KIẾN TRÚC SƯ

Người mình yêu luôn vô tội, vậy thì trong mắt Giả Thụy, người sai chính là Tiền Tâm Nhất.

Miệng nói muốn đi nhưng cơ thể lại ngả lên góc ghế, liếc mắt ở góc độ này dễ nhìn Trần Tây An hơn.

– Trần Tây An, ngay cả kiểu phụ nữ như Giả Thụy còn chạy theo anh, tôi không hiểu sao anh lại nhìn trúng tôi? Tính cách tôi rất tệ, thoạt nhìn còn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng cái cậu Lý An kia.

Cô cố chấp hệt như những người muốn mà không có được, không cam lòng và đố kỵ khiến cô đẩy Tiền Tâm Nhất một cái, vừa khóc vừa bật ra âm thanh không rõ ràng:

– Thôi đi, công việc là công việc, dựa vào đâu mà anh đòi đổi vị trí với anh Ngô. Chú Cao hỏi tới thì tôi phải nói thế nào đây, “Bởi vì Trần Tây An nói thích cháu… không, chỉ hơi hơi thích mà thôi, cháu cảm thấy rất không thoải mái, cho nên đuổi anh ấy đi?” Làm vậy thì trẻ con quá.

– Dựa vào đâu? Nhìn anh bình thường thế cơ mà! Anh không xứng! Thằng đàn ông ti tiện này…

Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc và đứng đắn, huống hồ chỉ nhìn thôi chứ không nói chuyện. Ánh nhìn đăm đăm ấy khiến Tiền Tâm Nhất căng thẳng, tiếp đó nghe thấy câu tỏ tình, ban đầu thì có vẻ rất mất tự nhiên, nhưng còn chưa có thời gian để tiêu hóa thêm đã nghe thấy câu tiếp theo. Tiền Tâm Nhất ngây người, ngơ ngác hỏi một câu:

Vốn dĩ cô định mắng hồ ly tinh, đáng tiếc nhìn thế nào cũng không thấy anh giống hồ ly tinh.

Trần Tây An:

Trần Tây An vui vẻ bật cười:

Tiền Tâm Nhất bị cô gái phát điên đẩy lùi từng bước về phía sau, đến khi dựa lưng vào lồng nguc của Trần Tây An mới hồi thần, đứng vững lại. Người phía sau khoát tay lên bả vai đỡ lấy Tiền Tâm Nhất, anh vội vàng quay đầu nhìn hắn một cái. Trong lòng có lời muốn nói nhưng không thích hợp nói vào lúc này, bèn quay đầu về. Giữa mày thoáng hiện vẻ không mấy vui vẻ khó mà nhận ra.

– Tại sao tôi lại phải sợ.

Giả Thụy vẫn còn lên cơn điên đẩy anh, tiếng chất vấn biến thành nức nở. Lý An muốn kéo nhưng không dám kéo, sợ chuyện càng thêm loạn, ngay cả những người đi ngang cửa hàng bánh ngọt cũng đứng bên ngoài hóng hớt, dù sao hóng chuyện cũng đâu mất tiền.

– Ỡm ờ thì tôi mới giận, nói thẳng thì đỡ hơn nhiều.

Trần Tây An tỉnh bơ nói:

Tiền Tâm Nhất ghét cảm giác bị những ánh mắt bao vây, những lời bàn tán xôn xao quanh đây khiến anh rất phiền lòng. Anh túm lấy cổ tay Giả Thụy kéo tới, cố gắng kiềm chế để ánh mắt mình nhìn cô không quá hung dữ như vậy nữa:

Vốn dĩ hắn còn định đun nước ấm thêm một khoảng thời gian, vậy mà ý trời lại bắt Giả Thụy xuất hiện, nhìn thái độ không phủ nhận của Tiền Tâm Nhất khi ấy, hắn không thể bỏ lỡ thời cơ này, chắc hẳn không tới mức được ăn cả ngã về không. Thử một lần đi. Hắn thầm nói với bản thân mình như vậy. Có ai mà không mong tình cảm của mình bỏ ra được hồi đáp?

– Giả Thụy phải không, nín khóc đi, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Còn cậu đẹp trai kia, đừng có vỗ nữa.

Nếu như Tiền Tâm Nhất biết cách từ chối người khác, vậy thì số cuộc gọi và lượng công việc mỗi ngày của anh sẽ giảm đi nhiều, căn bản không tới mức bận tối tăm mặt mũi, khiến cho anh đến bây giờ vẫn còn độc thân. Trần Tây An nắm bắt sơ hở này, chắc chắn Tiền Tâm Nhất sẽ không nhẫn tâm làm hắn tổn thương.

Giả Thụy nháy mắt sững sờ, thầm cảm nhận được tính khí của người này cũng không vừa. Đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn quanh theo lời anh nói, lập tức sợ hãi bởi đám người giơ 6S kia. Cô hét lên, ôm lấy mặt, đầu óc đã tự suy diễn một trong những tin xấu lên hot search của mình.

– Tôi hiểu, thực ra tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt để nói với cậu. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, tôi có thể đổi chỗ ngồi với anh Ngô.

Nhân sinh quan gần ba mươi năm cuộc đời đã ăn sâu bén rễ, Tiền Tâm Nhất biết hắn rất tốt, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận nổi. Anh im lặng rất lâu mới nói:

Trần Tây An cụp mi che giấu nét cười trong mắt. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn chừng bảy tám giây rồi mới nói:

Mặt Lý An cũng đỏ bừng, ôm cô gái vào lòng bảo vệ như gà mẹ, làm như Tiền Tâm Nhất bị đẩy, bị mắng mới là kẻ ác không bằng.

Phụ nữ là đối tượng nên được bảo vệ chăm sóc. Tiền Tâm Nhất đã từng đi hẹn hò không ít lần, song chẳng bao giờ thể hiện ra đặc tính dịu dàng săn sóc mà một ông chồng nên có. So với việc chăm sóc người khác, anh thích hợp để được chăm sóc hơn. Bây giờ người này đã xuất hiện và thật bất ngờ khi đó lại là một người đàn ông.

Tiền Tâm Nhất không thể hiểu được suy nghĩ của mỹ nữ này, sợ bị quay được, sợ mất mặt thì tại sao không suy nghĩ kỹ trước khi nói đi, hung dữ chẳng khác nào Mẫu Dạ Xoa, vậy mà mỗi cái camera thôi cũng khiến cô phải sợ run rẩy, sắc mặt thay đổi vừa nhanh vừa khác một trời một vực. Còn cả cậu bạn trai của cô ta nữa, chẳng biết cách điều hòa còn dám lườm anh, đúng là nực cười.

Trần Tây An vẫn đặt tay trên vô lăng nhìn anh, như vậy hai người vừa hay có thể đối diện với nhau. Hắn nhếch môi, cất giọng vô cùng dịu dàng:

Nhìn dáng vẻ dè dặt của anh, Tiền Tâm Nhất lập tức rơi vào khu nhận thức sai lầm. Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng trong suy nghĩ hạn hẹp của anh, anh cho rằng gay đều ẻo lả, dường như tất cả gay đều nhạy cảm và yếu ớt. Anh hồi tưởng và đánh giá Trần Tây An trong cuộc sống hằng ngày, cảm thấy không giống lắm, dẫu vậy ánh mắt không thể nhìn thấu qua lớp vỏ bọc bên ngoài, anh cũng không dám chắc chắn.

Nghe chừng muốn nói lý với bọn họ cũng khó lắm đây, hơn nữa cô gái khóc thảm thế kia, mang tiếng xấu thì mang tiếng vậy, Tiền Tâm Nhất quyết định tận dụng cơ hội này để chuồn. Anh cũng không báo cho đầu sỏ gây chuyện Trần Tây An biết, chỉ xách theo bánh kem và lạp xưởng của mình rảo bước nhanh chóng đẩy cửa ra, chuẩn bị tới chỗ thầy mình tị nạn.

Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đang chuẩn bị phản bác những ưu điểm của mình mà hắn chuẩn bị nói ra, kết quả anh lại đi lệch trọng tâm mất rồi. Anh khoanh tay nhích đến gần hơn chút, hỏi có vẻ không tin tưởng lắm:

– Được, ăn chung.

Trần Tây An bám theo như cao da chó, cầm túi thức ăn kéo cả người lên xe. Tiền Tâm Nhất thoáng chần chừ, cuối cùng thì cũng không buông đồ ăn của mình, gần như dắt lên trên xe. Anh biết Trần Tây An định làm gì, có một số lời muốn nói đã đến đầu môi, nói hay không nói cũng chẳng có gì khác. Chẳng qua nếu như đương sự ý định nói rõ ràng, có lẽ sẽ ít đi cảm giác xấu hổ đôi bên.

– Dựa vào đâu? Nhìn anh bình thường thế cơ mà! Anh không xứng! Thằng đàn ông ti tiện này…

Cánh cửa xe con như một kết giới, người tới người đi, trăng non đã treo trên chân trời phía Đông, bầu không khí dần trở nên nặng nề.

Tim Tiền Tâm Nhất nảy lên thịch một tiếng. Hình như những lúc anh ở bên Trần Tây An cũng rất thoải mái, từ phương diện trò chuyện, không cần kiêng nể gì, Trần Tây An là một người chu đáo tinh tế, đảm đang và săn sóc. Ngoại trừ vấn đề chiều cao và giới tính ra, thì đúng là mẫu bạn đời lý tưởng.

Tiền Tâm Nhất thực sự hơi ngại ngùng, tiêu chuẩn cơ bản của việc anh không kỳ thị đồng tính luyến ái là chuyện không liên quan đến mình, đến khi thực sự dính vào nó, giá trị quan của anh không kịp trở tay. Anh giả vờ nhìn đăm đăm phía trước, Trần Tây An thờ ơ đặt tay lên vô lăng, chờ đợi anh không nhịn được nữa mở miệng trước.

– Chính là ý mà cậu hiểu.

Bỗng dưng Tiền Tâm Nhất lại muốn hút một điếu thuốc, móc một hồi mới phát hiện từ khi Trần Tây An xuất hiện, anh không tiện hút thuốc trong văn phòng, cũng chẳng có thời gian ra cầu thang, đã một khoảng thời gian không mang theo thuốc rồi. Thói quen đúng là một thứ thật đáng sợ, nó hình thành trong vô thức, muốn thay đổi khó chẳng khác nào khiến nước sông chảy ngược. Anh nới lỏng cổ áo không đeo cà vạt, chờ nửa ngày trời cũng không đợi được người trong cuộc lên tiếng, quả nhiên tính cách nóng vội đã khiến anh chịu thua trước.

Nghe chừng muốn nói lý với bọn họ cũng khó lắm đây, hơn nữa cô gái khóc thảm thế kia, mang tiếng xấu thì mang tiếng vậy, Tiền Tâm Nhất quyết định tận dụng cơ hội này để chuồn. Anh cũng không báo cho đầu sỏ gây chuyện Trần Tây An biết, chỉ xách theo bánh kem và lạp xưởng của mình rảo bước nhanh chóng đẩy cửa ra, chuẩn bị tới chỗ thầy mình tị nạn.

– Không nói thì tôi đi đấy nhé.

Miệng nói muốn đi nhưng cơ thể lại ngả lên góc ghế, liếc mắt ở góc độ này dễ nhìn Trần Tây An hơn.

– Vậy bây giờ tôi nói nhé, tôi muốn theo đuổi cậu.

– Đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, cậu có thể mặc kệ nó. Tâm Nhất, tôi không muốn gây rắc rối cho cậu, nhưng có một số thứ không thể khống chế được, nếu như cậu không từ chối quyết liệt, tôi sẽ mặc nhận rằng mình còn cơ hội.

Trần Tây An vẫn đặt tay trên vô lăng nhìn anh, như vậy hai người vừa hay có thể đối diện với nhau. Hắn nhếch môi, cất giọng vô cùng dịu dàng:

– Anh đâu nói muốn theo đuổi tôi, tự dưng tôi lại nói từ chối trước, sau đó anh thẹn quá hóa giận sẽ trách tôi tự đa tình, vậy tôi còn nói gì được nữa đây?

Trần Tây An khởi động xe ô tô, nhìn anh qua gương xe, thầm nghĩ: Suy cho cùng thì Tiền Tâm Nhất cũng là người mềm lòng, cho nên mình có cả đống cơ hội.

Gân xanh trên trán Tiền Tâm Nhất nảy lên “thình thịch”, lo lắng nói:

– Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải vây ngày hôm nay, để báo đáp, tôi có thể trả lời một câu hỏi của cậu vô điều kiện.

Vốn dĩ cô định mắng hồ ly tinh, đáng tiếc nhìn thế nào cũng không thấy anh giống hồ ly tinh.

Đây đã là phản ứng tốt lắm rồi. Trần Tây An thầm thở phào một hơi, bắt đầu lấy lùi làm tiến:

Vốn dĩ hắn còn định đun nước ấm thêm một khoảng thời gian, vậy mà ý trời lại bắt Giả Thụy xuất hiện, nhìn thái độ không phủ nhận của Tiền Tâm Nhất khi ấy, hắn không thể bỏ lỡ thời cơ này, chắc hẳn không tới mức được ăn cả ngã về không. Thử một lần đi. Hắn thầm nói với bản thân mình như vậy. Có ai mà không mong tình cảm của mình bỏ ra được hồi đáp?

Mặt Lý An cũng đỏ bừng, ôm cô gái vào lòng bảo vệ như gà mẹ, làm như Tiền Tâm Nhất bị đẩy, bị mắng mới là kẻ ác không bằng.

Tiền Tâm Nhất không khỏi bật cười:

Trần Tây An nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

Câu nói của hắn khiến toàn thân Tiền Tâm Nhất nổi da gà, biết rõ Trần Tây An đang đào hố, nhưng bởi vì quan tâm tới kết quả mà anh đã nhảy thẳng xuống chẳng thèm suy nghĩ. Bây giờ lời đến bên môi lại có vẻ do dự:

Trọng điểm mà anh chú ý vẫn luôn kỳ quái như vậy, Trần Tây An không bất ngờ, trong lòng còn cảm thấy buồn cười:

Hết chương 17

– Anh có thể giải thích cho tôi, c4i ấy, thì… “ừ” có ý gì?

– Anh có thể giải thích cho tôi, c4i ấy, thì… “ừ” có ý gì?

– Vậy bây giờ tôi cũng từ chối anh luôn. – Tiền Tâm Nhất đã nói rõ từ trước cho nên bây giờ đã chẳng còn lúng túng – Nhưng anh không cần phải chuyển văn phòng đâu, cũng chẳng ích gì, chỉ cách một cánh cửa thì còn ích cái mọe gì!

Trần Tây An tỉnh bơ nói:

– Giả Thụy phải không, nín khóc đi, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Còn cậu đẹp trai kia, đừng có vỗ nữa.

Người mình yêu luôn vô tội, vậy thì trong mắt Giả Thụy, người sai chính là Tiền Tâm Nhất.

– Chính là ý mà cậu hiểu.

Tiền Tâm Nhất bực dọc vuốt tóc:

– Này, mấy người làm trong doanh nghiệp nhà nước như anh có biết nói chuyện tử tế không vậy.

Trần Tây An cố ý hạ giọng nói:

– Sợ nói trực tiếp lại khiến cậu giận.

Nhìn dáng vẻ dè dặt của anh, Tiền Tâm Nhất lập tức rơi vào khu nhận thức sai lầm. Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng trong suy nghĩ hạn hẹp của anh, anh cho rằng gay đều ẻo lả, dường như tất cả gay đều nhạy cảm và yếu ớt. Anh hồi tưởng và đánh giá Trần Tây An trong cuộc sống hằng ngày, cảm thấy không giống lắm, dẫu vậy ánh mắt không thể nhìn thấu qua lớp vỏ bọc bên ngoài, anh cũng không dám chắc chắn.

– Vậy sau này còn ăn chung với nhau không?

Tiền Tâm Nhất bị cô gái phát điên đẩy lùi từng bước về phía sau, đến khi dựa lưng vào lồng nguc của Trần Tây An mới hồi thần, đứng vững lại. Người phía sau khoát tay lên bả vai đỡ lấy Tiền Tâm Nhất, anh vội vàng quay đầu nhìn hắn một cái. Trong lòng có lời muốn nói nhưng không thích hợp nói vào lúc này, bèn quay đầu về. Giữa mày thoáng hiện vẻ không mấy vui vẻ khó mà nhận ra.

Dù sao bây giờ anh cũng đang lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Tây An, giọng điệu bình thường hơn nhiều:

– Ỡm ờ thì tôi mới giận, nói thẳng thì đỡ hơn nhiều.

Tiền Tâm Nhất ghét cảm giác bị những ánh mắt bao vây, những lời bàn tán xôn xao quanh đây khiến anh rất phiền lòng. Anh túm lấy cổ tay Giả Thụy kéo tới, cố gắng kiềm chế để ánh mắt mình nhìn cô không quá hung dữ như vậy nữa:

Trần Tây An cụp mi che giấu nét cười trong mắt. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn chừng bảy tám giây rồi mới nói:

Tiền Tâm Nhất bực dọc vuốt tóc:

Tiền Tâm Nhất im lặng một lúc thật lâu, anh cũng không biết nên làm thế nào. Mặc dù anh chưa từng yêu đương, nhưng đối tượng hẹn ăn cơm vẫn luôn là nữ. Chuyện thích đàn ông có thể coi như một cánh cửa lớn hướng tới thế giới khác mà anh chưa từng nghĩ tới. Vấn đề đặt ra trước mắt vô cùng cấp bách, theo lý mà nói anh phải từ chối thẳng thừng mới đúng, ấy vậy mà Trần Tây An luôn cướp đi cơ hội lựa chọn của anh, chỉ cho anh cơ hội ra lệnh.

– Tâm Nhất, quả thực tôi hơi hơi thích cậu. Cậu có cảm thấy sợ hay ghê tởm không?

Trần Tây An biết rõ đây là lời nói thật, hắn bật cười, vẻ mặt ung dung tới mức vô liêm sỉ:

Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc và đứng đắn, huống hồ chỉ nhìn thôi chứ không nói chuyện. Ánh nhìn đăm đăm ấy khiến Tiền Tâm Nhất căng thẳng, tiếp đó nghe thấy câu tỏ tình, ban đầu thì có vẻ rất mất tự nhiên, nhưng còn chưa có thời gian để tiêu hóa thêm đã nghe thấy câu tiếp theo. Tiền Tâm Nhất ngây người, ngơ ngác hỏi một câu:

– Vậy ghê tởm thì sao? Về chuyện có một người đồng tính thích cậu đấy.

– Tại sao tôi lại phải sợ.

Trọng điểm mà anh chú ý vẫn luôn kỳ quái như vậy, Trần Tây An không bất ngờ, trong lòng còn cảm thấy buồn cười:

– Ăn cái con khỉ, không ăn chung!

– Vậy ghê tởm thì sao? Về chuyện có một người đồng tính thích cậu đấy.

Trần Tây An đánh tay lái, cười nói:

Lúng túng một lần nữa quay trở về với Tiền Tâm Nhất. Anh nghiêm túc suy nghĩ:

– Có lẽ do tôi biết cách làm người của anh, hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng không đến mức ghê tởm được. Nhưng tự dưng anh lại nói tới chuyện này khiến tôi sợ hãi, cảm giác rất mất tự nhiên.

Cánh cửa xe con như một kết giới, người tới người đi, trăng non đã treo trên chân trời phía Đông, bầu không khí dần trở nên nặng nề.

Đây đã là phản ứng tốt lắm rồi. Trần Tây An thầm thở phào một hơi, bắt đầu lấy lùi làm tiến:

Quả nhiên, Tiền Tâm Nhất đắn đo cả ngày trời, cuối cùng đưa ra một quyết định nằm ngoài dự đoán của hắn:

– Tôi hiểu, thực ra tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt để nói với cậu. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, tôi có thể đổi chỗ ngồi với anh Ngô.

Dù sao bây giờ anh cũng đang lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Tây An, giọng điệu bình thường hơn nhiều:

Tiền Tâm Nhất im lặng một lúc thật lâu, anh cũng không biết nên làm thế nào. Mặc dù anh chưa từng yêu đương, nhưng đối tượng hẹn ăn cơm vẫn luôn là nữ. Chuyện thích đàn ông có thể coi như một cánh cửa lớn hướng tới thế giới khác mà anh chưa từng nghĩ tới. Vấn đề đặt ra trước mắt vô cùng cấp bách, theo lý mà nói anh phải từ chối thẳng thừng mới đúng, ấy vậy mà Trần Tây An luôn cướp đi cơ hội lựa chọn của anh, chỉ cho anh cơ hội ra lệnh.

Giả Thụy vẫn còn lên cơn điên đẩy anh, tiếng chất vấn biến thành nức nở. Lý An muốn kéo nhưng không dám kéo, sợ chuyện càng thêm loạn, ngay cả những người đi ngang cửa hàng bánh ngọt cũng đứng bên ngoài hóng hớt, dù sao hóng chuyện cũng đâu mất tiền.

Nếu như Tiền Tâm Nhất biết cách từ chối người khác, vậy thì số cuộc gọi và lượng công việc mỗi ngày của anh sẽ giảm đi nhiều, căn bản không tới mức bận tối tăm mặt mũi, khiến cho anh đến bây giờ vẫn còn độc thân. Trần Tây An nắm bắt sơ hở này, chắc chắn Tiền Tâm Nhất sẽ không nhẫn tâm làm hắn tổn thương.

Tiền Tâm Nhất nhìn hắn như nhìn tên bệnh tâm thần:

Quả nhiên, Tiền Tâm Nhất đắn đo cả ngày trời, cuối cùng đưa ra một quyết định nằm ngoài dự đoán của hắn:

Hết chương 17

– Thôi đi, công việc là công việc, dựa vào đâu mà anh đòi đổi vị trí với anh Ngô. Chú Cao hỏi tới thì tôi phải nói thế nào đây, “Bởi vì Trần Tây An nói thích cháu… không, chỉ hơi hơi thích mà thôi, cháu cảm thấy rất không thoải mái, cho nên đuổi anh ấy đi?” Làm vậy thì trẻ con quá.

Câu nói của hắn khiến toàn thân Tiền Tâm Nhất nổi da gà, biết rõ Trần Tây An đang đào hố, nhưng bởi vì quan tâm tới kết quả mà anh đã nhảy thẳng xuống chẳng thèm suy nghĩ. Bây giờ lời đến bên môi lại có vẻ do dự:

– Tôi chưa bao giờ nói những lời thế này, nhưng mà tôi thích cái cảm giác ở bên cạnh cậu, trong công việc hay ăn cơm trò chuyện đều không cảm thấy chán.

Trần Tây An:

Tiền Tâm Nhất kéo đai an toàn thắt lại:

– Đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, cậu có thể mặc kệ nó. Tâm Nhất, tôi không muốn gây rắc rối cho cậu, nhưng có một số thứ không thể khống chế được, nếu như cậu không từ chối quyết liệt, tôi sẽ mặc nhận rằng mình còn cơ hội.

Tiền Tâm Nhất không khỏi bật cười:

– Anh đâu nói muốn theo đuổi tôi, tự dưng tôi lại nói từ chối trước, sau đó anh thẹn quá hóa giận sẽ trách tôi tự đa tình, vậy tôi còn nói gì được nữa đây?

Anh đang định nói “tôi”, song tâm lý có phần lúng túng nên đổi thành “đàn ông”. Trần Tây An không vạch trần điều anh ngập ngừng, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng sâu thẳm:

Cô cố chấp hệt như những người muốn mà không có được, không cam lòng và đố kỵ khiến cô đẩy Tiền Tâm Nhất một cái, vừa khóc vừa bật ra âm thanh không rõ ràng:

Trần Tây An nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

– Tôi cũng không hiểu, trước đây tôi chưa từng thích ai, chẳng qua tính cách của cậu rất thu hút tôi.

– Vậy bây giờ tôi nói nhé, tôi muốn theo đuổi cậu.

– Vậy bây giờ tôi cũng từ chối anh luôn. – Tiền Tâm Nhất đã nói rõ từ trước cho nên bây giờ đã chẳng còn lúng túng – Nhưng anh không cần phải chuyển văn phòng đâu, cũng chẳng ích gì, chỉ cách một cánh cửa thì còn ích cái mọe gì!

Trần Tây An biết rõ đây là lời nói thật, hắn bật cười, vẻ mặt ung dung tới mức vô liêm sỉ:

– Thực ra đều không có ích gì.

Gân xanh trên trán Tiền Tâm Nhất nảy lên “thình thịch”, lo lắng nói:

– Trần Tây An, ngay cả kiểu phụ nữ như Giả Thụy còn chạy theo anh, tôi không hiểu sao anh lại nhìn trúng tôi? Tính cách tôi rất tệ, thoạt nhìn còn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng cái cậu Lý An kia.

Trần Tây An phì cười bởi những câu nói tự lượng sức mình của anh:

– Tôi cũng không hiểu, trước đây tôi chưa từng thích ai, chẳng qua tính cách của cậu rất thu hút tôi.

– Tâm Nhất, quả thực tôi hơi hơi thích cậu. Cậu có cảm thấy sợ hay ghê tởm không?

– Thực ra đều không có ích gì.

Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đang chuẩn bị phản bác những ưu điểm của mình mà hắn chuẩn bị nói ra, kết quả anh lại đi lệch trọng tâm mất rồi. Anh khoanh tay nhích đến gần hơn chút, hỏi có vẻ không tin tưởng lắm:

– Chưa từng yêu ai? Đừng nói linh tinh, tính cách của tôi…  thôi bỏ đi, nói ra thêm xấu hổ. Nhưng nếu chưa từng yêu ai tại sao anh biết mình thích… đàn ông?

Lúng túng một lần nữa quay trở về với Tiền Tâm Nhất. Anh nghiêm túc suy nghĩ:

Anh đang định nói “tôi”, song tâm lý có phần lúng túng nên đổi thành “đàn ông”. Trần Tây An không vạch trần điều anh ngập ngừng, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng sâu thẳm:

– Tôi chưa bao giờ nói những lời thế này, nhưng mà tôi thích cái cảm giác ở bên cạnh cậu, trong công việc hay ăn cơm trò chuyện đều không cảm thấy chán.

Tim Tiền Tâm Nhất nảy lên thịch một tiếng. Hình như những lúc anh ở bên Trần Tây An cũng rất thoải mái, từ phương diện trò chuyện, không cần kiêng nể gì, Trần Tây An là một người chu đáo tinh tế, đảm đang và săn sóc. Ngoại trừ vấn đề chiều cao và giới tính ra, thì đúng là mẫu bạn đời lý tưởng.

Phụ nữ là đối tượng nên được bảo vệ chăm sóc. Tiền Tâm Nhất đã từng đi hẹn hò không ít lần, song chẳng bao giờ thể hiện ra đặc tính dịu dàng săn sóc mà một ông chồng nên có. So với việc chăm sóc người khác, anh thích hợp để được chăm sóc hơn. Bây giờ người này đã xuất hiện và thật bất ngờ khi đó lại là một người đàn ông.

Nhân sinh quan gần ba mươi năm cuộc đời đã ăn sâu bén rễ, Tiền Tâm Nhất biết hắn rất tốt, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận nổi. Anh im lặng rất lâu mới nói:

– Trần Tây An, cảm ơn anh đã thích tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy tính cách của mình rất đáng ghét… xin lỗi, quan niệm của tôi không phù hợp với anh.

Trần Tây An cũng không thất vọng quá nhiều, thậm chí còn mỉm cười phong độ:

– Tôi cũng xin lỗi cậu, có lẽ tối nay cậu phải mất ngủ rồi.

– Này, mấy người làm trong doanh nghiệp nhà nước như anh có biết nói chuyện tử tế không vậy.

Tiền Tâm Nhất kéo đai an toàn thắt lại:

– Không nói thì tôi đi đấy nhé.

– Tôi đâu có thời gian mất ngủ, đi tôi, tôi muốn đi dạo, anh đưa tôi một đoạn nhé.

Trần Tây An khởi động xe ô tô, nhìn anh qua gương xe, thầm nghĩ: Suy cho cùng thì Tiền Tâm Nhất cũng là người mềm lòng, cho nên mình có cả đống cơ hội.

Trần Tây An đánh tay lái, cười nói:

– Vậy sau này còn ăn chung với nhau không?

– Trần Tây An, cảm ơn anh đã thích tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy tính cách của mình rất đáng ghét… xin lỗi, quan niệm của tôi không phù hợp với anh.

– Có lẽ do tôi biết cách làm người của anh, hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng không đến mức ghê tởm được. Nhưng tự dưng anh lại nói tới chuyện này khiến tôi sợ hãi, cảm giác rất mất tự nhiên.

Tiền Tâm Nhất nhìn hắn như nhìn tên bệnh tâm thần:

– Ăn cái con khỉ, không ăn chung!

Trần Tây An vui vẻ bật cười:

Trần Tây An cũng không thất vọng quá nhiều, thậm chí còn mỉm cười phong độ:

– Được, ăn chung.

Trần Tây An cũng không thất vọng quá nhiều, thậm chí còn mỉm cười phong độ:Hết chương 17

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi