KIẾP NÀY CHỈ NGUYỆN BÊN NGƯỜI



Sẽ chọn ai?
Long Thành Thính Tuyết ánh mắt đảo qua từng cái, khóe miệng tươi cười.

Nàng có mục đích rõ ràng, chỉ có một vật!
Đột nhiên hai mắt nàng tỏa sáng, vươn tay ra, hành động này của nàng khiến không ít người hồi hộp! Thậm chí nín thở!
Nhưng động tác của nàng đột nhiên lạc dừng lại! Hai mắt trợn to, như có chút hoảng hốt!?
Đám người lo lắng chờ đợi, kỳ lạ nàng rốt cuộc đang muốn làm gì.

Cách quá xa, Hoàng đế thấy không rõ nàng chuẩn bị lấy vật nào, rõ ràng nàng ra khiêu vũ, chắc chắn đã nhắm được thứ muốn lấy, vì sao bây giờ lại giống như đang do dự?
Thế nhưng Long Thành Thính Tuyết lúc này trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, dưới bàn tay nàng, chính là ngọc bội hình rồng của Ninh Úc, thế nhưng là ai, ngay bên dưới cũng có một ngọc bội hình rồng giống nhau như đúc?!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đại điện bên trong có chút náo động, rất nhiều người muốn biết nàng sẽ chọn ai, nhưng vì sao nàng lại do dự lâu như vậy? Chẳng lẽ không coi trọng cái nào?
Ngay cả Ninh Kham cũng cho rằng như vậy, người muốn để cho Lâu Diệp công chúa có thể lui xuống, liền cười nói, “Nếu là không chọn được cái nào cũng không sao, trẫm có ban thưởng khác!”
Làm sao lại không chọn được?! Nếu Hoàng đế mở một yến tiệc khác, những người này chắc chắn sẽ không tới nữa, vậy thì làm sao nàng chọn Ninh Úc?!
Nàng cắn răng, tiếp theo chính là đánh cược vận may! Hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc, nàng không tin người khác có thể phân biệt ra được!
Cho nên nàng lấy miếng ngọc bội rồng phía dưới nắm chặt trong tay, cười lớn nói, “Bệ hạ, Thính Tuyết chọn được rồi!”

Ninh Kham cười một tiếng, “Là bảo vật của ai?”
Lúc này, một bên thái giám đi ra phía trước xem xét nói.

“Bệ hạ, đây là ngọc rồng của ngài.”
Một câu, làm long trời lở đất!
Hoàng hậu sửng sốt, lập tức tràn đầy phẫn nộ!
Ninh Kham sửng sốt, cảm thấy không hiểu.

Tất cả nam tử ở đây đều kinh ngạc đến ngây người! Không nghĩ một tiểu cô nương nũng nịu, lại thích một Hoàng đế bốn mươi
Bọn họ không khỏi nhìn Ninh Kham một chút, hoàn toàn chính xác, Ninh Kham cũng được tính là một đại thúc tuấn tú, nhưng dù như thế nào đi nữa, tuổi tác của người như vậy, làm phụ thân của tiểu công chúa còn nghe được!
Ninh Tương Y phụt ra ngụm rượu trong miệng! May mà tất cả mọi người cũng không chú ý bên này, Ninh Úc bật cười đưa khăn lên.

“Hoàng tỷ, nàng cẩn thận chút.”
Ninh Tương Y ngẩng đầu, nhìn cặp mắt đen của Ninh Úc, đột nhiên có chút rùng mình.

Nàng một trăm phần trăm khẳng định, Ninh Úc chắc chắc là cố ý! Hắn chắc chắn là biết kế hoạch của Hoàng đế, đã sớm dự tính sẵn! Cho nên mới có thể biết Hoàng đế đưa ra cái gì, hắn cũng lấy cái đó.

Thái giám trong cung chắc chắn cũng bị hắn mua chuộc, coi như vật kia đúng thật là của Ninh Úc, thái giám cũng sẽ nói là của Hoàng đế, quá xấu xa!
Ninh Tương Y bị ánh mắt hắn nhìn chăm chăm đến ngột ngạt, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh xem tiếp màn kịch, không để ý đến hắn nữa!
Hoàng đế trong lòng suy nghĩ đầu tiên là, đây có phải là âm mưu của Lâu Diệp? Nếu vậy cũng không cần thiết hi sinh một công chúa!
Nhưng nghe được lời thái giám, Long Thành Thính Tuyết mới là người bị sốc nhất!
Vì sao lại là Hoàng đế, rõ ràng là của Ninh Úc mà!
Lúc này, ngọc bội trên tay nàng nóng đến mức khiến nàng hận không thể vứt đi!
Nhưng không thể như thế, nếu như nàng không giải thích rõ ràng, thì hoàng hậu sẽ xem nàng như cái gai trong mắt, Hoàng đế cũng sẽ đề phòng chặt chẽ với nàng, cho nên thà mất mặt, nàng cũng nhất định phải nói rõ ràng.

“Cái này… Đây là bệ hạ sao? Thính Tuyết còn tưởng rằng…”
Nàng đôi mắt liền đỏ lên, để mọi người liền suy đoán trong đó có ẩn tình khác, dù sao đều đặt chung một chỗ, có lẽ công chúa nhớ lầm?
Ninh Kham lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút, người cười cứng đờ, “Nói như vậy, là công chúa là chọn nhầm rồi sao?”

Long Thành Thính Tuyết cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu, nàng trong bộ dạng này,muốn vô tội liền được vô tội, cả hoàng hậu đang căm thù cũng giảm đi một chút.

Dù sao nếu Ninh Giác không có hôn ước, Hoàng hậu cũng hi vọng có thể có vị công chúa Lâu Diệp được sủng ái nhất làm con dâu.

“Thính Tuyết… Thính Tuyết cũng không tính chọn nhầm, chỉ là ngọc bội kia, lại có hai miếng giống nhau!”
Nàng vừa nói như vậy, Hoàng đế vội vàng nhíu mày nhìn về Ninh Úc, sau đó nói với thái giám!
“Trình lên đây!”
Người xem xét, phát hiện đúng thật có có một viên giống nhau như đúc! Cái này là của Ninh Úc, thật đúng là to gan! Không chỉ làm Lâu Diệp công chúa mất mặt mũi, ngay cả Hoàng đế cũng lợi dụng! Hắn cuối cùng muốn làm gì? “Ninh Úc! Ngươi giải thích một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”.
Hoàng đế tức giận, tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, mà Long Thành Thính Tuyết cũng ngậm miệng lại, nàng nghĩ thật tốt, đợi lát nữa Ninh Úc bị Hoàng để trách phạt, nàng lại đến thỉnh cầu giúp, tranh thủ đề cho hắn một ấn tượng tốt.

Ninh Úc có chút nhíu mày, đi ra, đến trước Hoàng đế cúi đầu.

“Phụ hoàng tức giận, là vì sao ạ?”
Ninh Kham thở mạnh, đem ngọc bội ném xuống đất, “Ngươi có phải cố ý hay không, cố ý để Lâu Diệp công chúa lẫn lộn? Ngươi làm như vậy, rõ ràng là đang ức hiếp người!”
Ninh Úc lạnh lùng nhìn ngọc bội rơi trên mặt đất, vỡ nát như mấy cánh hoa, từ khi hắn biết kế hoạch của Hoàng đế, hắn đã sớm làm như vậy.

Hắn cố ý mua chuộc thái giám, để Hoàng đế hôm nay đeo viên ngọc bội này, mà tới khi đưa ra bảo vật, trên người Hoàng đế không có những vật khác, chắc chắn sẽ đưa ra miếng ngọc bội này, hắn có một cái giống như đúc.

Hắn cũng biết rằng Hoàng đế sẽ nổi giận, nhưng cũng có sao đâu?
Hắn xoay người, nhặt những mảnh ngọc bội vỡ lên, thấp giọng nói.


“Phụ hoàng đã nói, muốn ta bỏ vào bảo vật yêu mến nhất...!Mà khối ngọc bội này có lại lịch thế nào, phụ hoàng còn nhớ kỹ không?”
Thời gian quá lâu, nhưng Ninh Úc như thế nhắc lại, Ninh Kham liền bỗng nhiên nghĩ lại!
Lúc ấy hắn dẫn người đi săn, gặp mãnh hổ! Là Ninh Úc cứu được hắn, mà bởi vậy Ninh Úc bị thương, kém một chút đã phế một cái tay.

Hắn nhất thời cảm động, về sau liền đối tốt với Ninh Úc, làm một đội ngọc bội lọc rồng, ban thưởng cho hắn một miếng, hai cha con đeo ngọc bội giống nhau, cũng coi như là biểu hiện yêu thương đối với hắn...!Chính là khối ngọc bội này!
Hắn một chút lấy lại tinh thần, vừa sợ vừa hối hận, Ninh Úc cũng đã đứng dậy, hắn không có biểu cảm gì, nói chuyện cũng lạnh lùng, dường như không có chút nào sai trái.

“Có lẽ kiểu ngọc bội này phụ hoàng có rất nhiều, thế nhưng Nhi thần cũng chỉ có một miếng, nó… Tượng trưng cho một chút hồi ức ta không muốn quên, là đồ vật nhi thần yêu mến nhất.”
Trong tay hắn nắm chặt mảnh vỡ, rồi bổ sung một câu, “Nếu phụ hoàng cho rằng ta là cố ý, muốn ném thì cứ ném đi.”
Ninh Kham không có một câu phản bác, nhưng từng chữ từng câu lại đánh vòng lòng Ninh Kham, để hắn cảm thấy hối hận, cũng hận tại sao mình kích động như vậy! Đây không phải đã tổn thương đứa nhỏ này rồi sao?!
Ninh Úc chắc chắn buồn bực ở trong lòng, lúc này hắn bình tĩnh như vậy, nhưng lúc hắn nhặt lên từng mảnh ngọc bội, có thể thấy hắn lúc này đau lòng bao nhiêu?
Ninh Úc liếc nhìn ngọc bội bị Long Thành Thính Tuyết cầm, mỉm cười.

- ---------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi