KIẾP NÀY LÀ HẬN, KIẾP SAU LẠI YÊU



“Đừng lo ngại về việc mất đi một ai đó. Thứ con cần lo sợ là bản thân con sẽ bị đánh mất khi cố gắng làm hài lòng mọi người xung quanh.”

Huỳnh Minh Tuệ giật mình tỉnh giấc, trong đêm tối, một hàng nước mắt chảy dài trên mặt cô. Ân Tú nằm bên cạnh vẫn ngủ say, còn câu nói của mẹ năm nào đang văng vẳng bên tai.

Minh Tuệ đưa tay lên lau vội nước mắt. Hít một hơi thật sâu, cố nén lại nỗi nhớ nhà, cô quay qua ôm chặt lấy Ân Tú, cố gắng vỗ về mình lần nữa vào giấc ngủ.

Tự dưng lại không ngủ được, Huỳnh Minh Tuệ quay qua nhìn khuôn mặt an yên đang say giấc của chị, cô đặt lên đó một nụ hôn rồi thở dài bất lực.

Minh Tuệ cảm giác có hơi chán nản cuộc sống như thế này rồi. Sống chung, nhiều mâu thuẫn, bất cập hơn cô nghĩ rất nhiều.

Có chăng, điều khiến cô còn trụ lại ba năm chắc chắn là việc được nhìn thấy chị mỗi ngày, có thể nấu ăn cho chị, uống bia cùng chị, chăm sóc lúc chị bị bệnh,... Những điều nhỏ nhoi nhưng đủ làm Minh Tuệ lâng lâng hạnh phúc.


Thời gian ba năm, quả thật là rất dài...

Cũng đã gần đến ngày sinh nhật của Lâm Ân Tú. Năm nay chị đã tròn hai mươi tám tuổi rồi. Còn Minh Tuệ cũng đã hai mười lăm tuổi.

Cả hai người từ khi sống chung đã chẳng còn lãng mạn nhiều được như trước. Nhưng Minh Tuệ vẫn dụng tâm suy nghĩ quà tặng cho chị mỗi dịp đặc biệt: Valentine, 8/3, sinh nhật chị, 20/10,.. hay bất kể là một ngày nào đó.

Huỳnh Minh Tuệ vốn dĩ là một người chu toàn, hay để ý. Còn Ân Tú thì ngược lại, mấy ngày lễ chị chỉ đơn giản mà gửi tiền vào tài khoản cho Minh Tuệ, chẳng cần dụng tâm mà suy nghĩ chuẩn bị bất cứ cái gì.

Sinh nhật năm nay, Minh Tuệ quyết tâm sẽ gửi hoa và quà đến công ty cho Ân Tú, xem như đánh dấu chủ quyền một chút, nhưng vì không tiện ra mặt, cô liền thuê một shipper:

“Anh gửi hoa, quà và bánh kem đến địa chỉ này giúp em. Sẵn anh ghé quán trà sữa Zon Zon trên đường đi, mua giúp em một ly trà sữa trân châu đường đen gửi luôn nha. Dư bao nhiêu tiền thì coi như em gửi anh luôn, xem như là phụ phí. Em cám ơn.”

Sau khi cẩn thận dặn dò anh shipper, Minh Tuệ thực sự hài lòng vào sự sắp xếp của mình, cô vui vẻ ngồi ở nhà chờ đợi chị nhắn tin báo đã nhận được quà của chị.

Nhưng cả ngày đã trôi qua, Minh Tuệ vẫn không thấy chị nhắn tin cho mình. Cô tự an ủi chị bận làm nên không có thời gian, kiên nhẫn mà chờ đợi. Chiều hôm đó, Ân Tú vừa về tới nhà, mặt đã hầm hầm, bước vào trong bằng mấy bước dậm chân:

“Sao em lại gửi đồ đến công ty chị? Chị và em sống chung chiều về đưa chị không được à?”

Minh Tuệ chưng hửng, thật sự có chút mất hứng nhưng vẫn dịu dàng trả lời lại:

“Có gì đâu, em đâu có để tên em, lại là shipper gửi. Em muốn cho chị bất ngờ thôi. Lại đánh dấu chủ quyền, cho người ta biết chị là hoa đã có chủ nữa. Không ai biết em là con gái cả.”

Ân Tú tức giận vô cớ:


“Nhưng chị không thích.”

Nụ cười trên mọi Minh Tuệ tắt hẳn:

“Chị không muốn người ta biết chị đã có người yêu sao?”

Dường như Lâm Ân Tú lại muốn kiếm chuyện vô cớ, chị nói to:

“Chị đau đầu lắm, đừng nói gì nữa, nếu em không tin chị thì chia tay đi.”

Minh Tuệ mím môi, uất ức:

“Ân Tú, tôi sống với chị ba năm. Số lần chị đòi chia tay còn nhiều hơn số năm tôi và chị yêu nhau gấp bốn lần. Tôi hỏi chị, tại sao khi xảy ra chuyện, cái chị nghĩ không phải là cùng tôi giải quyết, mà lại là chia tay.”

Nuốt ngược nước mắt vào trong, Minh Tuệ nói tiếp:

“Ba năm trước, khi chị nghĩ tôi đã có gì với Minh Châu, chị nghĩ tôi yêu Minh Châu, thay vì hỏi thẳng tôi, cùng tôi giải quyết những thắc mắc. Chị lại chọn cách ngủ với con khốn đó. Cái gì cũng là tại tôi, chị làm sai cũng là tại tôi. Tặng quà cho chị cũng là sai.”

Minh Tuệ tuyệt vọng:

“Chị căn bản là không yêu tôi, chị chỉ biết cảm giác được yêu mà thôi.”

Mẹ Minh Tuệ từng nói với cô: “Đừng lo ngại về việc mất đi một ai đó. Thứ con cần lo sợ là bản thân con sẽ bị đánh mất khi cố gắng làm hài lòng mọi người xung quanh.”


Con xin lỗi mẹ, nhưng có lẽ, vì yêu Lâm Ân Tú quá nhiều, mà Minh tuệ đã đánh mất bản thân rồi, tất cả cũng chỉ vì cô sợ mất chị.

Ba năm qua, cô đã không còn là cô nữa. Minh Tuệ thay đổi trở thành loại người mà cô luôn ghét: ích kỉ, nghi ngờ, cố chấp, nóng tính,... nhiều nhiều nữa. Cô trở nên xấu tính đến độ, chính cô còn ghét bản thân cô.

Như vậy, ai có thể yêu cô được?

Thấm thoát Minh Tuệ đã ra sống và làm việc ở thành phố Nha Trang được ba năm hơn. Đã hai cái tết rồi Huỳnh Minh Tuệ phải đón tết xa gia đình, một mình ở lại căn phòng mà cô đơn nghĩ về những chuyện đã qua.

Nhưng mọi thứ cũng đã quen dần, như là một phần cuộc sống nhàm chán của Huỳnh Minh Tuệ.

\- HẾT CHƯƠNG 126 \-

 

 




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi