Chu Đình biết bản thân vừa hỏi không đúng liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác
“Không phải hôm nay là ngày thành thân của hoàng huynh ngươi sao, sao ngươi lại ở đây”
“Đến tìm ngươi không được sao, hơn nữa Ngôn Đình Anh không thể coi là hoàng huynh của ta được, ngoài ca ca ta Ngôn Tuấn Vỹ ra thì ta không có người hoàng huynh nào cả”
Ngôn Tuấn Hàn thẳng thắng nói, y ngoài Ngôn Tuấn Vỹ ra thật sự không coi những người khác là huynh đệ, bọn họ lúc nhỏ luôn ức hiếp y vì khi nhỏ y yếu đuối, ngoài ca ca luôn bảo vệ y ra còn lại kẻ nào kẻ nấy đều muốn y chết, nhất là khi y lại trở thành thái tử khi còn nhỏ tuổi
“Được rồi, là ta nói sai, nào bỏ qua chuyện này ta cùng ngươi uống rượu nào”
Ngôn Tuấn Hàn đưa tay định nhấp rượu nhưng lại bị Tại Chính Hiên ngăn cản, hắn sớm nghe Huỳnh Liên nói Ngôn Tuấn Hàn không thể uống rượu quá nhiều, lúc nãy y cũng uống không ít không thể uống thêm được nữa
“Để ta uống, ngươi đừng uống nữa”
Chu Đình nhìn hai người trước mặt phát ân ái liền rùng mình, mặc dù hắn suy nghĩ vô cùng thoáng nhưng mà hai người có thể nào đừng phát ân ái trước một kẻ đang không vui vì chuyện tình cảm có được hay không
“Được rồi hai người ai uống cũng được”
Chu Đình lên tiếng, Ngôn Tuấn Hàn cũng không nói gì nữa, để cho Tại Chính Hiên uống thay mình
“Từ Chấn Thiên là muốn ngươi trở về sao”
Chu Đình gật đầu
“Hắn nói tỷ tỷ muốn ta trở về mới chịu thành thân với hắn, lúc trước rõ ràng là hắn vì đi tìm ta không chịu thành thân với tỷ tỷ bây giờ lại ngược lại, thật khó hiểu”
Ngôn Tuấn Hàn cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Từ Chấn Thiên thật sự không có một chút rung động nào với Chu Đình sao
“Nhưng ngươi thật sự không trở về hay sao”
“Ta không trở về, dù gì không có ta phụ thân sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, người yêu thương tỷ tỷ bao nhiêu lại chán ghét ta bấy nhiêu trở về làm gì, người sớm đã từ mặt ta”
Chu Đình bình thản nói, đối với Chu Đình hiện tại không liên quan đến Chu gia cũng là một việc tốt, ở bên ngoài chơi đùa kiếm chút ngân lượng qua ngày cũng được, cái chức minh chủ gì gì đó y cũng không quan tâ m đến
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên có thể hiểu được, làm bằng hữu lâu năm tính tình Chu Đình như thế nào y biết rõ chỉ là ngoài miệng Chu Đình như vậy nhưng trong lòng thì khác, nói bây giờ hắn buông bỏ Từ Chấn Thiên nhưng thực chất là đang trốn tránh, nhưng trốn tránh cả đời được sao, còn Từ Chấn Thiên không biết có nhận ra bản thân đối xử hoàn toàn khác biệt với Chu Đình hay không, nếu vì Chu Vân hắn đâu cần đích thân dời ngày thành hôn để đi tìm Chu Đình rồi sau đó đi theo đến Nam Thành, cuối cùng là lại đến kinh thành tìm Chu Đình, Ngôn Tuấn Hàn thở dài
“Ngươi thở dài làm gì Tuấn Hàn, ta mới là người nên thở dài đây này”
Chu Đình biểu môi nói
“Rồi rồi vậy ngươi có muốn đến vương phủ ta vài hôm không, ta e là vài ngày nữa Từ Chấn Thiên lại đến nơi này tìm ngươi, nghĩ sao”
Chu Đình nghe Ngôn Tuấn Hàn nói vậy cũng đúng, với tính cách của Từ Chấn Thiên không thuyết phục mình về được chắc chắn sẽ không bỏ cuộc
“Được vậy uống xong chúng ta liền đến vương phủ của ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Tại Chính Hiên thì không biết lý do tại sao Ngôn Tuấn Hàn lại muốn Chu Đình đến vương phủ
Ngôn Tuấn Hàn biết hắn nghĩ gì liền nói thì thầm vào tai hắn
“Chu Đình đến có thể giúp chúng ta qua mặt người của phụ hoàng ta, cũng như âm thầm tiễn đám người đó, ta thật cảm thấy phiền”
Tại Chính Hiên lúc này mới phát hiện ra Ngôn Tuấn Hàn càng ngày càng có nhiều tính xấu, chỉ cần là không vừa ý y, y liền tìm cách tiễn đi bằng mọi giá, Tại Chính Hiên cảm thấy xem ra những năm qua làm thái tử đã kiềm hãm tính cách thật sự của Ngôn Tuấn Hàn rồi, Ngôn Tuấn Hàn như thế nào cũng chỉ mới bườc qua tuổi thiếu niên mà thôi vậy nên tính tình trẻ con một chút hắn càng thích
Ba người cùng nhau uống rượu đến khi Chu Đình bắt đầu ngà ngà say, Ngôn Tuấn Hàn liền sắp xếp xe ngựa đưa Chu Đình theo về phủ, trên đường trở về tuyết lại rơi dày đặc hơn
“Năm nay tuyết rơi nhiều hơn có phải không”
Ngôn Tuấn Hàn hé màn nhìn ra bên ngoài
“Ngươi lạnh sao”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu
“Ta không lạnh chỉ là không nghĩ Bình Thiên quốc lại có trận tuyết lớn như vậy, từ trước đến giờ ta chưa nhìn thấy”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền nhớ đến năm đầu tiên khi Ngôn Tuấn Hàn rời xa hắn, Bình Thiên quốc cứ như vậy mà đổ tuyết, tuyết rời dày đặc còn hơn cả bây giờ, lúc đó hắn ở trên tường thành nhìn bên dưới đầy tuyết, nhưng trong lòng hắn cũng đầy bi thương, những năm tiếp theo mùa đông ở Bình Thiên quốc luôn bao phủ trong màn tuyết dày đặc kinh thành luôn là nơi có tuyết nhiều nhất, so với bây giờ thì không bằng
“Nhưng ngươi không thể chịu lạnh được nếu không sẽ bị nhiễm phong hàn”
Tại Chính Hiên nói, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên biết Huỳnh Liên căn dặn y trong mùa đông nhất định phải thận trọng không để bị nhiễm lạnh nếu không sẽ nguy hiểm
“Ta nghe nói Tây quốc không có mùa đông là thật sao”
Ngôn Tuấn Hàn tò mò hỏi
“Ta không biết, ta chưa từng đến nơi đó nhưng theo như những người từng đến Tây quốc đều nói Tây quốc thật sự không có mùa đông”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, mặc dù mùa đông tuyết lạnh nhưng có tuyết vẫn vui hơn, y thích trời tuyết mùa đông nhất là khi từ mua đông chuyên sang mùa xuân
Ngày hôm sau tuyết rơi càng dày đặc hơn, Ngôn Tuấn Hàn không ra khỏi phòng vì bên ngoài quá lạnh, Tôn Tình liên tục giúp chủ nhan đốt thêm than sưởi ấm, không hiểu như thế nào hôm nay lại lạnh đến như vậy
Tại Chính Hiên lúc này đang bận hầm canh giữ ấm cho Ngôn Tuấn Hàn, khi hắn bưng bát canh vào phòng đã thấy Ngôn Tuấn Hàn cuộn người trong chăn không chịu ra ngoài
“Ngươi thật sự không sao chứ, có cần ta vào nhờ người gọi Huỳnh Liên đến hay không”
“Ta không sao chỉ là lạnh quá mà thôi, sao lại lạnh đến như vậy chứ”
Ngôn Tuấn Hàn run rẩy nói, Tại Chính Hiên có chút bất lực, hắn cũng không biết tại sao lại lạnh đến như vậy, ngày hôm qua mặc dù lạnh nhưng không lạnh như bây giờ, hơn nữa Ngôn Tuấn Hàn vì lạnh mà không thể ra ngoài được, hắn lo lắng y có bị cảm mạo hay không hắn lo lắng y lại xảy ra chuyện
“Nếu ngươi cảm thấy không khoẻ ta gọi Huỳnh Liên đến”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, tuyết dày như vậy Huỳnh Liên cũng không thích trời lạnh chắc chắn sẽ không ra ngoài đâu.