KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


“Phan tướng quân chúng ta nên đi chuẩn bị một chút ngày mai lên đường sớm”
Tôn Tình không nói gì chỉ kéo Phan Mạch đi
Tại Chính Hiên vẫn đứng ở đó trước cửa phòng của Ngôn Tuấn Hàn dường như không có dấu hiệu rời đi, Ngôn Tuấn Hàn trở về cũng không nhìn lấy hắn một lần chỉ mở cửa vào trong rồi đóng cửa lại
Tại Chính Hiên đương nhiên nhìn ra y đang có tâm sự, đôi mắt đó dường như biểu lộ rõ đến như vậy, hắn càng chắc chắn hơn tâm sự trong lòng Ngôn Tuấn Hàn có liên quan đến hắn
Chu Đình trở về nhìn thấy Tại Chính Hiên vẫn đó có chút lắc đầu, các kẻ này đều cứng đầu như nhau vậy, nhưng Chu Đình cũng tự cười nhạo bản thân mình hai người họ là cứng đầu vậy hắn là gì
“Tuấn Hàn hắn đã trở về chưa ta muốn gặp hắn”
Tại Chính Hiên nghe nam nhân trước mặt gọi tên y thân mật như vậy kiền nhíu mày
“Điện hạ đã trở về đang nghỉ ngơi bên trong”
Chu Đình không hỏi thêm liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn bộ dạng thất thần liền bước đến
“Tuấn Hàn”

Ngôn Tuấn Hàn vẫn không đáp trả lại hắn, Chu Đình liền lắc đầu mà vỗ nhẹ vai y, lúc này Ngôn Tuấn Hàn mới có phản ứng
“Có việc gì”
“Ngươi lại có tâm sự hay sao”
“Không có gì, mà này Chu Đình ta muốn hỏi một chút, gốt cuộc ngươi và Chấn Thiên hai ngươi đã xảy ra chuyện gì, đêm qua ngươi uống sai liền nói ra không ít lời”
Chu Đình nghe đến đây liền ngây người, hắn như vậy cư nhiên uống say nói nhảm hay sao, thật là không được rồi, bản thân hắn nói gì hắn cũng không nhớ rõ nhưng nhìn một mặt nghiêm túc của Ngôn Tuấn Hàn hắn liền biết bản thân đêm qua đã nói ra vài việc không nên nói
“Tuấn Hàn ngươi đừng để tâ m đến mấy việc này, thật sự không sao đâu”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, không sao sao, Chu Đình ngươi là ngốc đến mức nào vậy
“Chu Đình ta chỉ khuyên ngươi vẫn là nên cùng Từ Chấn Thiên một lần nói rõ, nếu không người đau lòng là ngươi”
Chu Đình cười khổ
“Tuấn Hàn ngươi cũng vậy a, sớm cùng người bên ngoài nói rõ ràng một chút, nhìn bộ dạng của ngươi lúc này ta liền khiến người ta cảm thấy ngươi có quá nhiều tâm sự trong lòng”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, nói rõ, nói rõ thế nào được khi mà y biết được kết cục của kiếp trước rõ ràng đến như vậy
Cả hai người có tâm sự trong lòng cho nên bầu không khí trong phòng liền ảm đạm, cả hai người mỗi người một suy nghĩ một câu chuyện nhưng suy cho cùng đều vì một chữ tình mà thôi
Chu Đình gốt cuộc cũng trở về phòng của mình, Ngôn Tuấn Hàn nhìn bên ngoài bóng dán đó vẫn đứng ở đó không có rời đi, bóng dáng đó trên cửa giống với bóng dáng trong mộng của y vậy chỉ là người trong mộng đã trở thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn cũng phải thừa nhận một điều Tại Chính Hiên có cốt cách trở thành hoàng đế, mọi việc hắn xử lí đều rất dứt khoác ngay cả việc lợi dụng tình cảm của y cũng dứt khoác vô cùng.

Thế nhưng y lại hoàn toàn thận theo như vậy, chỉ có một lí do lúc đó y muốn bù đắp lại cho hắn vốn muốn đánh cược xem hắn có vì y mà không tạo phản hay khoing, gốt cuộc y đã quá đặt giá trị bản thân mình trong lòng hắn rồi, chỉ là nghĩ lại khoảng thời gian đó cũng thật hạnh phúc cứ như một giấc mộng của y vậy
Lại một đêm có ba người trầm tư mà không thể chợp mắt được, ngày hôm sau ba người Tôn Tình nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên và Chu Đình liền sợ hãi
“Kim Hoa An ngươi nói xem gốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”

Viên Trình Nam nhìn qua Kim Hoa An hỏi
“Ta làm sao biết được, ngươi đi mà hỏi Tôn Tình kìa, không phải nàng là người thân cận với điện hạ nhất hay sao”
Tôn Tình liền phản bác
“Ta không biết gì cả, nhưng tình trạng như cậy ra ngoài liền dọa người mất, vẫn là ta đi khuyên điện hạ nghỉ ngơi ngày mai hãy lên đường, hai người đi lo chỗ Chu công tử đi”
Chu Đình nhìn bản thân trong gương liền cảm thấy thảm vô cùng chỉ một đêm đã như vậy rồi sao, hắn có chút cười khổ nhưng gặp Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên liền biết bản thân mình đêm qua không phải là người duy nhất không ngủ được
Ở trên xe ngựa, Huỳnh Liên nhìn bộ dạng thái tử điện hạ hiện tại liền muốn trách mắng, nhưng hắn thân phận gì làm sao dám lên tiếng cơ chứ
“Ngươi đừng cứ nhìn chầm chầm ta như vậy nữa Huỳnh Liên”
“Điện hạ a, ta cũng không muốn nhìn người nhưng chỉ mới hai ngày người liền như vậy ta cũng muốn khuyên người một chút sức khoẻ người không thể lao lực được”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, chỉ là đêm qua suy nghĩ quá nhiều nên không thể nào chợp mắt được
Bên ngoài Tôn Tình nhìn bộ dạng Tại Chính Hiên cũng không khá khẩm hơn là mấy liền lên tiếng
“Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta kêu Trình Nam hắn đánh ngựa,sắc mặt của ngươi bây giờ thật tệ a”
Tại Chính Hiên vẫn im lặng, lúc này tranh thủ dừng chân Huỳnh Liên liền ra ngoài
“Tại thị vệ ngươi vào trong xe ngựa bảo vệ điện hạ đi, ta cùng vị Chu công tử kia ngồi xe ngựa còn lại”

Huỳnh Liên chỉ là có ý tốt muốn tác hợp mà thôi đương nhiên là vì không muốn nhìn bộ dạng điện hạ và Tại thị vệ cứ tiếp tục như vật e rằng sẽ có người đổ bệnh mất mà thôi
Tôn Tình cũng đồng tình, nàng cũng suy nghĩ kỹ càng, điện hạ đối với Tại Chính Hiên gốt cuộc cũng là không buông bỏ được vậy nàng liền giúp người vậy giúp người ở bên cạnh Tại Chính Hiên, nếu như Tại Chính Hiên lại lần nữa tổn thương điện hạ nàng liền giết hắn
Tại Chính Hiên vào bên trong xe ngựa, Ngôn Tuấn Hàn bây giờ đã ngủ say, nhìn ngắm y hắn liền cảm thấy đau lòng, liền nằm bên cạnh người nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt mà hắn thầm nhớ mong
Nếu có người hỏi Tại Chính Hiên hắn hối hận chưa, hắn nhất định sẽ trả lời hắn hối hận hối hận cực kỳ, nếu như tất cả chỉ là nếu như, đời này hắn muốn ôm lấy người này cả đời không phụ người này, hắn muốn cùng y bắt đầu lại tất cả chỉ mong người đừng từ chối hắn mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn cảm nhận bên mình có hơi ấm liền nhích lại, Tại Chính Hiên mỉm cười ôm người vào lòng rồi chợp mắt
Xe ngựa tiếp tục lên đường đến phía nam.

Lúc Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy liền nhìn thất khuôn mặt an an ổn ổn của Tại Chính Hiên, y muốn vương tay nhưng rồi lại ngưng lại nhìn ngắm người này quả thật vẫn như vậy cho dù là kiếp trước hay kiếp này, lúc hắn an ổn cùng y ngủ đều là bộ dạng này, Ngôn Tuấn Hàn lúc đó còn cho rằng hắn đã thật sự yêu mình rồi
Tại Chính Hiên dường như cảm thấy người dậy liền mở mắt, hai người liền chạm mắt, Tại Chính Hiên liền buông Ngôn Tuấn Hàn ra sợ y lại hiểu làm mà nổi giận.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi