Tình trạng của Ngôn Tuấn Hàn lúc đến được đông cung đã vô cùng yếu ớt, Huỳnh Liên khó khăn lắm mới giữ lại được tính mạng của Ngôn Tuấn Hàn
“Hàn nhi y sao rồi”
Tại Chính Hiên ở bên ngoài sau khi được Dinh Lâm giúp thay y phục giữ ấm và uống một chén thuốc tình trạng đã khôi phục, hắn không ngừng lo lắng cho Ngôn Tuấn Hàn, Huỳnh Liên đã vào trong phòng lâu như vậy vẫn chưa bước ra bên ngoài, hắn vô cùng lo lắng, Tôn Tình không có ở đây hắn không thể hỏi được chuyện gì
“Nếu như hôm nay đệ đệ ta xảy ra chuyện gì ta nhất định không tha cho bọn họ”
Ngôn Tuấn Vỹ nắm chặt tay, mặc dù không biết đã xảy ra việc gì nhưng Ngôn Tuấn Vỹ có thể đoán được chuyện này có liên quan đến mẹ con Ngôn Đình Anh, nếu như đệ đệ hắnn có chuyện gì hắn nhất định bắt bọn họ trả giá
Hoàng hậu sau khi ở chỗ của Quý phi cùng Hoàng đế sau đó cũng nhanh chóng đến đông cung, Hoàng nhi của nàng cư nhiên lại vì nàng mà rơi xuống hồ băng, Ngôn Tuấn Hàn vốn sinh non sức khoẻ từ nhỏ không được tốt, cũng may do nàng nuôi dưỡng mà dần dần khoẻ mạnh mà lớn lên nhưng y lại không thể nào chịu lạnh được, nhờ một lần vì mãi mê ở bên ngoài nặng người tuyết mà y đã bị nhiễm phong hàn tận cả tháng không hết, sức khoẻ y lúc đó vô cùng yếu, Hoàng hậu lúc đó vô cùng lo lắng khi thái y nói nếu như Ngôn Tuấn Hàn còn tiếp tục như vậy sẽ không thể sống qua khỏi ba ngày nữa, nhưng rốt cuộc nhờ người ngày đêm chăm sóc Ngôn Tuấn Hàn rốt cuộc cũng khỏi bệnh, đến bây giờ khi nhớ lại Hoàng hậu vẫn không thể nào quên được
Nhìn thấy mẫu hậu vội vã đến đây Ngôn Tuấn Vỹ liền mau chóng đỡ lấy người
“Vỹ nhi, Hàn nhi sao rồi mau nói cho ta biết”
“Mẫu hậu bình tĩnh, Hàn nhi hiện tại vẫn đang được thái y cứu chữa ở bên trong”
Ngôn Tuấn Vỹ cố gắng trấn an Hoàng hậu
“Tất cả là do ta, nếu ta không cùng ả ta đến đình viện Hàn nhi sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không liên luỵ Hàn nhi càng không khiến y rơi xuống hồ”
Hoàng hậu không kiềm lòng được rơi nước mắt
“Mẫu hậu người đừng lo, Hàn nhi sẽ không sao đâu, người tin ta Hàn nhi nhất định sẽ bình an vô sự”
Ngôn Tuấn Vỹ chắc chắn nói
Bên trong phòng Huỳnh Liên hết sức dùng châm cứu để giúp cho Ngôn Tuấn Hàn lưu thông lại khí huyết bị đóng băng do ở trong hồ băng quá lâu, sau đó liền sai cung nữ thái giám dựa theo đơn thuốc này mà bốc thuốc, nhưng lại không tin tưởng được đám người này, đúng lúc Tôn Tình trở lại liền giao đơn thuốc cho nàng, Tôn Tình lập tức đi bốc thuốc
Tại Chính Hiên sai Dinh Lâm đi theo Tôn Tình bốc thuốc và sắt thuốc cho Ngôn Tuấn Hàn tránh người khác giở trò
Sau khi thấy tình trạng của Ngôn Tuấn Hàn đã tạm thời ổn, Huỳnh Liên liền ra ngoài thông báo cho mọi người
“Tình trạng của Vương gia bây giờ đã tạm ổn nhưng nếu như không nhanh chóng có được tuyết liên hoa e rằng sẽ khó giữ mạng”
Lời vừa nói ra thành công khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, Tại Chính Hiên muốn đi vào bên trong chăm sóc cho Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu, để hắn chăm sóc cho đệ đệ Ngôn Tuấn Vỹ cũng có thể an tâm một chút
“Mẫu hậu rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra”
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn Hoàng hậu hỏi, nếu như không ngoài dự đoán của hắn thì chuyện này do mẹ con Quý phi gây ra
Hoàng hậu sau khi bình tĩnh cũng kể lại toàn bộ sự việc cho Ngôn Tuấn Vỹ nghe, Ngôn Tuấn Vỹ vô cùng tức giận muốn nhanh chóng đi xử trí hai mẹ con Quý phi nhưng lại bị Hoàng hậu ngăn lại
“Bây giờ ngươi đến đó chẳng khác nào đúng ý của bọn họ hay sao, Quý phi nàng ta vừa mới mất đi hài tử có được sự thương hại của phụ hoàng các ngươi nếu bây giờ ngươi đến chính là tự mình trúng kế bọn họ”
Ngôn Tuấn Vỹ nghe Hoàng hậu nói vậy cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, đúng vậy y không thể nào trúng kế của Ngôn Đình Anh và mẫu phi của hắn được
“Mẫu hậu phụ hoàng không trách tội người chứ”
Hoàng hậu lắc đầu, mọi chuyện không có chứng cứ cũng không có ai nhìn thấy Hoàng đế làm sao trách tội nàng, hơn nữa nàng là Hoàng hậu là Mẫu nghi thiên hạ Hoàng đế không thể vì một câu không bằng không chứng của Quý phi mà trách tội nàng được nếu không bên ngoài sẽ có lời đồn không hay, Hoàng đế trọng nhất chính là thể diện sẽ không vì chuyện này mà làm mất thể diện, hơn nữa chuyện phi tần sảy thai ở trong hậu cung sớm đã không còn là chuyện là gì nữa
“Ngươi an tâm phụ hoàng các ngươi sẽ không trách tội ta, chỉ sợ Quý phi cùng nhị hoàng tử sẽ lợi dụng lòng thương của phụ hoàng các ngươi mà đẩy tội lên đầu Hàn nhi mà thôi”
Hoàng hậu lo lắng nói, Ngôn Tuấn Vỹ cũng hiểu lo lắng này của Hoàng hậu
“Mẫu hậu yên tâm có ta ở đây sẽ không để mẹ con Ngôn Đình Anh muốn ám hại đệ đệ của ta”
Ngôn Tuấn Vỹ kiên quyết nói
Lúc này bên trong phòng Tại Chính Hiên đang nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngôn Tuấn Hàn, hình ảnh lúc Ngôn Tuấn Hàn rơi xuống hồ băng khiến Tại Chính Hiên gần như ngừng thở, y hành động quá nhanh đến khi hắn cảm nhận đã thấy thân ảnh của y rơi xuống hồ băng lạnh lẽo
“Ngươi lại lần nữa muốn rời xa ta sao Hàn nhi, ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại ngươi, bắt đầu lại tất cả, tại sao lại như vậy chứ”
Tại Chính Hiên càng nắm chặt tay của Ngôn Tuấn Hàn hơn, cố gắng tìm kiếm hơi ấm trên người Ngôn Tuấn Hàn, cố gắng ủ ấm cho y
Ngôn Tuấn Hàn vẫn hôn mê bất tỉnh càng khiến cho lòng Tại Chính Hiên đau đớn hơn
Thuốc đã được sắt xong, Tôn Tình cùng Dinh Lâm mang thuốc vào, nhìn thấy Tại Chính Hiên vẫn ngồi bên cạnh giường mà nắm lấy tay của Ngôn Tuấn Hàn
“Thuốc của vương gia đã sắt xong, người mau cho vương gia uống đi”
Tôn Tình đưa chén thuốc cho Tại Chính Hiên sau đó cùng Dinh Lâm lui ra ngoài, Tại Chính Hiên bưng lấy chén thuốc nóng hổi mà đưa lên từ từ thổi lấy sau đó đút cho Ngôn Tuấn Hàn nhưng Ngôn Tuấn Hàn sớm mất đi ý thức không thể uống được
Đánh liền Tại Chính Hiên liền uống lấy thuốc sau đó bản thân dùng miệng truyền thuốc cho Ngôn Tuấn Hàn thành công giúp Ngôn Tuấn Hàn uống thuốc
Mặc dù bây giờ chỉ là giúp Ngôn Tuấn Hàn uống thuốc nhưng khoảnh khắc hôn lên bờ môi kia của Ngôn Tuấn Hàn hắn thật sự muốn hôn lâu hơn như vậy, nhưng đôi môi nhợt nhạt kia khiến hắn vô cùng đau lòng, hắn muốn hôn là đôi môi hồng hào của huyết sắc của y.