KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Tôn Tình bây giờ tay đầy đồ mà Ngôn Tuấn Hàn mua, nàng có chút mang không hết biết vậy đã loi tên Tại thị vệ theo, dù gì cũng là thị vệ của đông cung bên cạnh thái tử chỉ tối ngày ở đông cung thì thôi đi quá nhàn hạ rồi
“Công tử thuộc hạ thật không còn tay để cầm mấy thứ đồ này nữa”
Tôn Tình có chút tò mò, tất cả đồ thái tử điện hạ mua đều là đồ cho nữ nhân, người đổi ý thích nữ nhân rồi sao
“Đồ cho ngươi ngươi cứ cầm lấy”
Tôn Tình tròn mắt, thái tử cho nàng, không lẻ người thật sự như nàng nghĩ sao
“Đừng có làm bộ dạng như vậy ta thấy ngươi đi theo ta lâu như vậy liền thấy ngươi thiệc thòi, hơn nữa đồ trong cung không thể nói cho là cho được a, cho nên ta đưa ngươi ra ngoài kinh thành mua cho ngươi, không đươhc trả lạ, còn một phần đem đến chỗ phủ Phan tướng quân tặng cho Phan tiểu thơ”
Tôn Tình càng mở to mắt hơn, thái tử từ khi nào để ý đến Phan tiểu thơ vậy, nàng có chút theo không kịp, được rồi coi như nàng ngu ngốc đi nhưng thái tử làm người ta thật không hiểu được người muốn làm gì
“Tôn Tình ta nhờ không lầm lần trước sinh thần của ta được tặng rất nhiều thứ trong đó có rượu cống phẩm của Thuận An quốc thì trở về ngươi xem một chút ngày mốt mang theo đến tửu lâu”

Tôn Tình vâng lệnh
Cả ngày dạo chơi bên ngoài kinh thành Ngôn Tuấn Hàn liền vui vẻ, kiếp trước chưa từng có dịp thoải mái đi dạo cũng như chưa từng được cảm giác này biết vậy kiếp trước y đã mặc kệ tất cả thì hay biết mấy như vậy có thể như một người bình thường mà sống rồi
Trở về đông cung Tại Chính Hiên đứng ở đó nhìn Ngôn Tuấn Hàn và Tôn Tình trên tay thật nhiều đồ liền có chút khó hiểu, thái tử hôm nay không lên triều, lại cùng nô tỳ thân cận ra ngoài kinh thành hay sao
Ngôn Tuấn Hàn cứ vậy lướt ngang qua Tại Chính Hiên
Tôn Tình nhìn thấy vậy liền tiếp tục cái suy nghĩ không lẽ thái tử thật sự là thích nữ nhân rồi sao, không phải mấy hôm trước còn vì nam nhân kia cầu xin hoàng thượng hay sao, sao bây giờ lại nhìn cũng không nhìn đến
“Tôn Tình ngươi mau đi làm việc ta căn dặn đi”
Tôn Tình biểu môi, đày đò người mà vây giờ kêu nàng đi lục lại cái đóng lễ vật như núi kia, bớ người ta thái tử ức hiếp người ức hiếp tiểu cô nương
Những lời này nàng cũng chỉ dám hét trong lòng, bước ra bên ngoài thấy Tại Chính Hiên liền kéo hắn theo tìm giúp, một mình nàng lục hết cũng không biết khi nào kiếm hết được cơ
“Tại thị vệ thái tử ra lệnh cho ngươi cùng ta đi sắp xếp lại lễ vật hôm sinh thần của người, tìm cho người loại rượu công phẩm của Thuận An quốc”
Tại Chính Hiên liền tuân lệnh đi theo
Nhìn số lễ vật trước mắt hắn cũng có chút đau đầu, lục hết đóng này kiếm hay sao quá doạ người rồi đó, đây không chỉ có lễ vật từ một lần sinh thần vừa rồi mà từ mấy lần trước nữa nhưng Ngôn Tuấn Hàn chính là không thèm nhìn đến cũng cho người để đại ở đó cho nên sớm đã thành cái núi rồi, muốn tìm không phải một ngày sẽ xong
Gốt cuộc công cuộc tìm kiếm cũng đã xong, có điều Tại Chính Hiên nhận ra tất cả lễ vật sinh thần mà hắn tặng cho y đều không có ở đây, không nói đến một năm trước phụ thân hắn đột nhiên bị vu oan cho nên không còn có thể gửi lễ vật cho Ngôn Tuấn Hàn thì tất cả lễ vật trước đó hắn gửi đều không có ở đây, vậy gốt cuộc ở chỗ nào
“Aaaa, gốt cuộc cũng tìm thấy, thái tử quả thật biết cách đày đọ người khác mà”
Tôn Tình thở phào, gốt cuộc cũng tìm thấy rồi, nàng còn tưởng là tìm không ra
Tay liền ôm hai hủ rượu to đùng, hai hủ còn lại để Tại Chính Hiên ôm đi, đem đến chỗ Ngôn Tuấn Hàn

Nhìn thấy Tại Chính Hiên bước vào y có chút giật mình, sau đó nhìn sang Tôn Tình liền đen mặt, chắc chắn có người lại giả truyền lời y rồi đây, thấy y không nói liền được đằng chân lên đằng đầu thì phải
Tôn Tình biết bản thân bị Ngôn Tuấn Hàn đen mặt nhìn liền cười cười, thái tử điện hạ thuộc hạ không có làm gì hết chỉ là một mình sắp xếp kiếm đống lễ vật có chút nhiều a, nên mới nhờ Tại thị vệ rãnh rỗi giúp một tay
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn một cái sau đó lui ra ngoài, Ngôn Tuấn Hàn cứ như nhìn thấy hắn liền chán ghét, hắn không biết phải làm sao cả
Ngày hôm sau Ngôn Tuấn Hàn vẫn là trốn không lên triều, Ngôn Tuấn Vỹ thấy vậy liền đến tìm y, phụ hoàng đã nổi giận mặc dù người nói không để ý đến y nhưng Ngôn Tuấn Vỹ vẫn lo lắng cho hoàng đệ mình, vừa bãi triều liền đến đông cung tìm Ngôn Tuấn Hàn thấy y thế nhưng đang thông thả ngồi đó uống rượu no nê, Tôn Tình thế mà không ngăn cản
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn Tại Chính Hiên gật đầu một cái liền bước vào trong
“Ta còn lo rằng đệ không khoẻ nên không lên triều thì ra đệ ở đây uống rượu thật vui đấy”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn thấy Ngôn Tuấn Vỹ liền tỉnh táo cười cười, y không ngờ phụ hoàng không trách tội mà ca ca hắn thế mà lại đến đây rồi thật là ngoài ý muốn
“Hoàng huynh ta là thấy thật nhức đầu a”
“Đừng có mà làm nũng, Hàn nhi đệ lại muốn quậy cái gì nữa, đã ba ngày đệ trốn không lên triều, phụ hoàng không nói đến đệ nhưng đệ thân là thái tử làm vậy có đúng hay không”
Ngôn Tuấn Hàn cười cười
“Không phải phụ hoàng bảo đệ không khoẻ không cần phải lên triều hay sao, hoàng huynh ta vẫn còn không khoẻ”

Ngôb Tuấn Hàn làm nũng với Ngôn Tuấn Vỹ, Tôn Tình không phải lần đầu thấy thái tử như vậy nên cũng không bất ngờ mấy chỉ là lâu rồi mới nhìn thấy thái tử điênn hạ như vậy quả thật nếu nói nàng thích thái tử như bây giờ nhất vì cảm giác người như được làm chính mình không phải áp lực vì việc làm thái tử
“Ta thật hết nói nổi đên, Hàn nhi đệ muốn chọc phụ hoàng tức chết mời vui hay sao, bá quan văn võ không nói nhưng nếu đệ tiếp tục không lên triều như vậy e rằng sẽ có người nói”
“Nói thì nói đệ mặc kệ, làm thái tử thật mệt nỏi, đệ nghĩ rồi nếu phụ hoàng phế đệ thì càng tốt, tốt vô cùng luôn, hoàng huynh làm vương gia thật vui mà”
Ngôn Tuấn Vỹ liền muốn đánh, nhưng liền cảm thấy có phải lần đó Ngôn Tuấn Hàn làm bị thương bản thân nên đầu óc xảy ra chút vấn đề hay không sao lại đột nhiên thay đổi như vậy chứ
“Hàn nhi đệ làm như vậy mẫu hậu sẽ thất vọng lắm đấy”
“Hoàng huynh yên tâm mẫu hậu người bảo chỉ cần đệ vui vẻ là được”
Ngôn Tuấn Vỹ lắc đầu thật không biết nói gì cho vừa đây, hắn coi như thua.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi