Lâm Ân Tú là một cô gái khá yêu trẻ con, khi chị gặp bất cứ đứa trẻ nào trên đường, cũng sẽ chạy lại mà nựng má nó, thậm chí là ôm hôn như quen biết từ rất lâu.
Huỳnh Minh Tuệ đã nhiều lần nhắc nhở chị rằng :"Không phải ba mẹ của đứa trẻ nào cũng thích chị đụng chạm đứa bé." Nhưng có vẻ tình yêu trẻ con vô bờ bến đã làm Ân Tú nghe không lọt tai lời cô nói.
Lâm Ân Tú của hiện tại, đang đứng trong thang máy của siêu thị Lotte, chị đang ngồi đối diện một bé trai, dùng giọng điệu ngọng nghịu ngọt ngào mà nói chuyện với nó, cười đùa trông rất vui vẻ.
Minh Tuệ đứng bên cạnh chị, cô chỉ cười qua loa, không có ý định sẽ ngồi xuống chơi cùng đứa bé như Lâm Ân Tú. Huỳnh Minh Tuệ khổ tâm ngại ngùng nhìn ba mẹ đứa trẻ, hận không thể kéo chị đứng phắt dậy mà tránh xa con họ ra.
Huỳnh Minh Tuệ vốn là một người trái ngược hoàn toàn với Lâm Ân Tú. Minh Tuệ không thích trẻ con, và việc Ân Tú quá yêu thích cháu mình hay mấy đứa trẻ khác cũng làm cô có phần ganh tỵ nên lại càng ngày càng không thích chúng.
Hai con người, hai tính cách và suy nghĩ trái ngược nhau hoàn toàn, không hiểu bằng cách thần kì nào đó vẫn yêu nhau và sống chung với nhau được tận gần hai năm trời.
Khi mọi người bước ra khỏi thang máy, Ân Tú vẫn quyến luyến, không nỡ chào tạm biệt đứa bé. Minh Tuệ đứng bên cạnh, hai hàng chân mày nhíu chặt, môi mím lại, đương nhiên Lâm Ân Tú không nhìn thấy, chị vẫn còn vui vẻ lắm, cười tươi mà nói với Minh Tuệ:
“Nó dễ thương quá em ha?”
Minh Tuệ dửng dưng, đáp lí nhí trong miệng:
“Ừa."
Ân Tú vẫn vui vẻ, không thấy gì lạ:
“Sau này vợ sinh cho chị một đứa con đi.”
Minh Tuệ cười xởi lởi, hừ nhẹ trong mũi:
“Hừm, đơn giản thôi, một trăm triệu để thụ tinh nhân tạo là được.”
Ân Tú vẫn mong chờ lắm, nhún nhảy vui vẻ không ngừng, không biết là cố tình hay là không biết Minh Tuệ đang khó chịu:
“Ừ, đơn giản mà, chị có tiền.”
Minh Tuệ dập tắt hy vọng của chị một cách tàn nhẫn:
“Nhưng đó là số tiền cho một lần làm, mà làm một lần cũng chưa chắc thành công đâu.”
Ân Tú tiu nghỉu, buồn hiu hắt:
“Nhưng chị muốn có con với vợ, chị muốn có cái gì đó ràng buộc hai đứa mình. Tụi mình không có gì ràng buộc cả, lỡ vợ bỏ chị sao?”
Minh Tuệ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp buồn bả của Ân Tú, có phần không nỡ. Cô mềm lòng nói:
“Nhưng em sợ đau lắm, sao chị không sinh em bé thay vì để em sinh, chúng ta điều là con gái còn gì? Còn nữa chị biết nuôi một đứa bé không dễ dàng chút nào không? Lại tốn kém nữa, rồi nó đi học: Giấy tờ, pháp lí, cuộc sống, ôi thôi bao thứ mà mình và nó phải đối diện. Em và chị còn chưa lo cho mình xong nữa mà...”
Huỳnh Minh Tuệ không phải là người tàn nhẫn, chỉ vì cô là một người thực tế. Minh Tuệ muốn chỉ rõ những bất cập cho Lâm Ân Tú thấy. Có một đứa trẻ không phải chỉ cần tiền là đủ, hai đứa cần phải có trách nhiệm cho cuộc sống của nó. Chứ không phải đơn giản sinh xong, cho nó ăn uống mỗi ngày là nó tự lớn lên như bao người khác.
Pháp luật Việt Nam vẫn chưa có nhiều quyền lợi cho cộng đồng LGBT, cô và chị lo cho mình còn chưa xong, thì làm sao đảm bảo cho đứa bé có được sự chăm sóc tốt nhất chứ?
Vả lại, Minh Tuệ thích sống độc lập, một cuộc sống an tĩnh một mình hoặc cuộc sống mà ở đó có chị, có cô. Chứ Minh Tuệ hoàn toàn không muốn cuộc sống hai người và một đứa bé.
Cô là tuýp người thích ru rú trong nhà, ít muốn giao tiếp với thế giới xung quanh. Cô không muốn cả cuộc đời còn lại của mình lại bị ràng buộc bởi một đứa trẻ.
Huỳnh Minh Tuệ vẫn còn trẻ con lắm, cô không thể làm mẹ của một đứa trẻ khác được.
Còn tình cảm của Ân Tú đối với cô, thì mong manh đến độ Minh Tuệ không dám chạm mạnh. Chỉ sợ nó sẽ như bong bóng xà phòng mà vỡ tan tành khi có lực tác động.
Chính vì thế, cô hoàn toàn không muốn cô và Ân Tú có một đứa nhỏ nào cả.
Ân Tú vô thức mím môi, cuộn hai ngón tay vào nhau hồi lâu, hơi bối rối mà buồn rầu cất lời:
“Nhưng vợ là vợ của chị mà?”
Minh Tuệ mím môi, tức giận khi Ân Tú nghĩ quá đơn giản, lại nghĩ đến việc chỉ lạnh nhạt trong chuyện chăn gối với cô, Minh Tuệ nặng lời:
“Thế sao mấy lúc chỉ có hai đứa mình, em lại phải chủ động trong mọi thứ mà không phải là chị?”
Thấy Ân Tú buồn buồn, Minh Tuệ không nỡ làm chị mất hứng nữa:
“Có cách dễ hơn, ít tốn kém nè.”
Ân Tú nhanh chóng vui vẻ:
“Cách gì đó vợ?”
Minh Tuệ nhún vai:
“Xin tinh trùng của anh hai.”
Ân Tú ngay lập tức quạo quọ, tức giận không thèm nói gì nữa, bỏ đi một mạch lại quầy quần áo để xem. Minh Tuệ lần nữa nhún vai, cô thật sự không thích con nít chút nào. Có sinh con, cô sợ cũng không thể yêu nó nhiều như Ân Tú nghĩ.
Cô và chị suy đi nghĩ lại, suy cho cùng cũng là hai đường thẳng song song mà mãi chẳng có điểm chung.
\- HẾT CHƯƠNG 111 \-