KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Tôn Tình nhíu mày, tại sao kéo nàng ra làm gì, Tại Chính Hiên là đang muốn cưỡng ép chủ nhân, nàng phải bảo vệ chủ ngân
“Tôn Tình bình tĩnh”
“Ta làm sao mà bình tĩnh được, tên đó hắn lại muốn làm điện hạ, ta phải bảo vệ điện hạ”
“Nhưng ngươi đấu không lại hắn, hơn nữa chuyện của điện hạ chúng ta không nên xen vào không phải ngươi nói vậy sao”
“Đó là đối với các ngươi, ta từ nhỏ là được điện hạ cứu là người bảo vệ ta đến ngày hôm nay ta còn sống được đều là nhờ người đối với ta người không còn là chủ tử nữa mà gần như là phụ thân của ta rồi”
Kim Hoa An và Viên Trình Nam sững người một chút, bọn họ chỉ cho rằng Tôn Tình đi theo Ngôn Tuấn Hàn vài năm nhưng chưa bao giờ nghĩ được từ nhỏ Tôn Tình đã đi theo Ngôn Tuấn Hàn
“Nhưng ngươi cũng bình tĩnh một chút, ta thấy hắn sẽ không làm gì điện hạ đâu, nếu thật sự làm gì chúng ta cùng nhau xông vào trong đó liều mạng bảo vệ điện hạ”
Tôn Tình lúc này mới bình tĩnh lại một chút
Bên trong phòng, Ngôn Tuấn Hàn gốt cuộc cũng ngưng khóc chỉ là bắt đầu vũng vẫy khỏi Tại Chính Hiên
“Hàn nhi ngươi ngoan một chút được không, ta không muốn phải dùng biện pháp mạnh”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền không vùng vẫy nữa, y biết hắn nói được làm được cho nên không dám vùng vẫy nữa nhưng mà người vẫn rung

“Rốt cuộc ngươi muốn làm sao”
“Chỉ cần Hàn nhi ngoan ngoãn nghe lời ta là được, cũng đừng ở bên cạnh mấy gả nam nhân khác là được”
Ngôn Tuấn Hàn tròn mắt, Tại Chính Hiên lại muốn gì đây, đột nhiên y có cảm giác tên này đang ghen thì phải nhưng vừa nghĩ đến Ngôn Tuấn Hàn liền loại bỏ, không thể nào nhất định không thể có chuyện này, kiếp trước lẫn kiếp này cho dù là thế nào cũng không có chuyện Tại Chính Hiên ghen vì hắn
“Ngươi buông ta ra một chút”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên liền buông tay ra một chút nhưng vẫn là không rời khỏi Ngôn Tuấn Hàn
“Hàn nhi ta cho ngươi suy nghĩ, trở về cung liền trả lời ta, hơn nữa đừng nghĩ đến việc đuổi ta đến doanh trại để tránh mặt, ta nhất định không đi”
Tại Chính Hiên nói sau đó hôn lấy Ngôn Tuấn Hàn một cái liền rời đi, Ngôn Tuấn Hàn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì người đã đi mất
Tại Chính Hiên bước ra ngoài liền bị bọn người Tôn Tình nhìn với ánh mắt muốn giết người, thấy người đi ta Tôn Tình liền chạy vào
“Thái tử có phải hắn ta ức hiếp người không, thuộc hạ lập tức đi giết hắn”
“Tôn Tình ta không có việc gì, các ngươi ra ngoài đi”
Tôn Tình liền tròn mắt
“Nhưng….

.


“Ta nói ra ngoài”
Tôn Tình bị quát liền có chút uỷ khuất nhưng vẫn lui ra ngoài
Ngôn Tuấn Hàn cứ như vậy cả đêm không ăn uống gì cả, đến sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường trở về cung
Tại Chính Hiên biết được Ngôn Tuấn Hàn chư ăn gì nên đã chuẩn bị một ít thức ăn vốn định mang lên xe ngựa cho y liền bị Tôn Tình và Kim Hoa An chặn lại

“Ngươi muốn làm gì”
“Ta biết thái tử chưa ăn cho nên mang chút đồ ăn đưa cho người”
“Đưa cho bọn ta bọn ta sẽ đem lên cho người, ngươi chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi không được phép đến gần thái tử”
Dinh Lâm phía sau nhìn thấy liền muốn đi lên nói một lời nhưng nhìn thấy ánh mắt Tại Chính Hiên trừng mình liền không dám tiến lên
“Vậy phiền Tôn cô nương mang cho thái tử”
Tôn Tình nhận lấy sau đó liền đem vào trong cho Ngôn Tuấn Hàn, nhin thấy sắc mặt chủ tử xanh xao liền lo lắng
“Điện hạ người không ổn”
“Ta không sao đừng manh động đến người khác, nhanh chóng trở về cung đi”
Tôn Tình nhìn người liền xót sau đó đem thức ăn đưa đến
“Tại thị vệ hắn mang cho người”
“Để đó đi, Tôn Tình trở về cung liền gọi Huỳnh thái y đến”
Tôn Tình vâng lệnh
Gốt cuộc cũng trở về đến hoàng cung, Tôn Tình vẫn theo đường cũ đưa Ngôn Tuấn Hàn về đông cung, con đường này chỉ có nàng và thái tử biết được và hiện tại có thêm cả Viên Trình Nam và Kim Hoa An, còn Tại Chính Hiên đã đến vương phủ báo cáo tình hình cho Tứ vương gia
Ngôn Tuấn Hàn vừa vào đến tẩm cung liền ngất xĩu, Tôn Tình ngay lập tức đi tìm Huỳnh thái y Huỳnh Liên, Huỳnh Liên nghe việc liền nhanh chân đến đông cung, trên đường đến để tránh sự để ý của mọi người cho nên hai người mất khá nhiều thời gian
Huỳnh Liên đến nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Tuấn Hàn liền không nói nhiều lấy kim châm ra châm lên người của Ngôn Tuấn Hàn

“Tôn Tình ngươi mau ra ngoài y quán của ta bên ngoài cung lấy những thứ này”
Tôn Tình liền đi còn kéo theo Viên Trình Nam phụ mình tìm kiếm, Huỳnh Liên bên ngoài cung có một y quán nhỏ do hắn mở lén lút, nơi đây khác các y quán khác, có rất nhiều loại thuốc quý hiếm mà nhiều khi ngay cả trong cung cũng không có được
Huỳnh Liên là thái y duy nhất cũng là người mà Ngôn Tuấn Hàn hết sức tin tưởng, vì năm đó Ngôn Tuấn Hàn khi biết thân phận của Huỳnh Liên chính là con trai duy nhất của thần y Huỳnh Nhất, liền cứu hắn về cung sau đó đưa vào thái y viện, Huỳnh Nhất vì bản thân là thân y nắm giữ nhiều loại y dược có công dụng vô cùng lợi hại nên bị người trong giang hồ truy sát ngay cả hoàng cung cũng truy sát, trong một lần trốn ra khỏi cung liền vô tình cứu được người từ đó Huỳnh Liên trở thành thân tín ở thái y viện của Ngôn Tuấn Hàn
Nhưng khác ở chỗ các thái y khác đều bận rộn riêng Huỳnh Liên thì luôn rãnh rỗi vì ở thái y viện không ai tin tưởng vào y thuật của hắn nên hắn gần như là phế nhân của thái y viện chỉ có Ngôn Tuấn Hàn là người duy nhất tin tưởng y thuật của Huỳnh Liên
Tại Chính Hiên sau khi báo cáo mọi việc với Ngôn Tuấn Vỹ, Ngôn Tuấn Vỹ liền nhíu mày không nghĩ tới hoàng đệ của mình lại có quan hệ tốt với những kẻ trong giang hồ như vậy, đầu tiên không kể đến Chu Đình vì kẻ này chủ yếu dựa vào phụ thân là minh chủ võ lâm, nhưng người còn lại là Từ Chấn Thiên vang danh thiên ạ ai cũng biết cả, nổi tiếng là một người vô cùng trượng nghĩa hơn nữa võ công vô cùng giỏi phải nói thân thủ bất phàm, chỉ có một người là Ngôn Tuấn Vỹ hơi nhíu mày khi nghe Tại Chính Hiên nói
Nếu suy đoán của hắn không sai thì có thể kẻ đó là kẻ mà trong giang hồ đều đồn đại và sợ hãi cho dù là Thịnh Hà quốc hay là Bình Thiên quốc
“Vương gia biết kẻ đó sao”
Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu
“Nếu như ngươi nói thì kẻ đó có thể là giáo chủ tân nhiệm của ma giáo Tống Kỳ Nam”
Tại Chính Hiên nghe đến ba chữ này cũng nhíu này, hắn đã từng nghe qua cái tên này gia gia từng có nhắc đến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi