KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


“Ngươi không cảm nhận được gì hay sao Chu Đình”
Chu Đình liền mỉm cười đắc ý
“Ta còn cho rằng Tuấn Hàn không nhận ra a, xem ra ta còn nhận ra sớm hơn ta”
Ngôn Tuấn Hàn không nói gì chỉ tiếp tục ăn kẹo hồ lô, Tại Chính Hiên nhíu mày nhìn về phía hai người, trấn này có gì lạ hay sao, hắn đã cho Dinh Lâm điều tra không có gì đặc biệt cả
“Tuấn Hàn nơi xem mấy ngày nữa Kỳ Nam có đến đây hay không”
“Sao ngươi không là Từ Chấn Thiên cũng sẽ đến”
Chu Đình liền im bặt sau đó lắc đầu
“Không cần lo lắng, hắn nhất định không đến hắn chuẩn bị thành thân rồi a”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Chu Đình cảm thấy hắn dường như có gì đó còn chư biết thì phải

“À sao ngươi lại cùng tên kia ra ngoài, Tôn Tình đâu”
“Tôn Tình có việc của nàng ngươi có phải giấu ta việc gì hay không”
Chu Đình cười khổ, quả thật không qua mắc được Ngôn Tuấn Hàn mà
“Vào tửu lâu đi, chúng ta cùng nói”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, cả ba người sau đó liền vào tửu lâu, Chu Đình liền gọi món, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên đều để hắn tự ý mà chọn
“Gốt cuộc là việc gì”
“Ta rời khỏi Chu gia rồi, bây giờ không còn liên quan gì đến Chu gia nữa”
Ngôn Tuấn Hàn nhém tí nữa phun hết trà trong miệng ra bên ngoài, Chu Đình lại gây sự gì nữa đây
“Ngươi cũng không tin a, thật khổ mà, ta bây giờ rất tội nghiệp a, cho nên Tuấn Hàn ngươi nhất định phải cưu mang ta”
Ngôn Tuấn Hàn liền đánh cho Chu Đình một cái vào đầu
“Ngươi nói rõ nếu không ta liền gưi thư cho Từ Chấn Thiên”
“Được rồi được rồi ta nói, chuyện là ngày hôm đó tỷ tỷ nghe xong việc đó liền không nhìn đến ta nừa, hơn nữa còn tìm nữ nhân đến cho ta, ngươi biết ta với nữ nhân làm sao có thể cho nên nổi giận cùng tỷ ấy cãi nhau, vừa lúc phụ thân trở về liền nhìn thấy ta đẩy ngã tỷ ấy liền tức giận đánh ta còn mắng ta đoạn tụ, mắng ta vì ta mà mẫu thân qua đời, người hơn thế còn cho rằng ta không phải con trai của người chỉ là một phế vật ăn chơi trác táng, ta liền tức giận bảo từ này ân đoạn nghĩa tuyệt với Chu gia, còn nói cứ xem ta như đã chết rồi đi”
Chu Đình ngưng lại sau đó lại nói tiếp
“Cho nên ngươi an tâm bọn họ sẽ không tìm ta đâu”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Chu Đình, tên này thật sự giỏi che giấu thật, chuyện đến như vậy suốt thời gian đều làm như không có gì không xảy ra việc gì cứ bình thản mà sống như vậy sao
“Ngươi thật sự quyết định như vậy sao”
“Ta quyết định rồi, lần tới sau khi cùng ngươi an toàn nam tuần trở về ta liền đến Thịnh Hà quốc tìm Kỳ Nam, hắn giàu như vậy chắc không ngại nuôi thêm một miệng, hơn nữa hắn nuôi nhiều nam nhân nữ nhân như vậy còn được cơ mà”

Chu Đình nói, Ngôn Tuấn Hàn bên cạnh vẫn im lặng, xem ra kiếp trước Chu Đình Và Từ Chấn Thiên cũng có rất nhiều chuyện thì phải xem ra kiếp này y cũng biết thêm một vài chuyện chẳng mong gì chỉ mong giúp được Chu Đình một chút
Tại Chính Hiên nãy giờ vẫn im lặng một bên mà nghe chuyện, xem ra bằng hữu này của y cũng có thể được xem như là tốt đi, hắn vẫn luôn lo lắng Ngôn Tuấn Hàn có quan hệ với đám người trong giang hồ sớm muộn cũng không phải là chuyện tốt nhưng xem ra cũng không đến nỗi nào hơn nữa hắn nghe Dinh Lâm nói thân thủ của tên Chu Đình này cũng không tầm thường, bình thường nhìn hắn cứ như một tên vô dụng nhưng xem ra là thâm tàng bất lộ rồi
Ba người cùng nhau ăn uống no say ở tửu lâu, Ngôn Tuấn Hàn thở dài nhìn bộ dạng say đến không biết trời đất của Chu Đình, vốn dĩ muốn đỡ lấy hắn nhưng Tại Chính Hiên đã nhanh hơn y một bước
“Hàn nhi để ta đỡ hắn ngươi thân phận cao quý không tiện”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, hơn nữa Chu Đình quả thật so với y có chút cao đỡ người cũng thật khó đi
Ba người liền trở về khách đi3m, sau khi đưa Chu Đình trở về phòng hai người cũng quay về phòng, trên đường quay về Ngôn Tuấn Hàn liền lên tiếng
“Chúng ta ở lại đây một thời gian đi, nam tuần gì đó cứ tạm thời không gấp, ngày mai bồi ta ra ngoài trấn được không”
Tại Chính Hiên bất ngờ sau đó liền gật đầu
“Chỉ cần người muốn đi đâu ta đều sẽ bồi người đi thưa điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn không nói gì liền trở về phòng, Tại Chính Hiên vẫn ở bên ngoài canh giữ chờ đến khi đám người Tôn Tình đến canh giữ liền mới trở về phòng của mình
Ngôn Tuấn Hàn ở trong phòng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy liền bất giác cười, đã bao lâu rồi y còn tưởng hắn sẽ không nhớ chứ
Lúc nhỏ Ngôn Tuấn Hàn vô cùng thích ăn những thứ có vị ngọt trong đó có kẹo hồ lô, nhưng kẹo hồ lô ở trong hoàng cung được xem là thứ tầm thường cho nên y không được ăn, mỗi lần Tại Chính Hiên vào cùng cùng y và ca ca học đều lén mang vào cho y một cây kẹo hồ lô cứ như vậy mấy năm liền nhưng từ khi y thành thái tử hắn liền không còn mang cho y kẹo hồ lô nữa

Nhớ lại những ký ức đẹp lúc nhỏ y có chút hồi tưởng, quả thật ngày hôm nay lúc Tại Chính Hiên cầm kẹo hồ hô đến cho y, y bất giác nhìn thấy hình ảnh Tại Chính Hiên của năm đó, một tiểu hài tử vô cùng cưng chiều y, nhưng tất cả chỉ là hồi ức mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn thở dài sau đó cho gọi Tôn Tình vào
“Điện hạ cho gọi thuộc hạ”
“Chuyện ta giao đã làm xong chưa”
“Bẩm điện hạ đã làm xong rồi, bên ngoài tin tức điện hạ bị thích khách tập kích bị thương đã được lan truyền đi, còn có thuộc hạ lan truyền rằng điện hạ đã mất tích không rõ tung tích”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, hắn vốn dĩ muốn tung tin này ra sau đó ở lại Lam Ninh trấn một thời gian sau đó âm thầm đến phía nam thu thập chứng cứ tham ô hối lộ của nhà ngoại Ngôn Đình Anh, sau đó giao danh sách cho Ngôn Tuấn Vỹ để ca ca lập công, bản thân lại có thể ở bên ngoài chơi một đoạn thời gian sau đó trở về
Y muốn trong thời gian đó phụ hoàng cảm thấy ca ca thích hợp làm thái tử hơn để người lập ca ca làm thái tử sau đó y sẽ quay về lúc đó dù muốn hay không phụ hoàng vẫn phải phế truất y, y thành công trở thành vương gia theo ý muốn rồi
Tôn Tình mặc dù không biết điện hạ đang muốn làm gì nhưng nàng vẫn ủng hôh điện hj hết mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi