương Giang là người trong ngành kiến trúc. Vừa nhìn thấy ba hình ảnh đi kèm, mắt sáng bừng lên.
Dưới điều kiện hạn chế của trọng lực và áp lực, nguyên tắc đại thể của thiết kế kiến trúc sẽ là nhẹ nhàng tinh tế tức đồng nghĩa với đẹp. Ba tấm ảnh thể hiện kiến trúc đơn thể này đã phát huy nhuần nhuyễn khái niệm nhẹ nhàng tinh tế. Khung thép sơn trắng uốn thành hình dạng đôi cánh, cơ thể thủy tinh trong suốt phục dưới đất, mang đến cho người ta ảo giác như nó sắp vùng khỏi đai xanh hóa vỗ cánh bay lên.
♣Ngoại truyện 5♣
Có người làm bạn với Dương Tân Dân, tất nhiên Tiền Tâm Nhất cũng vui: “Có chuyện gì thì nói đi, bây giờ tôi đang làm việc hộ người ta, không đến tối là không gọi điện thoại lại cho anh được đâu.”
Là một cố vấn kiến trúc, yêu cầu về thẩm mỹ của Dương Giang còn cao hơn kiến trúc sư. Đối với thiết kế chức năng của kiến trúc, anh ta chỉ biết những gì cao xa, không biết về khó khăn xây dựng nên càng xoi mói với vẻ bề ngoài hơn. Kiến trúc trong ảnh không thực dụng, nhưng nó bắt mắt, một ý tưởng kiến trúc rất nhẹ nhàng và tinh tế.
Trước đây khi anh ta đang nổi tiếng thì bị người ta đào bới thông tin thật, sau đó anh ta chẳng đăng thêm gì nữa, hơn nữa tuổi tác lớn dần theo thời gian, rất nhiều chuyện chỉ dừng ở đầu lưỡi, rất khó để mở lời, cho dù dùng chữ viết cũng cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
Con người là loài động vật sống bằng thị giác, hơn nữa Dương Giang luôn cảm thấy trong thành phố này toàn những kiến trúc na ná nhau, anh ta thích những kiến trúc dị hình, cho nên phấn khởi ấn vào Weibo kia, xem chưa tới nửa phút đã ngây ra, phản ứng đầu tiên là “đm, cùng tên à?”.
Dương Giang ở đầu dây bên kia chửi “đậu má” một câu, nói “Trần Tây An, hóa ra tâm hồn của vợ ông lại đẹp như vậy, tôi chẳng nhìn ra chút nào đấy. Ông không cố gắng sẽ bị cậu ấy bỏ xa cho mà xem”. Trần Tây An chẳng thèm quan tâm tới mấy lời anh ta nói linh tinh, cầm điện thoại áp thẳng vào tai Tiền Tâm Nhất, bảo:
Tiền Tâm Nhất khó hiểu: “Một Số Một, Một Số trong một số, Một của một.”
Trong bài viết khá dài này, ở vị trí dòng thứ tư có viết mấy chữ nhỏ không mấy bắt mắt: Người thiết kế – Tiền Tâm Nhất.
Người già nghe thấy người khác nói xấu mình thì thính lực đều đạt cấp tám chuyên nghiệp, Dương Tân Dân cầm ấm trà nhỏ ló đầu vào từ ban công, cầm lấy câu đối dán cửa ném anh ta:
Dương Giang đọc lướt nhanh như gió phần giới thiệu trong bài Weibo dài, sau cùng vẫn cảm thấy chắc hẳn là cùng tên. Trong ý thức của anh ta, Tiền Tâm Nhất không giống người có thể thiết kế được ra thứ nhẹ nhàng xinh đẹp, hơn nữa một tác phẩm ưu tú thế này thì JMP sẽ không thể để mặc nó lưu truyền trên mạng.
– Để em cảm nhận được thứ mang tên nhiệt tình trào dâng của cư dân mạng. – Trần Tây An uống hết chỗ nước anh để thừa, úp nắp về chỗ cũ – Không mệt, anh chỉ chơi chơi thôi mà.
Anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều share về, đồng thời tag Trần Tây An, bình luận là: Nhà ông à?
Gửi tin nhắn xong, Dương Giang chuyển sang danh bạ, gọi điện thoại cho Trần Tây An. Bởi vì tín hiệu không tốt, gọi ba lần mới được. Nghe thấy tiếng rè rè không ngớt qua loa, Dương Giang bắt đầu càm ràm: “Hai người đã phượt đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi, không có mạng, điện thoại không gọi được. Ông trời ơi ông đang làm gì vậy? Ồn chết tôi rồi.”
Mãi lâu sau không thấy Trần Tây An trả lời, ngược lại anh ta nhận được một tin nhắn riêng đến từ [Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực]. Dương Giang đọc xong chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là thế giới này quá nhỏ, đôi khi toàn kẻ thù, đôi khi chỉ còn một mình lẻ loi.
Tiền Tâm Nhất uống nước lạnh xong, thở ra một hơi, dùng cằm hất hàm chỉ điện thoại hỏi:
Anh hơi buồn ngủ, số liệu tăng lên cũng không mang tới cho anh nhiều cảm xúc, anh chỉ biết rằng mình chẳng quen ai trong số những người tự dưng theo dõi mình hết.
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực]: Chúc mừng năm mới nam thần [Giang Lang Tài Bất Tận] của em gái [Tiểu Nha Ma Tiểu Nhị Nương] nhà tôi. Đã follow lẫn nhau tận bốn năm rồi mà chưa từng chào hỏi, mạo muội đến nhà thực ra cũng là duyên phận, tôi muốn hỏi bình luận “Nhà ông à? @Phía Tây Thái Bình”, có phải họ… Trần không?
Con người là loài động vật sống bằng thị giác, hơn nữa Dương Giang luôn cảm thấy trong thành phố này toàn những kiến trúc na ná nhau, anh ta thích những kiến trúc dị hình, cho nên phấn khởi ấn vào Weibo kia, xem chưa tới nửa phút đã ngây ra, phản ứng đầu tiên là “đm, cùng tên à?”.
[Tiểu Nha Ma Tiểu Nhị Nương] tự xưng là hoa khôi trong số fan của Dương Giang, anh ta vô cùng ngạc nhiên, ngọn lửa bà tám cháy hừng hực trong lòng. Người bạn biết Tiền Tâm Nhất là người nhà của Trần Tây An thì tuyệt đối không phải người bình thường. Anh ta đi bới ảnh đã dùng filter của [Dư Lương], trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trong vòng bạn bè của mình và Trần Tây An có gương mặt thế này, cho nên anh ta đoán đây là bạn của Tiền Tâm Nhất, cũng hiểu được tại sao người này không có tài khoản Weibo của Trần Tây An, bởi vì anh ta cũng không biết Weibo của Tiền Tâm Nhất là gì.
Trần Tây An ngạc nhiên, chẳng ngờ Dương Giang không nhìn thấy bươm bướm trên diễn đàn mà lại nhìn thấy nó trên Weibo. Anh vừa đưa nắp bình cho bạo chúa ghé miệng uống, chậm rãi đẩy lên trên, vừa cầm điện thoại nói với vẻ buồn cười: “Tiếc quá, là cùng một người, cậu ấy đang ở ngay bên cạnh tôi đây, ông có lời nào muốn nói với cậu ấy không?”
Dưới điều kiện hạn chế của trọng lực và áp lực, nguyên tắc đại thể của thiết kế kiến trúc sẽ là nhẹ nhàng tinh tế tức đồng nghĩa với đẹp. Ba tấm ảnh thể hiện kiến trúc đơn thể này đã phát huy nhuần nhuyễn khái niệm nhẹ nhàng tinh tế. Khung thép sơn trắng uốn thành hình dạng đôi cánh, cơ thể thủy tinh trong suốt phục dưới đất, mang đến cho người ta ảo giác như nó sắp vùng khỏi đai xanh hóa vỗ cánh bay lên.
Khoảnh khắc này khiến anh ta cảm thấy thật thần kỳ, anh ta bất đắc dĩ follow [Dư Lương] bốn năm, chẳng ai để ý tới ai, nào ngờ ngoài đời thực chỉ cách nhau một người bạn.
***
– Cái thằng nhóc này mau cút đi.
[Giang Lang]: Phía Tây Thái Bình họ Trần, vậy thì?
[Tiểu Nha Ma Tiểu Nhị Nương] tự xưng là hoa khôi trong số fan của Dương Giang, anh ta vô cùng ngạc nhiên, ngọn lửa bà tám cháy hừng hực trong lòng. Người bạn biết Tiền Tâm Nhất là người nhà của Trần Tây An thì tuyệt đối không phải người bình thường. Anh ta đi bới ảnh đã dùng filter của [Dư Lương], trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trong vòng bạn bè của mình và Trần Tây An có gương mặt thế này, cho nên anh ta đoán đây là bạn của Tiền Tâm Nhất, cũng hiểu được tại sao người này không có tài khoản Weibo của Trần Tây An, bởi vì anh ta cũng không biết Weibo của Tiền Tâm Nhất là gì.
[Giang Lang]: … Xin chào người bạn bên chủ đầu tư, anh gọi điện thoại thẳng cho Phía Tây Thái Bình chứng thực không được sao?
[Dư Lương]: Ha ha ha cho nên trao quyền gần như nằm trong tay tôi rồi.
Tiền Tâm Nhất nói được, Dư Lương đắc ý “yeh” một tiếng. Anh ta hỏi hôm nào Tiền Tâm Nhất về đi làm, anh ta sẽ gửi hợp đồng đến cho, nếu không có vấn đề thì ký rồi gửi trả anh ta một bản. Tiền Tâm Nhất báo ngày về, trước khi cúp máy Dư Lương còn xin tài khoản Weibo của anh, khiến anh có cảm giác như thể không theo kịp trào lưu.
[Giang Lang]: …
Tâm sự và được an ủi dường như cũng chẳng thể giảm bớt rắc rối mà vấn đề mang tới, sau sự ồn ào và an ủi tâm lý ngắn ngủi, vấn đề vẫn nằm ở đó.
[Dư Lương]: Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu, tôi tên Dư Lương, một người bạn bên chủ đầu tư mà Trần Tây An đã từng hợp tác. Là thế này, tôi dự định sẽ mở một triển lãm tranh chủ đề kiến trúc, đang cố gắng thu thập tài liệu và liên lạc với kiến trúc sư. Tôi rất thích kiến trúc mình share về này, muốn được trao quyền phái sinh.
Khu bình luận phỏng đoán rầm rộ, trí tưởng tượng của fan vô cùng phong phú, vì thế phỏng đoán ra mấy trăm loại khả năng, chẳng qua bình luận với khúc mở đầu của “Anh em Hồ Lô” vẫn chiếm được nhiều sự ủng hộ nhất.
Khoảnh khắc này khiến anh ta cảm thấy thật thần kỳ, anh ta bất đắc dĩ follow [Dư Lương] bốn năm, chẳng ai để ý tới ai, nào ngờ ngoài đời thực chỉ cách nhau một người bạn.
[Giang Lang]: … Xin chào người bạn bên chủ đầu tư, anh gọi điện thoại thẳng cho Phía Tây Thái Bình chứng thực không được sao?
[Dư Lương]: Điện thoại của tôi bị ăn trộm trước Tết, mất toàn bộ số liên lạc của mọi người rồi orz.
Để bươm bướm làm mẫu cho Dư Lương không thành vấn đề, quan trọng ở chỗ Tiền Tâm Nhất không biết cấp quyền gồm những quyền gì, bèn nói: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho Dư Lương, không còn chuyện gì nữa thì cúp trước nhé, làm việc xong nói sau.”
[Giang Lang]: Anh đổi số chưa?
“Cậu còn mặt mũi nào để nói chuyện này” Dương Giang vắt chân lên, “Cậu và… đi phóng khoáng thế, những ngày đêm cô độc này chỉ có tôi làm bạn với thầy cậu thôi, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.”
[Dư Lương]: Chưa.
[Giang Lang]: Phía Tây Thái Bình họ Trần, vậy thì?
Dương Giang cảm thấy bản thân mình không xứng với lời chúc phúc và ủng hộ ấm áp này, anh ta sống buông thả, đến bản thân mình còn thấy ghê tởm, nhưng lại luôn có người xa lạ nói rằng anh ta cho bọn họ dũng khí và cảm động. Chuyện này thật kỳ diệu, dựa vào khoảng cách và trực giác, mối duyên phận do mạng internet kết nối với nhau, tuy chưa từng gặp mặt ấy vậy mà còn thuần khiết và thật lòng hơn rất nhiều người bạn xung quanh.
Nhà cao tầng ở thành phố có sự trợ giúp của khoa học, gần như đều giống nhau, còn nhà ở nông thôn thì dựa vào kéo dài truyền thống, tùy thuộc vào khu vực và văn hóa đều có chỗ bất đồng. Ví dụ như ở đây, ngày động thổ phải mời thầy nho già tinh thông tính Kinh Dịch, chọn xong ngày lành thì đốt pháo mới có thể bắt đầu.
[Giang Lang]: Vậy thì đợi nhé, tôi liên lạc được với cậu ấy sẽ bảo cậu ấy gọi điện thoại lại cho anh.
“Hai phút.” Dương Giang trở nên nghiêm túc.
Gửi tin nhắn xong, Dương Giang chuyển sang danh bạ, gọi điện thoại cho Trần Tây An. Bởi vì tín hiệu không tốt, gọi ba lần mới được. Nghe thấy tiếng rè rè không ngớt qua loa, Dương Giang bắt đầu càm ràm: “Hai người đã phượt đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi, không có mạng, điện thoại không gọi được. Ông trời ơi ông đang làm gì vậy? Ồn chết tôi rồi.”
Trần Tây An cũng đang ấn liên tục để bớt thông báo đi. Fan của hắn còn tăng vọt hơn cả Tiền Tâm Nhất, bởi vì tay hắn đẹp. Trên Weibo của hắn còn có một tấm ảnh chụp tác phẩm triển lãm qua tủ kính của viện thiết kế, có thể nhìn thấy ngón tay cầm điện thoại của hắn phản chiếu trên mặt kính.
“Chúc mừng năm mới.” Trần Tây An giẫm trên móng nhà đầy vụn xi măng và gạch vỡ, nhìn Tiền Tâm Nhất đang dùng bay đào gạch đỏ trong đống phế tích, cười nói: “Bây giờ tôi đang… cống hiến cho nông thôn mới xã hội chủ nghĩa.”
Dương Giang dường như nháy mắt hiểu ra cuộc sống mộc mạc trong những năm tháng Trần Tây An im lặng làm người độc thân có thể giảm bớt rất nhiều thị phi vô vị. Anh ta bắt đầu học cách giảm bớt thói quen tiêu tốn thời gian tiêu tốn trên mạng để xoa dịu nỗi cô đơn. Ngày tháng có thể không thú vị hơn nhiều, nhưng điểm tốt duy nhất có chăng chỉ là mỗi ngày ít tức giận thêm lần nữa vì mấy thằng ngu hơn. Mỗi ngày trên mạng đều có đủ loại người, vì đủ chủ đề khác nhau mà phẫn nộ bất bình.
Dương Giang nghe tiếng động bên kia, bấy giờ mới nhận ra, không nhịn được bật cười: “Hai người đúng thật là, khi đi làm thì ngày ngày đứng đầu trong công tác góp một viên gạch cho thành phố. Được nghỉ còn thăng cấp hơn, chạy đến nông thôn xây nhà luôn cơ à. Thế nào, xây móng có khổ không?”
“Vẫn ổn, rất thú vị.” Vốn dĩ nhiệm vụ của Trần Tây An cũng nhẹ nhàng thôi, chỉ đứng trong hàng ngũ chuyển gạch xuống dưới. Nông thôn là một nơi rất trọng tình người, chủ nhà xây nhà, người trong thôn đều sẽ tới giúp đỡ. Mọi người cười nói vui vẻ, chỉ nửa ngày thôi đã có thể phá xong ngôi nhà cũ. Bầu không khí này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Lần cuối anh ta đăng stt còn là vì ủng hộ một người bạn hâm mộ anh ta rất nhiều năm sinh em bé. Anh ta đã ở trong phòng thu cả nửa buổi, thu bài “Mẹ” của La Đại Hựu tặng cho cô. Người ủng hộ đã làm mẹ gửi cho anh ta một đoạn tin nhắn còn dài hơn bài thi văn vào đại học. Trong từng câu từng chữ đều thể hiện sự yêu thích với giọng ca và nhân phẩm của anh ta, kết thúc còn dùng 300 từ để lặp đi lặp lại chúc anh ta sẽ có được hạnh phúc.
Nếu chẳng phải chán đến chết thì Dương Giang sẽ không lướt Weibo, chẳng qua anh ta không ngờ lần lướt Weibo này sẽ xuất hiện một đề tài ngoài Đêm Xuân.
Nhà tự xây dựng khác với kiến trúc bọn họ thiết kế, không cần phải báo cáo xin phê duyệt xây dựng cũng không cần nghiệm thu, chỉ do thợ xây ở địa phương tự quy hoạch. Bọn họ không hiểu thiết kế, không biết áp lực gió và cấp độ động đất, căn nhà ít bê tông cốt thép, hầu như dựa vào kinh nghiệm xây dựng được truyền từ đời này qua đời khác, một căn nhà có thể sống cả đời.
Nhà cao tầng ở thành phố có sự trợ giúp của khoa học, gần như đều giống nhau, còn nhà ở nông thôn thì dựa vào kéo dài truyền thống, tùy thuộc vào khu vực và văn hóa đều có chỗ bất đồng. Ví dụ như ở đây, ngày động thổ phải mời thầy nho già tinh thông tính Kinh Dịch, chọn xong ngày lành thì đốt pháo mới có thể bắt đầu.
Trần Tây An tự hỏi nếu như bắt hắn xây dựng một căn nhà dân ở đây, kết cấu mà hắn thiết kế ra chưa chắc đã hợp với thợ xây bản địa. Chưa từng sinh sống ở một nơi thì sẽ chẳng thể thấu hiểu được sự thú vị trong cách xử lý chi tiết việc nhỏ nhặt trong kiến trúc nơi đó.
Dương Giang đọc lướt nhanh như gió phần giới thiệu trong bài Weibo dài, sau cùng vẫn cảm thấy chắc hẳn là cùng tên. Trong ý thức của anh ta, Tiền Tâm Nhất không giống người có thể thiết kế được ra thứ nhẹ nhàng xinh đẹp, hơn nữa một tác phẩm ưu tú thế này thì JMP sẽ không thể để mặc nó lưu truyền trên mạng.
Chuyện này khiến Trần Tây An không khỏi nhớ tới biệt thự của mình, chỉ đi sâu chi tiết trên bản vẽ thì chắc hẳn sẽ không tránh khỏi dẫn tới những tai họa ngầm khiến cho sinh hoạt bất tiện, hắn nhất định phải đích thân đến đó khảo sát một chuyến thu thập tài liệu mới được.
Hết ngoại truyện 4
[Dư Lương]: Ha ha ha cho nên trao quyền gần như nằm trong tay tôi rồi.
– Trần Tây An, rót cho em cốc nước. – Tiền Tâm Nhất vừa hét vừa chạy đến đây. Anh mặc chiếc áo choàng phủ chủ nhà phát, đầu quấn chiếc khăn mặt không biết của chị gái tốt bụng nhà ai đưa cho, mặt mày toàn tro bụi.
Dương Giang chửi một câu cái tên quái quỷ gì vậy xong thì cúp máy. Tiền Tâm Nhất bắt đầu lục tìm số điện thoại của Dư Lương:
“Chúc mừng năm mới.” Trần Tây An giẫm trên móng nhà đầy vụn xi măng và gạch vỡ, nhìn Tiền Tâm Nhất đang dùng bay đào gạch đỏ trong đống phế tích, cười nói: “Bây giờ tôi đang… cống hiến cho nông thôn mới xã hội chủ nghĩa.”
Trần Tây An định thần lại, đi về phía thùng nước úp sẵn nắp phích. Hắn ngồi xổm xuống nghiêng đầu kẹp điện thoại, dùng chiếc nắp phích rót nửa cốc nước cho anh, vừa nói chuyện với Dương Giang: “Ông đang ở đâu, tìm tôi có chuyện gì đấy?”
“Được.” Dương Giang trả lời xong mới nhớ ra, vội vàng nói: “Tiền Tâm Nhất, gửi tôi acc Weibo của cậu.”
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà cùng nhớ tới Dư Lương. Vì thế anh hỏi vấn đề mà Dương Giang đã hỏi, cuối cùng nhận được kết luận “bím tóc” không phải một người đáng tin cậy.
“Ở nhà bác tôi lánh nạn.” Dương Giang bày tỏ nỗi đau trong lòng, chợt nhớ tới chuyện chính: “Có chuyện này, tôi thấy một bài share trên Weibo, hình ảnh một kiến trúc hình dạng kỳ lạ, rất có linh khí cũng rất đẹp, tên của nó là “Bươm bướm”, kiến trúc sư Tiền Tâm Nhất, bây giờ mời ông nói với tôi một cách đường hoàng xem, Tâm Nhất này với cục cưng già bạo chúa nhà ông là cùng một người hả?”
Trần Tây An ngạc nhiên, chẳng ngờ Dương Giang không nhìn thấy bươm bướm trên diễn đàn mà lại nhìn thấy nó trên Weibo. Anh vừa đưa nắp bình cho bạo chúa ghé miệng uống, chậm rãi đẩy lên trên, vừa cầm điện thoại nói với vẻ buồn cười: “Tiếc quá, là cùng một người, cậu ấy đang ở ngay bên cạnh tôi đây, ông có lời nào muốn nói với cậu ấy không?”
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực] là một tài khoản xác nhận chính chủ mà anh ta theo dõi với dòng trạng thái “Tranh cũng bán mà người cũng bán”. Dương Giang đã chẳng còn nhớ rõ fan nào đã đề cử cho anh ta vào năm nào. Dương Giang vẫn nhớ khi anh ta còn chơi Weibo, tài khoản này chuyên đăng ảnh tự sướng, lại còn ăn mặc kỳ dị và thắt bím tóc, nếu như không phải thứ anh ta vẽ ra khiến Dương Giang hứng thú, thì đã kéo anh ta vào danh sách đen từ tám đời rồi. Sau này người nọ nổi lên cũng là lúc Dương Giang rút lui, cho nên mới lưu đến bây giờ.
Tiền Tâm Nhất uống nước lạnh xong, thở ra một hơi, dùng cằm hất hàm chỉ điện thoại hỏi:
– Ai?
Dương Giang ở đầu dây bên kia chửi “đậu má” một câu, nói “Trần Tây An, hóa ra tâm hồn của vợ ông lại đẹp như vậy, tôi chẳng nhìn ra chút nào đấy. Ông không cố gắng sẽ bị cậu ấy bỏ xa cho mà xem”. Trần Tây An chẳng thèm quan tâm tới mấy lời anh ta nói linh tinh, cầm điện thoại áp thẳng vào tai Tiền Tâm Nhất, bảo:
– Dương Giang.
Tiền Tâm Nhất kéo một bên găng tay xuống, cười nói: “Gần đây sao rồi, lại nằm ì ở nhà thầy tôi à.”
Ngày mùng chín tháng Giêng, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An bước lên hành trình về nhà. Chiếc tàu lửa vỏ xanh chuyển động lọc xọc được nửa đường thì cuối cùng tín hiệu mạng di động của anh cũng sống dậy. Đống thông báo khổng lồ của Weibo khiến anh giật mình. Anh ấn vào rồi thoát ra mấy lần mới miễn cưỡng mở được phần thông báo. Số lượng fan tăng vọt cùng với cả nghìn bình luận khen đẹp khiến anh không biết phải làm gì.
“Cậu còn mặt mũi nào để nói chuyện này” Dương Giang vắt chân lên, “Cậu và… đi phóng khoáng thế, những ngày đêm cô độc này chỉ có tôi làm bạn với thầy cậu thôi, cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.”
Người già nghe thấy người khác nói xấu mình thì thính lực đều đạt cấp tám chuyên nghiệp, Dương Tân Dân cầm ấm trà nhỏ ló đầu vào từ ban công, cầm lấy câu đối dán cửa ném anh ta:
– Cái thằng nhóc này mau cút đi.
– Không cút! – Câu đối xuân gấp hình vuông chưa bay đến sofa đã rơi xuống đất, Dương Tân Dân biến mất phía sau bức tường, Dương Giang cười ha ha đổi trắng thay đen – Nhìn xem, thầy của cậu không rời khỏi tôi được đâu.
Có người làm bạn với Dương Tân Dân, tất nhiên Tiền Tâm Nhất cũng vui: “Có chuyện gì thì nói đi, bây giờ tôi đang làm việc hộ người ta, không đến tối là không gọi điện thoại lại cho anh được đâu.”
Dư Lương vô cùng kích động, tính cách anh ta vốn dĩ đã rất khoa trương, trước hết là khen Tiền Tâm Nhất lên đến tận trời, tiếp đó bươm bướm cũng trở thành tác phẩm tiêu biểu vượt thời đại, cuối cùng không ngừng đảm bảo với Tiền Tâm Nhất rằng anh ta chỉ phác họa chứ không động gì đến hình dáng của nó. Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều cảm thấy không có vấn đề gì, không phải bất cứ kiến trúc nào trong vô số những kiến trúc của thành phố này cũng được ai đó vẽ vào tranh.
“Hai phút.” Dương Giang trở nên nghiêm túc.
Tiền Tâm Nhất đang nghe thì phát hiện Trần Tây An cũng ghé tai tới gần, vì thế anh bật loa ngoài luôn.
“Kiến trúc hình bươm bướm đăng trên diễn đàn là của cậu đúng không, tối nay tôi sẽ hỏi tại sao cậu đăng thiết kế lên diễn đàn. Có người chia sẻ thiết kế của cậu trên Weibo, một tài khoản xác minh danh tính khá nổi mà tôi theo dõi đã share lại, sau đó tôi nhìn thấy cũng share tiếp. Từ bình luận, bọn tôi phát hiện ra rằng đều quen hai người cho nên có nói với nhau mấy câu. Anh ta nói anh ta là họa sĩ, người bạn bên chủ đầu tư của Trần Tây An, đang chuẩn bị mở triển lãm tranh chủ đề kiến trúc, nhìn thấy thiết kế của cậu thì muốn dùng làm tài liệu, xin được cấp quyền, cậu có cho không?”
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà cùng nhớ tới Dư Lương. Vì thế anh hỏi vấn đề mà Dương Giang đã hỏi, cuối cùng nhận được kết luận “bím tóc” không phải một người đáng tin cậy.
Để bươm bướm làm mẫu cho Dư Lương không thành vấn đề, quan trọng ở chỗ Tiền Tâm Nhất không biết cấp quyền gồm những quyền gì, bèn nói: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho Dư Lương, không còn chuyện gì nữa thì cúp trước nhé, làm việc xong nói sau.”
“Được.” Dương Giang trả lời xong mới nhớ ra, vội vàng nói: “Tiền Tâm Nhất, gửi tôi acc Weibo của cậu.”
Tiền Tâm Nhất khó hiểu: “Một Số Một, Một Số trong một số, Một của một.”
Dương Giang chửi một câu cái tên quái quỷ gì vậy xong thì cúp máy. Tiền Tâm Nhất bắt đầu lục tìm số điện thoại của Dư Lương:
[Nhà Địa Chủ Có Dư Lương Thực] đã share một tài liệu kiến trúc trên Weibo với nội dung: Là… anh ấy… sao? Người bạn nào quen với kiến trúc sư này vui lòng ibox cho tôi, cảm ơn!
– Anh ta muốn tài khoản Weibo của em làm gì nhỉ? Anh có mệt không?
– Để em cảm nhận được thứ mang tên nhiệt tình trào dâng của cư dân mạng. – Trần Tây An uống hết chỗ nước anh để thừa, úp nắp về chỗ cũ – Không mệt, anh chỉ chơi chơi thôi mà.
– Vậy hả?
– Trần Tây An, rót cho em cốc nước. – Tiền Tâm Nhất vừa hét vừa chạy đến đây. Anh mặc chiếc áo choàng phủ chủ nhà phát, đầu quấn chiếc khăn mặt không biết của chị gái tốt bụng nhà ai đưa cho, mặt mày toàn tro bụi.
Chuyện này khiến Trần Tây An không khỏi nhớ tới biệt thự của mình, chỉ đi sâu chi tiết trên bản vẽ thì chắc hẳn sẽ không tránh khỏi dẫn tới những tai họa ngầm khiến cho sinh hoạt bất tiện, hắn nhất định phải đích thân đến đó khảo sát một chuyến thu thập tài liệu mới được.
Sự “nhiệt tình” của diễn đàn khiến Tiền Tâm Nhất chẳng ôm quá nhiều chờ mong. Anh tìm kiếm số điện thoại của Dư Lương, gọi cho anh ta rồi mở loa ngoài lên. Khi điện thoại kết nối, bởi vì không biết người gọi đến là ai nên anh ta rất nghiêm túc hỏi, Tiền Tâm Nhất nói: “Chúc mừng năm mới họa sĩ nhé, tôi là Tiền Tâm Nhất.”
Anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều share về, đồng thời tag Trần Tây An, bình luận là: Nhà ông à?
Dư Lương vô cùng kích động, tính cách anh ta vốn dĩ đã rất khoa trương, trước hết là khen Tiền Tâm Nhất lên đến tận trời, tiếp đó bươm bướm cũng trở thành tác phẩm tiêu biểu vượt thời đại, cuối cùng không ngừng đảm bảo với Tiền Tâm Nhất rằng anh ta chỉ phác họa chứ không động gì đến hình dáng của nó. Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều cảm thấy không có vấn đề gì, không phải bất cứ kiến trúc nào trong vô số những kiến trúc của thành phố này cũng được ai đó vẽ vào tranh.
Sự “nhiệt tình” của diễn đàn khiến Tiền Tâm Nhất chẳng ôm quá nhiều chờ mong. Anh tìm kiếm số điện thoại của Dư Lương, gọi cho anh ta rồi mở loa ngoài lên. Khi điện thoại kết nối, bởi vì không biết người gọi đến là ai nên anh ta rất nghiêm túc hỏi, Tiền Tâm Nhất nói: “Chúc mừng năm mới họa sĩ nhé, tôi là Tiền Tâm Nhất.”
Tiền Tâm Nhất nói được, Dư Lương đắc ý “yeh” một tiếng. Anh ta hỏi hôm nào Tiền Tâm Nhất về đi làm, anh ta sẽ gửi hợp đồng đến cho, nếu không có vấn đề thì ký rồi gửi trả anh ta một bản. Tiền Tâm Nhất báo ngày về, trước khi cúp máy Dư Lương còn xin tài khoản Weibo của anh, khiến anh có cảm giác như thể không theo kịp trào lưu.
Ngày mùng chín tháng Giêng, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An bước lên hành trình về nhà. Chiếc tàu lửa vỏ xanh chuyển động lọc xọc được nửa đường thì cuối cùng tín hiệu mạng di động của anh cũng sống dậy. Đống thông báo khổng lồ của Weibo khiến anh giật mình. Anh ấn vào rồi thoát ra mấy lần mới miễn cưỡng mở được phần thông báo. Số lượng fan tăng vọt cùng với cả nghìn bình luận khen đẹp khiến anh không biết phải làm gì.
Tiền Tâm Nhất đang nghe thì phát hiện Trần Tây An cũng ghé tai tới gần, vì thế anh bật loa ngoài luôn.
Rất nhiều người khen ngợi bươm bướm nhỏ đẹp lóa mắt, nhưng nhiều hơn là đang ghép cp, @Phía Tây Thái Bình, @Một Số Một có thể nghịch không thể xé, xé rồi lại ghép, kiến trúc sư đỉnh như thế đó.
Trần Tây An cũng đang ấn liên tục để bớt thông báo đi. Fan của hắn còn tăng vọt hơn cả Tiền Tâm Nhất, bởi vì tay hắn đẹp. Trên Weibo của hắn còn có một tấm ảnh chụp tác phẩm triển lãm qua tủ kính của viện thiết kế, có thể nhìn thấy ngón tay cầm điện thoại của hắn phản chiếu trên mặt kính.
Tiền Tâm Nhất ngó qua nhìn, toàn là những bình luận “a a a đẹp phát khóc”, Trần Tây An cố ý xòe tay ra:
– Đẹp không?
– Dương Giang.
Tiền Tâm Nhất ngáp một cái:
– Không khóc nổi.
Anh hơi buồn ngủ, số liệu tăng lên cũng không mang tới cho anh nhiều cảm xúc, anh chỉ biết rằng mình chẳng quen ai trong số những người tự dưng theo dõi mình hết.
Người già nghe thấy người khác nói xấu mình thì thính lực đều đạt cấp tám chuyên nghiệp, Dương Tân Dân cầm ấm trà nhỏ ló đầu vào từ ban công, cầm lấy câu đối dán cửa ném anh ta:Trần Tây An tự hỏi nếu như bắt hắn xây dựng một căn nhà dân ở đây, kết cấu mà hắn thiết kế ra chưa chắc đã hợp với thợ xây bản địa. Chưa từng sinh sống ở một nơi thì sẽ chẳng thể thấu hiểu được sự thú vị trong cách xử lý chi tiết việc nhỏ nhặt trong kiến trúc nơi đó.Hết ngoại truyện 4