KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó liền quay mặt đi, y không muốn nhìn vào ánh mắt đó, ánh mắt đó khiến y cảm giác như nhìn thấy Tại Chính Hiên của kiếp trước, ánh mắt của Tại Chính Hiên đứng bên dưới tường thành rào thét vang xin y đừng nhảy xuống vậy
“Ta biết rồi, đã làm phiền điện hạ, ta biết ta đã làm điện hạ tổn thương nhiều, nhưng ta sẽ đợi, đợi đến khi điện hạ chấp nhận cho ta cơ hội, ta từ nay nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì nếu như điện hạ chưa cho phép”
Tại Chính Hiên thở dài sau đó lui ra bên ngoài, hắn biết bây giờ muốn Ngôn Tuấn Hàn chấp nhận lại hắn sau chuyện hắn cưỡng ép và uy hiếp y đương nhiên là không thể nhưng hắn tin Ngôn Tuấn Hàn chắc chắn sẽ cho hắn cơ hội vì hắn hiểu rõ Ngôn Tuấn Hàn, mỗi khi y trốn tránh việc gì đó liền không bao giờ nhìn thẳng vào hắn
Sau khi Tại Chính Hiên rời khỏi Ngôn Tuấn Hàn liền ngã xuống giường, gốt cuộc chuyện này là như thế nào y không rõ nữa gốt cuỗ Tại Chính Hiên lại có âm mưu gì, hơn nữa ánh mắt đó khiến cho y không biết là thật lòng hay giả vờ nữa
Lúc này Huỳnh Liên liền gõ cửa, mặc dù không muốn làm phiền thái tử điện hạ nhưng thuốc vẫn nên mang đến cho người
“Công tử, là Huỳnh Liên đây có thể vào không”
Ngôn Tuấn Hàn bật dậy sau đó lên tiếng
“Vào đi”
Huỳnh Liên liền đẩy cửa bước vào
“Lúc nãy ta nhìn thấy Tại thị vệ vừa bước ra, mặt hắn trong có vẻ buồn”
“Ngươi vào đây là vì việc đó”
Huỳnh Liên liền cười cười
“Ta đem dược đến cho điện hạ, điện hạ người gần đây huyết khí có thể xem là ổn định rồi, nhưng thần vẫn chưa tìm ra được bệnh này người phải cẩn thận một chút”

“Được rồi được rồi ta đã biết, hết việc thì lui ra ngoài ta còn phải nghỉ ngơi”
Huỳnh Liên quay lưng lui ra ngoài, trước khi mở cửa liền lên tiếng
“Điện hạ ngài thật sự đối với Tại thị vệ đã không còn tình cảm hay sao”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Huỳnh Liên không trả lời, tình cảm này còn hay không y cũng không rõ nữa chỉ là một kiếp dây dưa không có kết cục tốt kiếp này y không muốn như vậy nữa
Huỳnh Liên thấy thái tử im lặng liền không hỏi nữa liền lui ra ngoài
Ở bên này, Phan Mạch cùng Tôn Tình nói chuyện khá hợp ý, Phan Mạch vốn cho rằng Tôn Tình ở bên Ngôn Tuấn Hàn vì Ngôn Tuấn Hàn có tình cảm với nàng nhưng sau khi nóic chuyện xong liền hiểu ra hai người như chủ tử đối với thuộc hạ vậy không hơn không kém
“Không nói với tỷ nữa ta phải đến chỗ điện hạ bảo vệ điện hạ”
“Việc bảo vệ điện hạ là chức trách của chúng ta, hơn nữa lúc nãy điện hạ có căn dặn người muốn nghỉ ngơi muội đến đó sẽ làm phiền điện hạ thì sao”
“Ta theo điện hạ nhiều năm như vậy tỷ đừng lo, Phan Mạch tỷ tỷ ta rất mến mộ tỷ đấy là con của tướng quân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy sau này nhất định sẽ trở thành một nữ tướng quân tài ba đấy”
“Đừng có mà khen ta như vậy, ta cảm thấy muội cũng rất tài giỏi thân thủ cũng tốt có dịp chúng ta cùng đấu thử”
Tôn Tình mỉm cười
“Được.

Bây giờ ta phải đển chỗ điện hạ, tỷ nghỉ ngơi trước đi”
Tôn Tình nói rồi liền đi nhưng vừa đến đã thấy Tại Chính Hiên đứng ở bên ngoài, hắn canh gác hay sao nàng đâu nhớ điện hạ căn dặn hôm nay không cần canh gác mà
“Tại thị vệ sao ngươi ở đây”
“Ta bảo vệ điện hạ”
“Nhưng điện hạ đâu có căn dặn”
“Nhưng ta vẫn bảo vệ điện hạ, Tôn cô nương không cần để ý đến ta”
Tôn Tình nhíu mày gốt cuộc điện hạ và Tại Chính Hiên là sao đây sao nàng cảm giác bây giờ cứ như Tại Chính Hiên đang đuổi theo điện hạ vậy, lúc trước thì là điện hạ đuổi theo Tại Chính Hiên hắn nhìn cũng không nhìn đến người bây giờ điện hạ lại là người không nhìn đến Tại Chính Hiên
Tôn Tình không hiểu gốt cuộc là hai người làm sao vậy chứ
“Ngươi thích điện hạ sao”
Tại Chính Hiên quay sang nhìn Tôn Tình sau đó liền nói
“Không, ta yêu y”
Tôn Tình mở to mắt, nàng có nghe lầm không, Tại Chính Hiên nói yêu điện hạ sao, có phải hôm nay trời nắng quá não hắn bị hư hay không vậy, là ai thẳng thừng tử chối điện hạ một năm trước, là ai khiến điện hạ sau ngày hôm đó liền đổ bệnh, bây giờ lại nói yêu điện hạ

“Tại thị vệ ta không biết ý của ngươi là gì nhưng đừng làm tổn thương điện hạ, nếu không ta nhất định liều mạng với ngươi”
Tại Chính Hiên không thèm trả lời, Tôn Tình cũng không quan tâ m đến nữa đứng một bên đợi điện hạ tỉnh dậy nếu c ần sai bảo nàng liền có thể làm
Đến tối Ngôn Tuấn Hàn cũng tỉnh dậy, người có chút mệt mỏi, đứng dậy khoác y phục lên người, muốn qua tìm Chu Đình ra ngoài nói chuyện
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Tại Chính Hiên và Tôn Tình có chút giật mình
“Hai người các ngươi đứng đây làm gì”
“Thuộc…nô tỳ đứng đây đợi công tử tỉnh dậy nếu có gì c ần sai bảo có thể làm”
“Nô tài ở đây bảo vệ điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, Tôn Tình coi như không nói, Tại Chính Hiên khiến y có chút không biết nên nói gì
“Được rồi, ta không có việc gì các ngươi trở về phòng đi, không phải xung quanh đều bố trí ngươi canh gác hay sao”
“Nhưng….


Tôn Tình định nói thì thấy ánh mắt cảnh cáo của thái tử liền im lặng
Ngôn Tuấn Hàn không để ý đến nữa tiếp tục đi về hướng phòng của Chu Đình, đạp cửa ra thì Chu Đình đã không có trong phòng
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày tên này chạy đi đâu không biết nữa, Ngôn Tuấn Hàn ngồi trong phòng đợi Chu Đình trở về, quả thật Chu Đình lát sau liền trở về trên tay là hai bình rượu
“Tuấn Hàn sao ngươi ở đây”
“Đến tìm ngươi nhưng xem ra ngươi lại ra ngoài mua rượu sao”

Chu Đình cười cười, biết làm sao được khách đi3m này vừa hay hết rượu, hắn đánh phải ra ngoài mua về thôi
“Uống cùng không”
“Ta không uống ngươi uống đi”
Chu Đình cười khổ, từ khi nào bằng hữu của hắn rượu cũng không uống một giọt vậy thật hiếm lạ mà
“Có tâm sự sao”
“Sao ngươi biết”
Chu Đình đương rượu lên uống cạn ly rồi nói
“Ánh mắt ngươi biểu lộ là như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài quả thật không thể qua mắt người khác được
“Sao vậy ngươi lại có chuyện gì sao, là với tên thị vệ kia”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Này Tuấn Hàn ta vốn dĩ rất tò mò gốt cuộc tại sao ngươi lại thích hắn như vậy hắn có cái gì chứ”
Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, đây cũng là câu hỏi mà kiếp trước y tự hỏi mình tại sao lại thích Tại Chính Hiên, tại sao vì hắn làm nhiều việc như vậy nhưng hắn có đáp lại y lần nào hay không, cho dù có thì những lần đó đều là hắn có ý lợi dụng y mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi