“Ta và nàng ấy hiện tại không có liên hệ gì, người yên tâm, hôn ước gì đã sớm đã được Phùng thượng thư huỷ bỏ”
Bây giờ xâu chuỗi lại mọi thứ Tại Chính Hiên nhận ra một điều, sau khi phụ thân hắn bị hoàng thượng trị tội, Phùng thượng thư liền nhanh chóng giải trừ hôn ước giữa hai nhà, cũng từ lúc đó hắn và Phùng Kiều Ngọc cũng không còn thường xuyên gặp nhau, hơn hết nghĩ kỹ lại hắn cũng bắt đầu nghi ngờ hài tử mà Phùng Kiều Ngọc đang mang trong người, thật ra đêm đó hắn say cho nên hắn cũng không nhớ được gốt cuộc xảy ra chuyện gì
“Ngươi không phải yêu Phùng cô nương sao”
Tại Chính Hiên liền muốn ngay lập tức chứng minh cho Ngôn Tuấn Hàn biết trong tâm mình là ai, nhưng vì sợ sẽ khiến y kinh sợ nên vẫn là không dám động vào y
“Ta và nàng ta thật sự đã không còn liên hệ, điện hạ người an tâm”
Ngôn Tuấn Hàn nghe đến đây liền có chút bất ngờ, Tại Chính Hiên kiếp trước vẫn một lòng trả lời bản thân hắn không hề yêu y, người hắn yêu là Phùng Kiều Ngọc, nhưng kiếp này lại dứt khoác trả lời như vậy
“Ta thật ra, lần trước Tôn Tình theo dõi Ngôn Đình Anh, phát hiện người đến gặp Ngôn Đình Anh là Phùng cô nương, ngươi có biết bọn họ có quan hệ gì không”
Tại Chính Hiên nghe đến đây lập tức nhíu này, Phùng Kiều Ngọc từ lúc nào lại quen biết Ngôn Đình Anh, chuyện này hắn phải tra rõ một chút, xem ra kiếp trước đã có một số việc mà hắn không hề hay biết rồi đây
“Ta không biết, nhưng người yên tâm ta hiện tại đối với Phùng cô nương không có gì cả”
Tại Chính Hiên nhắc lại một lần nữa vô cùng dứt khoác
Ngôn Tuấn Hàn nhìn hắn sau đó cũng gật đầu, thật ra y vốn không định nói ra nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại thôi thúc y nói ra, nhưng khi nghe câu trả lời của Tại Chính Hiên, lòng y có chút rợn sóng, cảm giác người này thật sự thay đổi rồi sao
“Mặc kệ việc này đi, chúng ta ra ngoài dạo một chút, dù gì cũng ở trong phòng ta có chút buồn chán”
Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó liền đứng dậy mở cửa phòng, Tại Chính Hiên liền đi theo phía sau, hai người bọn họ chỉ dạo xung quanh phủ đệ, không ra ngoài vì bên ngoài ít nhiều sẽ đụng mặt tri phủ, bọn họ không liều lĩnh như vậy
Hai người đi dạp xung quanh, lúc này liền cảm thấy nơi này có chút rộng thì phải, một phủ đệ lớn như vậy đủ thấy việc làm ăn của Tống Kỳ Nam thật sự tốt a, mặc dù người khác nói ma giáo làm nhiều chuyện ác nhưng Ngôn Tuấn Hàn không nghĩ vậy chỉ là cách làm việc của ma giáo khác người thôi, chứ y vẫn chưa từng thấy Tống Kỳ Nam làm quá việc gì cả, hắn là người biết chừng mực
Hai người mãi lo đi dạo khiến cho Tôn Tình và Dinh Lâm đi kiếm khắp nơi, cả hai đều đi báo cáo tìnhh hình cho chủ nhân của mình nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy người, thế nhưng lại đụng mặt nhau
“Lần trước cảm tạ ngươi cứu ta”
Tôn Tình nói
“Không có gì chỉ là tiện tay, ngươi không nghi ngờ gì ta sao, sao bình tĩnh nói chuyện như vậy”
Tôn Tình nhún vai, nghi ngờ gì chứ, điện hạ cũng đã từng nói qua một ít nàng đâu ngốc đến mức không biết gì, nói chung nàng không quan tâm nhiều, nếu người không có ý xấu với điện hạ nàng cũng không quan tâm nhiều
“Ngươi kiếm Tại Chính Hiên sao”
Dinh Lâm gật đầu, hắn đi điều tra theo lệnh thiếu chủ đã có kết quả nhưng trở về báo cáo thì lại không thấy người, đúng lúc đungh phải Tôn Tình dường như cũng đang đi tìm người
“Còn ngươi đi tìm thái tử sao”
“Nhưng ta lại không thấy điện hạ ở đâu”
Tôn Tình có chút bất lực, điện hạ người ở một mình ở nơi này lại đi đâu nữa rồi, hại nàng đi tìm khắp nói vô cùng lo lắng
“Ngươi không cần lo lắng, có thể điện hạ ngươi đang ở cùng với chủ tử của ta”
Dinh Lâm nói, sau đó hai người cùng nhau đi tìm người, tìm mãi gốt cuộc cũng nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên đang ở một cái đình viện nhỏ
“Điện hạ người làm ta lo chết đi được”
Tôn Tình lên tiếng, Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày nhìn Tôn Tình đi chung với Dinh Lâm
“Nơi này an toàn không cần lo lắng như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn qua Tại Chính Hiên sau đó đứng dậy rời đi, y không có hứng thú nghe việc của Tại Chính Hiên hơn hết y không muốn Tôn Tình và Dinh Lâm thân thiết, mặc dù lần đó Dinh Lam cứu Tôn Tình, cứu tận hai lần nhưng đối với chuyện kiếp trước xảy ra y có chút ác cảm với Dinh Lâm, Dinh Lâm bị người ghét bỏ lại không biết lí do tại sao, có chút khổ a
Trở về phòng, Ngôn Tuấn Hàn vẫn nhìn Tôn Tình khiến Tôn Tình rất muốn khóc, hôm nay rõ ràng không hề chọc giận điện hạ a, sao điện hạ gần đây thật đáng sợ
“Sau lại đi cùng tên kia”
“A, ta vô tình gặp hắn trong lúc tìm điện hạ, điện hạ yên tâm ta cái gì cũng không có nói hết”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn bộ dạng của Tôn Tình không khỏi thở dài, dù gì nàng vẫn là một tiểu cô nương, y cũng không quá khắt khe với nàng nhưng sớm đem nàng thành muội muội của mình, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên không vui khi nhìn thấy Tôn Tình cùng Dinh Lâm thân thiết
“Được rồi, điều tra được gì rồi”
Tôn Tình liền báo cáo tất cả cho Ngôn Tuấn Hàn
“Theo như lời điện hạ, trận chiến năm đó quả thật có vấn đề, Địch quốc rõ ràng có khả năng sẽ thắng lợi thế nhưng trong một đêm nghe nói lương thảo của bọn chúng bị người đốt sạch, hơn nữa còn xảy ra dịch bệnh trong quân doanh dẫn đến thiệc hại vô cùng cho nên năm đó mới thua trận”
“Chỉ đơn giản như vậy, ta thấy vẫn có gì đó không đúng”
“Điện hạ quả thật không đúng, mặc dù nói xảy ra dịch bệnh nhưng theo như thuộc hạ điều tra số lượng binh lính chết cũng không hế nhiều hơn hết theo như thuộc hạ điều tra phát hiện ra, Địch quốc vốn dĩ không chỉ có một nơi đựng lương thảo trong quân doanh được”
Ngôn Tuấn Hàn liền mỉm cười, nụ cười khiến Tôn Tình có chút sợ hãi, chắc chắn điện hạ đã nghĩ ra được chuyện gì rồi
“Tạm thời cứ như vậy, ngươi không cần tiếp tục tra trận chiến năm đó, đi tra thử xem những năm qua có nữ nhân nào nhập phủ của Ngôn Đình Anh hay không”
Tôn Tình liền vâng lệnh, chỉ là việc này có thể mất chút thời gian vì tin tức từ kinh thành đến Nam Thành vô cùng mất thời gian
“Không cần gấp, chỉ cần tra kỹ cho ta, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ người nào, tốt nhất tra cả nam tử lẫn nữ tử cho ta, vì theo như lời Kỳ Nam, người kia biết dịch dung, không tránh khỏi việc cải nam trang được”
Tôn Tình lập tức nhanh chóng đi điều tra, cộng thêm nàng thu thập một số tin tức ở Nam Thành này.