KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Ngôn Tuấn Hàn gần như bất ngờ không phản ứng lại đến khi Tống Kỳ Nam bước đến kêu lớn
“Hắn bị thương rồi, mũi tên có độc, Tuấn Hàn ngươi còn ngồi ngơ ở đó hay sao”
Lúc này Ngôn Tuấn Hàn mới hoàn hồn lại, nhìn Tại Chính Hiên đang chảy máu mà lo lắng
Ngôn Tuấn Hàn đỡ lấy Tại Chính Hiên, bản thân y muốn rút mũi tên ra nhưng Tống Kỳ Nam lại ngăn cản
“Cho hắn uống, chúng ta trở về phủ nơi đó an toàn hơn”
Tống Kỳ Nam đưa một viên đan dược cho Ngôn Tuấn Hàn, y gật đầu sau đó nhìn qua Tôn Tình, Tôn Tình liền hiểu ý của điện hạ mà ở lại giải quyết đám người tri phủ
Ngôn Tuấn Hàn và Tống Kỳ Nam đỡ lấy Tại Chính Hiên rồi rời đi, cả một đêm đó Ngôn Tuấn Hàn gần như không chợp mắt, cứ vừa nhắm mắt lại nhìn thấy hình ảnh Tại Chính Hiên tiều tuỵ vô hồn và nhìn thấy hình ảnh hắn vì y mà đỡ lấy mũi tên
Cả một đêm đó Ngôn Tuấn Hàn luôn kề bên Tại Chính Hiên, vết thương của Tại Chính Hiên mặc dù không nặng nhưng do độc trong mũi tên cho nên dẫn đến vết thương nặng hơn, mặc dù đã được Tống Kỳ Nam cho uống đan dược giải độc nhưng tình trạng vẫn không tốt

Tống Kỳ Nam ở bên ngoài nhìn Ngôn Tuấn Hàn lo lắng cho Tại Chính Hiên trong lòng có chút đau, thật sự nếu hắn ích kỷ hắn đã không cứu lấy Tại Chính Hiên, nếu Tại Chính Hiên chết thì hắn sẽ có thể ở bên Ngôn Tuấn Hàn, nhưng hắn không muốn làm gì như vậy hắn không muốn nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn đau lòng
(Nói thật thì bên đây hình tượng của Tống Kỳ Nam phải nói là nam phụ mà tui muốn yêu mất thôi nhưng qua hên Bắt Được Một Thái Tử thì đm bye anh)
Tôn Tình và Viên Trình Nam xử lí tàn dư của tri phủ Nam Thành, tri phủ bỏ trốn bị Kim Hoa An bắt sống được giam lại
Những sổ sách hối lộ của tri phủ Nam Thành cũng như nhà ngoại của Ngôn Đình Anh đều được thu thập và do Phan Mạch mang về kinh thành
Lúc này Ngôn Tuấn Vỹ vẫn đang ở kinh thành chuẩn bị cho đại lễ sắc phong
Tại Chính Hiên cứ như vậy hôn mê suốt ba ngày liền, ba ngày này đều do Ngôn Tuấn Hàn bên cạnh y chăm sóc, đến nổi Tôn Tình phải khuyên y đi nghỉ ngơi nhưng y lại không chịu, rốt cuộc dẫn đến lao lực mà ngất đi
Tống Kỳ Nam thở dài mà nhìn Ngôn Tuấn Hàn, bản thân y không thể quá lao lực nếu không bệnh tình sẽ nặng hơn thế mà y vẫn cố chấp để rồi xem bây giờ Tôn Tình và hắn phải chăm sóc đây
Bắt mạch cho Ngôn Tuấn Hàn, Tống Kỳ Nam không khỏi nhíu mày, mạch tượng suy yếu hơn so với trước, nếu cứ cái đà này mạng của Ngôn Tuấn Hàn khó mà giữ được nữa, hắn phải nhanh chóng quay về ma giáo coi lại bí tịch ở mật thất đề tìm ra cách chữa trị cho y
“Tôn Tình, ngươi ở đây chăm sóc cho Tuấn Hàn cẩn thận, đừng để y lao lực, ở ma giáo có chuyện ta phải trở về, phủ này các ngươi cứ ở tạm thời, khi nào muốn rời đi thì cứ rời đi”
Tống Kỳ Nam nói rồi rời đi, Tôn Tình nhìn Ngôn Tuấn Hàn trên giường sắc mặt xanh xao mà trong lòng liền nặng đi mấy phần, cứ cái đà này có ngày nàng sẽ bị điện hạ làm cho hết hồn mà chết mất
Nhớ lại lúc Ngôn Tuấn Hàn ngất xỉu bên giường của Tại Chính Hiên cả Tôn Tình và Tống Kỳ Nam lo lắng vô cùng
Tại Chính Điền sau khi xử lí bọn người Địch quốc có mưu tính xong thì xem tướng quân của mình cho phép đi gặp đệ đệ, lần này hắn lập công cho nên việc này tướng quân biên cương cũng không ngăn cản hơn nữa cũng có lệnh từ phía của tân thái tử truyền đến cho nên cũng không dám ngăn cản
Nhìn đệ đệ mình trên giường hắn thở dài, rốt cuộc tất cả mọi kế hoạch mà hai huynh đệ hắn suy tính lại bị huỷ, mặc dù không can tâm nhưng nếu đệ đệ của hắn không muốn hắn cũng không thực hiện, hơn hết hắn cũng mong đệ đệ của mình có thể buông bỏ nhưng gánh nặng trên vai đi, phụ thân bọn họ có oan ức hay không cả hai đều biết, suy cho cùng cho dù là bị gài bẫy hãm hại hay là thật như vậy thì bọn họ đều phải công nhận một điều triều đình này đã mục nát, nếu không có sự thay đổi thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ phải đổi chủ
Nhưng khi nhìn thấy những việc mà Ngôn Tuấn Hàn làm thì Tại Chính Điền liền có hy vọng triều đình này Bình Thiên quốc này sẽ có hy vọng rồi
Tại Chính Hiên từ từ mở đôi mắt ra, nhìn thấy bên cạnh là ca ca của mình liền bất ngờ, nhưng cũng có chút thất vọng, hắn hy vọng khi tỉnh lại nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn, nhưng xem ra Ngôn Tuấn Hàn đường đường là một điện hạ cao quý làm sao có thể chăm sóc cho hắn được chứ

“Ca ca sao huynh ở đây”
Tại Chính Hiên ngồi dựa vào giường hỏi
“Ta đến thăm đệ, sao vậy nhìn thấy huynh trưởng thất vọng sao”
Tại Chính Điền đương nhiên nhận ra ánh mắt của Tại Chính Hiên, nhìn xem tỉnh dậy không muốn nhìn thấy người thân của mình mà lại muốn nhìn thấy người khác
“Mọi chuyện sao rồi ca ca”
“Mọi chuyện đều ổn cả, chứng cứ cũng đã được người mang về kinh thành, chắc vài ngày nữa kinh thành nhất là hoàng thất sẽ loạn một trận”
Tại Chính Điền nhàn hạ nói
“Vậy cũng không cần sớm quay về kinh thành”
“Ta thấy đệ là đang không muốn nhìn thấy vị huynh trưởng này, sao vậy tỉnh dậy không nhìn thấy người muốn nhìn sao”
Tại Chính Hiên im lặng, trong lòng quả thật là vậy

“Y ngất xỉu vì chăm sóc cho đệ cho nên bây giờ đang ở gian phòng khác”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền lập tức muốn rời giường nhưng Tại Chính Điền ngăn cản
“Vừa mới tỉnh dậy, cho rằng bản thân bị thương nhẹ hay sao, y không sao, thuộc hạ của y biết cách chăm sóc”
Tại Chính Hiên nghe thấy Ngôn Tuấn Hàn vì chăm sóc cho mình mà ngất xỉu liền cảm thấy ấm lòng nhưng lại lo lắng khi y ngất xỉu, hắn luôn cảm thấy thân thể y không khoẻ nhưng lại không nhìn ra biểu hiện của y
“Nói xem huynh đệ ta có gì cần nói với nhau hay không”
Tại Chính Điền đương nhiên nhìn ra đệ đệ mình và vị kia có gì đó không đúng lắm, ngay từ lúc cả hai còn là hài tử đã thấy không đúng rồi
Nhớ lại lúc còn nhỏ đệ đệ được đặt cách vào cung học cùng hai vị hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, so với sự thân thiết giữa đệ đệ và tứ hoàng tử thì Tại Chính Điền lại cảm thấy đệ đệ của vị lục hoàng tử mới có cảm giác thân thiết hơn, nhất là khi nhìn thấy minh châu trên bao kiếm của đệ đệ mình, hắn đương nhiên biết viên minh châu từ đâu ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi