KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Vài ngày sau bệnh tình liền khoẻ lại, Ngôn Tuấn Hàn cũng có thể xuống giường, như bị nhốt ở đông cung cả ngày nhàm chán hơn nữa luôn nhìn thấy Tại Chính Hiên y có chút khó chịu
Hơn nữa bây giờ rượu cũng không thể uống, Huỳnh Liên bắt y một tháng không được đọng vào bất cứ một giọt rượu nào khiến y không biết làm gì liền lấy bút, giấy ra mà vẽ
Có thể không ai nghĩ được thái tử điện han thế nhưng lại vẽ tranh rất đẹp, những thứ trong tranh thái tử vẽ đều là do người nghĩ ra chưa từng có những nơi như thế này trên đời, lhung cảnh mà Ngôn Tuấn Hàn vẽ cái nào cũng chân thật cả chỉ là có điều đều không có thật
“Làm sao vậy, lâu quá không mài mực cho ta nên mỏi tay rồi sao”
Nhìn bộ dạng Tôn Tình, Ngôn Tuấn Hàn liền cười, mài mực một lát liền như vậy quả thật là vẫn nên để Tôn Tình mài mực nhiều hơn một chút
“Thái tử điện hạ người là đang đày đọ thuộc hạ, thật quá đáng”
Tôn Tình biểu tình uỷ khuất vô cùng, Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày quăng cho nàng một quyển thi tập
“Đọc thuộc hết mấy thứ đó cho ta”
“Trình Nam ngươi lại đây mài mực cho ta”
Viên Trình Nam nãy giờ ở bên cạnh liền không nhịn được cười, quả thật người có thể dám nói ra mấy lời này chỉ có Tôn Tình mà thôi
Tôn Tình nhìn thi tập liền muốn khóc không ra nước mắt, điện hạ thật ác độc nàng chữ biết có hạn làm sao đọc được hết quyển này

“Nhìn ta làm gì hôm nay không đọc hết thi tập thì cứ như vậy đừng ăn cơm nữa, lãng phí thức ăn của đông cung”
Tôn Tình bây giờ chân chính là bị người dùng quyền lực mà ức hiếp
Viên Trình Nam và Kim Hoa An phì cười, thật là lần này xem Tôn Tình có uỷ khuất thì điện hạ cũng không tha tội cho y
Tại Chính Hiên bên ngoài lén nhìn vào liền thấy một màn này, mấy ngày nay vì biết Ngôn Tuấn Hàn bị bệnh hắn cũng không muốn làm khó y, nhưng nhìn người bây giờ đã khoẻ rồi, cũng nên làm chú gì đó thôi
Lát sau Tại Chính Hiên liền bước vào, cả ba người liền nhíu này, thật thất lễ mà, hắn sao lại vào đây khi điện hạ chưa có lệnh cho vào chứ, Ngôn Tuấn Hàn chỉ im lặng không liếc nhìn
“Tham kiến thái tử điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, Tại Chính Hiên lại muốn gì đây
“Có việc gì”
Bây giờ cả ba người Tôn Tình đều bất ngờ, Tại Chính Hiên to gan ra vào khi chưa có lệnh nhưng điện hạ không trị tội hắn liền khiến va người bất ngờ
“Thần có việc cần bẩm báo với điện hạ”
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn, y nhíu mày sao đó nói
“Tôn Tỉnh, các ngươi lui ra đi, những vẫn phải học thuộc thi tập”
Tôn Tình vốn tưởng sẽ thoát nhưng điện hạ vẫn là nhớ vụ thi tập đành uỷ khuất ôm quyển thi tập lui ra ngoài, Viên Trình Nam và Kim Hoa An không yên tâm nhưng lệnh chủ điện hạ bọn họ không dám làm trái
Ba người đi ra ngoài liền đóng cửa lại, Tại Chính Hiên lúc này tiến đến chỗ Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn lại bắt đầu rung rẩy, thật sự vẫn là y không muống chung đụng với người này nhưng hiện tại thì đành phải vậy
“Ngươi vẽ tranh sao”
Ngôn Tuấn Hàn không trả lời, Tại Chính Hiên chỉ cười, không sao không trả lời cũng được lát nữa cũng sẽ trả lời
“Để ta mài mực cho điện hạ được chứ”
Ngôn Tuấn Hàn vẫn im lặng, Tại Chính Hiên ở một bên mài mực đến khi bức hoạ gần hoàn thành thì làm mực đổ lên trên đó, Ngôn Tuấn Hàn khó chịu nhíu mày
“Ngươi muốn cái gì”
“Điện hạ không trả lời ta”
Ngôn Tuấn Hàn bây giờ lửa giận dâng trào, y muốn hoàn thành bức hoạ nhưng nhìn xem cơ người lại phá bức hoạ của y

Ngôn Tuấn Hàn định nói gì đó liền bị người kéo ôm vào lòng
“Không phải đã đồng ý hay sao, bây giờ ta mới là nam nhân của ngươi, tại sao không để ta mài mực cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn vùng vẫy liền bị Tại Chính Hiên một tay kéo cằm bắt Ngôn Tuấn Hàn nhìn thẳng vào hắn
“Hàn nhi lại không ngoan rồi, có nên bị phạt không”
Ngôn Tuấn Hàn liền rùng mình, tên này muốn làm cái gì đây.

Một tay Tại Chính Hiên liền bắt đầu cởi đai lưng của y, tay còn lại chế ngự Ngôn Tuấn Hàn đè lên bàn, môi liền hôn lấy môi y
Ngôn Tuấn Hàn muốn phản kháng nhưng sức lực của y không lại Tại Chính Hiên liền bị áp đảo, y phục đã cởi ra phân nửa
Lúc này bên ngoài liền truyền đến tiếng của bọn Tôn Tình
“Tham kiến hoàng hậu nương nương”
Ngôn Tuấn Hàn liền đẩy Tại Chính Hiên ra lập tức chỉnh lại y phục, Tại Chính Hiên nhìn bộ dạng đỏ mặt của y liền cười, thật khiến người ta muốn đè dưới thân, Ngôn Tuấn Hàn không biết nên kêu Tại Chính Hiên đi đâu mà trốn đây thì hoàng hậu bước vào
Nhìn thấy hoàng nhi của mình bên cạnh còn có Tại Chính Hiên nàng hơi nhíu mày, từ khi nào tì nữ thân cận là Tôn Tình lại ở bên ngoài, mà một tên thị vệ thấp hèn lại ở trong này cùng thái tử hơn nữa nhìn xem y phục của thái tử không đứng đắng hơn nữa mặt còn đỏ vô cùng, nói không có chuyện gì ai mà có thể tin được
Ngôn Tuấn Hàn nhìn thấy mẫu hậu liền hành lễ
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
“Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương”

“Đứng lên đi, Hàn nhi, mẫu hậu nghe nói con bệnh vừa mới khỏi nên đến thăm con”
Hoàng hậu tiến đến, Ngôn Tuấn Hàn liền đi đến tránh để mẫu hậu nghi ngờ
“Nhi thần chỉ là nhiễm phong hàn, hiện tại đã khỏi, mẫu hậu đến ngồi xuống ta sai người dâng trà cho người”
Hoàng hậu mỉm cười lắc đầu
“Ta chỉ muốn đến xem Hàn nhi đã khoẻ hay chưa, không muốn làm phiền con, ta còn ohair đến chỗ phụ hoàng con”
“Cung tiễn mẫu hậu”
Ngôn Tuấn Hàn thở phào cũng may lúc nãy bọn Tôn Tình nhanh trí hành lễ thật lớn khiến y bên trong này nghe được nếu không cảnh tượng lúc nãy thật sự sẽ chọc tức mẫu hậu mất thôi
Hoàng hậu vừa rời đi, Tại Chính Hiên lại lần nữa kéo Ngôn Tuấn Hàn vào lòng, thì thầm vào tai y
“Chúng ta cứ như đang vụng trộn vậy, đún không Hàn nhi”
Ngôn Tuấn Hàn lỗ tay liền đỏ, vụng trộm cái gì chứ, y bị hắn ép buột hơn nữa nếu mẫu hậu không đến thật sự sẽ xảy ra chuyện gì Ngôn Tuấn Hàn đều đón được
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn liền cảm thấy trêu chọc Ngôn Tuấn Hàn thật thú vị sao lúc trước hắn không nghĩ ra chứ, nhìn xem Ngôn Tuấn Hàn của bây giờ mặc dù không nghe theo lời của hắn nhưng cũng thấy được y có phần sợ hãi hắn, chỉ cần như vậy Tại Chính Hiên cũng hài lòng, như vậy càng có thể bắt trọn Ngôn Tuấn Hàn không để y lại tiếp tục bên cạnh đám nam nhân kia, chỉ có hắn mới có quyền đó mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi