KIẾP NÀY GẶP ĐƯỢC ANH

Bị ánh đèn ô tô sáng rực phía trước cản trở, đám người không đứng đắn kia dù không muốn cũng phải buông tay tha cho tôi. Lúc ngồi lên xe đi với nhau, tôi vẫn còn nghe thấy chúng loáng thoáng chửi tục mấy từ.

- Mẹ nó chứ, đúng là mất hứng? Đi thôi chúng mày.

Bọn đàn dưới đường nghe xong tất nhiên cũng chẳng ai dám cãi lời, chúng chen nhau ngồi lên xe rồi nổ ga lao vút đi. Chỉ còn lại một mình, tôi lúc này mới ngơ ngơ ngác ngác nhìn về phía chiếc xe đã đỗ cách mình một đoạn, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ là có lên cảm ơn người ta một tiếng hay không, bởi vì dù sao thì có họ tôi mới thoát được mối nguy hiểm như này. Nhưng tôi lại sợ mình bước lên chào hỏi thì lại vô duyên quá. Gặp phải người tốt thì dễ nói chuyện, chẳng may gặp phải người khó tính họ lại nói tôi là khùng là hâm thì cũng thật là mất mặt. Thêm nữa tôi bây giờ cũng không được tỉnh táo cho lắm, lại nói năng không được chau chuốt, ngộ nhỡ lộn xộn có khi còn phá nát tâm trạng tốt đẹp cho người ta.

Thế rồi cứ quanh quanh nghĩ giữa nên và không nên thật lâu, tôi cuối cùng cũng quyết định vỗ lên trán mấy cái mặc kệ tất cả, trực tiếp coi như chuyện kia không liên quan đến mình.

Tôi loạng choạng bước tiếp đi trên vỉa hè về thành phố, lúc đi ngang qua chiếc xe còn không khỏi tò mò mà nhìn sang để xem người cứu mình là ai, nhưng rơi vào tầm mắt tôi thì lại chỉ là những mảng đen sì như bóng đêm đen đặc. Tôi thủ thỉ trong lòng, hóa ra là người có tiền. Bởi vì chỉ người có tiền họ mới dùng loại xe sang trọng đi như thế này thôi. Giống như người đàn ông trưa nay vậy. Nhưng mà cái nết của anh ta thì...

Tôi thở dài, lắc mạnh đầu mấy cái rồi tiếp tục đi tiếp. Cũng may đoạn đường tiếp theo tôi không còn bị ai quấy rầy nữa nên bản thân cũng an toàn trở về thành phố nhộn nhịp.

Về đến nhà, tất cả mọi người dường như đều đã đi ngủ hết, phòng khách chỉ bật ngọn đèn tường tối mờ mờ. Tôi hé mắt nhìn đồng hồ đã mười một giờ, đoán chừng Tuấn vẫn đi ăn tiệc chưa về nên cũng chẳng có ý định ghé qua nhà bếp nữa, cứ thế trở về phòng của mình, cửa cũng chỉ khép đó chứ không khóa.

Trong người có men say nên tôi cũng chỉ tắm táp qua loa rồi trở về giường ngủ. Bình thường khi ngủ tôi đều không có mơ hay gặp ác mộng gì, thế nhưng hôm nay dường như tôi lại mơ, đặc biệt đó lại là giấc mơ mộng xuân.

Một tháng gần đây công việc của hai vợ chồng đều bận, hầu như ngày nào cũng đều về khuya xong dậy sớm, thành ra việc sinh hoạt chúng tôi đều gạt hết sang một bên. Nhưng lúc này, trong cơn mê mụ mị tôi vẫn cảm nhận được một bàn tay rộng lớn nóng rực chạm vào da thịt dưới vùng bụng của mình xoa nhẹ.

Cảm giác ngứa ngáy theo đó mà ập đến, tôi mơ màng giãy người một cái, mí mắt nặng trĩu vẫn không thể mở được ra. Cơn say chưa tiêu tan khiến cho đầu óc tôi trở nên choáng váng, tôi muốn đưa tay gạt cái bàn tay đang càn quấy trên người mình xuống nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể làu bàu trong miệng mấy từ.

- Tuấn à, hôm nay em mệt lắm, để ngày mai được không?

Trong việc sinh hoạt vợ chồng, tôi với Tuấn đều tôn trọng lẫn nhau, khi nào một trong hai đều không muốn thì người kia cũng không quấy rầy. Nhưng hôm nay dường như chồng tôi khác hẳn thường ngày thì phải, anh ta không những không nghe lời tôi dừng lại mà càng lúc càng quá đáng hơn, tay luồn lên ngực tôi chen vào bóp mạnh một cái.

Bị đau, người tôi cong lên run một hồi. Tôi nghĩ Tuấn cũng say rượu giống như mình nên kiên nhẫn không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng nói tiếp.

- Chồng à, hôm nay thật sự không được. Anh đừng làm phiền người khác mà.

Bản thân vô cùng mệt mỏi với đau đầu nên tôi không thể nói hoàn chỉnh được một câu dài. Những từ ngữ đều ngắt quãng lí nhí, căn bản đối với dục vọng đang trỗi dậy của đàn ông đều không đáng một xu uy hiếp nào.

Chiếc áo bị đẩy lên đến ngực, da thịt trần trụi trắng muốt chạm với khí lạnh trong phòng khiến tôi rùng mình một cái, đầu óc nhất thời có chút thanh tỉnh. Tôi mở mắt nhìn “ Tuấn” đang làm càn trên người mình, định bụng muốn trêu anh ta một cái rồi mới đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy mái tóc hoa râm của người nằm trên mình, đầu óc tôi liền trở nên kinh hãi.

Bởi vì người kia là ông nội chồng của tôi, không phải chồng tôi.

Tôi giãy giụa thoát khỏi ôm của ông nội chồng, tinh thần trở nên hoảng loạn, giọng nói run rẩy trở nên lộn xộn.

- Ông... ông... sao ông vào đây. Ông... ông đi ra ngoài ngay đi.

Ông nội chồng tôi dường như cũng uống không ít rượu, mặt ông ta đỏ bừng, đôi mắt ngày thường đều nhìn tôi với chồng tôi đầy nhu hòa lúc này chẳng khác gì một con hổ đói thèm khát con mồi. Ông ta không để ý cũng không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của tôi, ngược lại bản thân càng thêm điên cuồng bổ nhào về phía tôi, trực tiếp coi tôi như một đứa trẻ, ngữ điệu đầy nịnh nọt.

- An à, ngoan nào. Chiều ông một cái thôi, một cái thôi rồi ông đi ra ngay.

Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ khi nghĩ đến chuyện hồi nãy bàn tay dơ bẩn của ông ta chạm vào người mình, trong lòng lúc này không còn cái gì mà đạo lý trên dưới nữa. Một tay túm lấy vỏ chăn che kín trước ngực, một tay không ngần ngại mà chỉ thẳng vào mặt ông ta, tôi quát.

- Cút ra. Tôi là vợ của cháu trai ông, sao ông dám... Sao ông...

Ông nội chồng tôi vẫn không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, ông ta hướng tôi cười bỉ ổi.

- Muốn hét lên sao. Ông nói cho con biết, bố mẹ con đều không có nhà, bà nội con thì con biết rồi đấy. Mỗi lần bà ấy ngủ đều phải uống thuốc an thần mới ngủ được nên con có hét lớn thế nào bà ấy cũng không tỉnh được đâu.

Nói xong ông ấy lại tiếp tục lao về phía tôi, hai cánh tay gồng lên giữ lấy vai tôi thật chặt ép lấy, chiếc miệng hôi sì không ngừng hôn xuống mặt tôi điên cuồng.

Bản thân là một người trẻ tuổi nhưng sức khỏe tôi không được mạnh mẽ như người khác, thêm nhữa lúc này trong người tôi lại có men rượu nên mấy phần sức lực phản kháng chẳng là gì. Tôi càng dãy dụa càng khiến cho ông ta điên cuồng hơn. Cuối cùng để tự bảo vệ lấy mình, tôi chỉ còn cách cắn thật mạnh xuống bắp tay của ông ta, hàm răng nghiến chặt đến nỗi máu tanh rỉ đầy trong khoang miệng.

Ông ta không đề phòng rên hừ lên một tiếng, tay buông khỏi người tôi, mắt cúi xuống chăm chú nhìn vết thương bị tôi cắn xem có nặng hay không.

Thừa dịp ông ta không để ý, tôi vội chạy về phía cửa phòng, trong đầu lúc này chỉ còn duy nhất suy nghĩ là phải chạy trốn trước đã. Thế nhưng lúc cánh cửa được tôi đẩy ra, bố mẹ chồng tôi cùng với Tuấn cũng từ bên ngoài đi vào, anh ta nhìn thấy tôi quần áo xộc xệch đầy chật vật thì vội lên tiếng hỏi.

- An, em sao vậy. Muộn rồi sao em không đi ngủ đi.

Tôi giương ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Tuấn, nước mắt ướt đẫm trên mặt rơi từng giọt tí tách không ngừng. Tôi muốn lao về phía anh ta để tìm lấy sự an ủi lẫn an toàn, chỉ là còn chưa kịp bước, giọng nói đầy run rẩy của mẹ chồng tôi bỗng vang lên.

- Bố, sao bố ở trong phòng cái An. Sao quần áo của bố...

Đầu óc nổ tung một cái thật lớn, tôi vội quay ngoắt người lại, nhìn thân ảnh cao lớn của ông nội đang lững thững bước từ phòng vợ chồng tôi ra mà sợ hãi. Tôi lùi người lại dần về phía Tuấn, bàn tay nhỏ nhắn cố bám víu lấy vạt áo của anh ta, một lời cũng không dám hé.

Ông nội chồng tôi ngược lại thì bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, ông ta nhìn bố mẹ chồng tôi rồi nhìn Tuấn, sau đó còn kín đáo nhìn tôi một cái đầy bỉ ổi, sau cùng mới nói ẩn ý.

- Ừ, bố hồi tối uống nhiều rượu nên có một chút đau đầu. Không ngờ lại đi nhầm vào phòng cháu dâu. Bố cứ nghĩ là mẹ con, nên...

Bố mẹ chồng tôi nghe xong thì mắt trợn lớn quay sang nhìn tôi, đặc biệt là cái nhìn của mẹ chồng tôi, sắc lạnh như một lưỡi dao vậy. Bà cao giọng chất vấn tôi.

- Chị An, chị đi ngủ không khóa cửa phòng sao hả?

Tôi giật mình, trong lòng nỗi sợ hãi càng dâng lên nhiều hơn, lắp bắp đáp.

- Lúc con về con tưởng cả nhà mình đã đi ngủ hết rồi, thêm nữa Tuấn cũng chưa về nên con để cửa cho anh ấy. Ai ngờ, ai ngờ...

“ Ai ngờ làm sao”. Mẹ chồng tôi rít giọng lên, đáy mắt bà càng nhìn tôi không vừa mắt:” Chị An, đây là ông nội chồng của chị ấy. Chị định bôi tro chát trấu lên mặt nhà chúng tôi hay sao hả? Sao chị lại có thể..?

Tôi hiểu ý mẹ chồng đang muốn nói đến cái gì, sắc mặt đã tệ càng thêm tệ hơn, vội giải thích.

- Con... Con không phải. Mẹ nhất định phải tin con.

Quay sang Tuấn vẫn im lặng đứng đó với sắc mặt kìm nén giận dữ, tôi lay mạnh tay của chồng, trái tim đập trong lồng ngực đau đến mức không thở nổi.

- Anh Tuấn. Anh nói gì đi. Chúng ta làm vợ chồng đã được gần một năm, em như nào anh là người hiểu rõ nhất. Anh không thể mất lý trí như mẹ được.

Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng tôi liền lao lên kéo tôi khỏi người Tuấn, sau đó bà giơ tay giáng một cái tát thật mạnh xuống má của tôi, miệng gằn từng chữ một.

- Tôi mất lý trí. Vậy cô nói xem, nói xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Là ông nội thằng Tuấn tự mình bò lên giường cô à.

Bị đánh, bị mắng, tôi đã tủi nhục lắm rồi. Bây giờ Tuấn lại không bênh tôi mà để mặc cho mẹ chồng chửi tôi, bấy nhiêu uất ức kìm nén tôi đều không thể nhịn được nữa, nức nở gào lớn.

- Đúng, là ông tự mình vào phòng vợ chồng con. Con đối với ông không hề có ý như lời mẹ nói. Từ trước đến giờ con đối với anh Tuấn và gia đình này như thế nào mẹ cũng không phải không biết. Mẹ nghĩ con là đứa con gái mất nết đến như vậy sao hả?

Tôi cố gắng giải thích, nhưng mẹ chồng tôi đều không nghe lọt một từ. Bà túm lấy cổ áo tôi vạch xuống, chỉ vào những vết hôn đỏ ửng ẩn hiện trên đó, gào lên chất vấn.

- Vậy cô nói đi. Đây là cái dấu gì hả. Cô có dám nói với thằng Tuấn đây không phải là dấu hôn không?

- Con...

“ Con con cái gì”. Mẹ chồng không cho tôi cơ hội để giải thích, bà tiếp tục nói ra những lời lẽ không thóa mạ:” Tôi thật không ngờ chị lại lăng loàn đốn mạt đến như vậy ấy An. Cái nhà này không yêu thương chị hay sao, thằng Tuấn nó cũng không yêu thương chị hay sao mà chị lại dám làm cái chuyện tày đình như thế này hả.”

Sống lưng tôi trở nên lạnh buốt, sự tuyệt vọng đã lan đầy trong người. Tôi muốn khóc lớn, muốn ngục ngã, nhưng vì bảo vệ chính mình, tôi không cho phép bản thân yếu đuối vào lúc này. Suốt một năm qua, tôi đối với gia đình tận tâm như thế, tại sao họ lại không hiểu cho tôi cơ chứ.

- Con đã nói là con không có. Tại sao bố mẹ lại không tin con. Tại sao mọi người lại không chịu nghe con giải thích mà đã đổ hết lỗi lầm lên đầu con.

- Giải thích. Chị có thấy ai ngủ với trai bị người nhà bắt được mà nhận lỗi không hả, hay lại chối lui chối lủi đẩy cho người khác. Thằng Tuấn năm nay bao nhiêu tuổi, ông nội nó đã ở với nhà chúng tôi bấy nhiêu năm, cô nghĩ chúng tôi nên tin cô hay sao. Nằm mơ đi?

- Mẹ, con thật sự không...

Tôi luống cuống lau nước mắt giải thích, đột nhiên lúc này ông nội chồng tôi im lặng nãy giờ liền lên tiếng. Giọng ông ta mang theo bao nhiêu sự áy náy, nhưng lọt vào tai tôi đều là những lời giả tạo đến buồn nôn.

- Con dâu, chuyện này.... Thật ra là do bố đi nhầm phòng, mà An thì nó lại nghĩ là bố là thằng Tuấn, cho nên... cho nên..

Trước những lời bịa đặt đầy ghê tởm đổ lên người mình, tôi không thể nào chịu nổi được nữa, tôi phẫn nộ gào lớn.

- Ông nói dối. Tôi không quyến rũ ông. Là ông lợi dụng không có ai ở nhà nên nổi tính xấu với tôi.

“ Đủ rồi”. Bố chồng tôi quát lớn, ông đập mạnh tay xuống bàn kêu rầm một tiếng thật lớn, nét mặt so với mẹ chồng tôi cũng chẳng khác là bao nhiêu:” Nửa đêm nửa hôm ầm ầm lên là muốn để hàng xóm sang xem cái trò mất mặt này hả. Chuyện đến nước này cũng chẳng biết ai đúng ai sai, tốt nhất là coi như hiểu lầm để cho nhà cửa êm ấm. Dù sao những ngày tháng sống với nhau không phải là ngày một ngày hai, mà còn là cả đời.”

Mặc dù bản thân ấm ức nhưng nghe lời giảng hòa của bố chồng, tôi cũng hiểu được phần nào sự khó xử của ông, thêm nữa tôi cũng không muốn lành làm gáo vỡ làm mui với mọi người trong gia đình nhà chồng nên quyết định nghe lời ông không nói đến chuyện mất mặt này nữa. Thế nhưng mẹ chồng tôi thì lại không như thế, bà đối với tôi đã ngứa mắt càng thêm ngứa mắt, nhất quyết không đồng ý.

- Cái gì mà bỏ qua. Chuyện rõ rành rành ra trước mắt như thế này mà ông nói bỏ qua được hả. Chẳng nhẽ ông cũng tin ông nội thằng Tuấn là người như thế. Ông Bằng, tôi nói cho ông biết, nó đã có gan quyến rũ ông nội chồng thì cũng có ngày nó quyến rũ luôn cả ông đấy, ông đừng tưởng nó là đứa ngoan hiền. Hay là ông cũng nhìn nó vừa mắt, cũng muốn leo lên giường nó nên mới bênh nó hả?

Bố chồng tôi tức giận ngùn ngụt, ông còn chưa kịp nói gì thì lúc này Tuấn đứng ở bên cạnh tôi đã hét lớn.

- Mẹ thôi đi. Bố đã nói là coi tất cả là hiểu lầm thì coi tất cả là hiểu lầm đi. An cô ấy là vợ của con, chuyện này vợ chồng con tự giải quyết với nhau, mẹ tốt nhất đừng có can thiệp vào rồi nói những lời lẽ không hay nữa.

Mẹ chồng tôi tức quá nên bắt đầu ôm ngực thở hổn hển, mắt bà trợn lên long sòng sọc vô cùng đáng sợ, sắc mặt từ hồng chuyển thành tái xanh, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía tôi.

- Tôi thật không ngờ cô lại cao tay như vậy đấy, An. Cô, hồ ly chín đuôi cũng không ghê tởm như cô. Cô quyến rũ ông nội chồng, thành công chia rẽ tình cảm mẹ con tôi, cô bây giờ hài lòng lắm đúng không hả. Nhưng tôi nói cho cô biết, cái nhà này do tôi làm chủ, tôi không đồng ý để cô ở đây thì đừng hòng ai cho cô ở được. Cút... Cút ngay cho tôi.

Mẹ chồng tôi bị bệnh tiền đình với cao huyết áp, trận kích động này khiến bà không chịu nổi nên sau khi nói xong bà cũng khụy hẳn người xuống sàn. Bố chồng tôi với chồng tôi vội vàng đỡ lấy bà, tôi cũng muốn chạy lại nhưng bà nhìn thấy tôi thì càng tức giận hơn.

- Cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Cút đi cho khuất mắt tôi.

Tai tôi ù đi, tay chân cứng đơ không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn bố chồng với Tuấn đưa mẹ tôi vào phòng. Lúc đi ngang qua tôi, Tuấn cũng không dừng lại mà chỉ để lại câu nói.

- An à, tinh thần mẹ bây giờ không được tốt. Em trước mắt về bên nhà mấy ngày được không, đợi mẹ nguôi nguôi rồi anh sẽ nói chuyện với mẹ.

- Tuấn, vậy anh có tin lời ông nội nói không?

Tôi đau đớn túm lấy cánh tay của Tuấn níu lại. Thật ra tôi không mong mỏi gì nhiều, tôi chỉ muốn hỏi Tuấn đối với tôi có tin tưởng hay không thôi. Chỉ cần anh nói anh tin tôi thì tôi có thể bỏ qua hết tất cả mà nhẫn nhịn để không khí gia đình trở lại như trước.

“ An à, thật ra... anh...”. Tuấn ngập ngừng gọi tên tôi, anh ta nhìn tôi với ánh mắt mang theo bao nhiêu phức tạp:” Chuyện đó... Hãy cứ nghe theo như lời bố nói đi. Tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Cổ họng tôi nghẹn đắng theo từng lời nói của Tuấn, khoảnh khắc biết được anh ta không tin tôi, lồng ngực tôi như muốn vỡ ra thành hàng trăm mảnh. Tôi đưa đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh ta, từng lời muốn nói lúc này đều đổi thành mấy từ rời rạc.

- Nói như vậy, là anh cũng không tin lời em nói đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi