KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Nhưng chưa kịp đi thì Tôn Tình đã bị Viên Trình Nam và Kim Hoa An kéo lại, bọn họ đương nhiên biết tiểu cô nương này muốn vì chủ tử đòi lại chút công đạo nhưng ngay cả hai người bọn họ cũng không đấu lại Tại Chính Hiên thì Tôn Tình chỉ là một cô nương làm sao đấu lại người chứ
“Ta không có đi đánh nhau với hắn, ta không ngốc hai người buông ta ra, chỉ là đến nói hắb tránh xa điện hạ ra mà thôi”
Tôn Tình vũng vẫy thoát khỏi hai người này
“Nhưng không phải lần trước ngươi bảo chuyện của chủ tử thuộc hạ chúng ta không nên xen vào sao”
Tôn Tình liền im bặt, coi như lúc đó nàng nói sau đi
“Ta không xen vào chỉ là nhịn không được tên kia chỉ là một thị vệ thấp kém thế nào lại dám làm tổn thương điện hạ chứ”
Tôn Tình hậm hực
Lúc này Tại Chính Hiên sau khi lãnh năm mươi trượng trở về, Dinh Lâm nhìn thấy thiếu chủ bị thương liền đỡ người lên giường thấy thuốc giúp người thoa
“Thiếu chủ cần gì phải chịu như vậy, người đáng ra không cần phải tự mình lãnh trượng, tìm một người dịch dung giả dạng người là được”
Dinh Lâm nói

“Chuyện của ta không cần ngươi quản”
Dinh Lâm nhìn bộ dạng của thiếu chủ nhà mình liền nhịn không được muốn mắng nhưng nhìn ánh mắt Tại Chính Hiên liền không dám lên tiếng
“Thiếu chủ, Phùng tiểu thơ ngày hôm nay có nhờ thuộc hạ chuyển lời đến người, Phùng tiểu thơ nhớ người, lo lắng cho người”
Tại Chính Hiên liền lạnh mặt
“Mặc kệ nàng ta, kêu nàng ta ngoan ngoãn đừng gây chuyện gì là được”
Dinh Lâm tròn mắt, từ khi nào thiếu chủ hắn lại không thích Phùng tiểu thơ, không phải lúc trước người hết mực yêu thương Phùng tiểu thơ còn để hắn thường xuyên đến bảo vệ Phùng tiểu thơ hay sao, sao bây giờ lại biểu hiện ra chán ghét người ta vậy chứ
“Ngươi điều tra xem hôm nay là ai dâng tấu lên hoàng đế việc thái tử đến câu lang viện cũng như điều tra xem thái tử gốt cuộc đến câu lang viện làm gì”
Dinh Lâm có chút thắc mắc, chuyện đầu tiên hắn có thể hiểu nhưng chuyện tiếp theo thái tử đến câu lang viện thì đương nhiên làm gì người cần điều tra việc gì đây thiếu chủ, thiếu chủ thật làm khó người
Dinh Lâm cũng nhận ra gần đây Tại Chính Hiên rất lạ, không còn sai hắn đi điều tra về việc của Tại đại nhân, cũng như không sai hắn đi giết những kẻ năm đó vu hại Tại đại nhân nhưng lại chỉ toàn những việc liên quan đến thái tử điện hạ, hắn không biết thiếu chủ mình đang có ý gì đây
Ở tẩm cung sau khi Ngôn Tuấn Vỹ ôm Ngôn Tuấn Hàn vào lòng, Ngôn Tuấn Hàn cũng bình tĩnh lại sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ, Ngôn Tuấn Vỹ nhìn đệ đệ liền đau lòng, đệ đệ hắn hắn làm sao không hiểu cơ chứ nhưng đệ đệ không muốn nói hắn cho dù có hỏi trăm lần cũng như một mà thôi vẫn là nên âm thầm bảo vệ đệ ấy, bảo vệ ngôi vị thái tử của đệ đệ mình
Nhưng Ngôn Tuấn Vỹ lại không biết Ngôn Tuấn Hàn đã không còn muốn làm thái tử nữa, những việc gần đây y làm chính là muốn bản thân có nhiều điều tiếng làm cho bá quan có thể dâng tấu xin phụ hoàng phế bỏ thái tử là y để y có thể vui vẻ mà sống không quan tâm chuyện khác nữa
Ngôn Tuấn Vỹ ra khỏi tẩm cung, nhìn thấy bọn Tôn Tình đang đứng đó trên tay còn cầm theo mấy bình rượu liền nhíu này, hắn đã lấy hết rượu ở đông cung sao lại xuất hiện nữa vậy
“Tôn Tình thứ trên tay ngươi là gì”
Tôn Tình giật mình liền giấu đi, mỉm cười nhìn Ngôn Tuấn Vỹ lòng thầm mắng, Tứ vương gia ngươi đi ra thật đúng lúc ta còn chưa cất đóng rượu này
“Làm dấm thưa vương gia”
“Vậy sao”
Ngôn Tuấn Vỹ tiếng lại, Tôn Tình liền cảm thấy bây giờ có nên chạy hay không, rượu này nếu để Tứ vương gia tịch thu nữa thì thái tử sẽ mắng nàng mất thôi, khó khăn lắm Chu công tử mới đưa cho nàng a, mất cả một buổi để ngồi nghe giọng cười của Chu công tử
“Đưa cho bổn vương”
“Bẩm vương gia, nô tỳ không đưa cho người được, nếu đưa cho người thái tử trách tội xuống nô tỳ không biết làm sao được”

Ngôn Tuấn Vỹ nhíu mày, đệ đệ y từ khi nào thành kẻ nghiện rượu rồi, thiếu rượu liền không chịu được hay sao
“Ngươi giỏi lắm, ngươi sợ thái tử trách tội vậy không sợ hoàng thượng trách tội sao”
Tôn Tình nghĩ nghĩ một lúc, sợ cả hai nhưng thái tử trước mắt sợ hơn a, người dậy thấy nàng không hoàn thành việc được giao chắc chắn sẽ phạt nặng lắm
“Vương gia xin người, thái tử bị cấm túc ở đông cung người buồn chán, cho nên người đừng lấy rượu này đi mà”
“Nếu ta vẫn lấy thì sao”
“Vương gia nô tỳ xin người”
Ngôn Tuấn Vỹ lắc đầu, chủ tử nhà này thật khéo làm nũng biết hắn sẽ động tâm liền làm ra bộ dạng uỷ khuất quả là chủ nào tớ nấy
“Không được cho đệ ấy uống quá nhiều”
“Tuân lệnh vương gia”
Ngôn Tuấn Vỹ nói rồi rời đi
Viên Trình Nam và Kim Hoa An nhìn Tôn Tỉnh ánh mắt khâm phục, bộ dạng uỷ khuất khi nãy diễn thật đạt a, bọn họ còn bị lừa theo nếu không nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tôn Tình
“Hai người nhìn gì mang rượu này đi cất đi, ta ở lại bảo vệ điện hạ”
Hai người nhìn nhau sau đó gật đầu sau đó đem rượu đi cất

Tôn Tình ở lại canh chừng Ngôn Tuấn Hàn nghỉ ngơi
Ngôn Tuấn Hàn lần thứ hai tỉnh dậy trời đã sắp tối, nhìn thấy Tôn Tình đang đứng một bên liền ngồi dậy, suy nghĩ một lát, liền sai Tôn Tình làm chút chuyện
“Tôn Tình ngươi kiếm một kẻ đến đây đóng giả ta, chúng ta ra ngoài chơi”
Tôn Tình tròn mắt điện hạ người lại nghĩ ra chủ ý gì
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên sẽ không ở lại đông cung, y không muồn nhìn thấy Tại Chính Hiên hơn nữa kêu y ba tháng ở đông cung thật chán ngắt thay gì vậy cứ giả bệnh, sau đó liền kéo Tôn Tình trốn ra ngoài cung chơi vài hôm liền trở về, chắc chắn sẽ không ai hay biết vì mỗi khi y bệnh đều có thói quen không muốn gặp bất cứ ai, đương nhiên không sợ sẽ bị nghi ngờ rồi
“Nhưng nếu lỡ mai có người phát hiện”
Tôn Tình nói
“Ngươi từ khi nào nhát như vậy hả, nếu có chuyện gì bổn thái tử chịu toàn bộ trách nhiệm”
Ngôn Tuấn Hàn nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi