KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


“Các người nói chuyện gì vui vậy”
Chu Đình mở cửa bước vào, hiếm khi có dịp Ngôn Tuấn Hàn chủ động rủ bọn họ đến tửu lâu thật là tò mò đấy
“Nói ngươi lại lăn đến kỹ viện nào rồi”
Chu Đình liền đen mặt quát
“Mẹ nhà ngươi đi kỹ viện đấy Tống Kỳ Nam, ta không đi nơi đó”
Tống Kỳ Nam đương nhiên biết Chu Đình không bao giờ bước chân vào kỹ viện nơi hắn đi là câu lang viện thì đúng hơn
“Tống Kỳ Nam ngươi biết Chu Đình hắn thế nào lại chọc hắn”
Tống Kỳ Nam cười lớn, chọc Chu Đình tức giận là thú vui của hắn vì trong tất cả bọn họ thit Chu Đình lộ liễu nhất việc bản thân chỉ thích nam nhân, hơn nữa nam nhân Chu Đình thích lại nằm trong bốn người bọn họ nữa mà
“Người được lắm Tống Kỳ Nam đợi đi có ngày lão tử trả lại cho ngươi”
Tống Kỳ Nam nhướn mày, ta đợi, đợi ngày đó a
Ngôn Tuấn Hàn phì cười, quả thật sống lợi đời này hắn thấy đáng lắm

“Này Tuấn Hàn ta nghe nói lần trước ngươi cầu xin cho tên đó mà bị thương a, sao rồi hắn động lòng với ngươi chưa”
Ngôn Tuấn Hàn liền thầm mắng sớm biết bọn họ sẽ nhắc nhiều như vậy y đã không kể chuyện bản thân thích Tại Chính Hiên cho bọn họ biết
“Mặc kệ hắn ta đi, ta không màn nữa, này Chu Đình ở câu lang viện có nhiều mỹ nhân không”
Chu Đình đang uống liền bị sặc rượu phun hết qua phía Tống Kỳ Nam, cũng may Tống Kỳ Nam thân thủ nhanh nhẹn liền lấy quạt chắn được
“Ha ha ta xin lỗi, tại ta bị sốc”
Chu Đình cười cười xin lỗi, Tống Kỳ Nam đen mặt
“Tuấn Hàn, Hàn nhi a ngươi muốn đến câu lang viện sao không nói sớm với ta, ta đưa ngươi đi a, bây giờ đi cũng được”
“Các người lại tính đi đâu”
Từ Chấn Thiên bước vào nhìn thấy Chu Đình không đứng đắng liền nghiêm mặt
“Đi câu lang viện ớ, Từ đại ca ngươi đi không, thái tử điện hạ muốn đi a”
“Chu Đình ngươi lại nói sai rồi, Từ Chấn Thiên hắn là chính nhân quân tử làm sao đi những nơi đó được nếu kêu hắn đến chỗ Chu minh chủ tìm tỷ tỷ ngươi thì đúng hơn”
Một tên trúng hai nhạn, Ngôn Tuấn Hàn thật khâm phục Tống Kỳ Nam a, một câu khiến hai người vừa định nói liền im bặt
Tống Kỳ Nam cười, hắn còn không hiểu nữa thì cái chức giáo chủ ma giáo này dẹp sang một bên đi a
“Được rồi được rồi, chúng ta uống rượu đi, đây là rượu ngon của Thuận An quốc đấy”
Chu Đình nghe đếb rượu liền sáng mắt ra, cả bốn người cùng nhau uống rượu trò chuyện phiếm
Ngôn Tuấn Hàn liền cảm thấy đời này chỉ cần có rượu ngon cung được y không cần thứ khác nữa, không quản nữa chỉ cần bảo toàn nhưng người thân yêu là được
Cả bốn người uống đến khi trời tối vẫn còn ngồi uống, riêng Chu Đình đã gục từ lâu, Ngôn Tuấn Hàn cũng không còn tỉnh táo là bao
“Chấn Thiên ngươi mang Chu Đình về đi hắn say quên trởi đất rồi”
Từ Chấn Thiên gật đầu, nhìn Chu Đình say đến quên trời đất liền cảm thấy như vậy càng tốt, bình thường hay người ta một câu ngươi một câu thật nhất cả đầu hơn nữa Từ Chấn Thiên ghét nhất bộ dạng đi câu lang viện tìm kỹ nam của Chu Đình nhất
“Tôn Tình ngươi vào đây”
Tôn Tình liền bước vào nhìn thấy thái tử điện hạ đã say không kém liền cười khổ, chủ nhân người say liền khó mang về cung nhất

“Ngươi dẫn đường ta đỡ y quay về cung”
Tôn Tình nghe vậy liền tuân lệnh mà làm, có Tống Kỳ Nam đưa Ngôn Tuấn Hàn về cung nàng càng yên tâm, một mình nàng suy cho cùng cũng không có nhiều sức lực
Tại Chính Hiên nhìn trời, đã không còn sớm Ngôn Tuấn Hàn vẫn chưa trở lại đông cung, hơn nữa lúc chiều Ngôn Tuấn Vỹ lại đến nhưng không tìm được Ngôn Tuấn Hàn, còn Dinh Lâm quay về báo cáo thì lại bảo mất dấu của Ngôn Tuấn Hàn chỉ biết Ngôn Tuấn Hàn đến cổng thành đón một nam nhân
Lúc này Tống Kỳ Nam cõng Ngôn Tuấn Hàn trên vai cùng Tôn Tình lén dụng khinh không lẻn vào cung, nhờ có sự quen thuộc hoàng cung của Tôn Tình bọn họ thành công về đến đông cung, Ngôn Tuấn Hàn bây giờ đã ngủ say Tống Kỳ Nam không còn cách nào đành phải đưa hắn đến tận phòng
Tại Chính Hiên nhìn thấy có thân ảnh nghĩ là Ngôn Tuấn Hàn trở về liền đi đến nhưng một màn trước mắt khiến Tại Chính Hiên nắm chặt tay, Ngôn Tuấn Hàn ở trên lưng nam nhân khác mà ngủ, còn Tôn Tình thì đang bên cạnh cười rất vui
“Ngươi là ai tại sao lại lẻn vào đông cung”
Tại Chính Hiên bước đến
“Tại thị vệ yên tâm đây là bằng hữu của thái tử, ngươi không cần lo, đi làm việc của ngươi đi”
Tôn Tình lên tiếng đáp lại
“Nhưng đây là đông cung không thể tuỳ tiện cho người khác vào, Tôn cô nương chắc hiểu rõ”
Tôn Tình liền muốn mắng người, ngươi quản cái quái gì chứ lúc chủ nhan nhà ta vì ngươi làm đủ chuyện ngươi không quản bây giờ lại quản
“Tại thị vệ đến không, ngươi yên tâm ta đưa Hàn nhi vào phòng liền rời đi, ta là bằng hữu của y”
Nghe hai từ Hàn nhi, Tại Chính Hiên liền nổi giận nhưng vẫn kiềm lại
“Đây là đông cung ngươi đưa người đến đây là được còn lại để ta đưa thái tử về”
Tống Kỳ Nam nhìn ra được gì đó liền muốn chọc ghẹo

“Ngươi là thị vệ nho nhỏ lại dám lên tiếng hay sao, ta đưa Hàn nhi vào trong có sự đồng ý của Hàn nhi lẫn Tôn Tình ngươi quản được sao”
Một câu Hàn nhi hai câu Hàn nhi, Tại Chính Hiên sắp nghe không lọt nữa rồi
“Tại thị vệ ngươi tránh đường a, thái tử say rồi, hơn nữa nếu có chuyện gì Tôn Tình ta chịu hoàn toàn trách nhiệm”
Tại Chính Hiên mặc dù tức giận nhưng không dám manh động liền phải né sang một bên để cho Tống Kỳ Nam đưa Ngôn Tuấn Hàn về phòng
Sau khi Ngôn Tuấn Hàn an vị, Tống Kỳ Nam liền cười, Tuấn Hàn coi như ta giúp ngươi a, sao này nhất định phải cảm tạ ta đi, ta thấy được tên kia là đã động tâm với ngươi rồi
Tống Kỳ Nam liền rời đi, Tôn Tình liền theo tiễn người ra ngoài cung
Tại Chính Hiên nhìn theo liền nổi giận, gọi Dinh Lâm ở trong bóng tối ra
“Thiếu chủ có gì căn dặn”
“Ngươi đi điều tra kẻ đó cho ta”
Dinh Lâm liền tuân lệnh đi làm, có điều hắn không hiểu sao thiếu chủ lại đột nhiên quan tâ m đến tên thái tử kia còn ba lần bốn lượt bảo hắn theo sát thái tử báo cáo tất cả việc thái tử làm cho người biết, còn không sai hắn đi làm những chuyện quan trọng như giết những kẻ đổ oan cho Tại tể tướng, thật là khó hiểu mà.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi