KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Năm Bình Thiên thứ mười hai, lục hoàng tử Ngôn Tuấn Hàn chào đời, hoàng thượng hết sức vui mừng vì lục hoàng tử là do chính hoàng hậu sinh ra là hoàng nhi thứ hai sao tứ hoàng hoàng tử Ngôn Tuấn Vỹ
“Hoàng thượng người nhìn xem Hàn nhi có phải rất giống người hay không nhất là đôi mắt”
Hoàng thượng vui vẻ ôm lấy hoàng hậu cùng hài nhi trên tay
“Ta thấy Hàn nhi là giống nàng hơn nhất là khuôn mặt này, còn giống nàng nước da trắng hồng nữa, quả thật vô cùng đáng yêu”
Hoàng hậu nhìn hoàng thượng, vốn dĩ nàng không nghĩ sẽ sinh được Ngôn Tuấn Hàn vì sau khi sinh Ngôn Tuấn Vỹ sức khoẻ nàng được thái y nói rằng sẽ rất khó mang thai, thế nhưng bây giờ Ngôn Tuấn Hàn được bình an sinh ra nàng vô cùng vui mừng
“Sau này trẫm nhất định hết mực yêu thương Hàn nhi”
Năm Bình Thiên thứ hai mươi, hoàng đế lập lục hoàng tử Ngôn Tuấn Hàn làm thái tử, triều đình trên dưới bàn tán xôn xao nhưng họ cho dù muốn nói cũng không thể nói vì dựa vào thân phận là hoàng tử do chính hoàng hậu thân sinh thì lục hoàng tử hoàn toàn có khả năng trở thành thái tử
Lúc này ở Đông cung, Ngôn Tuấn Hàn vẫn con đang theo lão sư học tập, bên cạnh còn có tức ca của hắn Ngôn Tuấn Vỹ cùng với Tại Chính Hiên, còn của tể tướng Tại Văn

“Chính Hiên ca ca huynh nhìn xem đây là gì”
Ngôn Tuấn Hàn tay cầm long châu vừa mới được thái giám mang đến đưa đến trước mặt Tại Chính Hiên
“Thái tử đây là long châu, đồ quý như vậy sao người lại mang ra đây”
“Ta là muốn cho huynh a, đừng cứ suốt ngày gọi ta là thái tử gì gì đó thật khó nghe chết đi được, huynh gọi ta là Hàn nhi như lúc trước đi”
“Không được thân phận người là thái tử ta gọi như vậy không đúng lễ nghi”
“Tại sao huynh vẫn gọi tứ ca ta là Tuấn Vỹ lại không thể gọi ta là Hàn nhi chứ”
“Hàn nhi đệ không được như vậy, Chính Hiên cùng ta là huynh đệ kết nghĩa hắn gọi ta là chuyện bình thường nhưng đệ ngược lại bây giờ đên đã là thái tử không thể như lúc trước mà tuỳ tiện được”
Tuấn Hàn bỉu môi thật bất công, y không muốn làm thái tử gì gì đó từ ngày trở thành thái tử cả tứ ca lẫn Chính Hiên đều đối xử với y thận trọng y không quen chút nào, y vẫn muốn như lúc trước được Chính Hiên gọi là Hàn nhi, được tứ ca gọi là Tiểu Hàn như vậy mới vui
“Không nói nữa viên minh châu này cho huynh huynh không được trả lại nếu trả lại ta lập tức giận huynh từ nay không cho huynh đến đông cung chơi cùng ta nữa”
Chính Hiên chỉ bất lực mà nhìn thấy, tiểu thái tử này thật là, Tuấn Vỹ vỗ nhẹ vai Chính Hiên, hắn hiểu tính cách đệ đệ nhà hắn, Tuấn Hàn dù gì vẫn còn là một đứa trẻ so với bọn họ đã mười hai tuổi thật là khác xa cộng thê tuổi nhỏ được nuông chiều đã quen cho nên tính cách cũng khó chiều, việc y muốn làm đương nhiên sẽ làm được còn việc y không muốn cho dù ép y cũng không thể được
Buổi học của lão sư kết thúc, Tại Chính Hiên được Ngôn Tuấn Vỹ tiễn ra khỏi cung
“Chính Hiên tại sao từ lúc tiểu Hàn nhi trở thành thái tử ngươi đối với y lạnh nhạt như vậy, đệ ấy còn nhỏ ngươi cũng không nên xa cách như vậy”
“Ta không có xa cách y nhưng bây giờ thân phận y là thái tử không phải như lúc trước được thêm vào nó chỉ ba năm nữa ta sẽ không còn có thể đến đây học cùng các người nữa vẫn là dứt khoác một tí nếu không đến lúc đó lại không nỡ”
Tuấn Vỹ nghe Chính Hiên sắp đi lập tức hỏi
“Ngươi đi đâu, cha ngươi là tể tưởng đương triều ngươi muốn học ở đây cùng bọn ta bao lâu cũng được tại sao lại đi”
Tuấn Vỹ khó khăn lắm trong cái hoàng cung này mới tìm được một người chạc tuổi hắn có thể cùng hắn vui vẻ quen biết không xem hắn như một hoàng tử mà đối xử

“Ta theo đại ca ta học võ, ta muốn sau này thật tài giỏi và mạnh mẽ để có thể phò tó Hàn nhi”
Chính Hiên nói, Tuấn Vỹ lúc này mới bình tĩnh lại, Tại Chính Hiên nói đúng, ba năm nữa bọn họ cũng đã đến độ tuổi trưởng thành như vậy cũng tốt, ra thao trường học võ học điều binh khiển tướng cũng tốt
“Nhưng ngươi nhớ phải thường xuyên đến thăm ta và Hàn nhi đó biết chưa”
Tại Chính Hiên gật đầu
Thế là ba năm trôi qua một cách bình yên, Tuấn Hàn bây giờ đã mười một tuổi đã làm thái tử ba năm suốt ba năm qua nét ngây thơ của y cũng không còn đổi lại tính cách có chút trầm lắng cũng có chút ôn hoà hơn nhưng lúc nào cũng là làm nũng với Chính Hiên cùng Tuấn Vỹ
“Chính Hiên ca ca, vậy ngày mai ta không còn được gặp huynh nữa sao”
“Thái tử người có thể đến thao trường gặp ta”
Chính Hiên ôn nhu nói
“Nhưng từ nay sẽ không còn được gặp Chính Hiên ca ca ở đông cung, ta sẽ rất buồn phải không tứ ca”
Tuấn Vỹ gật đầu nhưng hắn biết Chính Hiên lựa chọn như vậy là đúng đắn, Chính Hiên muốn bảo vệ Tuấn Hàn nhất định phải mạnh mẽ hơn như vậy mới thể bảo vệ hoàng đệ của hắn bình an chứ
“Ta nhất định sẽ thường xuyên đến thăm thái tử, người đừng buồn a”

Tuấn Hàn mặt dù không nỡ nhưng vẫn gật đầu, từ nay trong hoàng cung y lại mất đi một người bạn a nhưng y biết sớm muộn rồi cũng phải như vậy, Tại Chính Hiên là con trai tể tướng không thể cứ sớm hôm ra vào đông cung như vậy sẽ có những lời đồn không hay
Cũng từ đó mà Tuấn Hàn dần mất đi nét cười, y thường xuyên buồn bã, hoàng hậu nương nương nhìn hài tử mà có chút xót xa, hoàng thượng lập thái tử quá sớm cho nên tất cả mọi người trong hoàng cung đối với y đều kiên dè, ngay cả các vị hoàng tử khác cũng đối với y là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, ở hoàng cung không có lấy một người có thể làm bạn cùng y
“Mẫu hậu ta thật sự buồn a, ta không muốn làm thái tử”
Hoàng hậu nhìn con trai mà chua xót
“Ta biết Hàn nhi con không muốn làm thái tử nhưng phụ hoàng con đặt hết hy vọng vào con như vậy Hàn nhi không thể làm phụ hoàng thất vọng được”
“Nhưng làm thái tử mọi người đều đối xử với con rất khác, lúc trước Chính Hiên ca ca huynh ấy luôn gọi con là Hàn nhi, nhưng sau này thì luôn miệng thái tử thái tử, còn có chỉ vì huynh ấy là con tể tướng cho nên ra vào đông cung cũng có nhiều lời ra tiếng vào cho nên…cho nên bây giờ huynh ấy cũng không còn đến gặp con nữa”
“Hàn nhi đừng nghĩ như vậy, Tại Chính Hiên hắn là đã đến tuổi phải đến thao trường tập luyện không thể đến đây được, Hàn nhi đên tuổi cũng sẽ phải đi a, đến lúc đó con lại được gặp Chính Hiên không phải sao”
Hoàng hậu xoa đầu y, đứa trẻ này ngây thơ như vậy nhưng hoàng đế lại đặt lên nó nhiều kỳ vọng như vậy không biết sẽ như thế nào đây.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi