KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Tôn Tình sau khi bốc thuốc trở về liền chính mình đem đi sắt vì an toàn của thái tử điện hạ
Tống Kỳ Nam thì ở bên giường chăm sóc y, thầm nghĩ chuyện này cũng thật là sợ rằng sau khi tỉnh lại Ngôn Tuấn Hàn tâm trí cũng bị đã kích một phần cho nên vẫn là ở lại đây canh chừng
Lúc này Tại Chính Hiên quay trở lại vừa định vào chăm sóc Ngôn Tuấn Hàn thì nhìn thấy Tôn Tính bưng thuốc đi vào, hắn liền ở ngoài cửa lén nhìn vào, liền nhìn thấy nam nhân mấy hôm trước đưa Ngôn Tuấn Hàn trở về đang ngồi một bên thấy Tôn Tình bưng thuốc vào liền đỡ Ngôn Tuấn Hàn dậy mà cho y uống thuốc
Ngôn Tuấn Hàn vẫn chưa tỉnh lại, Tống Kỳ Nam đành phải đắc tội, cậy miệng y đổ thuốc từ từ vào, khổ thật mà, nhưng nếu không để y uống thuốc e là sẽ có chuyện mất
“Tống giáo chủ, thái tử người sẽ không sao chứ”
“Tạm thời không sao nhưng ta lo y tỉnh lại sẽ có chút đả kích, Tôn Tình ngươi nói hôm nay là cái tên đó đi theo Tuấn Hàn sao”
Tôn Tình gật đầu, nàng hôm nay ở lại canh chừng huynh đệ kia cho nên Tại Chính Hiên đi theo thái tử nhưng khi trở về thì lại xảy ra chuyện, không biết tên đó bảo vệ kiểu gì a
Tống Kỳ Nam mỉm cười, lần này coi như tên điên đó tự đào hố chôn mình đi, với chuyện này là chuyện của bọn họ hắn không thể xen vào nhưng cũng không nhắm mắt làm ngơ được, ai bảo Ngôn Tuấn Hàn là huynh đệ kết nghĩ của hắn làm chi chứ
“Được rồi ta sẽ ở lại đây đến khi Tuấn Hàn hắn tỉnh lại, ngươi chạy đôn chạy khắp nơi như vậy cũng mệt rồi đi nghỉ đi”
“Không được ta sẽ ở đây canh chừng thái tử điện hạ nếu không Tại Chính Hiên nếu hắn quay lại lại thấy có người ở đây hiểu nhằm má đánh nhau với người”

Tôn Tình nói, Tống Kỳ Nam cũng gật đầu
Tại Chính Hiên ở bên ngoài nắm chặt nắm đấm, hắn còn lo cho Ngôn Tuấn Hàn xảy ra chuyện không ngờ chưa gì đã có nam nhân đến chăm sóc, quả thật là do hắn đã quá xem thường Ngôn Tuấn Hàn rồi mà, nhìn nam nhân kia cũng biết chắc là kẻ không tầm thường nếu là kẻ tầm thường sao có thể ra vào hoàng cung dễ dàng như vậy cơ chứ
Ngày hôm sau, Ngôn Tuấn Hàn gốt cuộc cũng không còn nóng nữa, mạch tượng cũng ổn định, Tống Kỳ Nam thở phào nếu không hắn thật không biết làm sao
Ngôn Tuấn Hàn từ từ mở mắt, nhìn thấy trước mắt là khung cảnh quen thuộc của tẩm cung mình sau đó nhìn qua thấy Tống Kỳ Nam và Tôn Tình liền cảm thấy chắc chắn chuyện hôm qua là năm mơ
Nhưng chợt sững người lại nếu bản thân y không có chuyện tại sao Tống Kỳ Nam lại xuất hiện ở đây còn có khuôn mặt Tôn Tình vui mừng khi thấy y tỉnh lại, thật khiến y cảm thấy có gì đó không đúng, cố gắng cử động ngồi dậy, thì cơn đau dưới hạ thể khiến y muốn ngất đi lần nữa, liền chứng minh cho một điều chuyện hôm qua không phải mơ mà là thật sự
“Ngươi đừng cử động, nằm yên đó đi”
“Sao ngươi lại ở đây”
Tống Kỳ Nam cười
“Nhờ phước của ngươi ta mới phải bỏ mỹ nhân của mình chạy đến đây, sao rồi ổn chứ”
Ngôn Tuấn Hàn liếc người kia một cái
“Chưa chết được ngươi yên tâm đi, Tôn Tình ngươi ra ngoài canh chừng đi ta có vài câu nói riêng với y”
Tôn Tình liền hiểu ý ra ngoài canh chừng
“Không khóc, không nháo, có thể thấy tinh thần ngươi không tệ như ta nghĩ đó”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, kiếp trước đâu phải chưa làm chỉ là kiếp này y không muốn dây dưa thế nhưng vẫn không thoát được còn bị người hành ra cái nông nỗi này, không phải nợ nầng kiếp trước đã trả hết rồi hay sao
“Sao ngươi lại biết”
Tống Kỳ Nam cười lớn
“Ngươi quên ta là ai hay sao, nam nữ ta đều đã chơi qua, nhìn liền biết ngươi làm sao ra nông nỗi như vậy, ra tay cũng nặng thật, không phải ngươi bảo không còn tình cảm với hắn sao, thế mà bị hắn thượng đến nằm một chỗ ngồi cũng không nỗi vậy”
Ngôn Tuấn Hàn liền muốn đánh chết người trước mặt, quả thật ma giáo nói chuyện không biết ngại gì cả cứ như đây là chuyện bình thường
“Ta bị hắn cưỡng ép”

Tống Kỳ Nam nghe đến đây liền nhíu mày, không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng hắn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn và kẻ kia cũng có tình cảm chắc là lỡ hơi quá tay chứ không nghĩ tên kia thật sự cưỡng ép y như vậy
“Ta không hiểu các ngươi có việc gì nhưng ta mong lần sau không gặp bộ dạng này của ngươi nữa”
Ngôn Tuấn Hàn cười, không biết là có thể hay không nữa đây
“Ngươi chuẩn bị trở về hay sao”
“Đưng vậy, ta chỉ mới lên làm giáo chủ chưa bao lâu cả trong ma giáo vẫn có kẻ vẫn còn chưa hoàn toàn bằng lòng dưới trướng ta ta cũng nên trở về một chút tránh cho bọn chúng làm loạn”
“Được rồi ngươi trở về đi khi nào rãnh chúng ta lại uống rượu”
“Ở đây ta có mang vài lọ cao dược cho ngươi coi như tặng ngươi a dùng cho nơi đó”
Ngôn Tuấn Hàn liền giận đỏ mặt muốn đánh người nhưng Tống Kỳ Nam đã nhanh chân mở cửa rời
“Được rồi ngươi ở lại chăm sóc y đi, ta tự biết đường ra khỏi đây”
Tống Kỳ Nam nói với Tôn Tình rồi rời đi
Tôn Tình bước vào trong phòng
“Thái tử điện hạ, ngươi không sao chứ”
Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, chắc chắn tiểu cô nương này đã lo lắng cho mình cả ngày nhìn xem trên mặt cứ như tiểu hài tử bị mắng vậy
“Ta không sao, ngược lại ngươi làm tốt lắm, biết đến chỗ Tống Kỳ Nam chứ không đến chỗ thái y viện ta có lời khen, à ngươi gọi hai nam nhân kia đến đây ta có việc căn dặn”

Tôn Tinh vâng mệnh liền đi làm
Một lát sao dẫn hai nam nhân kia đến
“Tham kiến thái tử điện hạ”
“Được rồi các người không cần đa lễ”
“Tôn Tình ngươi đến câu lang viện chuộc thân cho bọn họ, từ nay họ là người của ta, còn nữa chuẩn bị cho họ mấy bộ y phục đứng đắng một chút”
Tôn Tình liền vâng lệnh đi làm mặc dù không hiểu thái tử đang có ý định gì
“Hai ngươi mặc dù ở nơi kia nhưng nhìn cũng biết được là do cùng đường, ta thấy các ngươi thân thủ cũng tốt chắc trước kia có luyện võ, từ nay đi theo ta làm thị vệ thân cận bên cạnh ta, sau này các ngươi không còn là người của câu lang viện nữa nên nhớ không được nghĩ đến bản thân dơ bẩn hay gì gì đó nữa”
“Đa tạ thái tử điện hạ”
Cả hai người vui mừng từ nay có thể thoát khỏi chỗ kia thật là may mắn, vốn dĩ ba tháng trước bọn họ vô tình bị kẻ xấu lừa đến câu lang viện, mặc dù chưa từng bán thân nhưng cũng chịu qua không ít huấn luyện của nơi đó, vô tình một lần gặp được Chu Đình, liền biết đây chính là Chu công tử con của Chu minh chủ, Chu Đình nhìn cũng rõ hai người bị ép nên lần nào cũng đến bao trọn hai người, mặc dù không làm gì chỉ cùng người uống rượu mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi